KHẾ ƯỚC NGÀY XUÂN

Ngồi xuống bên rìa sân, Trác Dật Nhiên uống vài ngụm nước, bấy giờ nhịp thở vẫn còn hơi gấp, cậu hỏi: “Có phải lúc nãy cậu lại nhường tôi không?”

Lục Sâm hỏi ngược lại: “Trước đây cậu từng đổi tư thế úp rổ chưa?”

Trác Dật Nhiên lắc đầu: “Lúc nãy là lần đầu.”

“Cả bản thân cậu cũng không biết cậu có thể làm vậy.” Lục Sâm nói: “Sao tôi đoán được?”

Trác Dật Nhiên sửng sốt, đây gần như là lần đầu tiên cậu nghe đến việc Lục Sâm không thể kiểm soát hết tình hình trong sân.

“Tôi cũng là con người.” Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, Lục Sâm nói: “Là con người thì chắc chắn sẽ bị vượt qua.”

“Dù vậy tôi cũng không vượt nổi cậu.” Trác Dật Nhiên rất hiểu bản thân.

“Cậu đang tiến bộ không ngừng.” Lục Sâm nói.

Bản thân Trác Dật Nhiên cũng rõ, cậu vào đội bóng rổ lâu thế rồi, ngày nào cũng tập luyện chung với Lục Sâm, thực lực bây giờ đã hơn hẳn lúc trước.

Nhưng nếu vượt xa như thế thì trong trận bán kết hôm nay, sao cậu lại…

“Biết tại sao lại bảo cậu xem đối thủ như bản thân mình không?” Lục Sâm hỏi tiếp.

“Vì đối thủ lớn nhất luôn không phải người đối diện,” ai cũng biết nói lý lẽ cả, Trác Dật Nhiên rũ mắt, “mà là bản thân mình.”

Trầm ngâm một lúc, Lục Sâm chợt nói: “Hồi còn nhỏ, mọi người đều nói tuyến thể của tôi không bình thường, nhìn giống công tử bột, không phải Alpha chân chính, không xứng xuất hiện trong sân.”

Câu này của anh quá đỗi đột ngột, Trác Dật Nhiên bất giác sững sờ.

Cậu không ngờ rằng người mạnh mẽ vô địch như Lục Sâm lại từng phải chịu đựng những hoài nghi vớ vẩn như thế.

“Tôi muốn chứng minh bản thân.” Lục Sâm nói tiếp: “Nên dốc sức luyện tập.”

“Sau đó thành công?” Trác Dật Nhiên tiếp lời.

Nhưng Lục Sâm lại lắc đầu: “Sau đó nghĩ thông suốt.”

“Vốn không cần thiết phải chứng minh. Tiêu chuẩn bên ngoài là do họ đặt ra, không xứng để đánh giá cậu.” Lục Sâm nói: “Chỉ có bản thân mới định nghĩa được chính mình.”

Ngữ điệu của anh vẫn điềm nhiên, nhưng sự kiêu ngạo bên trong không phải ngông cuồng tự cao, mà bắt nguồn từ tài năng không ai bì nổi.

“Nếu không tự tin vào chính mình,” Lục Sâm quay đầu, “thì sao thắng được?”

Trác Dật Nhiên ngước mắt nhìn anh.

Cậu nghe Lục Sâm nói tiếp: “Ngày thường cậu luôn nhìn thấu mọi kế hoạch của tôi, sao lần này lại không hiểu?”

Trác Dật Nhiên khựng lại, không hiểu ý của Lục Sâm là lần nào.

“Hôm nay trước khi ra sân, tôi từng hỏi cậu.” Lục Sâm nói: “Tin tôi không.”

Trác Dật Nhiên gật đầu.

“Năng lực phòng thủ của Học viện Máy móc rất mạnh, đây là ưu thế trời sinh của họ, dù là tôi cũng không thể nắm chắc mọi việc, nên nếu tôi tự ném pha đó, nhỡ không trúng thì sẽ không còn cơ hội bắt bóng bật bảng nữa, chúng ta thua chắc.”

