Nguyên Tự thấy cô cười, cũng không nhịn được cười theo.
Nguyên Tự cười, Tạ Manh lập tức biến thành fan mẹ, khen ngợi: “Anh cười lên thật sự rất đẹp.”
“Tôi biết.” Nguyên Tự biết cô thích nhìn anh cười, cảm thấy rất vinh hạnh. Anh lại cười: “Em thích thế, đúng không?”
Tạ Manh gật đầu mê mẩn: “Thích! Tôi thích chứ, anh nên cười nhiều vào!”
Tuy tâm trạng Nguyên Tự rất vui vẻ, nhưng vẫn muốn cảnh cáo cô anh không phải người bán rẻ tiếng cười. Kết quả còn chưa kịp nói Lâm Liên ngồi đối diện đã tiếp lời: “Đúng đó, con cười lên đẹp lắm. Con cười một cái, tim này của mẹ cũng tan chảy hết cả rồi.”
Tạ Hưng Chí gật đầu đồng ý: “Bố cũng thấy thế. Con rể nên cười nhiều hơn đi, con cười rất đẹp mà.”
Nguyên Tự: “…” Gu thẩm mỹ của cả nhà này đều đồng lòng quá nhỉ.
Cả nhà đang ăn uống vui vẻ, lại thấy Dương Thu Tâm đi đến. Lâm Liên bĩu môi, biết Dương Thu Tâm lại đến khoe khoang.
“Ai, Tiểu Lâm à! Nhà em đã gọi món chưa? Bên chị vừa gọi món xong, có chút thời gian qua nói chuyện với em. Đại Hải nhà chị cái gì cũng tốt, chỉ là quá hào phóng, bạn gái nó thích ăn Phật nhảy tường nên gọi luôn một đĩa.” Dương Thu Tâm tuy xót của nhưng lại cực kỳ đắc ý.
Lâm Liên bất ngờ: “Phật nhảy tường á? Là món đựng trong bình rượu màu vàng này đúng không? Món này đúng là ăn ngon thật đó chị, con rể em gọi luôn phần to nhất.”
Dương Thu Tâm: Cái phần này chẳng phải là 6.000 tệ ư? (~20 triệu)
Dương Thu Tâm gượng cười: “Đĩa này chắc đắt lắm nhỉ?”
Lâm Liên thẳng thắn gật đầu: “Đắt chứ chị. 6.000 tệ đấy.”
Dương Thu Tâm: “Số tiền lớn vậy cũng dám bỏ ra, hai vợ chồng trẻ các cháu vẫn nên chi tiêu tiết kiệm một chút.”
Nguyên Tự khẽ nhíu mày nói: “Cháu nghĩ không cần tiết kiệm, vợ của cháu, cô ấy thích cái gì thì mua cái đấy.”
Dương Thu Tâm: “… Cũng đúng thôi, cháu có tiền mà…”
Nguyên Tự gật gật đầu vô cùng hờ hững, không vì câu nói kia của Dương Thu Tâm mà ảnh hưởng đến tâm trạng.
Dương Thu Tâm vẫn không thắng được, khó chịu rời đi. Trước khi đi còn nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, một bàn thịt cá này đắt tới mức nào đây trời?
Tạ Manh thấy Dương Thu Tâm cụp đuôi chạy về nói: “Dì Dương kia đúng là nhớ ăn không nhớ đánh 1. Lần trước lúc con kết hôn, dì ấy qua nói xe của Nguyên Tự là xe đi thuê, xong rồi đến lúc con dì ấy kết hôn, lại chạy khắp nơi khoe xe nhà dì ấy là xe mua. Cũng đã 50 tuổi rồi, sao lại trẻ con như thế chứ?”
“Haiz,” Lâm Liên thở dài: “Những người như mẹ và dì ấy còn nhỏ không được học hành tử tế, cũng không biết những thứ đao to búa lớn. Mẹ cả đời đều dựa vào ba con, ông ấy mà làm tốt thì mẹ có thể ra ngoài hãnh diện. Đến lúc có con thì lại muốn khoe về con, nếu con cái biết phấn đấu, đương nhiên sẽ cảm thấy rất có mặt mũi. Dì Dương của con cũng thế, chỉ là bà thấy thích hơn thua, khi con nhỏ thì so thành tích, lúc con lớn hơn thì so đo công việc, con gái gả đi thì so đo con rể, con trai cưới vợ thì liền so vợ. Sau cùng thì cho dù là bà ấy hay mẹ cũng đều như nhau, cả đời cũng chỉ quanh quẩn trong một ‘vòng tròn’ mà thôi”
Tuy không phải ai cũng yêu thích việc so sánh, nhưng con cái mà tốt thì tự nhiên sẽ cảm thấy nở mày nở mặt, cực kì tự hào. Cái gọi là ‘vòng tròn’ kia, kỳ thật cũng chính là nói người nhà của mình.
