KHÍ NỮ MÃN THÍCH

KẾT CỤC 2.1:

Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu ở biệt viện ngày ngóng đêm mong, đến khi đám thư sinh đều khảo thí xong trở về nàng vẫn chưa nghe tin Chung Hạng Siêu đến đón mình liền buồn bã hỏi Kiết Câu, “Không biết vì sao chàng còn chưa đến đón ta?”

Nghe đám người thảo luận nàng biết được đề thi, còn biết Chung Hạng Siêu đỗ đầu bảng nữa, thế mà hắn còn chưa chịu đến đón nàng. Trong thư nàng hỏi thăm, thư truyền về chỉ có vài chữ, nàng hỏi gì đáp đó, lại cực kỳ ngắn gọn. Cũng đúng thôi, ai bảo chữ nghĩa nàng không biết nhiều cơ chứ.

“Có lẽ đại sự còn chưa xong nên thiếu gia mới chậm trễ không đến thôi, không bằng người hỏi thiếu gia đi.” Kiết Câu vừa nói vừa nhìn sắc mặt Thanh Sơn, vẻ mặt của hắn lúc này hệt như nuốt ruồi vậy, vô cùng khó coi. Hắn hy vọng Tiết Nhu hỏi, thiếu gia cũng sẽ thành thật trả lời cho nàng biết, như vậy hắn cảm thấy nhẹ lòng hơn giấu diếm như vậy.

“Chàng bảo nữ tử phải biết rụt rè một chút mới tốt, nếu ta hỏi như vậy chàng sẽ phật ý không lưu ý đến ta nữa thì sao.” Tiết Nhu cầm cuốc nhỏ đào đào đất, tâm trạng lại không đặt trên vườn củ cải của mình. Dạo này thấy hắn vì thi công danh cùng chuyện của Ly vương mà bận rộn không nhìn đến nàng nàng rất khó chịu, nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ mà, có lẽ chuyện này qua đi rồi sẽ lại như trước thôi.

Thanh Sơn ngồi xổm bên người Tiết Nhu cùng nàng trồng củ cải, “Lúc trước tiểu thư nào phải như vậy a, nếu rụt rè vậy đó không phải tiểu thư nữa rồi, theo Thanh Sơn người cứ hỏi đi thôi.” Tốt nhất tiểu thư hỏi xong tên khốn đó bày thái độ tuyệt tình một chút, nàng nhân cơ hội này kéo tiểu thư rời đi, vậy là tốt nhất.

Tiết Nhu mím môi nghĩ nghĩ một chút mới hạ quyết tâm nói, “Được rồi, chờ tín cáp về, nếu vẫn không thấy gì ta sẽ hỏi vậy.”

“Ân.” Thanh Sơn mạnh gật đầu hy vọng bức thư kia sẽ để tiểu thư nhận thấy rõ lòng của Chung Hạng Siêu vốn không ở chỗ tiểu thư, nếu như vậy nàng sẽ khuyên tiểu thư rời đi với mình.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên kia kinh thành, Hách Liên Cẩm chuẩn bị rời kinh đến đất phong thì bị một đoàn binh mã của Hách Liên Huân chặn lại giải đến ngự thư phòng. Trong lúc soát phủ phát hiện ra Ly vương tàn trữ vũ khí cùng tư binh nên hoàng thượng cũng không thể bao che, chỉ có thể nhốt vào đại lao chờ ngày thẩm tra.

Chung Hạng Siêu ở bên tai Hách Liên Huân thổi gió về việc Hách Liên Cẩm thâm tàng bất lộ, mà hoàng đế lại bao che ra mặt, chứng cứ rành rành lại cứ đòi phải cho quân đến đất phong lục soát, sợ quan binh đến nơi thì chứng cứ cũng không còn rồi. Nếu lần này còn bắt không được, sợ là khó bắt lần nữa, chiến tranh nổ ra người bị hại lại là bách tính.


Bọn hắn hiện tại biết rõ Bỉnh gia thuộc phe cánh của Ly vương, nhưng Bỉnh Chi lại được Chung Hạng Sâm đặt lên đầu quả tim, vì vậy Chung Hạng Siêu làm việc không thể quá tuyệt tình được, chỉ có thể giải quyết Ly vương bằng phương thức của tà đạo mà thôi.

