KHÍ NỮ MÃN THÍCH

CHƯƠNG 93: SĂN SÓC

Tác giả: Luna Huang
Phải biết, Yên Hà trai là nơi hẻo lánh nhất Tiết phủ, bình thường cũng chỉ có ba chủ tớ thôi, sau này có thêm Thúy Liễu là bốn, đám nha hoàn bà tử thô sử đến khi Tiết Nhu muốn tắm mới đến, không thì đều viện cớ. Cho nên nếu thực sự Tiết Nhu chết ở nơi này rồi, xung quanh không có nha hoàn cũng đừng hy vọng có ngươi phát hiện xác chết kịp thời.

An bài xong mọi thứ, Tiết Nhu mới ngồi trên bàn đá ngẩng đầu nhìn trời cao, lẩm bẩm một mình, “Di nương a di nương, có lẽ thù của A Nhu cùng nữ nhân kia hôm nay sẽ chấm dứt.”

Thanh Sơn mang Lạc Bích Nhu qua đây, hành lễ xong liền bị Tiết Nhu phất tay cho lui đi nơi khác. Nàng leo xuống bàn, mỉm cười, “Hôm nay trời lạnh như vậy Nhu nhi vẫn còn đến đây thật để lòng ta thụ sủng nhược kinh nga.”

“Nói gì a.” Lạc Bích Nhu cười đến tít mắt, bước đến gần Tiết Nhu. Mắt cũng không dám nhìn quan cảnh thê lương xung quanh, “Mấy hôm nữa liền cùng thái hậu xuất kinh rồi, thiết nghĩ ngươi là lần đầu đi xa nên ta mới cố ý sang đây xem có thứ gì hỗ trợ không.”

“Nga, vậy thì đi đầu tạ qua Nhu nhi rồi.” Tiết Nhu nâng một tay hướng sang phòng của di nương nói, “Bên ngoài lạnh, vào trong nói đi.”

“Được.” Lạc Bích Nhu cũng không muốn đứng ở nơi này thêm bất kỳ giây phút nào nữa, không nghĩ đến nơi này cũng để người ở sao. Càng đứng càng lạnh, không phải lạnh từ ngoài vào mà lạnh từ trong ra.

Bỉnh Chi nghe được đã sớm núp ở một bên rồi, tay thủ sẵn cây trâm tùy thời động thủ. Hiện tại chỉ cần chứng minh được là Tiết Nhu nói đúng vậy liền dễ hành sự rồi. Người chết ở đây, không đối chứng, không nhân chứng, vậy nàng cũng không cần gánh tội danh giết người.

Tiết Nhu ngồi xuống bàn thấp trong phòng, đưa tay cầm trản trà nóng từ sớm đã phân phó hạ nhân chuẩn bị. Đêm qua nàng đã nói với Thanh Sơn sáng nay sẽ đến phòng di nương, vì vậy trên bàn ngoài trà nóng còn có chút bánh mứt hoa quả khô nữa.

Lạc Bích Nhu vừa bước vào thấy được bài vị thân thể không kiềm chế được run lên một cái, chữ bên trên ghi gì cũng không có tâm tư theo đuổi nữa. “Đây là. . .”

“Phòng của di nương.” Tiết Nhu ngồi ngay ngắn, đưa tay thỉnh, “Nào, ngồi xuống đây uống chút trà.”

Lạc Bích Nhu ngồi ở đối diện Tiết Nhu, cố gắng không nhìn bài vị phía sau Tiết Nhu, méo mó cười cầm ly trà nóng lên nhấp cho ấm lòng. Nàng biết đây không phải lần đầu Tiết Nhu rời kinh, nhưng cũng chỉ là đếm trên đầu ngón tay vì vậy đánh liều nói thế.

Tiết Nhu nhìn Bỉnh Chi đứng ở cách đó không xa, lại mỉm cười dời đường nhìn đến chiếc vòng cổ của Lạc Bích Nhu hỏi: “Nga, vòng cổ thật đẹp, không biết Nhu nhi là mua ở đâu?”


