KHOÉT VÁCH TRÈO TƯỜNG LEO GIƯỜNG ĐẼO EM


Dù Tiêu Cảnh Vũ không nói, nhưng biểu hiện của anh đã chứng minh những gì Ngư Tranh đề cập đến đều là sự thật.

Cơn phẫn nộ trào dâng buộc cô phải quay mặt đi chỗ khác, hai tay cũng vô thức khoanh trước ngực thể hiện sự bất mãn thông qua hành động cơ thể.
Phía bên kia, Tiêu Cảnh Vũ biết không thể giấu được nữa, hơn hết anh đã chọc đến giới hạn cuối cùng của Ngư Tranh.

Chuyện không muốn cũng đã xảy ra, giờ đây ngoại trừ thừa nhận, anh không còn lựa chọn nào khác.
“Tranh à, chuyện Túc Mạch vào Stanford anh hoàn toàn không biết, kể cả việc cô ta dọn đến khu anh đang ở cũng không phải anh giới thiệu.

Nhưng anh biết rất rõ em không thích Túc Mạch, vậy nên anh mới giấu em.”
Mặc cho Tiêu Cảnh Vũ giải thích lý do, Ngư Tranh vẫn giữ nguyên tư thế, im lặng không nói năng nửa lời.

Chính từ thái độ lạnh nhạt này của cô khiến cho anh bất an đến mức ruột gan sục sôi, kể cả sắc mặt cũng chuyển sang lo lắng.
Dẫu trong lòng rối như tơ vò, Tiêu Cảnh Vũ vẫn cố giữ cho bản thân bình tĩnh, kiên nhẫn phân trần những chuyện đã xảy ra: “Tranh à, chúng ta đã hy sinh thời gian cùng công sức suốt mấy năm qua, chúng ta không thể vì người khác mà từ bỏ giữa chừng.

Đổi lại, chúng ta cũng không có quyền cấm người khác làm những gì họ muốn.”

Đến đây, nước mắt bất giác lăn dài trên gò má Ngư Tranh, cô quay mặt lại đối diện Tiêu Cảnh Vũ, cảm giác từng khúc ruột đã đứt ra nhưng cô vẫn điềm tĩnh cất tiếng: “Tôi không cần nghe những lời biện minh, điều tôi cần là sự thành thật.

Tiêu Cảnh Vũ, chẳng phải chính anh cũng đã từng nói để tâm đ ến Trần Tấn Hào, thế nên có chuyện gì liên quan đến cậu ta mà tôi giấu anh chưa?”
“Tranh à…”
Ngay khi Tiêu Cảnh Vũ vừa mở miệng, Ngư Tranh đã nhanh chóng cướp lời: “Trước mặt, anh gửi cho tôi tấm ảnh vui vẻ ăn uống cùng bạn bè không có mặt Túc Mạch.

Sau lưng, cô ta lại đăng ảnh tương tự có mặt cô ta lên mạng.

Hai người, yêu đương bí mật sao? Nếu trong sạch, tại sao từ đầu anh không nói? Nếu không có gì, tại sao anh phải hao tâm tổn trí che giấu sự tồn tại của Túc Mạch bên cạnh anh?”
Càng nói, nước mắt của Ngư Tranh càng trào dâng, ngay cả giọng điệu cũng dần trở nên nóng nảy.

Biểu tình Tiêu Cảnh Vũ bên kia chẳng khá hơn, bao nhiêu khổ sở trong anh đều bộc lộ ra ngoài: “Tranh à, nếu anh nói cho em biết, liệu em có còn thoải mái như trước giờ mà không suy nghĩ linh tinh không?”
Nghe được câu hỏi này, Ngư Tranh bỗng nhiên bật cười cay đắng trong nước mắt, cô cảm tưởng trái tim mình đã chết, giữa lồ ng ngực nặng đến mức như thể bị một thứ đè nặng không nhấc lên nổi.
Thoáng chốc, phía sau màn nước tồn động trong mắt của Ngư Tranh là sự thất vọng lẫn xa cách, giờ đây lời nói của cô cũng hóa thành những lời nhạo báng: “Tiêu Cảnh Vũ, thật sự anh là vì tôi, hay là vì tiền của tôi? Tôi ngu muội cho anh mọi thứ, cho anh biết cả tình yêu của tôi dành cho anh lớn đến mức nào, kết quả tôi nhận lại được gì? Sự thương hại dành cho một kẻ thất bại dưới tay anh sao?”
“Tranh à…”

“Tôi còn chưa nói xong!” Lần nữa Ngư Tranh cắt ngang lời Tiêu Cảnh Vũ, tuy nhiên lần này cô không thể tiếp tục khống chế cảm xúc mà gắt gỏng lớn tiếng, còn nước mắt vẫn cứ liên tục mà tuôn ra: “Tôi yêu anh đến mức sẵn sàng hạ mình bước xuống khỏi vị trí ai cũng ao ước, tôi yêu anh đến mức ăn ngủ không yên vì sợ mất anh, nhưng đến cuối cùng thì con người tôi cùng tình cảm của tôi lại bị xem rẻ.”
Mọi cảm xúc từ tức giận, căm phẫn, đau đớn, tủi thân và bất lực trong Ngư Tranh đều hóa thành nước mắt, cô không kìm được bản thân mà khóc nấc, thế nhưng giọng điệu bộc phát không hề có ý nhún nhường.
“Anh có hiểu cảm giác của tôi khi phát hiện Túc Mạch ở bên cạnh anh, còn anh lại giấu tôi về sự tồn tại của cô ta không? Cả anh lẫn cô ta đều luôn miệng nói giữa cả hai không có gì, vậy tôi hỏi anh, mưa dầm thấm lâu, anh có dám chắc chắn sắp tới hai người vẫn giữ được giới hạn không?”
Ngư Tranh vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Vũ đã hé môi muốn nói, tuy nhiên cô lại nhanh hơn giơ ngón trỏ lên miệng ngỏ ý muốn anh im lặng.
Dần dần lấy lại được sự bình tĩnh, Ngư Tranh từ tốn tiếp lời: “Anh lấy lý do biết rõ tôi không thích Túc Mạch, thế nên anh giấu tôi chuyện cô ta ở cạnh anh.

Sau này anh đưa đón, ăn uống, đi chơi với cô ta, anh sẽ lấy lý do chỉ là giúp đỡ đồng hương cũng như bạn cũ? Sau đó nữa, anh rung động lạc lối, anh sẽ lấy lý do nhất thời không kiểm soát được chính mình? Cuối cùng, anh hoàn toàn quên mất tôi, bởi bên cạnh anh đã có người con gái khác.”
Ngừng lại chưa quá hai giây, Ngư Tranh đã cười nhạt tiếp tục nói thẳng vào trọng tâm: “Trên giấy tờ, quả thật anh thuộc về tôi, nhưng người cùng anh đến trường, người ra vào sáng tối chạm mặt, người chăm sóc những hôm anh đau ốm, người đồng hành cùng anh ở nơi đất khách quê người không phải là tôi, mà chính là người luôn khẳng định không có gì với anh.”
Cứ ngỡ nước mắt đã ngừng, nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi chúng lại thi nhau rơi ra khỏi khóe mi của Ngư Tranh.

Cô bất giác cong môi cười mỉa mai, ý tứ đồng thời tỏ ra ghét bỏ: “Stanford từng là nơi có người tôi yêu, bây giờ lại có thêm tình địch mà tôi ghét.”
Bị ép giữ im lặng một hồi lâu, Tiêu Cảnh Vũ không thể ngồi đợi mãi, khi nghe Ngư Tranh nói những lời này, anh cũng chẳng ngần ngại chứng minh cây ngay không sợ chết đứng: “Nếu em đã không thích, anh cũng sẽ không uổng phí thời gian ở đây nữa.

