KHẾ ƯỚC NGÀY XUÂN

Thật ra Lục Sâm vẫn đang đóng kịch nhỉ.

Nếu không thì vì sao chỉ chạm nhẹ lên như đang giả vờ, sau khi tiếng tách tách chấm dứt, anh đã nhanh chóng ngước đầu lên.

Khi ấy Trác Dật Nhiên ngây ra như phỗng, cả nhân viên xung quanh cũng vô thức hít sâu, ấy vậy mà vẻ mặt Lục Sâm vẫn bình tĩnh đến mức dường như đây chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường.

Sau khi kết thúc buổi quay video sáng, Lục Sâm bị bộ Thể thao gọi đi họp, thậm chí Trác Dật Nhiên còn chẳng kịp hỏi riêng anh được câu nào, cuối cùng đành ôm cảm xúc phiền muộn tự mình vào sân bóng để xả.

Quả bóng rổ trong tay bị đập xuống rồi lại nảy lên, phát ra chuỗi tiếng động có quy luật, Trác Dật Nhiên đang ngẩn người, chợt có vài bóng dáng quen thuộc đi từ cửa sân bóng rổ vào.

“Chị dâu!” Vừa gặp cậu, Chung Hàn đã kích động hô to: “Cậu và anh Lục đã trở thành hai chàng trai duy nhất trong trường có giày chơi bóng phiên bản giới hạn rồi đó!”

“Hình như dòng giày này sẽ được bán chính thức vào tuần sau.” Hướng Gia đẩy kính: “Nếu nhanh chắc cũng kịp thi đấu.”

“Vậy chẳng phải mấy nghìn khán giả đều nhìn họ khoe khoang tình yêu à.” Lâm Dương ngưỡng mộ lắm: “Ganh tỵ chết mất.”

Trác Dật Nhiên cầm bóng trong tay, quay đầu nhìn Lục Sâm, cảm thấy nên nói gì đó với anh, nhưng nếu nói mấy câu kiểu như “hợp tác vui vẻ” thì lại sợ bị người khác nhận thấy điều khác thường.

Không chờ cậu mở miệng, Lục Sâm đã nói trước: “Được như ý muốn rồi?”

Anh hơi nhướng mày, dù không để lộ cảm xúc rõ ràng gì nhưng cũng có thể thấy tâm trạng đang không tệ.

Trác Dật Nhiên nhếch môi cười với anh, lòng chợt thấy buồn không rõ nguyên nhân.

Chẳng bao lâu nữa là đến tứ kết, chiều nay mọi người đã hẹn sẽ cùng tập bóng, thế nên chẳng nói năng nhiều nữa đã tất bật tập luyện.

Hễ chơi bóng sẽ cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc trời đã tối. Tám giờ tối, kết thúc buổi tập luyện, mấy người khác còn tiết học hoặc có việc bận nên sau khi giải tán, mọi người lần lượt rời đi, trong sân bóng chỉ còn lại Lục Sâm và Trác Dật Nhiên.

Lục Sâm vẫn đang tập ném rổ, Trác Dật Nhiên đứng bên cạnh uống nước, sau đó vô thức đánh giá vóc người mạnh mẽ của anh.

Ở anh có loại kiêu ngạo trời sinh, dù đối thủ có tốc độ nhanh đến mấy, động tác nhạy đến mấy, anh luôn có thể đối phó một cách thành thạo, chẳng chút bàng hoàng hay hoảng hốt nào, dường như mọi việc đều nằm gọn trong tay anh vậy.

Kiêu ngạo nhường này, nếu là người khác thì đa phần sẽ trông rất ngang ngược, nhưng khi xuất hiện ở Lục Sâm lại chỉ khiến người ta thán phục.

Anh là vị vua trời sinh trong sân bóng.

Trác Dật Nhiên chợt nhớ đến lần đầu tiên đối đầu với Lục Sâm trong sân, nhớ đến sự dịu dàng chỉ xuất hiện trong thoáng chốc khi anh cố ý để cậu ném vào một quả. Khi ấy không thấy gì, sau đó mới nhận ra, dường như cậu chưa từng thấy Lục Sâm lộ vẻ mặt này với ai khác.

