KHÍ NỮ MÃN THÍCH

CHƯƠNG 65: BỊ NGƯỜI VẠCH TRẦN

Tác giả: Luna Huang
Trương Thiên Hồng vờ như quan tâm, nắm lấy bắp tay Tiết Tinh Vân ân cần hỏi: “Tinh Vân a, ngươi làm sao lại để nha đầu kia trèo lên giường của mình a.”

Nhìn thấy Tử Lan nàng giận run người, cả ngày hôm qua phái người đi tìm cũng không thấy bóng dáng, hóa ra lại ở đây trộm trèo lên giường của Tiết Tinh Vân. Cùng lúc phá hỏng hai kế hoạch của nàng, Tử Lan này thật đáng hận.

Tiết Tinh Vân không chút nể mặt, hất mạnh tay ra xoay người đi vào trong. Hắn lật người một cái ngồi trên nhuyễn tháp gần đó nhìn Tử Lan nằm sấp trên đất, hai tay ôm lấy cả người trần truồng lộ đầy vết hoan ái của tối qua.

Tiết Triệt nhìn thấy thái độ của hắn thì lòng đầy bất mãn, trước không cần biết ai đúng ai sai, nhưng đã xảy ra chuyện này thì cũng nên có chút trách nhiệm của nam nhân. Tiết Tinh Vân đây là rũ sạch mọi quan hệ rồi.

Trương Thiên Hồng vờ như từ mẫu, không lưu ý đến hành động vô lễ của Tiết Tinh Vân mặc dù lòng đã sớm mắng chửi vô số câu cực kỳ khó nghe rồi. Nàng đang nghĩ xem nên xử lý chuyện này thế nào để vừa hài lòng phụ tử Tiết Triệt, vừa có lợi cho nàng.

Bất quá kế vẫn chưa nghĩ xong, Tiết Nhã Hân đã ở phía sau tranh công cao giọng lên tiếng nói, “Phụ thân, nữ nhi nghĩ trong phủ dạo này luôn có hạ nhân quá phận, chỉ bằng trượng tễ làm gương.”

Trượng tễ, trượng tễ, mở miệng chính là trượng tễ, mẫu nữ nhà này không còn hoa chiêu gì tốt hơn hay sao? Tiết Nhu âm thầm kinh bỉ trong bụng, không để Tiết Triệt trả lời, nàng liền lên tiếng nói:

“Phụ thân, đại tẩu vừa vào cửa không nên thấy máu, chi bằng cứ lưu nàng ta làm thông phòng cho nhị ca đi. Như vậy không người nói Tiết phủ chúng ta khắt nghiệp, vừa không ủy khuất người khác.”

Tiết Tinh Vân vừa nghe lập tức cầm ấm trà trên bàn ném thắng xuống đất thể hiện nộ khí, bất quá người phát ngôn là muội muội mà hắn nợ rất nhiều, hắn vì áy náy nên cũng không dám to tiếng quát.

“Trực tiếp bán nàng ra ngoài đi, vừa không thấy máu, vừa tránh làm bẩn mắt ta.”

Cái gì mà thông phòng, thể loại này mà cũng xứng đáng sao, chút nữa hắn phải đả thông não cho muội muội mình mới được. Chỉ được mỗi cái đanh đá là giỏi thôi, cứ lương thiện thế này nhất định có ngày bị tên bàn trư kia lừa bán đi mất.

“Làm theo lời A Nhu đi. Chuyện đến đây thôi, giải tán hết đi” Tiết Triệt đương nhiên không thèm nghe theo lời của Tiết Tinh Vân cùng Tiết Nhã Hân, ngược lại cảm thấy lời của Tiết Nhu có đạo lý. Mà Tiết Tinh Vân cũng không còn nhỏ nữa, ít nhất phải có ai đó giữ chân hắn ở trong nhà, để hắn ngoan ngoãn một chút.


