KHẾ ƯỚC NGÀY XUÂN

Chỗ ghế khán giả phía xa lại vang lên chuỗi tiếng hét chói tai, nhưng anh đã không còn nghe thấy nữa.

“Cảm ơn đội trưởng tin tưởng.” Giọng nói bên tai không che giấu được sự hân hoan.

Rất hiếm có ai sẽ ôm chặt anh một cách không chút kiêng kỵ như thế, Lục Sâm thấy hơi xa lạ, nhưng điều kỳ diệu là dường như anh không ghét nó chút nào.

Anh đang định vươn tay ôm lấy eo cậu thì bấy giờ, một bóng người cao to đen khác cũng ôm ngang hai người họ: “Chị dâu! Cậu mẹ nó ngầu quá đi!”

Ngay sau đó, Lâm Dương và Hướng Gia đi đến, những thành viên thay thế khác cũng vây quanh họ.

“Thắng rồi sao?” Huấn luyện viên đứng bên cạnh, lắc đầu với vẻ khó tin: “Thắng Học viện Điện tử?”

Minh Ngọc vẫn mỉm cười nhìn màn hình ti vi phía trước, bên trên hiện tên của tất cả mọi người.

Học viện Điện tử bên kia đều thẫn thờ, là một trong những học viện có hy vọng đạt giải quán quân, nhưng ngay từ vòng đầu họ đã gặp một đối thủ mạnh như thế, từ thành viên trong đội cho đến khán giả đều cảm thấy khó lòng tin nổi, trái ngược với cảnh tượng hò reo mừng chiến thắng của Học viện Quản trị Kinh doanh đối diện, khán giả của Học viện Điện tử đều lặng thinh.

“Mẹ.” Tiền phong phụ của Học viện Điện tử hạ giọng than oán: “Không ngờ tên Lục Sâm ấy lại ghê gớm như vậy.”

“Lục Sâm có gì hay.” Bản tính ganh đua háo thắng với Alpha khiến Đàm Phi không phục: “Nhờ áp dụng chiến thuật thôi.”

Nói đoạn, cậu ta ngước mắt nhìn bảng điện tử, ở đối diện chuỗi số điểm ghi được của từng thành viên trong đội Điện tử có một con số cao gấp mấy lần những con số khác, trông cực kỳ gai mắt.

“Nhìn người được điểm cao nhất cả trận là ai kìa.” Cậu ta hừ nhạt, quay đầu nhìn mấy thành viên khác: “Một đám Alpha mà còn không bằng thằng Beta.”

Mọi người nhìn bảng điện tử, tự thấy đuối lý nên đều cúi đầu im lặng.

Đàm Phi rời mắt nhìn xuống, ở phía đối diện của sân đấu, Trác Dật Nhiên đang tươi cười nói gì đó với Lục Sâm, khoảng cách của hai người họ rất gần nhau, toát ra bầu không khí thân thiết rất đỗi tự nhiên.

“Nghe nói Lục Sâm không thích Omega?” Đàm Phi lại tiếp.

“Ừ.” Nhắc đến mấy chuyện trà dư tửu hậu, cậu chàng tiền phong phụ ngước đầu, nụ cười trên mặt không giấu được vẻ chế nhạo: “Đến tuổi này rồi còn chưa đánh dấu ai.”

“Sở thích kia.” Đàm Phi nhìn hai người đối diện, cười tối nghĩa: “Đúng là khá thú vị đấy.”

“Hửm?” Tiền phong phụ không hiểu, bèn hỏi.

Đàm Phi lắc đầu, xoay người lại nói nhỏ với các thành viên: “Được rồi được rồi, đừng ủ rũ như vậy đâu, lần này kém may mắn thôi, còn trận vớt mà?”

Cậu ta lại quay đầu nhìn đối diện, nói với vẻ đầy hứng thú: “Nếu có duyên, sau này sẽ gặp lại.”

Đội Quản trị Kinh doanh cũng đã tự về rìa sân bên mình, chờ một lát sẽ chụp ảnh chung.

Trác Dật Nhiên khát nước vô cùng, uống xong một chai nước vẫn chưa thấy đủ, rời mắt đi thì thấy Cố Nghiêu đang cầm hai ly nước của Meet You đang đi về phía này.

Thấy cậu từ xa, Cố Nghiêu cũng xúc động vô cùng: “Trời ơi, điểm của cậu cao phết luôn!”

“Cảm ơn người anh em nhé.” Trác Dật Nhiên cười vươn tay lấy nước trong tay cậu ta: “Săn sóc ghê.”

Nào ngờ vừa lấy một ly đã bị Cố Nghiêu ngăn cản: “Này này này, tôi mua cho đàn chị mà.”

“Móa?” Trác Dật Nhiên kinh ngạc: “Thấy sắc quên bạn.”

“Mới chơi thể thao xong, uống nước lọc là được.” Cố Nghiêu muốn giật ly trong tay cậu về: “Không phải tôi không muốn mua cho cậu, nhưng trong này toàn là đá thôi, cậu uống vào sẽ bị cảm đấy.”

“Đồ nhỏ nhen.” Trác Dật Nhiên không để tâm nhiều như thế, cậu bưng một ly chạy mất: “Đưa ly còn lại cho đàn chị đi.”

Đây là một ly Yogurt dâu, quả nhiên cầm vào lạnh băng, Trác Dật Nhiên về chỗ, thấy Lục Sâm, cậu bèn bước thật tự nhiên sang bên kia, nhân tiện áp cái ly trong tay mình lên mặt anh.

Cảm thấy gò má lành lạnh, động tác của Lục Sâm khựng lại, thấy Trác Dật Nhiên đưa cái ly đã cắm sẵn ống hút đến bên môi mình: “Không cần cảm ơn.”