Đối với đại bộ phận phụ nữ thời của bà mà nói, không có nhiều kiến thức, cũng không có nhiều tri thức. Từ nhỏ làm việc nông mà lớn, sau đó gả chồng, kết hôn, sinh con, sau khi sinh con đều một lòng một dạ lo nghĩ cho con cái. Thế giới xã hội ngoài kia đối với bà rộng lớn vô cùng.
Tạ Manh xấu hổ sờ sờ mũi đáp: “Con lúc nhỏ cũng làm mẹ mất mặt không ít nhỉ, xấu hổ quá.”
“Không sao mà, nói gì thì nói chứ võ thuật của Manh Manh nhà mình đứng hạng nhất lúc bấy giờ đấy, lấy được bao nhiêu giải. Tuy học hành không tốt lắm nhưng cũng không có vấn đề gì.” Lâm Liên nói xong lại cười: “Lại xem, con còn gả cho một người chồng tốt như thế này, con xem có ai không hâm mộ nhà mình đâu chứ?”
Nói đến hôn nhân của Tạ Manh, Lâm Liên lại nhớ lúc nãy Nguyên Tự nói về việc mua biệt thự, rồi nói tiếp: “Vừa rồi con nói như vậy, chắc hẳn làm dì Dương tức chết rồi, dù sao mấy năm nay mẹ cũng không thắng được bà ấy lần nào, hahaha ~ Sảng khoái quá, cảm ơn con rể nhé!”
Nguyên Tự sửng sốt, sau đó nghiêm túc trả lời: “Mẹ, con nói thật đấy, con muốn mua biệt thự cho ba mẹ.”
Lần này, đến lượt chiếc đũa trong tay Tạ Hưng Chí rơi keng xuống đất một tiếng.
Tạ Manh trợn trắng mắt nói: “Anh đừng dọa bố mẹ, mặt họ tái mét hết rồi kìa.”
Nguyên Tự sửng sốt, vô tội nhìn Tạ Manh nói: “Tôi nghiêm túc mà. ”
Tạ Manh cũng bất ngờ trong giây lát, sau đó vỗ vỗ vai Nguyên Tự, mở miệng nói: “Cái đấy hay là thôi đi, không có công, không hưởng lộc.”
Khi không quăng cho tôi một căn biệt thự, đừng có mà quay đầu liền tố cáo tôi đấy nhé!
Nguyên Tự mím môi, cũng không nói gì thêm.
Cơm nước xong, không hẹn mà gặp một nhà Dương Thu Tâm cũng đi ra cổng về nhà.
Tôn Đại Hải khóe miệng giật giật, nhìn cả nhà Tạ gia lên siêu xe rời đi.
Tôn Đại Hải nhịn không được hỏi mẹ: “Mẹ, anh chàng kia là ai đấy?”
Dương Thu Tâm liền nói: “Chồng con gái thứ của Tạ gia, quanh năm suốt tháng cũng không thấy mặt, hôm nay không biết ngày gì mà về đưa cả nhà họ ra ngoài ăn cơm”
Tôn Đại Hải thấy thế nói: “Sau này mẹ đừng đến hơn thua với anh ta.
Dương Thu Tâm có chút chột dạ: “Mẹ đâu có? Mẹ chỉ nói hai câu, cũng có so đo với cô ấy cái gì đâu..”
Tôn Đại Hải nói thầm: “Thế thì tốt rồi, mẹ không biết chứ cái xe kia khoảng 2.000 vạn (~66 tỷ), mình so không nổi.”
Nghe xong chỉ cảm thấy hự một cái, như có một mũi tên đâm trúng ngực của Dương Thu Tâm. Nếu là người khác thì không đáng nói, nhưng đằng này là Lâm Liên chưa bao giờ so thắng bà chuyện gì, bây giờ dựa vào con rể liền thắng bà, cái này bà sao chịu nổi?
Nguyên Tự đã lái xe về đến Tạ gia, nhà của Tạ Manh thuộc khu chung cư cũ mười mấy năm tuổi. Lúc mua còn mua nhà second-hand.
