KHOÉT VÁCH TRÈO TƯỜNG LEO GIƯỜNG ĐẼO EM


Chỉ trong nửa ngày, tin đồn Tiêu Cảnh Vũ hẹn hò với Ngư Tranh đã lan rộng khắp diễn đàn trường.

Thậm chí, thầy cô phải đích thân ra tay trấn áp tin đồn xuống, bởi họ không muốn nơi học đường lại biến thành chỗ yêu đương cho học sinh.
Chuyện đến tai thầy cô, chắc chắn Trần Tấn Hào và Lương Mỹ cũng đã biết.

Có điều, trái với Trần Tấn Hào tỏ vẻ không quan tâm, Lương Mỹ lại cực kỳ hào hứng với chuyện này.
Lần trước Lương Mỹ bị Trần Tấn Hào đánh sưng mặt vì Ngư Tranh, cậu ta lấy lý do sợ Ngư Tranh mách lại với người lớn trong nhà khiến cô ta không cãi được.

Nhưng nếu người nhà của Ngư Tranh và Trần Tấn Hào biết cả hai đều hẹn hò với người khác, hôn ước hữu danh vô thực kia không chừng sẽ được xoá bỏ.
Nghĩ là làm, ngay khi tiếng chuông nghỉ trưa vừa reng, thay vì xuống nhà ăn cùng Trần Tấn Hào, Lương Mỹ lại cầm điện thoại mở sẵn ứng dụng ghi âm đi tìm Ngư Tranh.
Biết Ngư Tranh vẫn hay ăn trưa tại lớp học, Lương Mỹ đi một mạch từ lớp mình sang lớp cô, tiếc rằng lúc cô ta đến nơi chỉ có mỗi Hoà Trúc trong lớp.

Song song cùng lúc, Ngư Tranh xuống cổng lấy đồ ăn từ nhà mang đến, do buổi sáng cô ra ngoài sớm đồ ăn vẫn chưa kịp chuẩn bị nên không thể mang theo.
Lúc Ngư Tranh quay lại hành lang chuẩn bị trở lại lớp, không rõ Trần Tấn Hào đã ngồi ở bậc cầu thang từ khi nào.

Mái tóc bình thường vuốt keo bất chấp quy định của cậu ta hôm nay được thả rũ xuống, tuy nhìn mặt có hiền đi đôi chút nhưng không cách nào để lại cảm tình.
Ngư Tranh lướt mắt qua Trần Tấn Hào một cái rồi lạnh lùng bước lên cầu thang.

Ngay khi giữa cả hai ở khoảng cách gần, cậu ta bất ngờ nắm lấy cổ tay cô giữ lại, thái độ bất mãn của cậu ta hiện tại còn nhiều hơn mọi khi.
“Ngư Tranh, dạo này cậu cũng giỏi nhỉ, nhưng cậu đừng có mơ hôn ước được hủy bỏ.”
Nghe giọng điệu châm biếm của Trần Tấn Hào, Ngư Tranh dùng sức rút tay lại nhưng càng bị cậu ta siết chặt.

Ngư Tranh dùng ánh mắt khinh thường nhìn người đối diện, ngưng việc phản kháng mà điềm tĩnh đáp trả: “Được hay không, không phải do cậu quyết.

Lập tức buông tay ra trước khi tôi không khách sáo.”
Trần Tấn Hào bỗng đứng bật dậy, tay siết chặt cổ tay Ngư Tranh càng thêm chặt.

Quá đáng hơn, cậu ta cố ý áp mặt tới sát mặt cô, bỗng nở một nụ cười giễu cợt: “Một kẻ vô cảm như cậu, nếu không phải bị ông ngoại tôi ép, cậu nghĩ tôi thèm để mắt tới cậu sao?”
Ngư Tranh nhìn thẳng vào mắt Trần Tấn Hào không chút kiêng dè, nghiễm nhiên đáp trả: “Một tên ăn chơi như cậu, có tư cách lọt vào mắt tôi sao?”
“Tấn Hào!”
Tiếng hét của Lương Mỹ đột ngột vang ầm lên cắt ngang, nối tiếp theo sau là tiếng bước chân vội vã chạy xuống cầu thang.


