KHẾ ƯỚC NGÀY XUÂN

Trác Dật Nhiên dần tỉnh lại, khung cảnh ánh vào mắt không phải phòng ký túc xá quen thuộc mà là một nơi rất đỗi xa lạ.

“Nhiên Nhiên, cuối cùng con cũng tỉnh rồi?” Trác Phi ngồi bên mép giường vô cùng mừng rỡ: “Hôn mê một ngày một đêm, làm mẹ lo chết mất!”

Ý thức dần trở lại, Trác Dật Nhiên nhận ra mình đang ở bệnh viện, cậu gian nan ngồi dậy: “Con sao vậy?”

Trác Phi hé môi nhưng không nói, chẳng mấy chốc có vài bác sĩ y tá vào phòng, vây quanh trước giường cậu.

Tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt nghiêm trọng, khiến Trác Dật Nhiên nghi ngờ có phải mình mắc chứng bệnh hết thuốc chữa nào rồi không.

“Tình trạng của cậu khá đặc biệt.” Bác sĩ điều trị chính đứng đầu nói với vẻ nghiêm túc: “Hãy chuẩn bị tâm lý trước.”

Trác Dật Nhiên vô thức nhìn sang mẹ mình rồi nhìn bác sĩ, sau đó gật đầu.

“Theo tình huống thông thường, người trưởng thành sẽ không xuất hiện tình trạng này, nhưng thể chất của cậu khác biệt, vả lại bị kích thích từ môi trường bên ngoài…”

Dừng một lúc, bác sĩ nói tiếp: “Cậu bị phân hóa thành Omega rồi.”

Trác Dật Nhiên sững sờ.

Tuy hơi khác với suy nghĩ mắc bệnh nan y mà cậu đã tưởng, nhưng cảm giác gây chấn động thần kinh khi biết chuyện mình bị thay đổi giới tính sau khi đã trưởng thành cũng chẳng kém hơn mắc bệnh nan y là bao…

Để xác nhận mình không nằm mơ, Trác Dật Nhiên muốn véo cánh tay mình, nhưng nhận ra cả hai cánh tay đều đang được tiêm thứ thuốc quái lạ nào đó.

Bác sĩ hỏi tiếp: “Trước khi ngất, có phải cậu đã có tiếp xúc rất thân mật với một Alpha không?”

Ký ức đêm trước ùa về, hai tai Trác Dật Nhiên nóng bừng, bấy giờ mới sực nhớ: “Lục Sâm đâu?”

“Con còn dám nhắc đến cậu ta à! Trước đây mẹ từng dặn con phải tránh xa Alpha ra chưa? Nếu không vì cậu ta thì sao con lại…”

Giọng nói vốn the thé của Trác Phi dần trở nên nức nở: “Thôi, không phải lỗi của cậu ta, suy cho cùng cũng phải trách mẹ, không, phải trách tên khốn nạn đó…”

Bà nói không nên lời nữa, bèn quay mặt đi lau nước mắt.

Trác Dật Nhiên bỗng thấy hoang mang hơn.

Bác sĩ điều trị nhìn họ, thở dài rằng: “Lúc mang thai, nếu Omega không được pheromone của Alpha an ủi trong thời gian dài, thêm việc tiêm lượng lớn thuốc ức chế sẽ ảnh hưởng nhất định đến bào thai, đến sự phân hóa giới tính của đứa trẻ sau này.”

Đầu của Trác Dật Nhiên như bị nghẽn lại, cậu vô thức nhìn Trác Phi.

“Sự ảnh hưởng này thường là vĩnh viễn, trong trường hợp đứa trẻ không chịu kích thích từ pheromone khác giới nào trong thời gian trưởng thành, thì sẽ mãi mãi không bị phân hóa.”

Trác Dật Nhiên lại sửng sốt: “Nhưng em đã trưởng thành rồi…”

“Đây chính là điểm mấu chốt của vấn đề.” Ánh mắt bác sĩ có đôi chút xót xa: “Alpha đã kích thích cậu phân hóa có độ phù hợp quá cao với pheromone của cậu, hơn nữa cậu cũng vừa trưởng thành nên vẫn chưa thể thoát hẳn khỏi sức ảnh hưởng của cậu ấy.”

“Do sự kích thích khác giới này nên ngoài Alpha đó ra, pheromone của những người khác đều không có tác dụng an ủi cậu, xét theo góc độ nhân văn, chúng tôi đề nghị…”

“Thôi đi.” Trác Phi bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời bác sĩ: “Cần Alpha gì chứ, mẹ cho con làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể là được.”

“Hiện cậu ấy vừa phân hóa xong, tuyến thể chưa ổn định, dù muốn phẫu thật cắt bỏ, chí ít cũng phải quan sát thêm một năm mới quyết định được.”