“Cái này sao?” Lạc Bích Nhu nhếch môi đặt ly trà xuống, đưa tay vuốt ve chiếc vòng vàng mặt liên hoa khảm bảo ngọc tinh xảo, “Là Siêu tặng ta làm lễ vật sinh thần, hắn nói chúng ta thanh mai trúc mã xem như là vật định thân.”

Tiết Nhu bày ra khuôn mặt hâm mộ, mắt sáng trưng nhìn chằm chằm đóa sen không rời lại thở dài một tiếng, “Vậy mà đám người kia lại đồn đãi linh tinh, ta còn sợ Nhu nhi sẽ hiểu lầm ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta nữa chứ.”

“Kỳ thực lời đồn ta cũng có nghe qua, nào có gì để hiểu lầm chứ, lòng của Siêu thế nào ta là người hiểu rõ nhất. Hắn chẳng qua thấy ngươi giống ta nên mới hiếu kỳ một chút mà thôi.” Nụ cười được giấu dưới khăn tay của Lạc Bích Nhu có chút cứng ngắc, nàng nhớ lại lời Chung Hạng Siêu nói với nàng lần đó, để nàng hận Tiết Nhu hơn nữa. Chẳng qua Bỉnh Chi không thấy được nên đã khẳng định bản thân bị Chung Hạng Siêu lừa.

“Nghe nói như vậy ta cũng an tâm, vốn nghĩ bản thân sẽ trở thành tội nhân thiên cổ nữa chứ.” Tiết Nhu ưu nhã xoay xoay ly trà trong tay cũng đưa lên môi nhấp một ngụm, “Chung thiếu cùng với Nhu nhi đúng là một giai thoại để người khác ngưỡng mộ nha. Thế nhưng lần trước đột nhiên hắn tặng ta nhiều đồ như vậy, ta thực sự không hiểu rõ dụng ý của hắn.”

“Cái này a.” Lạc Bích Nhu mím môi một chút, đặt khăn tay xuống lại nói: “Đây là ta hiến kế cho hắn, hắn bảo lần trước ngươi giúp hắn còn chưa biết báo đáp thế nào. Ta thấy y phục của ngươi không tốt lắm vì vậy mới nói với hắn cái này.”

“A, vậy ta còn phải đáp tạ Nhu nhi rồi.” Không nghĩ ra nàng ta còn thích tranh công như vậy, đây chính là chìa khóa mở tâm kết trong lòng của Bỉnh Chi rồi. Nàng ta lưỡng lự nãy giờ chẳng phải muốn biết rõ vì sao đột nhiên Chung Hạng Siêu tặng nhiều đồ đắc tiền cho nàng sao.

“Vậy thì không cần, dù sao thì những thứ đó điều không trân quý bằng được mạng cùng tình cảm của Siêu.” Lạc Bích Nhu giận đến bầm gan tím ruột nhưng vẫn phải nói dối, vẫn phải cười, “Phải rồi, những đồ đó đâu hết rồi?”

Tiết Nhu còn chưa kịp đáp lời đã mắt mở thật to, tay nhanh chóng kéo bàn nhỏ sang một bên tránh làm bẩn chỗ của di nương, sau đó đứng lên vờ chụp lấy cái tay cầm trâm đang lao đến với tốc độ chóng mặt của Bỉnh Chi. Cũng nàng ta vờ giằng co hô lên, “Bỉnh tiểu thư, sao ngươi lại ở đây, lại còn. . .”

Lạc Bích Nhu xoay người nhìn thấy Bỉnh Chi mang đầy sát khí chính đứng sau lưng nàng, tay cầm trâm nhọn muốn đâm sang đây thì tái mặt. Âm thanh thét lên của Tiết Nhu để nàng hồi thần vội vã bò qua giằng co của hai người muốn chạy ra ngoài.

Bỉnh Chi cắn răng nghiến lợi nhìn bóng lưng sợ hãi của Lạc Bích Nhu, “Buông ra, ta phải giết tiện nhân đó.” Nàng dùng hết lực lắc thân thể tránh thoát kiềm hãm của Tiết Nhu.