Từ xa biểu cảm Lương Mỹ đã vô cùng giận dữ, chớp mắt một cái cô ta đã nhào mạnh tới đẩy Ngư Tranh tách ra khỏi Trần Tấn Hào.
Thay vì hỏi rõ đầu đuôi sự việc, điều đầu tiên Lương Mỹ làm là nhắm vào Ngư Tranh, hung hãn quát lớn: “Ngư Tranh! Mày bớt sống láo lại đi! Lúc nào miệng cũng nói không có gì với Tấn Hào, nhưng lần nào không có mặt tao mày cũng tiếp cận anh ấy, đúng là đê tiện! Trơ trẽn!”
Sắc mặt Ngư Tranh tràn ngập sự xem thường, cô hờ hững đưa mắt nhìn nơi khác, thẳng thừng chỉ trích: “Kẻ đê tiện, trơ trẽn chính là bạn trai cậu.

Cậu ta hẹn hò với cậu, nhưng vẫn tham lam không buông tôi đấy thôi.”
Lương Mỹ lần này lại quay ngoắt sang Trần Tấn Hào, tuy nhiên cô ta còn chưa kịp hé miệng chất vấn thì cậu ta đã đanh mặt, thấp giọng cảnh cáo: “Bớt làm trò mất mặt đi!”
Dứt lời, Trần Tấn Hào gầm gừ lướt qua Lương Mỹ tiến đến chỗ Ngư Tranh.

Thế nhưng ngay khi cậu ta định lôi kéo cô ra chỗ khác nói chuyện thì đột nhiên, thân hình cao lớn của một nam sinh khác đã chen vào chắn giữa.
Trước mắt bỗng bị che lấp bởi màu trắng của áo đồng phục, Ngư Tranh ngẩng đầu theo thói quen, giờ đây không cần nhìn mặt cũng đủ nhận ra là Tiêu Cảnh Vũ.
Thấy Tiêu Cảnh Vũ, người đầu tiên có phản ứng lại là Trần Tấn Hào, lần trước cậu ta ít nhiều cũng bị anh tẩn cho một trận vì để Lương Mỹ ra tay với Ngư Tranh, biết rõ lực đánh của đối phương nên so bì sức lực không phải lợi thế của cậu ta.
Thay vào đó, Trần Tấn Hào chỉ cười lạnh thách thức, giở thói mỉa mai khó bỏ: “Đỉa mà đòi đeo chân hạc! Suốt ngày chỉ biết ve vãn đào mỏ!”
Nghe đến đây, Ngư Tranh vô thức hạ tầm mắt, nhìn thấy hai bàn tay siết chặt đến nổi gân của Tiêu Cảnh Vũ cũng biết được anh đang kiềm chế cơn giận lớn như thế nào.
Hai bên khoé môi của Ngư Tranh hơi cong lên, cô chạm vào cánh tay của Tiêu Cảnh Vũ kéo anh lùi ra sau lưng, tự mình đối đáp với Trần Tấn Hào.

“Mỏ của tôi, tôi thích cho ai đào thì đào.

Mỏ của cậu, quanh năm nuôi ruồi bọ bâu bám còn gì.”
Ngư Tranh càng bênh vực Tiêu Cảnh Vũ, thái độ của Trần Tấn Hào càng thêm hung hăng.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cậu ta như nghiệm ra điều gì đó mà bật cười ẩn ý, sâu xa ám chỉ: “Ngư Tranh, cậu ghen vì tôi có bạn gái, nên cố tình tạo tin đồn với cậu ta để tôi chú ý, đúng không?”
Lúc này, bầu không khí vốn tĩnh lặng lại thêm phần yên ắng, ánh mắt của những người có mặt không hẹn đều đồng loạt nhìn về phía Ngư Tranh chờ đợi câu trả lời, bao gồm cả Tiêu Cảnh Vũ.
Trái với mong đợi của Trần Tấn Hào, Ngư Tranh trước sau vẫn điềm nhiên như không, nhẹ nhàng đáp lại đầy thâm ý: “Cậu cho rằng tôi ghen tỵ nên lấy Cảnh Vũ làm bức bình phong.

Nhưng tiếc là, trên con đường tìm bức bình phong của tôi, cậu còn chẳng tồn tại dưới dạng hình thể để tôi có thể nhìn thấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc