KHOÉT VÁCH TRÈO TƯỜNG LEO GIƯỜNG ĐẼO EM


Đầu tháng tám, Ngư Tranh đậu đại học ngành Quan hệ công chúng.
Đầu tháng chín, Tiêu Cảnh Vũ nộp đơn thi tuyển ngành Kinh tế vào hai đại học là Harvard và Stanford, tạm ngưng ngày tháng chỉ ngủ được bốn tiếng mỗi ngày.
Đến tháng mười hai, trong khi Tiêu Cảnh Vũ vẫn đang chờ kết quả đại học thì Ngư Tranh gần như đã học xong một học kỳ.
Buổi sáng cuối tuần, giữa lúc Ngư Tranh đang đứng ngẩn người ở hàng lang tầng hai nhìn tán cây lớn từ dưới sân trường vươn lên, không rõ từ đâu Trần Tấn Hào đã xuất hiện đứng sát bên cạnh.
Trong mắt Ngư Tranh hiện tại, bầu trời trong xanh cũng đã hết tươi đẹp từ khi không có Tiêu Cảnh Vũ kề bên, giờ đây sự hiện diện của Trần Tấn Hào chẳng khác nào điểm tô thêm màu xám xịt.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, so với thời gian trước Trần Tấn Hào đã trầm tính đi rất nhiều, từ thái độ đến cử chỉ đều bớt gợn đòn, nhất là không còn châm chọc đùa cợt Ngư Tranh như xưa.
Thỉnh thoảng, cô vẫn nghe đồn Trần Tấn Hào hẹn hò với ai đó, tuy nhiên không phải dạng con gái rắc rối như Lương Mỹ, thay vào đó là những cô gái có học thức hoặc con nhà gia giáo, chỉ lạ là vài hôm sau khi tin đồn nổi lên, cậu ta sẽ tự mình lên tiếng phủ nhận.
Trần Tấn Hào ngày càng ra dáng con người tử tế, cũng không chọc ghẹo đến Ngư Tranh, thế nên cô cũng không còn lý do nảy sinh ác cảm với cậu ta.

Chỉ duy nhất một vấn đề, cậu ta xuất hiện bên cạnh cô càng nhiều, chẳng may tin đồn linh tinh đến tai Tiêu Cảnh Vũ thì thật sự không hay.
Biết rằng yêu đương phải cần sự tin tưởng, nhưng Tiêu Cảnh Vũ vốn đã để tâm đến vị hôn phu cũ này của Ngư Tranh.
Lúc đến cạnh Ngư Tranh, Trần Tấn Hào đứng ngược hướng tựa lưng vào thành lan can, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi cỡ rộng, mái tóc xõa tự nhiên tỏa chất nam sinh đại học.


Đứng nhìn Ngư Tranh đang trầm tư, Trần Tấn Hào không chút e dè hỏi thẳng: “Đang buồn vì Tết này Tiêu Cảnh Vũ không thể về à?”
Ngư Tranh lười nói nhiều, chỉ hững hờ “Ừm” một tiếng.
Trần Tấn Hào cười khẩy một cái, tiếp đó chuyển người đứng cùng hướng với Ngư Tranh, cùng cô nhìn ra tán cây lớn phía trước.

Sau một lúc im lặng, cậu ta chợt hạ giọng buông lời ám chỉ: “Quen cậu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi biết cậu có một trái tim vô cùng rộng lượng.”
Nghe đến đây, Ngư Tranh khó hiểu liếc mắt qua Trần Tấn Hào, cậu ta không hề có ý đùa cợt, trái lại còn nghiêm túc nhắc nhở: “Đừng nói với tôi, cậu tin tưởng Tiêu Cảnh Vũ đến mức quên cả việc lòng người là nguy hiểm nhất.

Không phải ngẫu nhiên trên đời này tồn tại những thứ cám dỗ thay đổi một con người, hơn nữa ăn vụng… bao giờ cũng ngon hơn là ăn công khai.”
Hiểu rõ những gì Trần Tấn Hào đang nói, thế nhưng Ngư Tranh không hề khó chịu hay nổi giận, ngược lại cô chỉ bình tĩnh đáp trả: “Không phải ai cũng như cậu, Cảnh Vũ càng trái ngược với cậu.

Nếu cậu nghĩ nói những lời này khiến tình cảm của chúng tôi lung lay thì xin chia buồn, cậu thất bại rồi.”
Trước sự tự tin của Ngư Tranh, Trần Tấn Hào khẽ bật cười, tiếp theo đánh ra một đòn chí mạng: “Cậu siêng năng lướt mạng xã hội nhiều một chút sẽ học được không ít kinh nghiệm, chẳng may tình huống xảy ra với chính mình thì cậu cũng có thể bình tĩnh đối phó.

Ví dụ như khi cậu và bạn trai nói chuyện vui vẻ qua điện thoại, khuất tầm mắt cậu là cô gái khác đang nằm dưới thân cậu ta.”
Nói xong những lời này, Trần Tấn Hào chỉ để lại một cái nhìn thương xót rồi rời đi.

Ngư Tranh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu ta, tâm tư trong lòng càng thêm trĩu nặng.
Không phải Ngư Tranh không tin Tiêu Cảnh Vũ, cô chỉ không tin cám dỗ sẽ không tìm đến anh.

Vậy trước khi cám dỗ trong xã hội tìm đến Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh phải trở thành cám dỗ mạnh mẽ nhất.
Buổi tối ở trong phòng, trong lúc nói chuyện qua videocall với Tiêu Cảnh Vũ, sẵn tiện Ngư Tranh cho anh xem đồ đạc và thức ăn cô chuẩn bị đóng gói gửi qua cho anh.