Tiết Nhu chỉ muốn Lạc Bích Nhu ra khỏi phòng di nương thôi, còn các nàng ở bên ngoài chém giết gì đó thì nàng không quan tâm nữa. Vì vậy vờ thất thủ bị hất sang một bên, sau đó thuận thế vờ ngất xỉu nằm đó chờ vở kịch bắt đầu.

Bỉnh Chi chạy vội ra ngoài đuổi theo Lạc Bích Nhu. Lạc Bích Nhu một đường chạy một đường hô to gọi người cứu. Hai người, người chạy người truy, cuối cùng là Bỉnh Chi đuổi kịp đâm Lạc Bích Nhu vài cái, nhưng nàng ta lúc lắc thân thể vì vậy chỉ xay xác nhẹ chứ không có trí mạng.

Lúc này là Ôn Uyển đến tìm Tiết Nhu phát hiện được, vì vậy gọi người bắt Bỉnh Chi lại mang đến quan phủ, rồi tiễn Lạc Bích Nhu về Lạc phủ. Xong hết mọi chuyện nàng mới chạy vào tìm Tiết Nhu rồi thỉnh đại phu đến xem.


Ngay sau đó, lập tức có nha dịch đến hỏi chuyện phát sinh. Đương nhiên nhìn thấy Yên Hà trai hoang tàn cùng hẻo lánh lại nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của Tiết Nhu mọi người đều kết luận là Bỉnh Chi vượt ngục trốn đây chờ giết người.

Đến tối, Tiết Vân Lãng trở về thăm Tiết Nhu, lúc này Tiết Nhu đem thắc mắc trong lòng ra hỏi hắn: “Đại ca, vì sao Bỉnh Chi trốn thoát khỏi đại lao lại một chút tiếng gió bên ngoài đều không nghe được?”

“Bỉnh gia là người của Ly vương, sợ là Ly vương an bài tốt rồi nên tin tức mới không có truyền ra ngoài.” Tiết Vân Lãng thấy Tiết Nhu tường an vô sự mới an tâm thở phào một hơi.

“Nhưng. . .” Tiết Nhu vờ như rất sợ hãi, lại thêm chất giọng thiên đục khàn của nàng để người nghe thương tâm, “Nhưng nàng ta trốn ở chỗ A Nhu, có phải A Nhu làm liên lụy mọi người rồi không?”

“Không có, chuyện này đại ca sẽ xử lý ổn thỏa, A Nhu an tâm tịnh dưỡng là được rồi.” Tiết Vân Lãng trấn an xong cùng Ôn Uyển trở về để Tiết Nhu nghỉ ngơi.

Cửa phòng vừa khép lại, trong căn phòng lập tức an tỉnh không người nhìn thấy nụ cười sắc bén trên gương mặt gầy gò của Tiết Nhu.

Cuối cùng mùa thu cũng trôi qua, đông lại đến, sáng sớm đã có tin tức truyền ra, Bỉnh Chi bị ban lụa trắng treo cổ trong nhà lao; cai ngục làm việc tắc trách bị trừng phạt rồi trục xuất; Lạc Bích Nhu thụ hách phải đóng cửa tịnh dưỡng.

Tiết Nhu nghe xong cũng chỉ biết chép miệng lắc đầu mà thôi, chỉ có thể trách số mạng của hai người sớm được định sẵn rồi, cục bày sẵn, người không chết, người lại tao ương, còn có gì để nói nữa.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Mấy hôm sau, nàng thu thập y phục chuẩn bị đến tự cùng đám người thái hậu cúng bái. Lần đi này, gia quyến của quan dưới tam phẩm đều không cho phép mang theo hạ nhân thiếp thân nên Tiết Nhu phải lưu lại cả ba nha hoàn.

Tiết Tinh Vân nhiễm phong hàn không thể đi, do đó lưu lại trong phủ. Kỳ thực hắn không bệnh, chỉ là không muốn đi nên viện cớ mà thôi. Trương Oánh cùng Trương Thiên Hồng và một đám di nương cũng lưu lại.

