KHOÉT VÁCH TRÈO TƯỜNG LEO GIƯỜNG ĐẼO EM


Mãi cho đến ba giờ rưỡi chiều, khi cuộc thi giữa học kỳ I chính thức kết thúc, học sinh khối 12 được yêu cầu nán lại sinh hoạt lớp.

Ngoài thông báo họp phụ huynh, ban giám hiệu nhà trường đưa xuống hoạt động lấy điểm thi đua tập thể giữa các lớp.

Đầu tháng một, lễ hội mùa xuân bao gồm các hoạt động thi đua văn nghệ và hội trại sẽ diễn ra cùng một ngày.

Tính từ hiện tại đến thời gian diễn ra chỉ vỏn vẹn hai tuần, vậy nên mỗi lớp đều nôn nóng bàn bạc kế hoạch.

Lớp Ngư Tranh hầu như ai nấy đều có đầu óc sáng tạo, chính vì thế chọn diễn kịch là cách để thể hiện khả năng biến hoá.

Sau một hồi tranh luận không ngừng nghỉ, lớp Ngư Tranh quyết định biên kịch lại vở Người đẹp ngủ trong rừng, nhân vật phù thủy Maleficent được bầu với số phiếu cao nhất dành cho Ngư Tranh.1
Bạn học không phải đánh giá Ngư Tranh độc ác xứng với vai phù thủy, đơn giản vì khí chất vốn có của cô như một điểm cộng có sẵn.

Trùng hợp hơn, lớp Tiêu Cảnh Vũ chọn tiết mục tham gia bằng cách bốc thăm, vô tình bốc trúng diễn kịch.


Để tiết kiệm thì giờ, lớp anh cũng chọn vở Người đẹp ngủ trong rừng để có sẵn kịch bản.

Lựa ra được những nam nữ sinh có khả năng hợp với vai chính, lớp Tiêu Cảnh Vũ tiếp tục lựa chọn qua cách bốc thăm.

Vốn dĩ Tiêu Cảnh Vũ không hề muốn tham gia, nhưng vì đầu năm nghỉ học điểm cá nhân đã bị trừ không ít.

Vả lại, dù cho anh có bốc cũng chưa chắc sẽ trúng vai nam chính.

Tiếc rằng người tính không bằng trời tính, Miểu Trạch bốc trúng phiếu trắng, lúc nhìn qua bên cạnh thấy Tiêu Cảnh Vũ đứng bất động với tờ giấy được đánh dấu trong tay, cậu ta phì cười vỗ vỗ vai anh trấn an: “Hy sinh chuyện tư vì chuyện công đi, cứ lấy lý do cần bù lại điểm bị trừ thì Ngư Tranh chắc cũng không giận lâu đâu.”
Tiêu Cảnh Vũ bày ra vẻ mặt ghét bỏ, thẳng thừng giơ ngón giữa lên đáp lại.

Trong lúc bên phía nam sinh đang nhốn nháo vây quanh Tiêu Cảnh Vũ vì đã chọn được nam chính, đồng thời sự tò mò về nữ chính cũng được quan tâm không kém.

Bỗng nhiên trong đám đông ồn ào, một giọng nữ lớn tiếng phát ra: “Nữ chính là Túc Mạch!”
Tiếng bàn tán náo nhiệt lúc này càng lớn hơn, có người khen có người đặt nghi vấn về sự phối hợp của nam nữ chính được chọn.

Riêng Tiêu Cảnh Vũ chỉ cảm thấy hai bên tai mình ù lên, vừa nghe có người nói anh lập tức siết chặt mảnh giấy trong tay, từ trong ra ngoài đều tràn ngập sự tuyệt vọng.

Dù chưa có gì nhưng Tiêu Cảnh Vũ đã thấy được tương lai mù mịt khi tưởng tượng đến viễn cảnh Ngư Tranh biết chuyện.

Đừng nói là hôn dỗ giận, sợ rằng cơ hội đến gần cô cũng sẽ không cho.

Tưởng chừng ngày tháng sắp tới của Tiêu Cảnh Vũ sẽ rơi vào chuỗi lặp ăn không ngon ngủ không yên, nào ngờ giữa không gian đang ồn ào lộn xộn, giọng nói của Túc Mạch khẽ cất lên đầy điềm tĩnh: “Thưa cô, hay là để bạn khác đóng vai nữ chính, em giỏi việc hậu cần hơn ạ.”
Bầu không khí đang náo nhiệt đột nhiên rơi vào yên lặng, ai nấy đều tự động im thin thít chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Khi nghe Túc Mạch nói ra những lời này, giáo viên chủ nhiệm đã lập tức hiểu ra ẩn tình phía sau.

Trước đó một quãng thời gian, Ngư Tranh sẵn sàng ra mặt bênh vực Tiêu Cảnh Vũ trong phòng giáo viên, gần đây lại có tin đồn giữa anh và Túc Mạch, chứng tỏ Túc Mạch không dám đóng cặp là vì sợ kích động đến Ngư Tranh.