Lục Sâm rũ mắt nhìn cậu: “Nhưng nếu giao cho cậu nghĩa là có thêm một sự đảm bảo, vào rồi thì tốt, dù không vào được, mọi việc cũng đều nằm trong kế hoạch của tôi.”

Trác Dật Nhiên lần nữa sửng sốt.

Thảo nào Lục Sâm bắt bóng bật bảng nhanh như thế, hóa ra ngay từ đầu anh đã suy tính đến tất cả những tình huống có thể xảy ra trong sân, và khi đó sự chú ý của đối thủ gần như đều bị Trác Dật Nhiên thu hút, chẳng ai kịp phản ứng cả, bấy giờ Lục Sâm mới lật ngược được tình thế trong ba giây cuối cùng.

Hóa ra cậu không hề vô dụng.

Dù để lỡ pha bóng đó, cậu cũng vẫn là con tàu bảo vệ của Lục Sâm.

“Nên cậu chưa từng bị mất gì cả.” Ánh mắt Lục Sâm trở nên kiên định và chắc chắn: “Bởi có cậu, tôi mới có thể dốc sức đánh cược một lần.”

Trác Dật Nhiên lúng túng chớp mắt, cậu hơi khó tin khi Lục Sâm nói ra những lời như thế.

Sau kỳ nôn nóng, anh cứ như biến thành một người khác vậy.

Nói thế cũng không đúng, Trác Dật Nhiên biết, thật ra Lục Sâm vốn là một người vừa dịu dàng lại tốt đẹp, chỉ là nó đã bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng nhưng vững chắc, song dù thế vẫn không tài nào che giấu được nhiệt độ ấm áp bên trong.

Trác Dật Nhiên không nén được những suy nghĩ vẩn vơ, có lẽ mình đã làm tan chảy được lớp băng đó nhỉ?

Trong lúc thả hồn, Lục Sâm lấy một thứ cạnh người, xoay lại đưa cho cậu.

Vừa thấy lớp bỏ quen thuộc, Trác Dật Nhiên như nhận ra một điều, cậu mở xem, quả nhiên là giày phiên bản giới hạn mà cậu mong ngóng đã lâu.

Trước đây nó như một vật thần thánh không thể với tới, khiến cậu không tiếc mọi giá, tự biên tự diễn một vở kịch hoang đường với Lục Sâm, nay thật sự có trong tay rồi thì mọi cảm xúc lại đổi khác.

Tất nhiên vẫn vui, chỉ là tâm trạng đã khác hẳn lúc trước.

“Vừa gửi từ nước ngoài về.” Lục Sâm nói: “Minh Ngọc bảo tôi đưa ngay cho cậu.”

“Kịp cho trận chung kết luôn.” Trác Dật Nhiên cảm thán.

Khi thốt ra ba chữ “trận chung kết”, trái tim lại co thắt.

Ban nãy luôn đắm chìm trong những hồi ức tồi tệ của trận bán kết, bấy giờ mới nhận ra cậu quả thật đã có được ngày hôm nay, thậm chí còn gần như sắp chạm tay vào ngôi vị quán quân nữa.

Cùng với nó là cảm xúc căng thẳng dai dẳng xua mãi không đi.

Trình độ của đối thủ trong trận chung kết sẽ mạnh hơn nữa, huống chi không phải trận nào cũng may mắn lật ngược tình thế trong ba giây cuối cùng.

Dù thực lực của Lục Sâm là điều không thể nghi ngờ, nhưng cũng cần đồng đội mạnh phối hợp, nếu trận sau Trác Dật Nhiên còn vào sân với trạng thái này, thêm vào kỳ phát tình không dự đoán được trước…

Như đoán được cậu đang nghĩ gì, Lục Sâm chợt vươn tay nắm cổ tay cậu.

Không chờ cậu phản ứng, Lục Sâm đã lấy một vật trên tay mình xuống rồi luồng nhẹ lên cổ tay cậu.

