KHÍ NỮ MÃN THÍCH

CHƯƠNG 111: PHÁT HIỆN, SINH SỰ

Tác giả: Luna Huang
Chung Lâm nhìn theo bóng chi tử rời đi mà lòng nặng như đeo đá. Lúc đầu hắn vốn muốn bức Tiết Nhu gả vào Chung phủ, thế nhưng nhìn thấy Chung Hạng Siêu hoàn toàn không có ý bức nàng, nếu hắn bức như thế, vừa mích lòng thủ hạ, vừa để Tiết Nhu không vừa lòng, như vậy há phải là dưa xanh hái không ngọt sao, vậy hậu hôn làm sao bọn họ có thể hòa hợp vui vẻ được.

Qua sự kiện Chung Hạng Siêu liều mạng cứu Tiết Nhu nhưng không hề dùng nửa chữ này bức phụ tử Tiết Triệt để mình vào lều thăm Tiết Nhu, vậy liền hiểu được Chung Hạng Siêu không có bất kỳ hành động bất ép Tiết Nhu. Mà phụ tử Tiết Triệt âm thầm dời Tiết Nhu đi để hắn thấy được hôn sự này khó mà thành.

Hắn nghe Đàm thị nói, trước khi Tiết Vân Lãng đại hôn, Lạc Bích Nhu đột nhiên ngã xuống nước, khi tỉnh lại liền một mực đòi gặp Chung Hạng Siêu. Sau đó còn sống chết níu lấy hắn(CHS) không buông nữa. Lúc đó ở trước mặt Đàm thị đánh tiếng muốn gả vào Chung gia nhưng Chung Hạng Siêu lại đột nhiên đổi ý.

Hắn thực sự không thể hiểu được nhi tử mình nghĩ gì trong đầu nữa. Truy cầu nữ nhi nhà người ta bao lâu, đến khi thành công lại đột nhiên thay lòng đổi dạ, chuyển thành đối tượng khác. Cũng may chuyện này chưa ai biết, nếu không, sợ rằng Tiết Triệt càng sẽ không chịu gả nữ nhi đâu.

Mỗi ngày Chung Hạng Siêu đều đến mấy lần, mong muốn có sơ hở liền vào thăm nàng. Hắn cũng chẳng dám liều lĩnh xông vào trong, nếu chọc giận A Nhu vậy thì kế hoạch hòa hảo của hắn càng hỏng bét. Hắn tự tay hầm không ít canh gà canh vịt mang đến lều cho nàng lại không biết mỗi lần đều là Tiết Vân Lãng có khẩu phúc ăn được hương vị thơm ngon kia.

Hắn hỏi mãi cũng không ai nói cho mình biết tình huống của nàng, mà bên đó cũng không để Bích Ngọc vào chẩn mạch thay dược, đây để hắn lo lắng không ngớt. Chỉ là thấy đồ hắn cho người mang vào lúc nào ‘nàng’ cũng ăn hết vẫn để hắn an tâm.

Mỗi lần hắn đều hỏi:

“Hôm nay nàng ăn có ngon miệng không?”

“Có thích món gì không, để ta cho người chuẩn bị nguyên liệu?”

“Dạo này khí hậu không được tốt, ăn chút đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt rất nhiều.”

“. . .” Thế nhưng chẳng bao giờ có được câu trả lời.


Hôm nay cũng thế, mặt hắn bị khói lửa hung đến hồng hào, mồ hôi đầy trán đưa một chén thức ăn nóng hổi cho binh sĩ gác cửa mang vào cho ‘Tiết Nhu’. Ở bên ngoài hắn liền hô to nói: “Lúc nãy ta hái được chút nấm liền làm món gà om nấm cho nàng ăn. Ở đây không có phát thái (Luna: tóc tiên), về kinh thành ta sẽ bù cho nàng. Còn có. . .”

Chung Lâm thấy vậy giận thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể túm tai hắn mắng: “Nam tử hán đại trượng phu lại cứ thích chui xuống bếp, lại còn vì nữ nhân mà hạ mình như vậy nữa, đến cùng ngươi đến quân doanh để làm cái gì?”

“Còn không phải vì không gặp được A Nhu sao, phụ thân để nhi tử vào gặp nàng vậy liền tốt rồi.” Chung Hạng Siêu nhăn gương mặt vì đau mà đỏ bừng của mình. Thấy phụ thân sắp rống lên hắn lại giơ một ngón tay lên nói: “Một mặt, chỉ gặp một mặt thôi cũng được.”