Tuy không có tiền trang trí nhà cửa, nhưng may mắn là lúc mua căn nhà này cũng được trang hoàng khá ổn. Chủ nhà cũ di cư ra nước ngoài nên bán lại, căn nhà vẫn còn rất mới, mới chỉ ở chừng một năm. Chủ nhà cũng giữ gìn căn hộ rất tốt, đến lúc nhà Tạ Manh mua lại vẫn còn nguyên như mới.
Tiền vay mua nhà hai năm trước Tạ Manh đã giúp đỡ trả hết, vì vậy hai ông bà trong thời gian ấy cũng tiết kiệm được một khoản.
Nguyên Tự vẫn còn nhớ hai năm trước, ông nội bắt anh cưới cô gái này.
Nói là bắt ép thì cũng không phải, ông cũng không ép buộc ai. Tuy là ông cũng có ý định này, nhưng có đồng ý hay không vẫn là chuyện của hai người bọn anh.
Khi ấy, Nguyên Tự vừa vào công ty được 2 năm, ở công ty cũng mới đứng vững không bao lâu. Nguyên lão gia tử muốn mai mối cho cô, đối tượng không chỉ mình anh mà còn có một vài giám đốc trẻ tuổi đầy hứa hẹn trong công ty.
Nguyên lão gia tử đã lên tiếng, đương nhiên ai chấp nhận thì sẽ có lợi rất nhiều. Công ty này cũng là một tay ông gây dựng nên, cho dù hiện tại Nguyên Tự mới là người phát triển, nhưng dưới tay ông cũng còn không ít con át chủ bài.
Vì muốn có nhiều lợi ích, không ít người muốn cưới Tạ Manh.
Cỡ như bọn họ mà muốn cưới được tiểu thư nhà giàu thì còn phải phấn đấu thêm 10 năm nữa. Thay vào đó, bọn họ thà chọn bán rẻ bản thân và lương tâm của mình. Huống chi buôn bán với Nguyên lão gia tử, chỉ có lời chứ không có lỗ!
Nguyên Tự lúc ấy cũng rất do dự, trong tay ông nội có cổ phần và không ít lợi ích, mấy thứ này sao có thể chắp tay biếu cho người ngoài?
Nguyên Tự đồng ý kết hôn, ban đầu xuất phát từ lợi ích. Không bị ép buộc, nhưng chuyện như thế này cũng khiến anh không thoải mái.
Cho nên, năm ấy khi tới gặp ba mẹ Tạ, thái độ của anh cũng không vui vẻ gì cho cam.
Cũng may anh có khuôn mặt dễ nhìn, cho dù không vui, mặt cũng không đến mức đen như đít nồi.
Khi ấy tới vội vội vàng vàng, đến đây ngồi im như tượng, mắt cũng không nhìn ngang nhìn dọc. Lúc đi cũng nhanh nhanh chóng chóng, không để ý nhà Tạ gia rốt cuộc tròn méo ra sao.
Lâm Liên về đến nhà liền bật đèn, cả căn phòng đều sáng bừng.
Bên tay phải huyền quan2 là một cĐa Bảo Các, phía dưới để giày, phía trên đề đồ trang trí. Suốt 10 năm qua, đồ trang trí cũng để thêm vào không ít, từ mấy đồ lưu niệm con con đến trang sức, đồ đạc quý giá.
Phía trên tủ giày để một cái giỏ tre, bên trong đựng mấy đồ lặt vặt như chìa khóa, bút viết linh tinh.
Từ Đa Bảo Các nhìn ra là phòng ăn, phòng ăn tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, trông thoáng đạt, thoải mái.
Bên trái huyền quan là phòng khách, đi qua phòng khách là phòng ngủ.
Căn hộ này không lớn, một phòng khách, hai phòng ngủ, có một ban công và một phòng làm việc nhỏ. Cả căn hộ trang trí lấy gỗ là chủ đạo, liếc mắt một cái là thấy màu nâu vàng của gỗ.
Nguyên Tự ngồi vào sô pha, có chút bồi hồi nhớ lại lúc mình mới đến đây gặp mặt ba mẹ lần đầu tiên, chớp mắt thế mà đã 2 năm trôi qua.
Tạ Hưng Chí cắt một đĩa hoa quả, vui tươi hớn hở mà nói: “Hôm nay bố vừa mua ít hoa quả, tươi không cần tưới.”
Vừa ăn trái cây, Nguyên Tự vừa bảo Nguyên Tư Lập đi lấy sách vở chuẩn bị đi về, Nguyên Tư Lập rất không tình nguyện đi lấy.
Lâm Liên thấy thế mở miệng an ủi nhóc: “Có gì buồn đâu nào! Ngày mai bảo bối lại đến nữa nha, đến lúc đó ông ngoại và bà ngoại sẽ làm gà rán vho cháu ăn nhé.”