Sau đó nữa, Lục Sâm đưa cậu vào đội bóng rổ, làm quen rồi phối hợp ăn ý với các thành viên; người có trình độ giỏi như Lục Sâm lại không chê hay ghét mà vẫn luyện tập cho cậu, đặt niềm tin tuyệt đối vào cậu trong sân đấu, gầy dựng nên biết bao nhiêu giây phút tỏa sáng cho cậu…

Từng cảnh tượng một liên tiếp hiện lên trong đầu, bên tai là những tiếng “chị dâu” mang ý trêu ghẹo của các thành viên trong đội, dù biết rõ chỉ gọi đùa thôi, nhưng Trác Dật Nhiên chợt nhận ra, dường như sau này sẽ không còn lý do tương tự nào để cậu có thể chấp nhận xưng hô này một cách đường hoàng nữa.

“Nếu đối thủ cản cậu ở góc độ này.” Lục Sâm chợt mở miệng: “Cậu sẽ phòng thủ thế nào?”

“… Hả?” Trác Dật Nhiên hoàn hồn, thực ra cậu còn chẳng thấy rõ bước di chuyển ban nãy của anh.

Lục Sâm dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn cậu.

Dù vừa mới vận động mạnh, nhưng vẻ mặt Lục Sâm vẫn chẳng có gì khác thường, hai bên thái dương được phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, tăng thêm phần nam tính cho gương mặt điển trai kia.

“Hôm nay cậu cứ như người mất hồn.” Lục Sâm ném bóng sang bên cạnh, đi về phía này.

“Vậy à?” Không ngờ cảm xúc của mình lại lộ rõ đến thế, Trác Dật Nhiên cười trông hơi chột dạ: “Chắc vì sắp có giày phiên bản giới hạn nên hơi kích động.”

Lục Sâm ngồi xuống cạnh cậu, không đáp, chỉ ngửa đầu uống nước.

Sân bóng rộng lớn chỉ còn hai người họ, không có tiếng bóng đập xuống đất, bỗng chốc im ắng đến mức khiến người ta bồn chồn.

Ngọn đèn trắng trên đầu chợt lập lòe vài cái, bầu không khí cũng trở nên lắng đọng hơn.

“Nói chuyện chính đi.” Trác Dật Nhiên quay đầu nhìn anh, cố ý nói với giọng cười đùa: “Hoạt động cũng kết thúc rồi, khi nào hai chúng ta chia tay?”

Mặt Lục Sâm đanh lại.

Chưa chờ anh trả lời, một tiếng tách chối tai vang lên, đồng thời, xung quanh cũng trở nên tối om.

“Cúp điện?” Trác Dật Nhiên buột miệng hỏi.

“Chắc bị nhảy cầu dao.” Lục Sâm đứng lên: “Cầu dao ở ngoài cửa.”

Trác Dật Nhiên vô thức tìm điện thoại trong túi nhưng chỉ sờ thấy khoảng không, bấy giờ mới nhớ ra đồ đạc của họ đều đặt hết trong tủ rồi, ở đầu bên kia của nhà thi đấu.

Sân bóng rổ rộng lớn trống trải, chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ vốn chẳng đáng là gì, Trác Dật Nhiên lại mắc chứng quáng gà, thế nên trước mặt cậu chỉ có một mảng tối tăm, không có đèn điện thoại, gần như rất khó để đi.

Nhưng Trác Dật Nhiên vẫn bước lên trước theo lời Lục Sâm, đi sau lưng anh, vừa bước ra một bước, anh chợt xoay người nắm tay cậu: “Chẳng phải cậu sợ tối à?”

“Ai nói?” Trái tim Trác Dật Nhiên giật nảy: “Tôi là đàn ông con trai.”

Lục Sâm không đáp, nhưng cũng không thả lỏng tay mà chỉ kéo cậu mò mẫm về phía trước.