Ai biết Chung Lâm không những không đồng tình càng cố sức véo tai để hắn phải kêu gào như heo bị thọt tiết: “A, phụ thân, đau đau, người nhẹ tay một chút đi.”

“Vào đây xem binh thư cho ta, xem không xong hôm nay cũng không cần ăn cơm nữa.” Chung Lâm không chút lưu mặt mũi, trước mặt binh sĩ cứ véo tai Chung Hạng Siêu ném vào trong trướng bồng. Chung Hạng Siêu trước mặt người khác vốn có mặt mũi gì đâu, mà bản thân hắn cũng chẳng cần mặt mũi làm gì.

Chung Lâm cũng không thể cứ ép hắn ở trong trướng bồng xem binh thư mãi được, vì vậy cũng sẽ có lúc hắn chạy ra được lại đi làm chút đồ ăn cho Tiết Nhu. Mỗi lần Tiết Vân Lãng đến trướng bồng hắn đều chạy đến hỏi khẩu vị cùng tình hình của Tiết Nhu.

Đây để mọi người trong quân doanh vừa bất đắc dĩ vừa cảm khái vô cùng. Tiết Nhu đây là rất có phúc nha, nhưng tại sao nàng ta vẫn lại cố chấp không tiếp nhận như thế?

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Đến tận ngày thứ mười sáu, mọi người xuất binh, hắn mới có cơ hội vào trong đó xem. Vui vẻ hưng phấn mà xông vào, cuối cùng chỉ thấy bên trong đều rỗng, căn bản không có người ở, đây như là một gáo nước lạnh dập tắt hết tất cả sự nhiệt huyết của hắn.

Hắn tức giận chạy đến túm áo một binh sĩ tra hỏi mới biết được sự thật. Đây cũng là do mọi người sớm biết ra trận sẽ không giấu được hắn nên mới hạ lệnh không cần che giấu nữa, người cũng đã đi lâu như vậy rồi hắn muốn đuổi cũng không kịp nữa.

Đáng chết, sao hắn lại quên mất tồn tại của Tiết Tinh Vân chứ. Đều tại tên đó bình thường lười biếng toàn bị Tiết Triệt ép ở trong lều đọc binh thư nên hắn mới không lưu ý đến phần này. Đều tại phụ thân cả, nhốt hắn thì thôi cũng đành, còn nhốt luôn cả thuộc hạ của hắn, báo hại một chút thông tin nàng bị đưa đi hắn cũng nghe không được.

Giao A Nhu cho tên đó khác nào đưa dê vào miệng cọp đâu, hắn chẳng an tâm chút nào. Vì vậy hắn hạ lệnh để Lĩnh Hồ hồi kinh, ít nhất như vậy cũng có thể biết được tin tức của nàng.


—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Ngày thứ hai Tiết Nhu rời khỏi doanh trại thì nàng đã tỉnh lại rồi. Thế nhưng nàng không hồi kinh, ngược lại cho xe quay đầu trở về Lưu Châu. Trương gia hại nàng như vậy, không lý nào nàng để bọn họ sống tốt.

Tiết Tinh Vân đầy lòng không hiểu, hắn trợn tròn mắt hỏi: “Vì sao lại phải đến đó?”

“Nhị ca không hiếu kỳ vì sao A Nhu ở kinh thành mà lại bị bắt đến đây sao?” Tiết Nhu nguy hiểm híp mắt lại, nàng nén đau đớn đưa tay vén rèm xe lên nhìn ra ngoài.

Nàng cũng rất muốn xem hạ tràng của Hách Liên Cẩm, nhưng nếu hiện tại nàng đã ở đây vậy phụ thân nhất định biết chuyện rồi. Trong tay hắn không còn con tin, vậy sẽ thắng sao? Haha, nàng hồi kinh đợi tin tức “tốt” của hắn.

“Vậy phải xem A Nhu có nguyện nói không.” Tiết Tinh Vân dựa vào xa bích, hai tay gối lên đầu lười biếng nói. Chuyện Chung Hạng Siêu liều mạng cứu Tiết Nhu hắn cũng chẳng nhắc đến mà càng không có ý tứ muốn nói cho nàng biết.

