KHÔNG LÀM ĐÀN ÔNG ĂN CƠM MỀM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khu thương mại này có sáu tầng lầu, quần áo, mỹ phẩm, khu chiếu phim, không thiếu gì cả, không khó nhìn sự ra phồn hoa trước tận thế của nó, nhưng hiện tại lại trống rỗng, vô cùng tĩnh mịch, chỉ có vết máu u ám uốn lượn trên nền men sứ trắng, chìm trong bóng tối.

Bùi Nhiên lên lầu, lục lọi từng tần một, phát hiện đúng là không có cương thi cao cấp, chỉ có chừng tầm 10 con T1, giải quyết cũng không tốn sức là bao. Hắn kéo Khúc Nghiên tới khu quần áo lầu bốn, hiếm khi thấy lòng thanh thản, chậm chậm thong thả đi dạo, sau đó đổi quần áo bẩn trên người.

So với sự tập trung của hắn, Khúc Nghiên thì lại tùy ý hơn, chỉ thay một cái áo lông màu đen, có lẽ bởi vì những người có dị năng thì thể chất cũng đặc thù, trải qua những ngày tu dưỡng, mài trên gò má cậu cũng tróc sạch sẽ, chỉ còn lại mấy vết mờ mờ, liếc mắt một cái, vẫn là thiếu niên tuyệt trần xinh đẹp mà u sầu.

“Ha, mới bây lớn, mà mặc đồ màu tối vậy.”

Trên người Bùi Nhiên là một bộ đồ ngủ màu đen, hắn dựa lưng vào quầy hàng, khí chất mang xu hướng thành thục, so với Khúc Nghiên, hắn mặc màu này còn hợp hơn.

Khúc Nghiên tới gần Bùi Nhiên, khập khiễng quấn cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn cười ám muội thấp giọng nói: “Hai mươi tuổi nhá.”

Cậu đi học muộn hai năm so với người khác.

Sự chú ý của Bùi Nhiên không ở trên người cậu, giơ tay chọn một hoodie đen in chữ tiếng Anh, ướm lên người Khúc Nghiên, ra hiệu cho cậu đổi: “Thật không nhìn ra, chẳng gầy mấy, anh còn tưởng em mới mười bảy mười tám đấy.”

Khúc Nghiên vén vạt áo áo lông lên, lộ ra một đoạn eo trắng thuần, sau đó cởi ra, đổi bộ kia, những vết thẹo đánh sợ trên người vừa lộ, đã bị áo che khuất.

Bùi Nhiên thấy thế hơi ngừng lại, sau đó cười híp mắt gật đầu: “Rất đẹp.”

Hắn nhìn Khúc Nghiên, lại đưa tay vuốt ve gò má cậu, đầu ngón tay ấm áp khô ráo, thấp giọng khen: “Em rất đẹp.”

Khúc Nghiên nghe vậy, tất nhiên là sung sướng vô cùng, nốt ruồi lệ lại toát ra vẻ mê người, cậu nắm chặt tay Bùi Nhiên đang đặt ở trên mặt mình, rũ mắt, nhẹ nhàng cọ cọ, ngửa đầu hỏi: “Là dáng vẻ anh thích sao?”

“Là dáng vẻ anh thích, ” Bùi Nhiên để cậu dựa lưng vào quầy hàng, sau đó chống tay hai bên, nửa thật nửa giả nói, “Nếu bây giờ là trước tận thế, anh khẳng định sẽ ở đây vung tiền, tặng xe, tặng nhà, tặng hoa, không đeo đuổi được em thì không dừng tay.”

Khúc Nghiên rất hứng thú hỏi: “Theo đuổi được rồi, thì sao?”

Bùi Nhiên nói như chuyện đương nhiên: “Theo đuổi được thì là người yêu của anh, hai chúng ta có thể học cùng trường, nói không chừng, thành tích của em chắc chắn là cực kỳ tốt, còn thành tích của anh nhất định là kém vô cùng, lúc đó nói không chắc mỗi ngày đều kiếm em chép bài tập, đi thi còn chép bài em nữa kìa.”

“Sau buổi tối tự học, anh kéo em đi trốn học, lái xe thể thao, xé gió, chạy trên đường, tới khu trò chơi chơi game, đi chợ đêm, uống rượu, ăn xiên nướng, cái gì kích thích thì chơi.”

Mặt mày hắn hớn hở, nói như thật, như thật…

Khúc Nghiên không biết đang suy nghĩ gì, chậm rãi kéo cổ hắn xuống, đầu lưỡi khẽ liếm bờ môi hắn, ôn nhu cẩn thận. Một giây sau, sắc mặt chợt lộ ra vẻ nham hiểm, cắn mạnh xuống, mang theo mười phần sức, dường như chỉ có vậy mới giải phóng được cảm xúc không nói nên lời của mình.

“A —— “

Mùi máu tanh thoáng chốc tràn ngập, Bùi Nhiên trợn mắt lên, theo phản xạ có điều kiện mà đẩy Khúc Nghiên ra, đau tới muốn giậm chân, như một con mèo nổi giận, không thể tin nổi mà oan ức quát: “Em cắn anh làm gì!”

Khúc Nghiên bị đẩy qua một bên, sau lưng va chạm vào cạnh của quầy hàng, cậu cúi đầu, cười cười, đầu ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng lướt qua bên môi, lau chùi rơi mất kia một vệt máu: “Em vui…”

Vui thì cắn người sao? Không vui thì sẽ giết người à?

Bùi Nhiên từ không gian lấy ra một bình nước khoáng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất súc miệng, đau tới không muốn nói gì, khi mà Khúc Nghiên lại gần xem vết thương của hắn, cũng bị đẩy ra.

Khúc Nghiên hiếm khi không cảm thấy phiền muộn, nghiêng đầu liếc nhìn Bùi Nhiên, con ngươi đen bóng, ngoan ngoãn nhận sai: “Là em sai.”

Vô tâm vô phế cũng mới có điểm hay, chuyện gì cũng không để bụng, Bùi Nhiên đổ hai lần nước, đưa mặt tới gần, chỉ vào vết thương môi dưới cho Khúc Nghiên xem: “Lần trước anh có dặn em không được cắn người, em lại cắn, em xem, chảy máu rồi… em giống chó à?”

Khúc Nghiên: “Không, giống rắn.”

“Hèn gì lại quấn lấy người,” Bùi Nhiên đứng dậy, tiện thể kéo Khúc Nghiên lên, “Anh có vết thương, không hôn em, em cũng đừng hôn anh.”

Khúc Nghiên nhìn hắn, màu mực tóc mái che mắt, không nói lời nào.

Bùi Nhiên: “Nghe không?”

Khúc Nghiên: “Ừ.”

Cả khu thương mại tựa hồ chỉ có hai người bọn họ, nhẹ nhàng nói chuyện cũng tạo ra âm dội lại. Bùi Nhiên không phải không có thời gian, vô cùng từ từ chậm rãi, có việc thì vào không gian, có đồ rửa mặt, sách vở linh tinh, không thiếu gì cả, Khúc Nghiên thậm chí nhìn thấy hắn cầm một bộ bài thi đại học.

Đầu ngón tay Khúc Nghiên xoa xoa sau lưng hắn, lấy lòng vô cùng có tâm: “Sao anh không nói, em có thể dạy anh.”

“Không cần, ” Bùi Nhiên nói, “Lấy cho em đó.”

Dù sao đường cũng còn dài, cần phải làm gì đó giết thời gian, đứa nhỏ đã chịu khổ rồi thì không cần chịu khổ nữa, dù nghèo cũng không thể không đi học, lỡ tận thế trôi qua, nói không cũng sẽ có thể thi đại học.

Khúc Nghiên: “…”

Cậu ngồi ở trên bàn sách, nâng cằm nhìn Bùi Nhiên, muốn nói cho hắn biết, học bá chân chính thật ra không sợ làm bài.

Cửa thư viện mở, bên ngoài bỗng nhiên thổi tới một trận gió lạnh, cuốn trang giấy rải rác trên đất, cuốn chúng đi xa, Khúc Nghiên dường có cảm giác gì đó, liếc mắt nhìn bên ngoài nhìn, sau đó nhảy xuống từ trên bàn sách.

Bùi Nhiên còn đang đọc sách, Khúc Nghiên nhìn bóng lưng hắn nói: “Em đi ra ngoài một chút, có việc thì gọi em, đừng đi lên lầu.”

Bùi Nhiên liếc mắt nhìn cậu, sau đó gật đầu: “Nhanh lên trở về.”

Cũng không ai biết tinh thần lực hiện tại của Khúc Nghiên mạnh thế nào, Bùi Nhiên chỉ biết vào khoảng thời gian này, từ sáng tới tối cậu sẽ thừa dịp chính mình ngủ say sẽ tới vùng gần đó giết cương thi quy mô lớn, trời sáng mới trở về, tuy rằng trên người cậu đã tắm sạch, nhưng mùi tanh nồng nặc này không xóa đi được.

Võ thuật là kỹ thuật bắt nguồn từ thời loạn thể, có lẽ chỉ có không ngừng giết chóc, mới có thể thích ứng với thế giới này nhanh hơn.

Bùi Nhiên không lo Khúc Nghiên sẽ xảy ra chuyện, hắn lấy quyển sách mình muốn đọc, sau đó nghe lời đi xuống lầu dưới, ai ngời vừa đi tới lầu hai thời điểm, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, nghe hết sức rõ ràng trong khu thương mại yên tĩnh.

Bùi Nhiên dừng bước, ngồi xổm, nhờ tay vịn cầu thang máy che mình đi, từ chỗ hắn nhìn xuống, chỉ thấy cửa lớn của khu thương mại bỗng nhiên có mười mấy người đi vào, trong đó có mười tên mặc quân trang, tay cầm súng, mấy tên khác mặc quần áo thông thường, Bùi Nhiên có thể mơ hồ cảm giác được rằng, bọn họ có thể là những người có dị năng.

Người dẫn đầu hết sức cẩn thận, tỉ mỉ quan sát bốn phía, ánh mắt sắc bén như ưng, Bùi Nhiên kéo dây giày, bên tai liền bỗng nhiên truyền đến một giọng nói mạnh mẽ: “Ai! Ra đây!”

Nòng súng đen đã nhắm ngay vào phần đầu lộ ra của hắn, Bùi Nhiên ngừng lại, trong lòng biết mình đã bị phát hiện, sau đó chậm rãi nhấc tay, đứng lên khỏi thang máy: “Xin đừng bắn, tôi là người.”

Người hắn rất sạch sẽ, bộ dạng đẹp trai này khiến mắt người ta sáng lên, trong đội có một cô gái tóc dài nói: “Ra cậu là người sống, chúng tôi còn tưởng cậu là cương thi.”

Người dẫn đầu thấy thế để súng xuống, ánh mắt không còn vẻ muốn đâm xuyên người như ban nãy, nhưng lòng anh ta vẫn còn nghi ngờ, đặt câu hỏi một cách sắc bén: “Cậu là người sống sót? Một người sao?”

Bùi Nhiên dựa vào tay vịn thang máy, ngón tay chỉ lên trên: “A, không phải, còn có bạn tôi, vì cậu ấy rất có bản lĩnh, nên chúng tôi mới có thể chạy từ thành phố X tới đây, mới vào khu thương mại này không bao lâu, phát hiện bên trong không có cương thi, chúng tôi thay quần áo, ăn chút gì đó.”

Cũng coi như hắn giải thích tại sao trên người hắn lại sạch sẽ như vậy.

Quân nhân nghe vậy, tay ra dấu ra hiệu đồng đội cùng những dị năng giả lên lầu tìm, sau đó anh ta chào một cái, nhìn Bùi Nhiên nói: “Chào đồng chí, tôi tên Lãnh Phong, hiện tại đã thành lập căn cứ người sống sót ở phía nam, chúng tôi nhận lệnh tìm những người còn, lát cậu có thể đi với chúng tôi.”

Thực ra Bùi Nhiên cũng không rõ căn cứ ở chỗ nào, chỉ biết đi về phía nam phương, có thể gặp được quân đội cũng coi như may mắn: “Vậy thì quá tốt quá, tụi tôi không biết nên đi tới đâu đây, thực sự là làm phiền các anh.”

Lãnh Phong nghe vậy, như nhớ tới chuyện gì đó: “Bạn cậu đâu?”

Bùi Nhiên vừa định nói ở trên đó, phía sau bỗng nhiên có một máu tanh nhàn nhạt lan tới, ngay sau đó tay phải liền bị một luồn sức mạnh quen thuộc bắt lấy, bên tai vang lên tiếng cười khàn khàn của Khúc Nghiên: “À, ra ở đây còn có người.”

Bùi Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy cổ áo cậu có một vết máu không rõ ràng, thay cậu nhét vào, sau đó ám chỉ, nói: “Chúng ta may mắn lắm, gặp đội tìm người sống sót, chờ một lát nữa thì có thể cùng đi với họ.”

Ánh mắt Lãnh Phong thấy hai người họ nắm tay, cảm thấy hai người này có chút kỳ quái khó giải thích, nhưng lại không nói ra kỳ quái ở đâu, anh ta thấy tuổi Khúc Nghiên còn nhỏ, gầy gò, không khỏi hỏi: “Trên người các cậu không có chỗ nào bị cương thi cào chứ, lúc tới căn cứ cần làm kiểm tra thân thể trước.”

Khúc Nghiên lắc đầu, ý là không có.

Bùi Nhiên cũng nói không có.

Lãnh Phong thấy trên môi hắn rõ ràng là có vết thương, không nói gì, Bùi Nhiên bất đắc dĩ cười nói: “Nếu cương thi có cắn, cũng không cắn chỗ này đâu.”

Vậy cũng đúng.

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

“Ngại quá, các cậu chờ ở đây.”

Lãnh Phong hơi lúng túng thu hồi ánh mắt, sau đó cùng lên lầu tìm vật tư, Bùi Nhiên vui vẻ vì mình không lấy hết những thứ còn lại ở đây, nếu không sