KHÍ NỮ MÃN THÍCH

CHƯƠNG 68: TỰ DÂNG ĐẾN CỬA

Tác giả: Luna Huang
Bên trong phòng, cửa vừa được người khép lại, Lý ma ma liền hung hăng kéo chăn trên người Tử Lan xuống. “Tiện tì này, phu nhân giao cho chút việc cũng làm không xong. Một lần chính là làm hỏng cả hai chuyện tốt của phu nhân còn dám ở đây khóc lóc?”

Một bên mắng người, một bên cho hạ nhân giữ lấy Tử Lan kéo xuống giường, tay không ngừng nhéo lên làn da bị tổn thương nghiêm trọng của nàng ta. Gương mặt hung thần ác sát không chút do dự nào xuống tay.

Trương Thiên Hồng đưa tay che mũi như lại ngại bẩn khi đứng ở nơi này vậy, bất quá nàng vẫn ngồi xuống chiếc chăn trong phòng mới được hạ nhân xếp gọn đặt trên giường đá cứng dành cho hạ nhân. Một lúc hỏng cả hai kế hoạch của nàng, hiện tại Trương Oánh khóc nháo không chịu gả, mà Tiết Nhu mỗi ngày được thêm đắc ý để nàng khó chịu vô cùng.

Tử Lan bị người khống chế hai tay, bị áp quỳ xuống trước mặt Trương Thiên Hồng. Miệng bị nhét khăn, những từ muốn nói chỉ có thể biến thành âm thanh ô ô, nàng liều mạng vùng vẫy, liều mạng lắc đầu tìm sinh lộ cho mình.

Một tát tai của Lý ma ma lại áp xuống gương mặt đầy nước mắt kia, “Còn dám khóc?”

Có một hạ nhân bưng một chén dược còn bốc khói nóng lên đưa cho Lý ma ma. Lại một người khác lấy khăn trong miệng của Tử Lan ra. Tử Lan được tự do lập tức ai thanh hô, “Phu nhân, nô tỳ oan uổng, oan uổng a.”

Trương Thiên Hồng vẫn bày vẻ mặt lạnh nhạt, mắt cũng lười nhìn bộ dáng chật vật của Tử Lan, “Còn dám nói mình oan uổng, xem ra ngươi vẫn chưa biết lỗi a.”

“Không phải, không phải như vậy.” Tử Lan điên cuồng lắc đầu, “Nô tỳ làm theo phân phó của phu nhân xong liền chốt cửa rồi đứng ở một bên. Muốn chờ bọn họ ngấm dược mới mở cửa dời người, không biết vì sao lại đột nhiên ngất đi, tỉnh lại đã. . .”

“Không biết vì sao?” Trương Thiên Hồng chậm rãi bức từng chữ ra khỏi miệng, ánh mắt ngoan độc trừng Tử Lan. Thấy Tử Lan gật đầu, nàng khinh thường nhếch môi hừ một tiếng, “Đã là vậy liền giao cho Lý ma ma xử lý đi.”


Đột nhiên ngất đi? Mà Chung Hạng Siêu lại có thể bình an vô sự trở về đại thính, có lẽ Chung Hạng Sâm làm đi. Mặc kệ thế nào, hiện lão gia đã không an lòng về nàng, tuy nói hắn đi rồi nàng vẫn được trả lại quyền chấp chưởng, thế nhưng nàng nào dám ngông cuồng như trước nữa.

Chuyện trước mắt vẫn là giải quyết hậu hoạn trước, nếu lộ ra tin tức Tử Lan hoài thai vậy không những Trương Oánh không chịu gả, mà sợ đến đại ca đại tẩu nàng cũng không đáp ứng hôn sự này. Nếu không phải lúc nãy Thu Thủy Thanh Sơn ở thì nàng đã không do dự dùng sợ tội tự sát chi tội để tạo hiện trường giả cho cái chết của Tử Lan rồi.

Chuyện mà lộ ra, tra được lên đầu nàng vậy thì cái gì cũng không cần nói nữa. Thu Thủy thì không sao, bất quá Thanh Sơn nha đầu kia nàng không dùng được.

Tử Lan còn đang muốn nói thêm lời gì để thanh minh cho nàng nữa liền bị Lý ma ma bóp cằm lại, đổ chén dược vào trong miệng. Dược thủy nửa vào bụng, nửa trào ra ngoài, ướt đẫm phần áo sạch sẽ vừa thay không lâu.

Chén dược cạn, Tử Lan mới bị ném xuống nền đất. Trương Thiên Hồng tận mắt nhìn thấy nàng ta có nuốt dược mới đứng lên. Chân nàng bước đến chỗ Tử Lan còn cố ý dẫm lên cái tay thô sơ áp đất của nàng ta mà đi ra ngoài.