Tiết Nhu ngồi trong xe ngựa ôm lấy lò sưởi tay, trên vai khoác một cái áo choàng thật to. Dạo này mọi chuyện đều thuận lợi do đó nàng ăn ngủ cũng tốt, cũng có thêm được chút da thịt rồi.

Chung Hạng Siêu cưỡi con ngựa chạy đến bên ngoài xe ngựa, đưa tay vào cửa sổ nói, “A Nhu ăn hạt dẻ đi, nóng nóng lại rất ngon.” Lúc nãy hắn để ý cung nhân luôn là đứng ở bên này khi đưa đồ cho Tiết Nhu do đó hắn cũng đứng ở bên này.


Tiết Văn cùng Tiết Diệp lập tức sáng mắt, các nàng đang lạnh đến sắp cóng lại có hạt dẻ nóng đến tiếp tế đương nhiên là vui. Tuy rằng không phải cho các nàng thế nhưng. . .

Tiết Văn kéo kéo tay áo của Tiết Nhu, vẻ mặt cầu khẩn nàng nhận đi.

Tiết Nhu vẫn ôm lấy lò sưởi tay, hất cằm về phía bao hạt dẻ được cái tay mập mạp đưa vào trong.

Tiết Diệp vội vã đưa tay đỡ lấy bọc hạt dẻ.

Chung Hạng Siêu cảm thấy bọc hạt dẻ không còn trọng lượng ban đầu liền biết được có người nhận rồi. Vì vậy hắn buông tay ra, cũng chẳng cầu có một tiếng đa tạ mà dặn dò, “Nàng ăn hết lại nói ta đem đến cho nàng.”

Tiết Diệp cùng Tiết Văn nhìn bọc hạt dẻ thơm phức nóng hổi mà mắt phát sáng. Hạt dẻ kia đã được bóc vỏ rồi, các nàng chỉ cần ăn là được, đây còn gì bằng a.

Thế nhưng vẫn là phải lễ phép đưa Tiết Nhu, “Tam tỷ, đại tẩu dùng trước a.”

Tiết Nhu cùng Ôn Uyển khẽ lắc đầu.

Tiết Diệp nhìn Tiết Nhã Hân nói, “Đại tỷ cũng dùng a.”

“Ta mới không thèm.” Miệng nói nhưng Tiết Nhã Hân đã tiếc đến khôn nguôi. Tuy nàng cũng muốn ăn nhưng nàng mới không ăn cùng một đám thứ nữ, nhất là khi đó còn là đồ của Tiết Nhu nữa.

Thấy ai cũng vì bọc hạt dẻ của Chung Hạng Siêu mà ôm chân lớn của Tiết Nhu, nàng liền chuyển chủ đề, “Các ngươi có biết buổi cầu phúc này có ý nghĩa thế nào không?”

“Đương nhiên là biết a.” Tiết Văn cười đến tít mắt nghĩ đến vị công tử lúc đầu giúp nàng nhặt khăn tay.

Tiết Diệp cũng mím môi hàm tiếu. Nàng nhất định phải nắm chặt cơ hội này bắt cho mình một vị công tử gia thế thật tốt, như vậy mới có thể thoát khỏi cái phủ này.

Ôn Uyển nhìn sắc mặt không chút biểu cảm của Tiết Nhu mà đau lòng thay nàng. Là thiếu nữ người nào không mong mình có được lang quân như ý, Tiết Nhu lại vì chuyện kia trở nên lãnh tâm thay đổi nhiều như vậy.

Nàng vươn tay vòng qua phía sau Tiết Nhu, để nàng ta tựa đầu vào vai mình. “A Nhu ngủ một chút đi, tỉnh lại sẽ tốt hơn.” Ngón tay nho nhắn của nàng khẽ vỗ vỗ vào vai nàng, tựa như an ủi, tựa như dỗ dành.


Tiết Nhu không đáp chỉ thuận thế tựa lên vai Ôn Uyển, chậm rãi nhắm mắt. Còn nhớ lần đầu nàng đến đây, ở trên xe ngựa vẫn ôm lòng được gả đi, hiện tại nhớ lại chỉ cảm thấy trớ trêu.