Bác sĩ dặn dò Trác Dật Nhiên: “Gần đây pheromone của cậu luôn rối loạn nên rất có thể sẽ phát tình bất cứ lúc nào, tuy đã tiêm đủ lượng thuốc ức chế, nhưng vẫn không thể đảm bảo nó sẽ kiểm soát được phản ứng của cậu. Còn phải quan sát thêm, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ sắp xếp cậu vào phòng cách ly.”

Căn dặn thêm vài việc cần chú ý, các bác sĩ y tá xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Nội dung cuộc đối thoại này quá chấn động, Trác Dật Nhiên chớp mắt, bấy giờ vẫn không thể tin nổi, cậu hoàn toàn chưa tiếp nhận được.

Cậu đã làm Beta mười tám năm, hơn nữa luôn là người nổi bật trong quần thể này, hồi cậu còn nhỏ, thậm chí có rất nhiều người đoán cậu sẽ phân hóa thành Alpha, tuy đoán trật nhưng cậu cũng chẳng tiếc nuối gì về việc này.

Làm một Beta bình thường nhưng cũng kiên cường, mạnh mẽ, đó là thói quen xưa nay của cậu, cũng là một chuyện rất đáng tự hào.

Nhưng điều cậu không ngờ đến đó là một ngày nọ cậu lại bỗng dưng như trúng vé số vậy, chẳng nhận được điềm báo gì đã bị phân hóa thành một Omega.

Là một Omega xinh đẹp yếu ớt, một Omega mà trong nhận thức của hầu hết mọi người, họ lúc nào cũng cần người bảo vệ, khi phát tình sẽ đánh mất lý trí mặc người xâu xé, không tài nào rời khỏi Alpha được.

Dù thế nào chăng nữa Trác Dật Nhiên cũng chẳng tài nào kết nối những từ miêu tả này lên bản thân mình.

Trong đầu chợt xuất hiện cảnh tượng đêm qua, khiến cậu nhớ đến chuyện mà mình lo lắng nhất bây giờ.

“Lục Sâm đâu?” Trác Dật Nhiên lại hỏi: “Cậu ấy đang ở đâu?”

“Lúc nào rồi mà con còn nhớ cậu ta?” Trác Phi nhíu mày: “Đêm qua trạm y tế trường các con đã chuyển con đến bệnh viện trung tâm, từ đầu đến cuối mẹ đều không gặp cậu ta.”

“Đột nhiên phát hiện con biến thành Omega.” Bà nói với vẻ không vui: “E là cậu ta còn khó chấp nhận hơn cả con.”

Câu này đã nhắc nhở Trác Dật Nhiên, khiến vẻ mặt cậu sượng cứng lại.

Sau đó nghe Trác Phi nói tiếp: “Bác sĩ ở trạm y tế trường các con nói họ cũng đã kiểm tra chàng trai kia, bẩm sinh cậu ta đã khiếm khuyết về tuyến thể, vì độ phù hợp nên chỉ pheromone của con mới kích thích được tuyến thể của cậu ta.”

Trác Dật Nhiên sửng sốt.

Thảo nào đêm qua Lục Sâm khác hẳn ngày thường, đáp lại cậu nhiệt tình như bị mất kiểm soát vậy, hóa ra là vì thôi thúc của pheromone.

“Mẹ cũng nhìn thấy tin của Hội sinh viên trường các con.” Trác Phi thở dài: “Nhóc ngốc à, giờ đã hiểu chưa? Đâu ra hấp dẫn từ linh hồn chứ, đây chẳng qua chỉ bắt nguồn từ bản năng thôi.”

Cơ thể vừa phân hóa như một cỗ máy bị rỉ sét vậy, trong đầu cậu dần xuất hiện những mảnh vụn ký ức.

Ban đầu, rõ ràng Lục Sâm ghét cậu lắm, thậm chí còn nhấn mạnh, khẳng định rằng sẽ không thích cậu.

Rõ ràng bảo đóng kịch thôi, do cậu vô thức xem là thật.

Giấc mộng xuân hôm ấy là hóa thân của khát khao khó nói nên lời của cậu.

Cả sự dây dưa môi răng gần như điên cuồng đêm qua cũng ngập tràn hương vị pheromone của họ.

Gì mà tình yêu không phân biệt giới tính giữa Alpha và Beta, gì mà sức hấp dẫn từ linh hồn trên cả bản năng chứ, hóa ra cũng bởi cậu vốn là Omega mà thôi.

“Mẹ biết con đang nghĩ gì, mẹ không có thành kiến với chàng trai đó.” Trác Phi nhìn cậu, trong mắt đong đầy yêu thương: “Nhưng mẹ là người từng trải, mẹ đã từng đau khổ như thế đó, nên mẹ không muốn con cũng giẫm lên vết xe đổ của mẹ.”