Cuối cùng cũng mò ra được cửa nhà thi đấu, nhưng họ cũng chỉ nhớ mang máng cầu chì ở gần đây thôi, không ai nhớ được vị trí cụ thể cả, xung quanh tối om chẳng chút ánh sáng, chỉ đành vươn tay sờ soạng từng ngóc ngách trên tường để tìm kiếm.

Hai người tìm hồi lâu, nhưng mặt tường vẫn cứ trơn bóng, chẳng có vật gì lồi lên cả, ngay khi Trác Dật Nhiên nghi ngờ không biết cầu chì có ở gần đó không thì ngón tay cậu chợt chạm phải một vật cứng bằng kim loại.

“Tìm được rồi.” Cậu hô một tiếng đầy phấn khởi, chân cũng nhích theo, nào ngờ không biết đụng phải thứ gì mà bị vấp, không giữ được thăng bằng nên ngã ra sau.

Khi cậu va vào tường, sau ót không hề có cơn đau mãnh liệt nào, mà là một cảm giác ấm áp.

Trác Dật Nhiên sửng sốt, nhận ra Lục Sâm đã vươn tay chêm sau ót mình nên mới giúp đầu cậu không va thẳng vào tường.

Chóp mũi bỗng chốc chỉ toàn hơi thở của đối phương, dù không thấy rõ, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn cảm giác được lúc này cậu đang dựa vào tường, và gần như rụt hẳn trong lòng Lục Sâm.

Còn Lục Sâm không đứng thẳng lên ngay như cậu nghĩ, anh vẫn giữ tư thế kề sát vào nhau như vậy, vươn tay sờ bức tường sau lưng cậu.

Anh sờ một cách cẩn thận, hồi lâu sau chạm trúng một vật, sau đó lại thở dài.

Trác Dật Nhiên sửng sốt: “Không phải à?”

“Đây là chuông báo cảnh sát.” Giọng của Lục Sâm rất trầm.

Hai người gần như tựa sát nhau không kẽ hở, luồng hơi khi Lục Sâm nói chuyện phả thẳng lên vành tai Trác Dật Nhiên khiến cậu rùng mình.

“Vừa hay.” Trác Dật Nhiên hít sâu: “Tôi muốn báo cảnh sát.”

“Hửm?” Dường như Lục Sâm chưa kịp hiểu ra.

“Báo cho chú cảnh sát.” Giọng Trác Dật Nhiên mang chút oán giận: “Cậu bắt nạt tôi.”

Lục Sâm sửng sốt, phì cười: “Cậu bị sao vậy?”

“Nếu đã chia tay thì tại sao cậu…” Hai má Trác Dật Nhiên nóng bừng, cố giả giọng bình tĩnh: “Gì đó tôi?”

“Gì?” Lục Sâm khẽ giọng hỏi.

Trác Dật Nhiên sửng sốt, bực bội: “Cậu đừng có giả vờ.”

“Tôi làm gì cậu?” Lục Sâm hỏi lại.

Khác với ngữ điệu lạnh nhạt ngày thường, giọng Lục Sâm lúc này vừa trầm ấm vừa mập mờ, nghe như đang trêu ghẹo.

Trác Dật Nhiên thẹn quá hóa giận trước những lời gặng hỏi của anh, thế là máu dồn lên não, toàn thân lại nóng hơn.

Chóp mũi cậu ở gần cổ của Lục Sâm, cậu vô thức hít sâu một hơi, bất ngờ lại ngửi thấy hương thơm thanh nồng.

Quá quen thuộc, nhưng lại rõ ràng hơn bất kỳ lúc nào trước đây, Trác Dật Nhiên chợt hoài nghi không biết có phải mình lại nằm mơ hay không.

Hương thơm này như một sợi lông vũ vậy, khiến trái tim vốn đã không mấy ổn định bấy giờ càng trở nên nôn nóng khó nhịn, chỉ cần hít nhẹ thôi là say đến mức ý thức tan biến cả.

Bóng đêm như một chiếc lồng bảo vệ dung túng cho người ta phạm tội vậy, và vừa vặn làm sao, nó có thể che giấu tất cả mọi hoang mang và do dự, khiến sự xúc động nguyên thủy nhất được dâng tràn chẳng chút cố kỵ.