Nói xong hắn xoay người rời đi, ánh mắt lướt qua hết mọi người có mặt, cước bộ đi về phía tiền thính. Cả đêm qua hắn đều suy nghĩ đến hôn sự cho Tiết Nhu, nếu chuyện của Tiết Tinh Vân không lớn vậy liền tùy tiện an bài như thế đi.

Nhìn ý tứ của Chung Lâm liền biết khẳng định không bỏ qua nàng rồi, vậy hắn phải sớm một chút định hôn cho nàng, như vậy người của Chung gia không thể cậy quyền bức hôn, mà cũng không ảnh hưởng đến hòa khí của hai nhà.

Tiết Nhu khẽ hô vào trong nói: “Nhị ca, huynh cũng sớm ra ngoài a, hôm nay đại ca đại tẩu phải dâng trà, không nên tức giận làm lỡ giờ lành. A Nhu ra ngoài trước, chờ huynh hết giận lại đến tìm huynh a.” Nói xong nàng lập tức xoay người đi theo Tiết Triệt.

Trương Oánh nhìn thấy cảnh tượng này vui sướng phải khổ sở lắm mới kiềm nén không cho biểu lộ ra mặt. Nàng vốn không thích Tiết Tinh Vân, đương nhiên sẽ lợi dụng chuyện này mà giận một thời gian để Trương Thiên Hồng không thể ép nàng nữa.

Hôm qua nhìn thấy được Chung Hạng Siêu, đúng thật là buồn nôn a. Bất quá gia thế của Chung gia cũng biểu lộ ra hết vào lúc đó. Mọi người đều quay sang nhìn Chung Lâm chờ nghe câu trả lời từ hắn, thế mà hắn bình tĩnh ăn bánh xong khen ngon, công khai chuyển chủ đề lại không người dám mở miệng phản bác thật đúng là địa vị cao mới có thể làm được.

Tiết Nhã Hân rùng mình chòm người cố nhìn vào trong phòng của Tiết Tinh Vân, trong lòng muôn vạn phỉ nhổ. Cuối cùng nàng nắm tay Trương Oánh ra ngoài tiền thính, trên đường đi không ngừng an ủi vô số lời.

Trương Niên bước nhanh đến bên cạnh Tiết Nhu, hắn như là không hề biết bên trong phòng của Tiết Tinh Vân xảy ra chuyện gì. Hắn mỉm cười nói: “Tam biểu muội sớm a.”

“Biểu ca sớm.” Tiết Nhu nhàn nhạt đáp lễ, trong lòng cũng không lưu ý hắn đang tính toán gì mà cứ dính theo mình, bởi nàng đang thầm thở phào cho sự kiện lúc nãy. Cũng may Ôn Uyển vừa vào cửa, mà phụ thân xưa nay không phải dạng thích xen vào chuyện của hậu viện nên mới nhanh chóng giải quyết như vậy.

“Lát nữa tam biểu muội có thời gian không, ta muốn nhờ biểu muội chút chuyện.” Trương Niên đương nhiên biết rõ Tiết Nhu không có gì làm rồi, mà bàn thức ăn hôm qua phụ mẫu hắn cũng khen không ngừng, vậy ắt hẳn nhất định hài lòng về nàng. Nghĩ như vậy nên hắn nhất định tranh thủ cơ hội, tuyệt đối không để Chung Hạng Siêu tiến thêm bước nào nữa.

“Vẫn còn chưa biết a. Không bằng biểu ca nhờ biểu tỷ hay đám tỷ muội các nàng giúp đi.” Tiết Nhu lập tức có chút đề phòng, đời trước Chung Hạng Siêu cho nàng nhiều như vậy cũng là có mục đích, nàng không tin Trương Niên không có.

“Nếu là vẫn chưa biết vậy thì chờ chút nữa cũng không sao. Chuyện này cũng chỉ có tam biểu muội giúp được mà thôi.” Trương Niên vừa nói vừa thở dài như là rất bất đắc dĩ vậy.