Do đó Hách Liên Huân sai người trực tiếp động thủ trong đại lao, tạo ra hiện trường sợ tội tự sát. Hoàng thất a, hễ lộ sơ hở liền chết không có đất chôn, quản ngươi là quân tử hay tiểu nhân, loại bỏ địch thủ trước mới là thượng sách.

Đắc thủ, Chung Hạng Siêu xuất cung, lúc này trời cũng đã ám trầm, khắp nơi lên đèn rồi, một mình hắn ngồi trên ngựa lướt qua những nhai đạo quen thuộc để hồi phủ. Đột nhiên dừng lại trước một ngõ hẽm mang Thúy Liễu trở về, có nàng ta thì thân phận của di nương A Nhu mới được công khai.

Lúc hắn về đến thấy Lạc Bích Nhu vẫn còn ngồi trong phủ cười nói với Đàm thị, bước chân trầm ổn bước vào hành qua lễ liền hỏi, “Sắc trời đã trễ như vậy rồi, vẫn chưa có người đến đón Nhu nhi?”

Đàm thị thầm mắng nhi tử của mình ngốc nghếch, là lúc sáng nàng đuổi xa phu của Lạc Bích Nhu đi để hắn có cơ hội tiễn nữ nhi người ta hồi phủ. Cơ hội tốt như vậy hắn lại không biết nắm bắt, trách không được mãi truy cũng truy không được nữ nhi nhà người ta.

“Ngươi cũng biết sắc trời đã trễ rồi a, giờ này mới về, cũng không biết người ta ở nhà chờ đợi.”

“Lúc nãy mới thấy mẫu thân còn cười sao giờ lại sinh khí rồi.” Chung Hạng Siêu bày tiếu ý mãn diện một mắt cũng không nhìn Lạc Bích Nhu liền bước ra sau lưng Đàm thị, “Hay là nhìn thấy nhi tử trở lại mẫu thân không vui nha.”

“Ăn nói linh tinh cái gì, ngươi trở về đúng lúc mau tiễn Nhu nhi hồi phủ đi, sắc trời không còn sớm nữa rồi.” Đàm thị quay ra sau nháy mắt với nhi tử, nàng giúp được đến đây thôi, còn lại liền phải để hắn tự lực cánh sinh rồi.

Lạc Bích Nhu e thẹn cúi đầu nói, “Vậy thì không cần, Siêu vừa trở về thôi bá mẫu đừng làm phiền hắn.”

“Không phiền không phiền, ta tiễn Nhu nhi hồi phủ, đi thôi.” Chung Hạng Siêu cười hà hà xong liền chào Đàm thị rồi ra cửa cao giọng phân phó, “Chuẩn bị xe ngựa.” Vừa nói chân hắn vừa bước ra ngoài không hề có ý chờ đợi bất kỳ người nào.


Chu Nhụ nghe được lập tức ứng tiếng đi chuẩn bị, bất quá hắn vừa muốn ngồi lên vị trí đánh xe liền nghe thiếu gia nói ‘xa phu bình thường là được rồi, các ngươi đều lưu lại đi’, vì vậy lão lão thật thật lui về phía sau nhường vị trí cho một xa phu trong phủ. Hắn thực sự chẳng thể hiểu nỗi thiếu gia nghĩ gì trong đầu nữa.

Đàm thị nắm tay Lạc Bích Nhu tiễn đến ra đại môn, trong lòng thầm ghi cho nhi tử một dấu trừ, nhất định chút nữa nàng sẽ nhắc nhở hắn một chút, sao lại để nữ nhi nhà người ta ở đây bản thân tự đi ra trước được. Càng nghĩ càng cảm thấy bất bình, nhất định đợi hắn về nàng sẽ mắng hắn một trận mới được.

Hai người ngồi an vị trên xe ngựa, Chung Hạng Siêu cao giọng phân phó hạ nhân, “Chạy chậm chút, tiểu gia muốn đi dạo.” Sau đó đưa tay châm trà đẩy một trản đến trước mặt Lạc Bích Nhu, “Hôm nay Nhu nhi đi dạo với mẫu thân có vui không?”

Lạc Bích Nhu đa tạ xong cầm trản trà lên phủng trong tay, gương mặt hồng đồng đồng ngượng ngùng đáp, “Rất vui, bá mẫu rất tốt với ta.”

“Ta cũng hy vọng sau này gả đi rồi, Nhu nhi cũng gặp được một bà bà tốt như mẫu thân.” Chung Hạng Siêu nhắm mắt tựa ở xa bích, âm thanh của hắn không mặn không nhạt cũng chẳng có ngữ điệu bay thẳng vào tai của Lạc Bích Nhu để nàng ta kinh hách.
Hắn nói như vậy nghĩ là. . .Không, sẽ không!