Nếu là ngày thường, có lẽ Lục Sâm sẽ từ chối vài câu, nhân tiện ngăn cậu uống nước đá; nhưng bấy giờ mới chơi thể thao xong, vừa mệt vừa nóng, thấy ly nước có đá thế này thì sao chịu được, Lục Sâm bèn vươn tay định nhận, thấy cậu không có ý cho mình cầm bèn chẳng khách sáo nữa, anh cúi đầu uống vài ngụm trong cái ly trên tay cậu.

Trác Dật Nhiên rất am hiểu về những món nhà mình bán, ly Yogurt này để cho có thôi chứ hơn một nửa bên trong là đá, thực ra nước uống chẳng được bao nhiêu, Lục Sâm chỉ hút vài hơi là hết nửa ly rồi.

Cậu vội nhắc đối phương: “Uống chậm chút, chừa lại cho tôi nữa.”

Lục Sâm nghe thế ngước đầu: “Chỉ mua một ly thôi à?”

“Cướp được từ chỗ bạn cùng phòng.” Trác Dật Nhiên hồn nhiên nhét ống hút vào miệng mình, hút một ngụm với vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Lục Sâm vô thức nhìn chằm chằm môi cậu, hai mắt thoáng qua cảm xúc kỳ lạ, vừa định nói gì thì Trác Dật Nhiên chợt nâng khuỷu tay huých anh: “Nhìn kìa, gái đẹp đó.”

Anh bèn nhìn vào sân theo hướng tầm mắt của Trác Dật Nhiên, đó là các đội viên đội cổ vũ đang múa theo tiếng nhạc vừa vang lên trong nhà thi đấu.

Để hợp với màu đồng phục chơi bóng của các thành viên, những cô gái Học viện Quản trị Kinh doanh xinh đẹp mặc những chiếc váy thể thao liền áo sạch sẽ tinh tươm, trong tay cầm quả bóng giả múa những động tác thể dục nhịp điệu đồng đều và linh hoạt theo tiếng nhạc.

Lúc nãy nghỉ giữa trận chỉ lo căng thẳng chuẩn bị chiến thuật, bấy giờ Trác Dật Nhiên mới xem được màn trình diễn của đội cổ vũ, nào ngờ chưa nhìn rõ được gì thì Lục Sâm nói: “Đẹp không?”

Thật ra Trác Dật Nhiên vừa thắng trận đấu nên tâm trạng rất tốt, nói chuyện cũng tùy ý hơn chứ không phải cậu thèm muốn gái đẹp, bấy giờ nghe anh nói vậy, thế là buột miệng: “Không đẹp bằng cậu.”

Lục Sâm sửng sốt giây lát, thấy cậu cười với mình, miệng còn ngậm ống hút trông giống hệt tên lưu manh đang ghẹo gái nhà lành.

Lục Sâm vô thức rời mắt nhìn sang chỗ khán đài, bỗng nghe loáng thoáng có người đang gọi tên mình.

Trác Dật Nhiên cũng nghe thấy, cậu tò mò quay đầu, cuối cùng cũng nghe rõ khẩu hiệu mà các khán giả cứ hô mãi:

“Lục Sâm Lục Sâm! Vị thần trong sân! Lục Sâm Lục Sâm! Mãi mãi si tình!”

Trác Dật Nhiên không nhịn được phì cười.

Thấy họ nhìn sang bên này, khán đài bỗng chốc trở nên ầm ĩ, chẳng mấy chốc đã giương cao một tấm biểu ngữ khổng lồ:

“Lần đầu gặp gỡ nơi sân bóng, vừa gặp Lục Sâm lỡ cả đời.”

Trác Dật Nhiên cười đau thắt cả ruột, cuối cùng Lục Sâm không nhịn nổi nữa, anh lặng lẽ quay đầu đi, để lại cho các fan mình một sườn mặt nghiêng lạnh lùng và hoàn mỹ.

Song, các khán giá vẫn nhiệt huyết tràn trề, ngay sau đó là một giọng nam hùng hồn: “Trác Dật Nhiên mình yêu cậu! Đừng theo Alpha nữa! Theo mình đi!”

Giọng nói này to rõ vô cùng, mọi người xung quanh nghe thấy đều bật cười ha hả, cả Lục Sâm đang nghiêng mặt cũng nhướng nhẹ hàng mày.

Ban đầu Trác Dật Nhiên ngạc nhiên trợn to mắt, sau đó cười to hơn, cậu nghĩ một lúc, đoạn vươn tay choàng qua cổ Lục Sâm vẫy tay với các khán giả.

Chỗ khán đài bỗng chốc càng sôi động hẳn, vỡ òa bởi những tiếng thét của rất nhiều fan CP.

Lục Sâm vẫn chưa hoàn hồn vì hành động quá mức đột ngột của cậu thì lại nghe có người hô: “Hôn đi!”

Trác Dật Nhiên nghe thế quay đầu nhìn Lục Sâm, trong mắt có chút do dự xen lẫn chút mong mỏi.

Dù sao thì cậu và Lục Sâm cũng không yêu thật, Trác Dật Nhiên rất rõ, đối với hai người họ, những hành động ban nãy có thể quy thành vui vẻ nhất thời, nhưng hành vi kế tiếp lại có hơi quá.

Song, tính cách của Trác Dật Nhiên là hễ kích động rồi thì chẳng giữ nổi miệng mình nữa, bất kể đang nói chuyện hay làm bất kỳ hành vi kỳ quặc nào khác.

Không chờ Lục Sâm đáp lại, cậu đã vô thức ngước cổ, đặt một nụ hôn ngát hương dâu lên gò má trắng mịn của Lục Sâm.

Bình luận

Truyện đang đọc