Mọi người ra tiền thính như không có chuyện gì xảy ra, kính trà hoàn tất, Tiết Triệt gọi Tiết Nhu cùng mình xuất môn. Đây rõ ràng là vô ý phá hoại chuyện tốt của Trương Niên, Tiết Nhu lại cảm thấy hôm nay phong thủy vẫn ở bên mình.

Đôi phụ nữ bọn họ đến một quán trà bình dân, Tiết Triệt lên một bao sương, bên trong đã có một đám nam tử ngồi chờ rồi. Hai người vừa vào bọn họ đồng loạt đứng lên chắp tay chào, rất có trực tự lại dứt khoác như được kinh qua huấn luyện đào tạo.


Lòng của Tiết Nhu lộp lộp một tiếng, phụ thân đây là. . .

“Được rồi, ngồi xuống đi.” Tiết Triệt gật đầu rồi ngồi vào chỗ của mình.

Đây là đám binh sĩ dưới cấp của hắn mà vẫn chưa thú thê lại không có hôn ước trong người, dung mạo không xem là tốt nhưng tính cách rất được. Vốn muốn mượn đại hôn của Tiết Vân Lãng để họ gặp Tiết Nhu, nghĩ không ra nàng cáo bệnh không tham dự. Chính vì vậy nên đêm qua trước lúc về hắn mới mời hết đến đây, nếu là Tiết Nhu chấp thuận liền nhanh chóng gả, tránh cho Chung gia suốt ngày đánh chủ ý.

Mà đám binh sĩ này quyền hành cũng không vượt lên hắn cũng không bằng đại nhi tử, vì vậy hắn rất an tâm khi giao Tiết Nhu cho một trong số bọn họ. Nếu nàng có ủy khuất gì hắn cùng đại nhi tử cũng có thể xuất đầu giúp đỡ. Cho dù chọn một ai trong số này đều sẽ tốt hơn Chung Hạng Siêu vạn vạn lần.

Tiết Nhu cúi thấp đầu, đôi môi mím chặt thầm tính toán trong đầu. Nếu đời trước phụ thân cũng lo lắng cho nàng như vậy, có phải nàng đã không rơi phải thảm trạng kia rồi không? Tất cả đều quá muộn rồi, hiện Tiết Nhu nàng nhất định phải đá được Trương Thiên Hồng xuống ghế, thuận lợi leo lên vị trí của nàng ta.

Tiết Nhu vừa ngồi xuống cửa đã bị người bên ngoài mạnh đá vào. Chung Hạng Siêu thở hồng hộc bước vào, gương mặt đầy mồ hôi xấu xí của hắn hiện lên nụ cười để người khác cảm thấy dị ứng muốn nôn.

“A Nhu, nàng khỏe rồi sao? Có muốn ăn gì không, ta lập tức cho người mang đến.”

Tiết Triệt tức đến suýt chút nữa thổ huyết hôn mê tại chỗ, cư nhiên trùng hợp như vậy sao? “Chung thiếu gia vì sao ở nơi này a?” Miệng hỏi hắn đã đứng lên chắp tay hành lễ.
Chung Hạng Siêu ôm bụng to cười ha ha bước vào, “A Nhu ở nơi nào đương nhiên ta sẽ ở nơi đó rồi.” Hắn là nhận được tin tức liền nhanh chóng đến đây, theo đuổi A Nhu đúng là phí tâm lẫn tốn sức a.

“Bất quá. . .” Hắn nhíu mày nhìn đám nam nhân, âm thanh có chút kéo dài như đang trách Tiết Triệt, “Tiết giáo úy đưa A Nhu đến đây gặp một đám nam nhân, là có ý gì?”

Hôm qua phụ thân hắn chính miệng nhắc đến hôn sự của hắn cùng nàng, Tiết Triệt mượn vô vàn lý do để khước từ. Hôm nay chuyển mắt liền đưa nàng đi xem mắt, đây chính là trách Tiết Triệt không để Bình An bá phủ của hắn vào mắt.