Dù làm công việc chân tay anh vẫn sẽ lo cho em đầy đủ, miễn sao chúng ta có thể ở bên nhau, để em luôn được cảm giác an toàn.”

“Muộn rồi.” Ngư Tranh nhẹ nhàng đáp lại, từ biểu cảm, ánh mắt đến nụ cười dành cho anh đều lạnh nhạt vô cảm: “Là trước đây tôi mê muội yêu anh nên tin tưởng anh vô điều kiện, nhưng hiện giờ, tôi không chỉ ghét Túc Mạch, tôi cũng rất ghét anh.

Anh không xứng đáng cho tình yêu và sự tin tưởng của tôi nữa, anh hiểu không?”
Thông qua màn hình điện thoại, Tiêu Cảnh Vũ kinh ngạc lẫn hoảng loạn tròn mắt nhìn Ngư Tranh không chớp.

Trái lại, cô vẫn điềm nhiên thể hiện ra bên ngoài bằng sự xem thường.
“Tiền tôi cho anh, tôi không tính.

Thời gian tôi cho anh, tôi không chấp.

Trinh tiết tôi cho anh, tôi không quan trọng.

Nhưng tôi nhắc nhở anh một chuyện, Ngư Tranh này cầm lên được bỏ xuống được, thứ tôi vứt đi rồi sẽ không nhặt lại.”
“Tranh à, anh biết em đang rất giận, nhưng anh chưa từng có tư tưởng phản bội em, càng chưa từng xem nhẹ tình cảm của em.

Anh chỉ không muốn những năm còn lại khi anh còn ở bên đây, em phải luôn sống trong những suy nghĩ tiêu cực thiếu an toàn.


Anh ý thức được giới hạn với người ngoài, anh cũng luôn nhớ rõ mục đích bản thân vào Stanford là vì điều gì.

Tuy rằng anh không kiểm soát được ngoại cảnh tác động, nhưng anh khẳng định anh luôn kiểm soát được chính mình.”
Trước thái độ hết nóng như lửa lại lạnh như băng của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ vẫn kiên trì giải thích.

Dẫu cho cô có nói những lời khó nghe nhưng anh vẫn nhận thức được rất rõ, Ngư Tranh không phải cố tình công kích anh, đơn giản chỉ vì tổn thương cô đang chịu đựng quá lớn.
Đáng tiếc, sự chân thành của Tiêu Cảnh Vũ không còn khả năng cứu lấy trái tim đã chết của Ngư Tranh, bởi những cảnh tượng về lúc anh và Túc Mạch ở riêng cùng nhau nơi xa lạ không bị ai soi xét đã lấp đầy trong đầu cô.
Càng đáng sợ hơn khi Tiêu Cảnh Vũ đã trải qua nhục d*c ái tình, tưởng tượng khung cảnh đêm muộn cô đơn cần hơi ấm giải tỏa giữa anh và Túc Mạch, trong Ngư Tranh lại xuất hiện cảm giác kinh tởm.
Đối diện với sự nghiêm túc của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh không có ý đùa cợt, càng không có dự định thử lòng.

Trái tim đã chết, lòng tin đã hết, hy vọng cũng đã chết, ngoại trừ buông xuôi mọi thứ, cô không thể làm gì khác.
Ngư Tranh nhìn thẳng vào Tiêu Cảnh Vũ qua màn hình điện thoại, chủ động mở lời đề nghị: “Thủ tục ly hôn tôi sẽ nhờ luật sư giải quyết, cuộc hôn nhân diễn ra vội vã cũng nên kết thúc nhanh chóng.

Từ giờ trở đi tôi sẽ không quản cuộc sống của anh nữa, mong anh hợp tác để không lãng phí thì giờ của hai bên.

Cảm ơn, tạm biệt!”.


Bình luận

Truyện đang đọc