“Siêu, ngươi đang nói hươu nói vượn gì a, ta không thích nghe đâu.”

“Nhu nhi không định xuất khuê sao?” Vẫn không mở mắt, Chung Hạng Siêu thả lỏng tinh thần, mặc kệ thế nào hắn tuyệt không thể ủy khuất thê tử nữa. Thúy Liễu tồn tại, Ly vương có ý tạo phản chứng tỏ giấc mộng kia có thật, nếu hắn còn không biết sợ, chứng tỏ hắn đã hết thuốc chữa rồi.

“Có, thế nhưng. . .” Lạc Bích Nhu đặt trản trà xuống bàn, vẻ mặt cấp bách nói, “Chẳng phải lần trước ta nói rất rõ rồi sao.”

“Đúng, là do ta sai, ta làm việc không cân nhắc kỹ để Nhu nhi hiểu lầm một hồi.” Chung Hạng Siêu quay đầu ra phía cửa sổ, đưa tay nâng rèm nhìn cảnh sắc điều hiu bên ngoài. Gió đêm vì vậy mà thổi vào trong, để không khí bên trong xe nhất thời thoáng hơn, còn có lạnh hơn.

Tim của Lạc Bích Nhu nhấc thẳng lên cổ họng, nàng mở to mắt không tin tưởng nhìn người trước mặt, vì sao lại thành như thế a, không, nàng không cam tâm. Cách bàn nhỏ, nàng nhào qua nắm lấy tay hắn, thế nhưng âm thanh cũng chẳng dám quá to sợ xa phu bên ngoài nghe được.


“Siêu, hôm đó ngươi nói là. . .”

“Là ta sai rồi.” Chung Hạng Siêu lạnh lùng rút tay về, tay kia lấy khăn ra lau lại. Tay hắn còn chưa từng chạm đến tay thê tử sao có thể tùy tiện để nữ nhân khác chạm vào được, nên biết đó là cấm kỵ của thê tử nhà hắn.

“Ngươi, ngươi không thể như vậy được.” Lạc Bích Nhu nâng khăn lên lau nước mắt nức nở nói, “Chỉ cần lưu lại bên cạnh ngươi, hầu hạ ngươi, bảo ta làm thiếp cũng được. Có phải tỷ tỷ không đồng ý không, ngươi để ta gặp nàng đi, ta sẽ thuyết phục nàng, tin chắc nàng là nữ nhân tốt sẽ không đố kỵ chuyện nhỏ vậy đâu.”

Chung Hạng Siêu khẽ lắc đầu, khăn tay hắn vứt xuống xe ngựa, quay mặt nhìn Lạc Bích Nhu đang lê hoa đái vũ. Không thể tin được, hiện tại nói chuyện với hắn vẫn còn có thể mắng thê tử hắn là đố phụ.

“Ta từng thề với lòng, tuyệt đối không ủy khuất thê tử của mình, phải để nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ. Ta từng hứa với nàng, đời này chỉ thú một mình nàng.”

Đôi môi anh đào của Lạc Bích Nhu run run nghe những lời này của Chung Hạng Siêu, nàng trừng mắt nhìn thẳng gương mặt tuấn tú lại lạnh lẽo của hắn, “Siêu, rõ ràng ngươi chỉ lấy nàng thay thế ta, ngươi không phải xem nàng là thê tử thực sự, làm vậy mới là ủy khuất nàng.”

Chung Hạng Siêu đỡ trán cười, tiếu thanh thanh lãnh như nguyệt quang trên trời, pha thêm chút cô tịch cùng hối hận. Đúng, lúc đầu thì là vậy, thế nhưng sau này liền không phải nữa, nhất là khi thấy thê tử biến thành một người hoàn toàn khác, khác đến nỗi để hắn không thể nhận ra nàng, lúc đó hắn biết hắn sai rồi.

“Vậy ta hỏi ngươi, nếu ngươi phát hiện ra tình cảm của mình từ sớm, vì sao đến khi Huân thành thân mới nói với ta?”

“Cái đó, ta, ta sớm nói rồi, là vì nghĩ rằng hai người đã trao tín vật định thân nên mới không dám nói.” Lạc Bích Nhu vẫn còn mở to mắt nói dối, tim nàng đập nhanh đến lạc phách, sao đột nhiên hắn lại hỏi vấn đề này, chẳng phải lần trước đã tin rồi sao.