Đám nam nhân kia đồng loạt đứng lên chấp tay hành lễ với Chung Hạng Siêu. Lúc bọn họ được gọi đến vẫn chưa biết Tiết Triệt muốn gì, nhưng qua một phen mồm mép của Chung Hạng Siêu bọn hắn liền hiểu rõ rồi.

Bảo bọn hắn thú nữ nhân đanh đá này sao, đương nhiên vẫn có chút e ngại rồi. Nhưng nhìn dung mạo kia, bộ dáng kia đúng ra cũng nên suy nghĩ lại, có lẽ nàng thay đổi rồi. Bất quá hiện tại, Chung Hạng Siêu đã tỏ rõ chủ quyền rồi a, bọn hắn còn dám sao?


Lúng túng treo đầy mặt của Tiệt Triệt, nên biết hôn sự hôm qua Chung Lâm đích thân đề cập trước mặt không ít người. Hắn từ chối đã là không cho mặt mũi rồi, Chung Lâm cũng lui bước không nhắc đến, nay còn chân trước cự tuyệt chân sau lén tìm người định hôn cho nữ nhi, còn bị người bắt gặp tại trận nữa, hắn đây là thực sự không muốn giữ chức nữa a.

Tiết Nhu nén vui mừng xuống đáy lòng, quay sang nhìn Tiết Triệt thêm miệng nói giúp, “Đều do nữ nhi không tốt, không nên bướng bỉnh nhất quyết bám theo phụ thân ra đây. Nếu phụ thân có hẹn vậy nữ nhi trở về trước.”

Nàng vốn còn chưa biết xử lý thế nào tên bàn trư kia đã xông vào đưa cho nàng bậc thang rồi. Vừa giúp phụ thân trả lời được một câu hỏi khó, vừa tự giải cứu mình thoát khỏi hôn sự, vậy quá có lời rồi còn gì.

“Đúng vậy, chính là như vậy.” Tiết Triệt cũng vội vàng hùa theo, trong lòng thầm mắng mình vạn lần, sao lại không thu xếp kín đáo hơn để người phát hiện. Chỉ là hắn không biết, phàm là chuyện có liên quan đến Tiết Nhu cho dù có kín đáo thế nào cũng thoát không nỗi tai mắt của Chung Hạng Siêu.

Chung Hạng Siêu nghe giải thích cũng không có vạch trần, càng biết Tiết Triệt yêu thương Tiết Nhu, thế nhưng độ nể mặt của hắn chỉ có giới hạn mà thôi. Rõ ràng ở đây chỉ còn dư lại hai cái ghế trống, bảo người ngu cũng không tin, chớ nói chi là hắn.
Hắn cười ha hả bước đến, tiện tay đẩy một nam nhân có vị trí gần với Tiết Nhu nhất ra, rồi ngồi xuống, “A Nhu vừa đến ta cũng vừa đến, chi bằng cùng ngồi đi, Tiết giáo úy thấy thế nào?”

Không ngồi cũng ngồi rồi, Tiết Triệt như nuốt phải ruồi mà đáp ứng, hắn nhìn một binh sĩ không có ghế ngồi, đang muốn gọi người lấy ghế thì người đó lại viện cớ chạy mất. Mấy người còn lại nhìn hắn đột nhiên cảm thấy hắn rất may mắn, bọn họ cũng hy vọng Chung Hạng Siêu cũng qua đẩy mình một cái cho xong.

Tiết Nhu thấy Tiết Triệt đáp ứng rồi đang muốn đứng lên cũng không thể đứng lên được nữa. Nàng ngồi thẳng lưng, hai tay xếp trên đùi nhìn không hề có chút đanh đá nào cả.
Chung Hạng Siêu đưa tay lên cầm ấm trà, lại có chút bất mãn mà ném xuống đất, “Trà sao lại nguội như vậy a?”