Lý ma ma ngoan độc liếc nhìn Tử Lan nói, “Phu nhân khai ân giữ mạng cho ngươi, nhưng từ nay về sau ngươi không thể hoài thai nữa rồi. Nếu ngươi dám tự sát, vậy nhớ đừng vội đi chờ cả nhà của ngươi xuống đó đoàn tụ đi” Dứt lời liền mang người theo Trương Thiên Hồng đi ra ngoài.

Tử Lan đang muốn móc họng nôn ra thì lại bị đạp tay đến đau. Trong khi nàng ôm tay kêu đau lại nghe được những lời này để nàng ngốc lăng ngồi trên nền đất. Đây chính là nói tước quyền làm mẹ của nàng còn cấm nàng tự sát.

Nghĩ đến đây nàng đưa tay lên ôm lấy mặt khóc rống.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Yên Hà trai.

Tiết Nhu thong thả dạo bước trở về, chỉ thấy Thúy Liễu ngồi dưới mái hiên ôm nhị hồ chậm rãi khảy. Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Bích Liễu đặt nhị hồ xuống đứng lên, “Tâm trạng của tiểu thư hôm nay vô cùng tốt a.”


Đó là đương nhiên!

Tiết Nhu cười cười nói, “Ở Yên Hà trai ngươi không cần hành lễ đâu, những chuyện bất tiện như vậy sau này không nên làm nữa.” Vừa nói nàng vừa đưa mặt nhìn cảnh sắc hoang tàn của viện tử, sau cùng phóng mắt vào trong cửa phòng sau lưng Thúy Liễu.

“A nha, đột nhiên ta lại có tâm trạng muốn thay đổi trang trí trong phòng nha.”

Thúy Liễu nghe vậy liền mỉm cười nói, “Thúy Liễu nhìn không thấy phòng của người thế nhưng cảm thấy phấn hồng thích hợp với người nhất.”

Tiết Nhu nghe đến đây tâm trạng hưng phấn tuột dốc không phanh, nàng ôm trán ngửa đầu thê lương cười. Đây là màu Lạc Bích Nhu yêu thích nhất, mà đời trước nàng cũng từng ngu ngốc mà thích nó.

Nghe tiếu thanh kia, Thúy Liễu có chút hốt hoảng không biết bản thân đã nói sai chuyện gì. Môi nàng run run muốn sửa chữa lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tiết Nhu ngưng tiếu thanh, một lúc mới nói, “Ta lại cảm thấy màu trắng tương đối thích hợp.” Màu của một tang lễ, không biết tang lễ của nàng có người nào thay nàng tổ chức hay không, vì vậy hiện nàng trọng sinh, nàng muốn tự mình chuẩn bị tốt cho bản thân một tang lễ.

“Tiểu thư nói phải.” Thúy Liễu lập tức phụ họa, “Màu trắng thuần khiết cũng là lựa chọn không tệ a.”

“Ngoài thuần khiết ra, nó còn đại biểu cho sự chết chóc. Di nương không còn lòng ta cũng chết, vẫn là trang trí như vậy tốt.” Nói xong Tiết Nhu nhấc chân bước vào phòng chuẩn bị bày trí phòng như một linh đường.


Không lâu sau Thu Thủy cùng Thanh Sơn trở về. Thanh Sơn vội vã mang chuyện mình thấy kể lại cho Tiết Nhu nghe.

Tiết Nhu không đáp vẫn bận rộn với công việc trên tay nói, “Các ngươi trở về thật đúng lúc, thay ta bày trí lại phòng đi.”

Sau khi hoàn thành, toàn bộ phòng ngoại trừ nội thất màu gỗ ra thì chỉ có trắng cùng trắng, Thu Thủy lập tức cảm thấy sống lưng của mình lạnh thấy xương, “Tiểu thư, người đây là làm gì a?”

“Nhìn không thấy sao còn hỏi.” Tiết Nhu hài lòng với phòng liền thả mình lên giường thở một khẩu đại khí vì mệt mỏi.

Thanh Sơn này giờ vẫn ôm băng khoăn không thể loại bỏ trong lòng nên không lưu ý lắm, Tiết Nhu bảo gì làm đó thôi. Đến khi nghe lời của Thu Thủy, nàng tỉnh hồn quan sát xong kinh hách nói, “Tiểu thư a, hiện tại thiếu một cổ quan tài cùng hai đăng lung bạch sắc to nữa là thành một linh đường rồi a.”

Tiết Nhu khẽ cười đưa mấy dải băng trắng cho Thu Thủy nói, “Mang ra ngoài buộc lên mấy cành khô đi.”

Thu Thủy không còn biết nói gì nữa, chỉ có thể cầm dải băng mà bước ra ngoài. Ở cái nơi hoang vu này còn không đủ a, giờ còn biết nó trở thành cái nơi quái quỷ gì rồi.