Dường như lúc này có làm gì cũng chẳng sao cả, khi trời hửng sáng, mọi tội lỗi đều sẽ bị xóa sạch.

Trác Dật Nhiên vươn thẳng hai tay choàng qua cổ Lục Sâm, hôn lên môi đối phương một cách vồn vã.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Lục Sâm siết chặt vòng eo cậu ôm sát vào ngực mình, hôn lại thật nồng nhiệt.

Dù sao cũng là một nụ hôn hiếm thấy khi đang tỉnh táo, hai bên thẳng thắn hơn lúc uống say nhiều, khi môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, Lục Sâm bị bao phủ bởi làn hương thơm ngát.

Đây không phải lần đầu tiên Lục Sâm ngửi được mùi hương này, nhưng trước đây chỉ loáng thoáng thôi, thoảng qua là hết, nhưng lần này lại nồng hơn rất nhiều, như một cơn lũ cuốn mạnh mẽ nhưng dịu dàng nuốt trọn số lý trí ít ỏi còn sót lại trong anh.

Thân thể người trong lòng nóng quá, môi và miệng cũng nóng, tựa như một ngọn lửa rực cháy hừng hực đã lan rộng đến vùng hoang nguyên tĩnh mịch nơi đáy lòng Lục Sâm.

Lục Sâm luôn là người bình tĩnh biết kìm nén, anh chưa bao giờ mất kiểm soát cả, chỉ mỗi giờ phút này, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy bản thân như đang bị một sức mạnh khó kháng cự nào đó sai khiến vậy, ép anh phải mặc sức đòi hỏi qua môi và răng đối phương một cách thật khát khao thật thô bạo, nhằm trút ra những tình cảm bị đè nén đã lâu.

Đây là sự nguy hiểm và tính chiếm hữu trời sinh của Alpha.

Rõ ràng trước đây vòng eo đang bị anh ôm trông mạnh mẽ dẻo dai là thế, nhưng bấy giờ nó lại mềm nhũn ra, Lục Sâm dần không còn cảm thấy thỏa mãn khi chỉ dây dưa môi lưỡi nữa, tay anh sờ dần xuống eo Trác Dật Nhiên.

Muốn xâm phạm cậu thật tàn nhẫn, muốn chiếm hữu cậu triệt để, muốn nghe cậu gào khóc xin mình tha thứ.

Đây là suy nghĩ xa lạ mất kiểm soát, khiến anh sợ hãi, nhưng cũng khiến anh hưng phấn.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu chợt sáng lên.

Mọi thứ xung quanh lần nữa lộ rõ dưới ánh sáng, tựa như tội ác đáng xấu hổ đã bị phơi bày một cách lộ liễu, động tác của Lục Sâm khựng lại, bàn tay đang sờ soạng trên người đối phương cũng bất giác hạ xuống.

Trác Dật Nhiên lại như đã mất ý thức, hai má cậu ửng đỏ, mắt cũng khép hờ như đang mê mang vậy, đôi con ngươi mơ màng toát lên vẻ đẹp mê ly hút hồn người.

Tim Lục Sâm như rơi tự do, anh chợt nhận ra một điều.

Song, đối phương đã mềm nhũn dựa hẳn vào lồng ngực Lục Sâm, chiếc cằm bấy giờ đã cạn kiệt sức lực đặt lên vai anh, để lộ phần gáy trắng nõn.

Lục Sâm vươn tay đỡ cậu đứng vững, buộc mình phải rời mắt khỏi mảng da đầy cám dỗ kia, dằn xuống sự xúc động khó nén trong lòng, anh nhanh chóng lấy nước xịt khử mình luôn mang theo phun lên cổ đối phương và không gian xung quanh.

Hương thơm ngào ngạt tức thì tản đi hơn một nửa.

Một suy đoán chấn động lần nữa được chứng thực, Lục Sâm run rẩy.

Trác Dật Nhiên đã chẳng còn đứng vững được nữa, Lục Sâm bế ngang cậu, chạy ra ngoài cửa sân bóng.

Bình luận

Truyện đang đọc