Thượng thiên quả thực linh thiên đáp ứng cho nàng gả đi, nhưng lại gả đi khổ sở thế này, cuối cùng đau lòng dứt bỏ trần thế. Lần này trở về, cũng phải đi qua một đoạn đường này, để tâm trạng của nàng chẳng thể tốt lên được.

Tiết Nhu chậm rãi dỗ bản thân đi vào giấc ngủ, chỉ là còn chưa kịp nhập mộng thì bên cửa sổ lại truyền vào âm thanh đáng ghét, “A Nhu A Nhu, nàng dùng chút Phổ Nhĩ nóng làm ấm người đi.”

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Thoại âm còn chưa rơi hết đã thấy xe ngựa dừng lại, một nữ tử hồng y mở cửa xe bước vào. Trên tay nàng chính là một khay trà Phổ Nhĩ thơm phưng phức, bên dưới còn có một lò đun nhỏ, xung quanh có vài cái ly nhỏ bằng sứ trắng.

Đôi mắt của nàng đảo qua một vòng rồi dừng lại trên người Tiết Nhu ngồi ngay đối diện cửa. Nàng quỳ xuống dùng đầu gối đi đến chỗ Tiết Nhu, thỉnh an xong liền đặt trà lên bàn nhỏ bên cạnh Ôn Uyển.

Làm xong hết thảy mọi thứ, nàng lại hành lễ cáo lui, sau đó chậm rãi lui ra ngoài đóng cửa. Một loạt động tác đều nhanh nhẹ lưu loát lại không để lại chút âm thanh dư thừa nào, có thể thấy nàng được huấn luyện rất tốt.

Mọi người ngồi đó trơ mắt nhìn nàng ta chỉ hành lễ với mỗi Tiết Nhu liền tâm ngứa, đố kỵ đỏ mắt. Thế nhưng chỉ cần lưu ý biểu hiện vô cảm trên gương mặt kia liền biết nàng ta làm vậy cũng chẳng phải kính trọng với Tiết Nhu. Bất quá lúc này ai còn tâm tư để ý đến nữa chứ.

Với mọi người nơi này, bất quá chỉ biết nàng ta là người của Chung Hạng Siêu nhưng Tiết Nhu lại biết rõ về nàng ta. Tuy chưa từng mở mắt nhìn qua, nhưng khẩu khí ngữ điệu kia để nàng biết đó là Hồng Diệp.

Hồng Diệp bước ra ngoài tuy diện vô biểu tình nhưng chán ghét đầy lòng. Thiếu gia không quản tuyết to chạy xuống xe ngựa lo lắng nàng ta như vậy mà nàng ta lại . . .Đã thế, hạt dẻ do thiếu gia không quản nóng mà tự tay bóc nàng ta cũng đưa hết cho người khác dùng.

“Thế nào? A Nhu có dùng không?”

Không để nàng nghĩ hết, bên tai đã truyền đến âm thanh nho nhỏ có chút mong chờ của Chung Hạng Siêu. Nàng cúi đầu im lặng không đáp, đây cũng đã là để người hỏi tự có đáp án rồi.

Chung Hạng Siêu nặng lòng thầm thở dài một hơi nhìn hướng xe ngựa, “Biết rồi, tiếp tục lên đường thôi.”

Hắn xoay lưng muốn trở về xe ngựa lại bị người của thái hậu gọi sang đó, bất đắc dĩ hắn phải sang đó tham kiến. Khi hắn vừa lên xe cả đoàn người lại bắt đầu di chuyển.

Vương Thể Chiêu ở một xe khác xốc mành nhìn ra bên ngoài, thấy được Chung Hạng Siêu cố nâng tấm thân nặng nề lên xe thì khinh bỉ hừ một tiếng. Từ đây đến đó đường xa như vậy thế mà người nào đó lại liên tục chốc chốc bảo ngừng xe, phiền chết hắn.


Bình luận

Truyện đang đọc