Hôm thi xong môn cuối cùng rơi vào ngày thứ sáu, trùng với lịch đi nhận bằng lái của Tiêu Cảnh Vũ.
Thế nên buổi sáng vừa thi xong, tranh thủ vẫn còn trong giờ hành chính anh liền ghé qua nơi cấp lấy bằng, sau đó tiếp tục quay về trường để chuẩn bị cho môn thi buổi chiều.
Qua đến mười một giờ rưỡi, Ngư Tranh vẫn ngồi trong lớp giải lao cùng Hòa Trúc, sẵn tiện chút nữa sẽ ăn trưa tại chỗ.
Dạo thời gian gần đây, Hòa Trúc nhận ra sự thay đổi lớn từ Ngư Tranh, thấy rõ nhất chính là biểu cảm của cô đã trở nên dễ chịu, không còn lạnh lùng khó gần như trước.
Nhưng có một điều Ngư Tranh vẫn chưa thay đổi chính là độ kín miệng, dù cho Hòa Trúc có hỏi bao nhiêu lần về chuyện liên quan đến Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh đều sẽ không trả lời.
Trong lớp chỉ lác đác vài người thế nên không gian vô cùng yên tĩnh, hầu hết học sinh đều đã ra về hoặc xuống dưới sân, thi thoảng vài người đi ngoài hành lang mới phát ra tiếng động.
Bên cạnh Ngư Tranh chú tâm cầm vở ôn bài, Hòa Trúc buồn chán ngồi chống cằm nhìn chằm chằm vào hư vô nghĩ ngợi linh tinh.
Nửa chừng, cô nàng sực nhớ ra chuyện gì đó vội lay tay cô, biểu cảm cùng giọng nói vô cùng mờ ám: “Cậu còn nhớ trước đó có một nữ sinh hay bị đồn với Cảnh Vũ không? Dạo gần đây không thấy bọn họ còn xuất hiện chung, vậy mà chiều hôm kia mình lại thấy cô gái đó đi riêng với Miểu Trạch.”
Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ cùng Hòa Trúc và Miểu Trạch đều là bạn học từ những năm lớp 10.
Sau khi chia ban từ đầu năm lớp 12, Tiêu Cảnh Vũ và Miểu Trạch mới học chung lớp với Túc Mạch.
Nếu không phải nhờ những tin đồn tình cảm giữa Tiêu Cảnh Vũ và Túc Mạch, có lẽ Ngư Tranh sẽ chẳng bao giờ biết đến nữ sinh này.
Nhưng nghe Hòa Trúc nhắc đến Miểu Trạch, Ngư Tranh lại nhớ ra có lần Tiêu Cảnh Vũ giải thích lý do Túc Mạch hiện diện ở cạnh anh là do cậu ta.
Có điều, nếu Túc Mạch và Miểu Trạch có “gì đó” với nhau, vậy tại sao cô luôn bắt gặp cô gái này ngồi cạnh bên anh thay vì cậu ta?
Dõi theo dáng vẻ trầm ngâm của Ngư Tranh, Hòa Trúc phải cảm thán trong bụng, quả nhiên mỗi lần nhắc đến chuyện liên quan đến Tiêu Cảnh Vũ đều sẽ khiến Ngư Tranh để tâm, nhưng hỏi thì cô lại không khai.
Hòa Trúc thở một hơi thật dài, hạ giọng hỏi: “Thừa nhận đi, cậu thích Cảnh Vũ rồi phải không?”
Sắc mặt Ngư Tranh vẫn điềm nhiên không đổi, thế nhưng cảm xúc giữa lồng ngực lại có hơi nhốn nháo.
Ngập ngừng mãi một hồi, cô mới cất giọng hơi e dè: “Thích một người...!cụ thể là thế nào vậy?”
Hòa Trúc trố mắt nhìn Ngư Tranh, nhưng nghĩ cô đang cần xác nhận lại, cô nàng liền tích cực đáp: “Những lúc cả hai không gặp nhau, cậu sẽ luôn nghĩ hoặc trông ngóng được thấy người đó.
Đến khi được gặp, cậu sẽ luôn chú trọng đến nhiều thứ, đặc biệt cẩn trọng từ lời nói cho đến hành động vì không muốn làm ra chuyện mất điểm.
Hoặc có thể vì một cử chỉ hay lời nói không trang trọng của người đó cũng có thể khiến cậu thao thức, thậm chí là khóc cười một mình.
Quan trọng hơn nữa là khi cậu thấy người đó thân thiết với một cô gái khác, cậu sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Và mỗi khi người đó làm gì không đúng, sau đó lại nương theo ý cậu để nhận lỗi, cậu sẽ được đà giận lẫy để được người ta dỗ giận.
Có không?"