“Là Trương gia bắt A Nhu giao cho Hách Liên Cẩm.” Tiết Nhu hạ rèm xuống nhìn đôi bàn tay tràn đầy băng trắng của mình. Hai hàm răng chậm rãi mài vào nhau, nàng nhất định để Trương gia khuynh gia bại sản mới ngừng tay.

Nàng rời kinh không người biết, nên Trương gia chính là khả nghi nhất. Nàng cũng đoán được Trương gia vì sao không bắt cả Thu Thủy đi. Cũng chính vì nháo tận lên quan phủ lớn chuyện như vậy, mà hôm đó nàng ta một hai không chịu rời khỏi Trương Niên nên nếu như nàng ta đột nhiên mất tích Trương gia sẽ bị nghi ngờ đầu tiên.

Tiết Tinh Vân nghe vậy cũng nổi nóng, “Đám người này thật quá đáng, A Nhu muốn làm gì nhị ca đều ủng hộ.”

Tiết Nhu mạnh gật đầu.

Xe ngựa đến Lưu Châu, Tiết Nhu thuê hai căn phòng ở nhà trọ gần Trương gia. Vừa lên phòng mở cửa sổ Tiết Tinh Vân đã thấy Thu Thủy gầy gò cầm giỏ mây bước ra khỏi cửa nhà. Hắn có chút không hiểu nói: “Đó không phải là Thu Thủy sao?”


Tiết Nhu nhếch môi âm hiểm cười, “Đúng rồi, nàng có nhi tử với Trương Niên, nên A Nhu đưa nàng đến gả cho Trương gia.” Nhớ lại tràng cảnh kia nàng thực sự là nhịn không được cười a. Vốn nghĩ chuyện đến đây kết thúc, không ngờ đám người này lại trả thù, vậy đừng trách nàng rồi.

Tiết Tinh Vân trợn to đôi mắt không thể tin tưởng nhìn Tiết Nhu. Rõ ràng muội muội hắn chẳng biết đến chuyện kia mà nha hoàn bên cạnh lại. . .Thật để hắn bất khả tư nghị a. Nghĩ đến trước khi hắn rời kinh Thu Thủy từng có lần trèo lên giường hắn bị hắn phát hiện đuổi đi, giờ ngẫm lại cảm thấy thật ghê tởm, còn dám lừa hắn.

“A Nhu là thành toàn nàng thôi, ai biết đám người kia dám làm không dám nhận. Cuối cùng đụng đến quan phủ, bọn họ buộc lòng thu nạp Thu Thủy, thế nhưng phía sau lại giở trò.” Tiết Nhu ngồi ở trên ghế tròn đối diện cửa sổ, mắt nhìn vào trạch viện nho nhỏ của Trương gia ở cách đó không xa.

Tiết Tinh Vân gật gù vài cái, gãi gãi đầu lại hỏi: “Vậy A Nhu lại muốn báo quan?”

Tiết Nhu lắc đầu khẽ cười, “Đương nhiên là không rồi.” Bởi quan phủ chiếu theo lệ mà xử phạt, chuyện này lại không có chứng cứ. Kiện bọn hắn? Thôi đi, phạt không được người ngược lại hại bản thân lĩnh phạt thì không hay.

“Vậy tính thế nào?” Tiết Tinh Vân bị Tiết Nhu làm cho mơ mơ hồ hồ, đầu óc trống rỗng hỏi.

Tiết Nhu nhún nhún vai, “Chưa có kế hoạch. Nhị ca rảnh rỗi ra ngoài một chút đi, A Nhu muốn nghỉ ngơi.” Nhớ ra gì đó nàng còn nói thêm, “Phải rồi, đừng chạm mặt với đám người kia.”

Thấy Tiết Nhu rút túi bạc bên thắt lưng đưa cho mình, mắt của Tiết Tinh Vân sáng rỡ. Không nói hai lời, hắn chộp lấy túi bạc chạy ra ngoài. Mà bạc này là trước khi xuất phát Tiết Vân Lãng đưa cho Tiết Tinh Vân làm lộ phí hồi kinh, khi Tiết Nhu tỉnh thì một mực đòi giữ.

Tiết Nhu không nghỉ ngơi mà ngồi đó nhìn chằm chằm trạch viện Trương gia. Ai biết để nàng thấy được mấy trò hay nha.