Trác Dật Nhiên cúi đầu nhìn, đó là một chiếc vòng tay vận động màu đen có tạo hình trông như băng quấn cổ tay khi chơi bóng rổ, mới mẻ đẹp đẽ, có thể thấy được đặt làm, bên trên chỉ có một từ tiếng Anh: LU’S[1].

[1] LU là phiên âm họ Lục của Lục Sâm.

Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trong mắt Trác Dật Nhiên, không hiểu vì sao Lục Sâm đột nhiên cho cậu cái này.

“Vòng tay pheromone.” Lục Sâm giải thích.

Nhìn màn hình nhỏ trên vòng tay, Trác Dật Nhiên hiểu đại khái, có lẽ nó cũng có tác dụng tương tự những vòng tay thể thao bình thường khác, chỉ là so với chúng thì chiếc vòng tay có thêm chức năng đo lường pheromone, thế thì khi có chuyện khác thường xảy ra, nó sẽ nhắc nhở kịp thời.

Tuy đã phân hóa thành giới tính mới, nhưng tâm lý của Trác Dật Nhiên vẫn không đổi, vẫn là một Beta thẳng đuột thô kệch, thậm chí trước đây cậu chưa từng nghĩ đến việc tìm cách tương tự để tránh rủi ro, không thì đã chẳng đến mức vấp ngã hai lần trong cùng một việc.

“Đặt từ lâu rồi.” Lục Sâm nói: “Không ngờ đắt hàng quá, hôm nay mới nhận được.”

Trác Dật Nhiên khựng lại. Chuyện mà cả bản thân cậu còn chẳng nghĩ đến, nhưng Lục Sâm lại luôn khắc ghi trong tim.

Thậm chí anh còn chưa từng mở miệng, luôn chỉ lặng thầm chuẩn bị mọi thứ.

“Bên trong có pheromone của tôi.” Lục Sâm cúi đầu, điều chỉnh vòng tay giúp cậu: “Nó sẽ thông qua mạch đập của cậu thấm vào dòng máu tuần hoàn trên người.”

Ngày thường ngoài những khi thảo luận việc chung, Lục Sâm rất ít nói những việc khác, giọng anh vẫn bình tĩnh, tông trầm rành mạch vọng vào màng nhĩ, khiến tế bào toàn thân chợt thấy ngứa ngáy khó nhịn.

Không ai dịu dàng được thế cả.

Hàng mi của Lục Sâm cụp xuống, mí mắt trông càng rõ hơn, đó là một nét đẹp kín đáo. Mỗi khi anh chăm chú làm một việc, môi sẽ vô thức mím nhẹ, Trác Dật Nhiên không nhịn được nhìn chằm chằm nó, cậu chợt có xúc động muốn tách hai cánh môi mỏng luôn nghiêm túc ấy ra.

Nhưng Trác Dật Nhiên cũng biết suy nghĩ ngả ngớn này không thực tế chút nào, thế là cố gắng rời mắt khỏi mặt Lục Sâm, nhìn lại chiếc vòng tay.

Chữ “LU’S” không được in nổi nhưng bắt mắt vô cùng, Trác Dật Nhiên biết nó cũng được đặt in riêng.

Lục Sâm không làm để tự đeo nhưng cứ phải viết chữ này, sau đó xỏ nó vào cổ tay cậu, điều này tất nhiên sẽ khiến cậu liên tưởng miên man, vành tai Trác Dật Nhiên nóng lên.

“Tôi sẽ luôn là hậu vệ của cậu.” Giúp cậu cố định vòng tay, Lục Sâm buông cổ tay cậu ra, giọng lại trầm hơn: “Có tôi ở đây, cậu cứ thỏa sức xông pha.”

Ánh mắt Trác Dật Nhiên mất tiêu cự vài giây, cậu bỗng vươn tay, nghiêng người ôm vai Lục Sâm.