Đáng nói ở chỗ, lúc Ngư Tranh soạn đồ bỏ vào thùng, tầm mắt của Tiêu Cảnh Vũ lại dán trên người cô.
Ban đầu Tiêu Cảnh Vũ không thể nhìn thẳng, nhưng qua một lúc cũng dần quen.


Chỉ là, càng nhìn anh càng hổ thẹn với lòng vì bản thân như kẻ xấu rình trộm.
Mãi một hồi lâu sau, khi Ngư Tranh đóng xong kiện hàng đầu tiên, khi được hỏi có cần gì khác, Tiêu Cảnh Vũ không còn tâm trí đáp vào trọng tâm, trái lại anh chỉ vô thức bộc bạch ra nỗi lòng: “Tranh à, bên đây đang có tuyết, lạnh tới mức anh không muốn rời giường.”
Điện thoại được Ngư Tranh đặt đứng dọc trên bàn học, lúc nghe anh nói cô đứng chống một tay ở cạnh bàn, lưng hơi khom xuống nhìn ngược lại anh đầy khó hiểu.
Chỉ vài giây sau, không đợi Ngư Tranh hỏi lại, Tiêu Cảnh Vũ đang vùi mình trong chăn khổ sở tiếp lời: “Em ăn mặc mát mẻ như vậy, có phải muốn anh bị tê cứng từ đầu đến chân không?”
Bị anh “chất vấn”, Ngư Tranh tự cúi đầu nhìn mình, chiếc áo cổ vuông cô đang mặc trên người chỉ cần khom xuống một chút đã thấy được “cảnh quang” không được che đậy bên trong.

Hiểu ra ý của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh nhàn hạ nở một nụ cười, từ tốn đáp: “Là anh tự nghĩ đen tối thôi, em có làm gì đâu.”
“…” Tiêu Cảnh Vũ cắn răng cam chịu, tránh để lộ ra những suy nghĩ không mấy trong sạch của mình nữa.
Tuy nhiên, anh còn chưa có cơ hội yên ổn lại lòng dạ, Ngư Tranh bỗng hỏi một câu đầy cạm bẫy: “Không biết kích cỡ ngực trung bình của con gái bên Mỹ là bao nhiêu nhỉ?”
Tiêu Cảnh Vũ vốn không đề phòng cũng không nghĩ ngợi nhiều, vừa nghe hỏi anh đã thẳng thừng đáp: “Anh không biết, nhưng anh chắc chắn số đo ngực của em không đến 80 centi.”
“Anh!” Ngư Tranh giật mình trừng mắt, biểu cảm có phần kiêu ngạo thoáng cái đã bị Tiêu Cảnh Vũ chọc đến nổi giận bừng bừng: “Anh dám chê ngực của em bé sao?”
Tiêu Cảnh Vũ vẫn rất thành thật, anh không chút hoảng loạn, thậm chí là bình tĩnh gật đầu thừa nhận, còn dùng lời nói của cô để bẻ chữ: “Phải, ngực của em bé.”
Ngư Tranh: “…”
Bị Ngư Tranh lườm, Tiêu Cảnh Vũ chỉ cười hì hì.

Tiếc rằng chiêu cuối còn chưa tung ra, ngay chính cô cũng không thể dự đoán trước được phản ứng của anh.
Sau một hồi im lặng hạ quyết tâm, Ngư Tranh không chút vòng vo, thẳng thắn mang những nghi vấn trong lòng ra hỏi: “Em hỏi anh một chuyện, ngoài việc học ra, điều nhiều nhất anh nghĩ đến là gì?”

Tiêu Cảnh Vũ còn chưa dừng lại để suy nghĩ đã nhanh nhẹn đáp: “Nghĩ đến em.”
Câu trả lời này của Tiêu Cảnh Vũ giống như thiết lập sẵn khiến Ngư Tranh không hài lòng.

Cô ngẫm nghĩ kỹ lưỡng, quyết định hỏi thêm một câu tế nhị: “Ý của em là, những lúc ham muốn trỗi dậy, anh thường nghĩ đến điều gì để giải quyết.”
Tiêu Cảnh Vũ phía bên kia màn hình bỗng “Ồ” lên một tiếng, nét mặt của anh cũng cẩn trọng hơn hẳn: “Sao đột nhiên lại hỏi anh vấn đề này?”
“Thì có người nói, không chừng lúc anh đang nói chuyện với em, bên dưới thân anh là cô gái khác.”
Tiêu Cảnh Vũ nghe xong liền cười nhếch môi khinh thường, dáng vẻ của anh hiện giờ vô cùng tự cao: “Người nói với em câu đó chắc chắn xem trọng cái thân hơn cái đầu rồi.

Mà khoan đã, em nghe lời người khác nghi ngờ anh sao? Vậy từ giờ trở đi, mỗi lần anh giải quyết đều videocall cho em tự xác nhận nhé?”
“Anh!” Ngư Tranh chột dạ lẫn xấu hổ mà trừng mắt nghiến răng: “Anh cũng biến thái có kém gì! Hừ!”
Trái ngược với trạng thái bối rối đứng ngồi không yên của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ thản nhiên đáp lại một câu ẩn chứa ngụ ý sâu xa: “Đều vì nghĩ đến em, ‘anh em’ tốt của anh tự động biến thành kẻ xấu.”
Ngư Tranh: “…”.


Bình luận

Truyện đang đọc