Tỷ như Thu Thủy bị ngược đãi hệt như dự đoán của nàng, tỷ như thấy được thê tử mới thú của Trương Niên như trong lời điếm tiểu nhị nói.

Ngoài ra từ miệng của điếm tiểu nhị nàng lấy thêm ít thông tin biết được, Trương gia vì sự kiện của Thu Thủy lần trước mà mất đi không ít khách hàng, phải đóng cửa hết các cửa hàng nhỏ, chỉ còn lại một cửa hàng duy nhất mà thôi. Do nợ nần chồng chất,
Trương Niên buộc thú nữ nhi xấu xí của một viên ngoại, cũng là thê tử hiện tại của hắn.

Mà kể cũng rất buồn cười, nữ nhân đó thích hắn lâu như vậy đều bị hắn từ chối, nay hắn lại phải mang kiệu hoa long trọng đón về. Nữ nhân này dung mạo vóc dáng lẫn tính nết không tốt, đương nhiên thấy Thu Thủy xinh đẹp hơn còn đang hoài thai đương nhiên đố kị, bị làm khó đủ điều rồi.

Tiết Nhu ngồi đến tối dùng cơm xong liền đi ngủ. Nàng cũng chẳng hề lo lắng đến Tiết Tinh Vân đi đâu làm gì.


—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáng hôm sau tỉnh lại, nàng đang dùng điểm tâm thì cửa bị người từ ngoài đạp ra, đã thấy Tiết Tinh Vân bị người trói ném đến trước mặt của nàng. Nàng nhíu mày nhìn hắn một lúc, lại dời tầm nhìn lên người trói hắn.

Người tới vận một kiện viên lĩnh bào, chất liệu cũng không phải loại tốt gì, lại có chút cũ kỹ. Tóc búi đuôi ngựa, cố định bằng một dài băng đỏ trên đỉnh đầu, bên hông chỉ có dây buộc eo không hề có ngọc bội gì. Ngũ quan hài hòa lại mang theo chút dữ tợn, rất thích hợp tình huống hưng sư vấn tội này.

Nếu như nhìn không rõ nhất định bị lừa, nhưng Tiết Nhu sống tận hai đời làm sao nhận không ra đây là nữ phẫn nam trang. Nàng đưa mắt dời đến đám người vây xem náo nhiệt ở trước cửa nói: “Có chuyện gì thỉnh từ từ nói, trước phiền vị công tử này đóng cửa lại trước.”

Nữ nhân kia nhìn thấy Tiết Nhu gầy gò yếu ớt, trên mặt lại có không ít vết thương được bôi thuốc mỡ bóng loáng nên cũng không tiện so đo với nàng chuyện người nào đóng cửa. Phản chính nàng cũng chẳng muốn để người ngoài biết, nhưng tên kia thực sự quá phiền phức, nháo to như vậy nàng không thể làm gì khác hơn là trói hắn lại trói đến tìm người nhà.

Tiết Tinh Vân bị bịt miệng, trói chặt, chỉ biết ‘ưm ưm’ cùng lắc đầu như là rất vô tội. Hắn muốn đứng lên chạy đến sau lưng Tiết Nhu thế nhưng lại bị nữ nhân kia hung hãng đạp ngã trên mặt đất.

Nữ nhân kia ngồi trên ghế, một chân gác lên lưng của Tiết Tinh Vân, hất mặt nhìn Tiết Nhu, “Ngươi là muội muội của hắn?”

Tiết Nhu che miệng cười, ôn hòa nói: “Cô nương, không nên giả giọng tránh hư giọng của mình. Chúng ta đều là nữ nhân, có gì từ từ nói.”

Nữ nhân kia có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng thu hồi giấu vào đáy mắt, nàng thu hồi chân rồi đấm một cái xuống bàn, dùng giọng thực của mình nói: “Xem huynh trưởng của ngươi làm ra loại chuyện tốt đẹp gì.”

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Luna nương: Đố mọi người, Tiết Tinh Vân lại gây chuyện gì?

A: Chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, lúc trước chẳng phải cũng thường thế sao?
B: Gây chuyện với nữ tử thì còn có chuyện tốt gì được
C: Tiêu hết bạc nên đi trộm của người ta
D: Say rượu quấy phá nên bị người trong thanh lâu đập cho một trận


Bình luận

Truyện đang đọc