Biểu tình chăm chú lắng nghe của Ngư Tranh thoáng chốc đã trở nên bối rối, những gì Hòa Trúc vừa nói chẳng khác nào đang nói lên những điều giấu kín của cô.
Ban đầu Ngư Tranh đã từng nghĩ, những cảm xúc kia cũng có thể tồn tại ở mối quan hệ bạn bè, nhưng Hòa Trúc là người bạn có thể xem là thân nhất Ngư Tranh có, thế nhưng cô cũng chưa từng hình thành những cảm xúc tương tự như cô dành cho Tiêu Cảnh Vũ.
Thấy phản ứng của Ngư Tranh, Hòa Trúc nắm chắc chuyện cô đã thích Tiêu Cảnh Vũ là chính xác một trăm phần trăm.
Tuy nhiên còn chưa cảm phục khả năng khai thác thông tin của bản thân quá lâu, Hòa Trúc lại tiếp tục nhận thêm câu hỏi như kẻ trên trời rơi xuống của Ngư Tranh.
“Vậy còn ghen tuông?”
“Thì giống như ý trên, khi cậu thấy người đó thân thiết, hoặc đơn giản là trò chuyện vài câu cùng người khác giới đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Nếu người đó không quan tâm đến cảm xúc của cậu, cậu sẽ buồn bã một mình.
Còn nếu người đó quan tâm, cậu sẽ giận dỗi để người ta phải theo dỗ, mà khi người ta dỗ được cậu rồi thì chính cậu cũng thấy vui.”
Nét bối rối vừa rồi của Ngư Tranh sau khi nghe Hòa Trúc trả lời lập tức chuyển sang căng thẳng, bởi cô không nghĩ những biểu hiện tưởng chừng hoàn toàn bình thường kia của mình thực chất mang một ý nghĩa khác.
“Hiểu hết rồi phải không?”
Giọng nói vừa phát ra không phải của Hòa Trúc, cũng không phải xuất phát từ phía bên cạnh Ngư Tranh, mà là một giọng nam trầm đến từ sau lưng.
Mất mấy giây sững người, đến khi nhận thức được giọng của người hỏi, Ngư Tranh giật mình xoay vội về phía sau.
Không rõ từ khi nào Tiêu Cảnh Vũ đã ngồi ở chỗ ngay sau Ngư Tranh, vẻ mặt anh lúc này chẳng khác gì hóng hớt được chuyện hay ho.
Lúc mắt chạm nhau Ngư Tranh còn cảm nhận được rất rõ, ánh mắt và nụ cười đang hiện diện trên gương mặt Tiêu Cảnh Vũ hoàn toàn mang theo những ẩn ý.
Ngư Tranh muốn lên tiếng phủ nhận để tự giữ cho mình chút mặt mũi, nhưng dường như tim đen bị đâm trúng khiến đầu óc cô trống rỗng, không thể nghĩ ra lý do để nói dối biện minh.
Hòa Trúc âm thầm quan sát diễn biến ngay trước mắt mình, cô nàng đã quen biết một thời gian đủ dài và thân nhất với Ngư Tranh, vì vậy cô nàng cũng biết rõ trước đây chỉ có hai loại người khiến Ngư Tranh đổi sắc mặt.
Thứ nhất, kẻ thua kém nhưng thích gây sự với Ngư Tranh, cô sẽ dùng thái độ xem thường dành cho họ, ví dụ điển hình là Lương Mỹ, bạn gái cũ của Trần Tấn Hào.
Thứ hai, kẻ ngang bằng hoặc hơn cố ý gây sự với Ngư Tranh, cô sẽ dùng thái độ xem thường gấp đôi dành cho họ, ví dụ điển hình là Trần Tấn Hào.
Nhưng lần này Hòa Trúc đã phát hiện thêm, Ngư Tranh còn có thể mang dáng vẻ ngại ngùng không thể mạnh dạn trả lời, tự tin hóa khiêm tốn trước mặt Tiêu Cảnh Vũ.
Đúng là, quả quýt dày có móng tay nhọn.
Suy luận hoàn hảo, Hòa Trúc lặng lẽ giơ ngón cái tán thưởng Tiêu Cảnh Vũ, anh chỉ cười khẩy đắc ý một cái rồi quay lại, cố tình dồn hết sự tập trung lên Ngư Tranh.
Bị Tiêu Cảnh Vũ nhìn chằm chằm, Ngư Tranh chột dạ không thể cất tiếng, thêm một lúc lâu lưỡng lự, cô dứt khoát xoay người ngồi thẳng về trước, cắn răng đáp: “Không hiểu gì hết!”
Một bên khóe môi của Tiêu Cảnh Vũ nhếch lên cao, giây trước giây sau liền cười hắt ra không chút tin tưởng..