Nhưng nếu giáo viên chủ nhiệm đồng ý cho Túc Mạch đổi về hỗ trợ hậu cần, lúc đó suy đặt đồn đoán về mối quan hệ tay ba này sẽ lại nổ ra.

Suy nghĩ tới lui cẩn trọng, cô giáo quyết định lắc đầu từ chối, còn dùng lại ý của Ngư Tranh khi trước để nhắc nhở: "Đây là trường học, còn lớp chúng ta là một tập thể, đã là tập thể thì phải ưu tiên lợi ích chung lên đầu.

Hơn nữa ban đầu cả lớp đã thống nhất bốc thăm lựa chọn, người được chọn phải có trách nhiệm đến cùng."
Sau lời của giáo viên chủ nhiệm, Túc Mạch không còn giữ ý định chống đối, Tiêu Cảnh Vũ từ đầu đến cuối cũng không nói gì.

Đến gần năm giờ, buổi sinh hoạt lớp của Tiêu Cảnh Vũ mới kết thúc.

Lúc anh còn chưa bước ra khỏi cửa lớp thì đã bắt gặp Ngư Tranh đứng ở sát lan can trước lớp anh nhìn xuống dưới sân.

Vừa thấy cô, cảm giác lo lắng lẫn căng thẳng liền dâng trào trong lòng Tiêu Cảnh Vũ, thâm tâm anh phải lấy rất nhiều dũng khí mới có can đảm để đối mặt.

Tiêu Cảnh Vũ đi đến bên cạnh Ngư Tranh, nhận ra có người đứng gần cô liền xoay qua nhìn.

Phát hiện ra biểu cảm có phần gượng gạo của anh, cô vờ như không hiểu mà hỏi sang chuyện khác: “Ra muộn vậy?”
“Ừm...” Tiêu Cảnh Vũ cứng nhắc gật đầu, cùng Ngư Tranh xuống lầu ra về.

Bạn học cùng lớp của Tiêu Cảnh Vũ người đi trước người đi sau, nhưng mỗi lần ngang qua anh và Ngư Tranh, bọn họ đều ngoái đầu nhìn một cái.


Trước những ánh mắt kỳ lạ, cộng thêm thái độ có phần khác thường của Tiêu Cảnh Vũ, rất nhanh cô đã tinh ý phát hiện có vấn đề.

Đợi đến khi đi đến hành lang chung nối liền hai dãy lớp học, mãi chưa thấy Tiêu Cảnh Vũ nói năng gì, Ngư Tranh buộc phải dừng bước, mở lời hỏi trước: “Cậu có chuyện gì phải không?”
Tiêu Cảnh Vũ có hơi chột dạ nhìn thẳng vào mắt Ngư Tranh, tiếp đó vẫn chưa dám nói thẳng vào trọng tâm mà kể lòng vòng những chuyện đã diễn ra trong lớp.

Ngư Tranh sớm đã ngửi được mùi bất thường, giây phút nghe Tiêu Cảnh Vũ nói bốc được lá phiếu vào vai nhân vật nam chính trong vở kịch sắp tới, gương mặt đang thả lỏng của cô tức khắc đã nghiêm lại.

Không đợi Tiêu Cảnh Vũ chèo kéo hết chuyện này tới chuyện khác, Ngư Tranh đã dứt khoát hỏi thẳng: “Nữ chính là Túc Mạch?”
Ngư Tranh vừa nói dứt, Tiêu Cảnh Vũ giật mình hỏi ngược lại: “Sao cậu biết?”
Mặc dù cơn tức đang sôi sục trong người, ngoài mặt Ngư Tranh vẫn tỏ ra bình thản cong môi cười, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng cũng đầy hàm ý ẩn chứa: “Có vậy thôi cậu cũng không nói thẳng được sao?”
Dáng vẻ của Tiêu Cảnh Vũ bất lực thấy rõ, anh thở dài một hơi, âu sầu đáp: “Sợ cậu giận.”
Nghe tới đây Ngư Tranh chợt cười thành tiếng, thế nhưng qua ánh mắt cùng nụ cười của cô lại tỏa ra sát khí: “Đây là lợi ích tập thể của mọi người, sao tôi có thể giận khi cậu đóng giả một đôi với Túc Mạch trong một vở kịch.”
“Thật...!sao?”
Trước bộ dạng thận trọng của Tiêu Cảnh Vũ, nụ cười trên môi Ngư Tranh đột nhiên vụt tắt, sự vui vẻ hưởng ứng ở cô chớp mắt đã thay bằng sự lạnh lùng, giọng nói khó chịu cũng bộc phát: “Tôi nói thật, cậu thật sự xem là thật sao?”1.


Bình luận

Truyện đang đọc