KHẾ ƯỚC NGÀY XUÂN

Nói nhau chí chóe trên đường đến nhà nhóc, vừa vào cửa, Lục Sâm bèn giải thích với phụ huynh rằng anh tự đưa bạn bè đến, để không khiến đối phương hoài nghi, còn nhấn mạnh cậu ấy cũng đến học cùng.

Tuy dì rất dễ tính, nhưng Trác Dật Nhiên học thêm chung với nhóc tiểu học vẫn thấy hơi mất mặt.

Cậu nhóc tên Lạc Lạc, là một Omega nam thông minh đáng yêu. Vừa vào phòng, Lục Sâm đã hỏi nhóc: “Tuần này thi thế nào?”

Khác hẳn với giọng điệu khi nói chuyện với Trác Dật Nhiên ngày thường, bấy giờ giọng anh rất nhẹ, tông trầm nghe vào vừa ấm áp lại dịu dàng.

Trác Dật Nhiên ngạc nhiên lắm, không ngờ cái tên vua ngông cuồng lại có lúc kiên nhẫn với trẻ con như thế.

Nào ngờ Lạc Lạc vừa nghe, khóe miệng đã trễ xuống: “Đề lần này khó quá.”

“Đề nào khó?” Lục Sâm nói: “Đưa anh xem.”

Lạc Lạc đưa tờ đề cho Lục Sâm, góc trên là số điểm “89” đỏ chói, nhóc cúi đầu xem đề, mặt mếu máo: “Cả lớp chỉ mỗi em là không được 90 điểm thôi.”

“Chỉ thiếu một điểm mà, đừng sốt ruột.” Lục Sâm xoa nhẹ tóc nhóc: “Lần sau tiến bộ là được.”

Trác Dật Nhiên liếc nhìn anh, nghĩ bụng sao sáng nay cậu không an ủi tôi vậy hả, đúng là tiêu chuẩn kép.

Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu, chỉ cho Lục Sâm xem những đề nhóc làm sai. Trác Dật Nhiên cũng nhìn theo, nhận ra học sinh tiểu học bây giờ đúng là không xoàng tí nào, hồi cậu bằng tuổi nhóc cũng chỉ biết có vài từ đơn thôi, chẳng hiểu mô tê gì về mấy cái ngữ pháp cả, nhưng tờ đề này của Lạc Lạc có vài chỗ thậm chí còn có cả kiến thức của cấp ba nữa.

Lục Sâm giải thích từng câu một cho Lạc Lạc, Trác Dật Nhiên ngồi cạnh nghe, nhận ra mình đã quên sạch những chi tiết này rồi, bỗng thấy hơi hổ thẹn.

Tuy Lạc Lạc rất ngoan, nhưng tuổi còn nhỏ, khả năng hiểu cũng có hạn, một điểm ngữ pháp nhỏ thôi mà phải giảng thật lâu mới nắm được. Trác Dật Nhiên là người hay nôn nóng, đôi khi nghe còn hơi sốt ruột, ấy vậy mà Lục Sâm vẫn chẳng hề mất kiên nhẫn, anh điềm tĩnh nêu đủ loại ví dụ sinh động để nói chi tiết hơn, còn lặp đi lặp lại mãi để nhóc có thể suy luận.

Giảng xong một tờ đề, rõ ràng chỉ sai vài câu thôi nhưng đã giúp thông suốt rất nhiều kiến thức quan trọng. Trác Dật Nhiên không nén được câu cảm thán từ sâu trong lòng mình, quả nhiên người xuất sắc làm gì cũng giỏi, trình độ giảng bài này của Lục Sâm ắt hẳn đã hạ đo ván rất nhiều giáo viên tiếng Anh chuyên nghiệp rồi.

Giảng giải về đề ôn mất hơn nửa tiếng, tiếp theo Lục Sâm còn cho nhóc thêm đề viết văn, được nghỉ giữa giờ mười phút.

Trước đây, những lúc thế này, Lạc Lạc đều sẽ vui vẻ kể cho Lục Sâm nghe những chuyện thú vị trong trường mình, nhưng lần này anh còn chưa mở miệng nói đã bị nhóc giành trước.

“Anh Lục ơi.” Đôi mắt to xinh đẹp của Lạc Lạc rũ xuống đầy tủi thân: “Em đang nghĩ, hay là sau này em cứ học trường cấp hai cho Omega thôi.”

“Tại sao?” Lục Sâm hỏi: “Chẳng phải em luôn muốn học trường điểm à?”

Nếu là mười năm trước, khi học tiểu học, từng giới tính khác biệt đều sẽ bị chia riêng, học riêng, cũng sẽ dựa vào giới tính để tách trường, những trường có thành tích tốt gần như đều là trường Alpha.

Bây giờ tuy đã dần có ý thức bình đẳng, nhằm làm nhòa đi quan niệm giới tính đã ăn sâu vào máu, các địa phương bắt đầu quy hoạch lại trường tiểu học, trung học, trường trung học điểm cũng hủy yêu cầu về giới tính, tất nhiên, nếu không chấp nhận một ngôi trường trộn lẫn các giới tính với nhau, mọi người vẫn có thể chọn trường chỉ có một giới tính.

“Em thấy mình ngốc quá.” Nói đến đây, giọng của Lạc Lạc đã nức nở: “Ngày nào Alpha trong lớp cũng chơi cả, nhưng dù em cố gắng đến mấy cũng không theo kịp họ.”

“Anh ơi.” Bấy giờ, không nén được nữa, nước mắt của Lạc Lạc rơi xuống: “Có phải trời sinh Omega vô dụng lắm không?”