Giữa cậu và Lục Sâm từng ôm nhau rất nhiều lần, nhưng thường ngày, Lục Sâm luôn có thói quen choàng tay siết chặt eo cậu, Trác Dật Nhiên biết đó là tư thế giữa tình nhân với nhau, là tư thế mang tính chiếm hữu, khiến những chiếc ôm cũng sẽ trở nên mập mờ và mãnh liệt.

Nhưng lần này lại khác với tất cả những lần trước, Lục Sâm choàng một tay qua lưng, cằm đặt nhẹ trên vai cậu.

Đây là cái ôm của những người đàn ông với nhau, dường như đang nói rằng, tôi tin cậu.

Lồng ngực nóng cháy nhưng vững chãi dán sát vào, Trác Dật Nhiên cảm nhận rất rõ nhịp đập điên cuồng của trái tim mình, nó đang bám sát theo tần suất của tim Lục Sâm rồi dần hòa vào cùng một nhịp.

Thình thịch, đã chạm phải một nơi nào đó trong tim cậu.

Rốt cuộc cậu và Lục Sâm là quan hệ gì?

Bỏ đi sức hút bản năng từ pheromone, họ vẫn là đồng đội, là anh em, là hai con người phối hợp tốt nhất trong sân, là người mà đôi bên tin tưởng và ỷ lại nhất.

Như cặp đôi ăn ý được ông trời chính tay tạo nên.

Chẳng lẽ giờ cậu phân hóa thành Omega rồi, trên người có thêm mùi hương đặc biệt, nên những thứ bị che mờ trước đây đang ngày một lộ rõ sao?

Trác Dật Nhiên cảm thấy dòng máu nóng chảy trong người lại như đang xộc thẳng lên đỉnh đầu, mỗi lần như thế, cậu biết mình sắp nói ra lời mà ngày thường không dám nói.

“Lục Sâm.” Trác Dật Nhiên ôm vai anh, hỏi khẽ bên tai rằng: “Cậu còn để ý không?”

“Gì?” Lục Sâm hỏi.

“Tôi là Omega.” Trác Dật Nhiên hạ giọng. w●ebtruy●enonlin●e●com

Lục Sâm khựng lại không tỏ ý kiến, chỉ hỏi: “Vậy cậu để ý không?”

“Nếu cậu để ý, tôi sẽ để ý.” Trác Dật Nhiên nói: “Nếu cậu không để ý, tôi sẽ không để ý.”

Giọng Lục Sâm nhẹ đi: “Thẳng thắn chút.”

“Hửm?” Trác Dật Nhiên không phản ứng kịp.

“Tôi chỉ để ý cậu.” Lục Sâm nói.

Trác Dật Nhiên sửng sốt, vô thức sửa lại lời anh: “Cậu nói ngược rồi.”

“Dù sao cũng là vậy.” Lục Sâm nói.

Não bộ như một cỗ máy bị chập mạch, sau một giây trì trệ, Trác Dật Nhiên lập tức nghiêng đầu, bắt lấy đôi môi mỏng của Lục Sâm một cách gấp gáp và nồng nhiệt, muốn thực hiện ngay suy nghĩ ngông cuồng ban nãy của mình.

Nhưng lại bị đối phương cướp quyền chủ động. Khác hẳn với sự xâm lược tùy ý khi trước, Lục Sâm của đêm nay dịu dàng lạ thường, nụ hôn khẽ khàng đặt trên bờ môi mềm của Trác Dật Nhiên mang nỗi niềm an ủi, khiến cậu bỗng chốc như rơi vào giấc mộng.

Nếu là mộng, cậu bằng lòng đắm chìm trong nó.

Hồi lâu sau, Lục Sâm khẽ giọng rằng: “Còn nói không phải con nít.”

“… Gì?” Trác Dật Nhiên bị anh hôn đến lâng lâng, trông đến là ngơ ngác. Lục Sâm lại cúi người, chạm nhẹ lên môi cậu: “Toàn mùi sữa.

Bình luận

Truyện đang đọc