“Sau đó?” Chung Hạng Siêu lãnh tĩnh vẫn tiếp tục truy vấn.

“Sau đó là vì không thể áp chế tình cảm của mình nên mới không dám gặp ngươi, cuối cùng chịu không được nữa mà thái hậu liên tục ủng hộ ta mới. . .” Vẫn như kịch bản cũ, Lạc Bích Nhu nói lại không thừa không thiếu một chữ như lần trước.

“Vậy chuyện tín vật kia là thế nào tới?” Chung Hạng Siêu thở dài trong lòng, hắn hỏi đến phân thượng này chính là đã biết mọi chuyện thế mà nàng ta vẫn còn nghĩ hắn ngốc mà đùa bỡn trong tay.


Cổ họng của Lạc Bích Nhu khô khốc, liếm liếm môi đỏ mọng một cái lại nói, “Đó chẳng phải người nào cũng bảo là các ngươi ở miếu gặp nhau sao, sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này a.”

Chung Hạng Siêu nâng chung trà thơm lên mũi ngửi, đột nhiên nhớ vị thê tử hung hãng của hắn vô cùng, “Nhu nhi thực sự không biết chuyện ta bị thương sao?”

“Chẳng phải sau đó mới biết sao.” Lạc Bích Nhu sợ đến quên cả khóc, đột nhiên nàng thấy hắn thật lạ, lạ nên nỗi nàng nhận không ra nữa.

Chung Hạng Siêu lại khẽ cười hai tiếng để người nghe rùng mình, “Ta vốn nghĩ Nhu nhi sớm nên biết a.”

“Sao lại nói như vậy, ta, rõ ràng sau đó mới biết.” Lạc Bích Nhu cầm trản trà lên uống, che đi cái nhìn thấu tâm can của Chung Hạng Siêu.

Nhấp qua ngụm trà thơm, Chung Hạng Siêu lại nói, “Hôm đó ta theo Nhu nhi đến miếu, đột nhiên lại bị vô số đá to từ trên cây rơi xuống làm đầu chứng thương. Trên cây sẽ có đá to, còn là loại thật to và thật nhiều, trùng hợp như vậy sao? Càng trùng hợp hơn là Nhu nhi đi qua bình an, còn ta lại xui xẻo tao ương sao?”

Đời trước hắn sớm biết chuyện này là do nàng bày ra để níu chân hắn lại để nàng cùng Hách Liên Huân ở cùng một chỗ. Thế nên hắn cũng rất thức thời, đá rơi xuống đầu liền ngồi ở đó, thầm tự trách bản thân xui xẻo, đột nhiên mẫu thân lại hận đại ca để hắn tự hủy hoại mình.

Trong khi Lĩnh Hồ đi gọi Điều Dong thì Tiết Nhu vô tình đi ngang qua nhìn thấy, nàng bước đến liền đưa dải băng trên tóc cho hắn còn dặn dò một câu. Mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, đầu hắn chính toát lên suy nghĩ muốn nàng làm thế thân để hoàn thành tâm nguyện của bản thân.

Lạc Bích Nhu cắn cắn miệng trản, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng đối phương, “Có lẽ do người nào nghịch phá đặt bên trên mà thôi, đó cũng là họa phúc không phải sao.”

“Phải.” Chung Hạng Siêu gật đầu đồng ý, “Thế nên ta mới gặp được nàng, là nhờ có nguyệt lão kéo cho mối tơ hồng kia.”

“Nhưng ngươi rõ ràng không thích nàng, ngươi làm như vậy rất không công bằng với nàng. Chẳng phải ngươi tự nói thế nên ta mới biết quan hệ giữa các ngươi không tốt như lời đồn nên mới chấp nhận tình cả của ngươi sao?” Lạc Bích Nhu đặt mạnh trản trà xuống, quay sang nhìn Chung Hạng Siêu. Đề tài đã đổi, nàng cũng không còn chột dạ nữa.

“Đó là do não ta úng nước mới nói linh tinh, thật tại ta rất thích nàng nữa là khác.” Chung Hạng Siêu đặt tay lên vạt áo giao lĩnh trước ngực, sờ sờ hôn thư cùng chiếc vòng ngọc mà hắn sắp tặng A Nhu, mỉm cười.


Bình luận

Truyện đang đọc