“Ban đầu mẹ và tên khốn nạn ấy cũng là cặp đôi phù hợp hiếm thấy, cũng chính vì sức hấp dẫn của pheromone quá mạnh nên lúc đó đầu óc mê muội, còn ngây thơ cho rằng đó là ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’.” Trác Phi cười tự giễu: “Kết quả thì sao?”

“Độ phù hợp quá cao chẳng phải chuyện tốt lành gì, một khi sự kích thích ban đầu mất đi, con sẽ nhận ra giữa hai người hoàn toàn chẳng có gì nữa cả.”

Trác Dật Nhiên lắc đầu theo bản năng.

Cậu muốn phản bác Trác Phi, muốn nói với bà rằng đó chỉ là một trong những ví dụ thôi chứ không phải tất cả mọi người đều như thế, ít ra thì cậu và Lục Sâm không phải.

Nhưng…

Bên tai chợt vang lên giọng nói quen thuộc của người nọ.

“Pheromone chưa chắc đã là thứ tốt, hai người yêu nhau chẳng lẽ chỉ vì tác dụng của nó sao? Vậy có khác gì các loài động vật khác chứ.”

Trác Dật Nhiên luôn không thích Trác Phi lấy những việc bà từng trải để định nghĩa cho thế giới này, nhưng bây giờ đây, cậu chợt nhớ ra rằng Lục Sâm cũng từng nói những lời như vậy.

Cậu nhớ rất rõ, Lục Sâm không chỉ một lần nhấn mạnh anh không thích Omega, bởi anh không muốn bị pheromone trói buộc.

Tối hôm ấy, câu hỏi buộc phải trả lời thật lòng mà Omega hỏi anh: ““Vậy nhỡ anh Trác là Omega thì sao? Đội trưởng có bằng lòng chịu trói buộc không?”

Cuối cùng Lục Sâm vẫn không đáp.

Suy cho cùng thì trong mắt Lục Sâm, cậu luôn là một Beta.

Có lẽ do vừa phân hóa nên quá nhạy cảm, cảm xúc cũng chẳng ổn định, có hai luồng sức mạnh đang đối kháng nhau trong người Trác Dật Nhiên, pheromone xao động và thuốc ức chế liều mạnh đang điên cuồng giằng xé nhau, cậu vốn không thể ngăn cản mình suy nghĩ lung tung được, đành phải mặc cho sự lạnh lẽo vô bờ từ trong tim lan tràn ra toàn thân.

Giây phút vừa biết được mình bị phân hóa thành Omega, cậu cũng chẳng thấy mất mát như bây giờ.

Trác Phi nhìn vẻ mặt tái nhợt của cậu, không nhịn được nhíu mày: “Đừng nói con đã…”

Trác Dật Nhiên nhớ đến chuyện đêm qua mình mất kiểm soát nhào vào lòng Lục Sâm.

Khi ấy đầu óc cậu trống rỗng, gần như chỉ còn lại khát khao từ bản năng thôi, đến tận bây giờ cậu mới muộn màng cảm thấy xấu hổ tột cùng với hành vi bám riết người ta đòi quan hệ.

Trời sinh Omega là như vậy sao?

Nhưng trước đây cậu chưa từng làm Omega ngày nào, chẳng hiểu gì cả.

Cậu khi ấy giống như một con thú không được thỏa mãn ham muốn vậy, chỉ biết giao phối mà thôi, dùng cách mà Lục Sâm ghét nhất để dụ dỗ anh phá giới với mình.

Cậu sững sờ giây lát, và rồi vẫn chưa từ bỏ, ôm chút hy vọng cuối cùng, cậu lần mò điện thoại gọi vào dãy số quen thuộc.

Tiếng “tít” như đang kéo dài cả thế kỷ vậy, trong loa vang lên giọng nữ quen thuộc: “Số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được…”

Mắt Trác Dật Nhiên dần ánh lên nỗi tuyệt vọng.

“Chắc tâm trạng của cậu ta không nhẹ nhõm hơn con đâu.” Vẻ mặt Trác Phi rất phức tạp vì đã nhận ra, bà nặng nề rằng: “Cho cậu ta chút thời gian đi.”

Tay Trác Dật Nhiên vẫn nắm chặt điện thoại, cánh môi trắng bệch bị cắn rướm máu.

“Alpha chưa chắc sẽ ỷ lại Omega, nhưng trời sinh Omega chắc chắn sẽ ỷ lại Alpha, đây là bản tính không thể xóa bỏ được. Nhiên Nhiên à.” Trác Phi vươn tay xoa nhẹ ót cậu: “Trời sinh Omega không yếu đuối chút nào, nhưng đứng trước Alpha, chúng ta mãi luôn ở thế yếu.”

Bình luận

Truyện đang đọc