Ấm trà rơi xuống đất tạo nên âm hưởng khiến mọi người trong phòng đều giật mình. Nước trà văng lên mặt đất, do còn nóng nên trà bốc hương lên hắn lại cau mày nói, “Trà không thơm, màu sắc lại không được tốt, sao A Nhu uống được.”

Tiết Nhu thấy hắn làm như vậy liền đầy khó chịu, đây khác nào mắng Tiết phủ nàng không đủ bạc mua đồ tốt dùng đâu. Thế nhưng, nếu nàng không hận hắn, lại đã từng là thê tử của hắn liền biết hắn không có ý này, bất quá làm hoàn khố phải giả cho giống mà thôi.

“Tiết phủ đãi khách cũng chỉ có thể này, Chung thiếu có thể không đến, vốn cũng không có mời ngươi.”

Tiết Triệt hít một hơi thật sâu, hắn biết Chung Hạng Siêu hiện đang mê luyến nữ nhi mình nên sẽ không trách, thế nhưng truyền đến tai phu thê Chung Lâm thì mọi chuyện lại khác a. Hắn vội vã đứng lên chấp tay hướng Chung Hạng Siêu nói, “Chung thiếu gia xin chớ trách, tiểu nữ xưa nay. . .”

Chung Hạng Siêu nâng độ dày da mặt lên, lại giơ tay chặn lời của Tiết Triệt, “A Nhu nói đúng sao ta lại trách được. Nếu đã là ta sai vậy để ta mời khách đi.”

Nói xong hắn cũng chẳng để người nào phản ứng, cao giọng gọi, “Chu Nhụ.” Sau đó liền gọi tên không ít món ăn cùng trà bánh ở Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị đến.

Chu Nhụ ứng tiếng rời đi.

Lĩnh Hồ cho người thu dọn đống trà cùng mảnh vỡ trên đất.


Điều Dong cùng Kiết Câu đi gặp chưởng quỹ bao cả trà quán này.

Trong lúc chờ món dọn lên, Chung Hạng Siêu không ngừng nhìn đám binh sĩ Tiết Triệt gọi đến mà chỉ chỏ chê bai.

“Vị nhân huynh này a, sắc mặt không được hồng hào, ánh mắt có chút phờ phạc, quầng thâm đậm thế, có phải đêm qua quá chén nên sáng này dậy không nỗi không?” Thán xong hắn lại nói, “Thiết nghĩ thê tử ngươi chắc vất vả lắm mới có thể vát được ngươi về nhà a.”

Người nào đó đưa tay sờ lên mặt mấy lần, đầu cúi thấp.

“Còn vị này, bắp tay thô to như vậy, nhỡ như thê tử có mệt mỏi sợ là cũng không thể giúp nàng bóp vai, nếu không nhất định gãy xương mất. Có phải không?”

Người nào đó tự bóp bóp bắp tay của bản thân kiểm tra xem có phải thế không.

“Đây đây đây, cái này là không được nha, xem xem cổ ngươi đầy đất, bao nhiêu lâu rồi không có tắm a? Hèn gì lúc bước vào liền ngửi được một cổ hương vị quái lạ, nguyên lai là xuất phát từ ngươi.”

Người nào đó ôm cổ lại xấu hổ đến tai cũng đỏ bừng, mũi vẫn không ngừng ngửi xem bản thân có phải hôi đến nông nỗi này không.

“Tặc lưỡi, ngươi xem, ngươi xem, y phục này của ngươi bao lâu không đổi rồi? Màu sắc kiểu dáng đều không còn người mặc nữa.”

Người nào đó mím chặt môi chân run run muốn chạy lại không dám.

“Vị huynh đài này sao gương mặt cứng gì vậy? Đừng nói là có bệnh khó nói nha.”

Người nào đó tự véo mặt mình,

“Hề hề, tướng ngồi của ngươi lạ thế nào, nói nhỏ xem, có phải có vấn đề gì về giới tính không tiện tiết lộ hay không?

Người nào đó vội đổi tướng ngồi.

“. . .”


Bình luận

Truyện đang đọc