Nguyên Tư Lập nghe thế ngẩng đầu nhìn bà, vui vẻ đồng ý: “Vâng ạ.”
Trước khi đứng dậy, Nguyên Tự nhớ ra ban nãy lúc ngồi ăn có nói muốn mua biệt thự, ba mẹ Tạ cũng không để tâm vào nó, rồi lại nhớ ra anh kết hôn với Tạ Manh cũng đã hai năm mà chưa mua cho ba mẹ nhà vợ cái gì thì phải?
Đừng nói không phải một người con rể tốt, anh còn chưa đủ tư cách làm một người chồng. Ví dụ như, kết hôn cho đến tận bây giờ, Nguyên Tự anh còn chưa một lần vào phòng ngủ của Tạ Manh.
Nguyên Tự liền quay đầu hỏi cô: “Phòng của em là phòng nào?”
Tạ Manh chỉ vào phòng bên phải trả lời: “Phòng kia, phía bên trái là phòng ngủ chính, là phòng ngủ của ba mẹ. Bên phải là phòng tôi và chị gái dùng chung, còn có thư phòng nhỏ đằng kia nữa, nó đã được sửa sang lại thành phòng ngủ của Tạ Hãn Dịch.”
Tạ Manh đứng dậy dẫn anh đi xem, vừa đi vừa nói thầm, nói gì thì nói ở một mình vẫn là sướng nhất.
Phía tay phải của phòng treo một tấm poster, trên đó là ảnh một minh tinh lớn nổi tầm 10 năm trước, là siêu sao nổi tiếng khắp cả nước lúc bấy giờ.
Mở cửa ra, bên trong phòng là hai chiếc giường gỗ rộng một mét hai, một cái phía trên được trải ga giường màu hồng nhạt, cái còn lại chỉ có tấm ván gỗ, phía trên bày la liệt áo quần.
Tạ Manh nhìn thoáng qua liền nói: “Ui, tôi quên mất, bây giờ nó là phòng ngủ của chị tôi rồi, anh không được nhìn.”
“Từ từ.” Nguyên Tự giơ tay níu cô lại, sau đó nhíu mày chỉ vào một cái bình hoa trong góc: “Cái bình kia trông quen lắm.”
Tạ Manh nhíu mày hỏi lại: “Quen mắt á? Sao tôi không nhìn ra cái gì?”
Nguyên Tự càng nhíu mày, trí nhớ anh rất tốt, tuy không đến mức gặp một lần là không quên, nhưng cũng có thể liếc nhìn đâu đó một lần sẽ đều để lại một chút ấn tượng.
Bình hoa này nhìn quen vô cùng, anh nhất định không chỉ nhìn nó một lần trước đây.
Đột nhiên, như bừng tỉnh khỏi cơn mê, Nguyên Tự quay đầu nhìn về phía Tạ Manh nói: “Nó ở trong phòng tân hôn của chúng ta!”
Tạ Manh thấy anh nhớ ra, không chột dạ tí nào đáp lại: “Thế hả? Anh còn nhớ à.”
Nguyên Tự mỉm cười: “Em không tôi nhìn thấy à?”
Tạ Manh hiếu kỳ: “Anh nhìn thấy thì sao?”
Nguyên Tự nhấn mạnh lại một lần: “Đó là đồ trong phòng tân hôn của chúng ta!”
Tạ Manh ngơ ngác: “Phòng tân hôn chúng ta ở đâu thế?”
Nguyên Tự: “…..” Nó đã bị phá vào ngày thứ ba sau khi cưới, chính tay em phá đấy.
Thật ra, giờ nó cũng chỉ là một cái bình vỡ mà thôi, Nguyên Tự cũng không để ý quá nhiều. Nếu là anh của một tháng trước nhìn thấy, anh nhiều lắm cũng chỉ cười nhạo một tiếng, ha, phụ nữ trong tưởng tượng của anh đều như nhau.
Nhưng hiện tại, anh lại hy vọng Tạ Manh có thể nói chuyện với mình nhiều hơn, kể cho anh những chuyện mà anh còn chưa rõ.
Nói cách khác, anh hy vọng Tạ Manh có thể yên tâm dựa vào anh. Anh là chồng cô, anh sẽ luôn đứng về phía cô.
Nguyên Tự nói nhỏ: “Em kể cho tôi chút chuyện đấy đi.”
Tạ Manh nhíu mày: “Ô, hai chúng ta lại không thân thiết đến mức đấy.”
Nguyên Tự: “…..”!@#$%^&