Tiết Nhu phân phó Thanh Sơn chuẩn bị nước nóng cho mình tắm rồi lại để Thúy Liễu tiếp tục khảy nhị hồ. Vẻ mặt cực kỳ thư thái như là đang hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã vậy.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Đến tối, Tiết Nhu một mình trong phòng tận hưởng cảm giác thư thái do an thần hương mang lại thì cửa phòng vang lên một trận âm thanh. Nàng không hề mở mắt mà nói, “Vào đi.” Lòng nàng sớm biết người đến là ai, cũng sẽ biết người đến muốn nói chuyện gì.

Tử Lan khép cửa lại rồi bước vào, nhìn thư thái như là sớm nghĩ thông vậy, không còn trương hoảng nữa, trái lại thêm một phần bình tĩnh. Bước vào ngọa thất của Tiết Nhu, chân nàng càng lúc càng có nhũn ra, nhưng nàng không biết đó là tác dụng của an thần hương, chỉ nghĩ bản thân do sợ mới như vậy.

Đến trước giường, phịch một tiếng nàng quỳ xuống, “Tam tiểu thư cầu xin người cứu nô tỳ một mạng.” Tiết Nhu đã cứu nàng tận hai lần, ngoài nàng ta ra nàng cũng không biết cầu cạnh người nào nữa.


Lại nói, năm nay nàng mười bảy rồi, thêm một năm nữa nàng sẽ được trở về gia hương tìm người thành thân, không nghĩ đến lại bị người hại đến mức đường này. Hiện gả không được, đến cơ hội làm mẹ cũng mất, tất cả những chuyện này đều do Trương Thiên Hồng mà ra.

Nếu không phải nàng ta sai nàng đi lừa Chung Hạng Siêu, thiết kế Tiết Nhu, nàng làm sao sẽ rơi vào hạ tràng này. Bị Tiết Tinh Vân lăn nhục lại còn bị hắn đánh mắng. Nàng không phục, có lẽ hôm qua hắn uống say rồi cố ý đánh ngất nàng mang về lăn nhục thì đúng hơn.

Tiết Nhu vờ như rất kinh ngạc từ trên giường ngồi bật dậy, mắt mang tiếu ý nhìn người ngoài màn. Đáng tiếc, sa trướng khá mỏng thế nhưng đủ che đi tiếu ý kia.

Miệng nói đến đây cầu nàng không bằng nói là đến đây lợi dụng nàng đi. Ha ha, Tiết Nhu nàng là người từng chết qua một lần vì bị hết người này đến người khác lợi dụng rồi, còn để nàng ta đắc thủ sao?

“Nga, là Tử Lan sao, vì sao không nghỉ ngơi lại chạy đến nơi này tìm ta a?”

Tử Lan lại bắt đầu rơi lệ tố khổ, kể ra chuyện Trương Thiên Hồng cùng Lý ma ma bức mình uống dược. “Tiểu thư, người cứu cứu nô tỳ đi, nô tỳ không muốn làm thông phòng cho nhị thiếu gia, người để nô tỳ lưu lại nơi này làm gì cũng được.”

“Nô tỳ cầu xin người a!” Khóc lóc nói xong một câu dài, nàng liền bang bang đập đầu xuống nền nhà cứng.

Hiện tại, chỉ có Tiết Nhu mới có thể cùng thuyền với nàng mà thôi. Kẻ thù của kẻ thù liền là bằng hữu. Tuy Tiết Nhu không có chỗ đứng trong Tiết phủ, thế nhưng mấy hôm nay mắt thấy lão gia thiên vị nàng ta hơn hẳn, ngay cả đại thiếu gia cũng vậy.

Chỉ cần nàng tìm nàng ta làm chỗ dựa, ít nhất cũng có thể có ngày xả được khẩu khí này lên Trương Thiên Hồng. Nếu không, dùng Trương Oánh cùng Tiết Nhã Hân làm vật hy sinh cũng được. Nàng muốn các nàng sống không bằng chết, nhất định phải thảm hơn cả nàng.

Tiết Nhu ngồi đó nhìn, trong lòng lại âm thầm tính toán không ít thứ. Bất quá, thế này, Tử Lan có đầu óc hơn Thúy Bình một chút, còn biết suy nghĩ kỹ lưỡng mà chạy đến đây cầu nàng. Nãy giờ trong lời nói của nàng ta, không hề đề cập chuyện đưa Chung Hạng Siêu đến Yên Hà trai, càng không có chuyện hạ an thần hường vào than sưởi của nàng, e là cũng kinh qua suy nghĩ một phen rồi.

Tuy nàng ta chỉ là một nha hoàn thô sử, thế nhưng nàng ta cũng lớn như thế rồi sống trong hậu trạch đại môn sợ cũng biết được không ít chuyện, vì vậy tâm tư cũng có một ít. Lại nói, bị Trương Thiên Hồng ép đến đường cùng như thế, đến súc sinh cũng sẽ nhịn không nỗi, vậy người nào mà không phản khảng a.

Nếu người ta tìm đến cửa cầu nàng lợi dụng mình, vậy nàng há có thể từ chối không nhận a, vậy chẳng phải để người ta khổ tâm sao.


Bình luận

Truyện đang đọc