“Tất nhiên không rồi.” Lục Sâm cầm một tờ khăn giấy lau nước mắt trên mặt nhóc: “Em chỉ chưa tìm được đúng cách thôi.”

“Lần này em chỉ thiếu 1 điểm nữa là được 90 điểm.” Nhóc khóc trông đáng thương quá, Trác Dật Nhiên bên cạnh nhịn không được lên tiếng: “Giờ cũng hiểu rõ những câu sai rồi, lần sau chắc chắn sẽ tiến bộ mà.”

Nói đoạn, cậu lại chỉ vào mình: “Em xem, anh là một Beta, nhưng những bạn khác trong lớp anh đều là Alpha, anh xếp hạng nhất đếm ngược trong lớp dây, còn thua hạng hai đếm ngược tận 50 điểm nữa.”

“Trời ơi.” Lạc Lạc nghe thế sửng sốt, bỗng quên cả khóc: “Vậy chẳng phải anh còn không được trung bình nữa sao?”

com

“Anh thi tệ hơn em nhiều đúng không?” Trác Dật Nhiên cũng học theo nhóc, chớp mắt đầy đáng thương: “Nhưng anh cũng không nản chí, còn cùng em nghe anh Lục giảng bài, nên em cũng không được bỏ cuộc chỉ vì chút khó khăn nhé.”

Bấy giờ Lạc Lạc mới nín khóc, nhóc khụt khịt mũi, gật đầu một cách nghiêm túc.

Trác Dật Nhiên cầm giấy bút bên cạnh lên viết nhanh một dòng chữ, đưa sang cho nhóc: “Nè, biết nó nghĩa là gì không?”

Lục Sâm cũng nhìn xuóng, thấy bên trên là một hàng chữ tiếng Anh:

You are the apple of my eye.

Cuối cùng khóe miệng của Lạc Lạc đã nhếch lên, nhưng lại nhanh chóng trễ xuống: “Lần trước trước em cũng dịch sai câu này.”

Trác Dật Nhiên sửng sốt, ban đầu chỉ muốn dỗ cho Lạc Lạc vui, đâu ngờ còn dính vụ này, cậu sợ nhóc lại òa khóc, vội hỏi: “Vậy giờ em nhớ chưa?”

“Nhớ rồi ạ.” Lạc Lạc gật đầu: “Nhưng em vẫn không hiểu, rõ ràng là ‘quả táo trong mắt’, tại sao phải dịch thành ‘yêu và trân trọng’ vậy ạ?”

“Chẳng phải lần trước anh đã nói với em rồi sao.” Lục Sâm nói: “The apple of one’s eye, đây là một câu tục ngữ, mang nghĩa yêu quý trân trọng, đều có thể nói như vậy.”

Thấy Lạc Lạc vẫn không phục, Trác Dật Nhiên hỏi: “Em biết anh Lục tên gì không?”

“Biết ạ.” Lạc Lạc đáp rất tích cực: “Tên ‘Lục Sâm’.”

Trác Dật Nhiên hỏi tiếp: “Vậy em có biết ‘Sâm’ nghĩa là gì không?”

Lần này Lạc Lạc lắc đầu.

“Cũng mang nghĩa ‘quý báu’ đó.” Trác Dật Nhiên nói: “Nhưng em thấy nên gọi ‘Lục Cưng’ hay hơn hay ‘Lục Sâm’ hay hơn?”

“Ồ, em hiểu rồi!” Lạc Lạc nói: “Vì ‘yêu quý trân trọng’ hay hơn ‘quả táo trong mắt’ nên phải nói thế đúng không ạ?”

“Em xem, ai bảo em không thông minh chứ.” Trác Dật Nhiên cười tít mắt, Lục Sâm nhìn cậu với vẻ bất đắc dĩ, tạm thời không gặng hỏi cậu việc lấy tên mình làm ví dụ.

Anh nhìn đồng hồ, nói: “Hết giờ nghỉ rồi, viết văn thôi.”

“Chờ một chút đã anh Lục, em đột nhiên có thắc mắc mới.” Lạc Lạc cầm tờ giấy ban nãy, viết vài nét lên trên rồi đưa cho Lục Sâm: “Vậy thì nên dịch thế nào?”

Trác Dật Nhiên nhìn lướt qua, thấy nhóc đã gạch bỏ từ “apple”, đổi sang “Alpha”, khiến cậu phì cười.

Lục Sâm nhướng mày dở khóc dở cười, giải thích: “Phải là câu nói được sử dụng rộng rãi mới được phép áp dụng kiểu dịch ý, câu này do bản thân em phát minh nên không thể dịch bám sát câu chữ.”

“Ồ…” Lạc Lạc gật đầu trông có hơi thất vọng, sau đó đặt tờ giấy sang một bên, ngoan ngoãn lật vở viết văn ra.

Sau khi Lục Sâm chọn một đề làm văn, Lạc Lạc bèn bắt đầu viết. Để không quấy rầy nhóc, họ đều không nói chuyện, bầu không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng viết bài sột soạt của Lạc Lạc.

Trác Dật Nhiên thấy hơi chán, bèn cầm tờ giấy ấy sang, nghĩ ngợi một lúc, viết một dòng chữ lên trên rồi đưa cho Lục Sâm.

Lục Sâm cầm lên xem, thấy bên dưới câu You are the Alpha of my eye vừa được Lạc Lạc sửa lại bấy giờ có thêm một dòng chữ mới:

Cậu là Alpha trong mộng của tôi.

Lục Sâm sửng sốt, chợt ngước mắt nhìn cậu.

Bấy giờ Trác Dật Nhiên nhoẻn miệng cười, nói bằng khẩu hình miệng: “Dịch vậy được không, thầy Lục?”

Bình luận

Truyện đang đọc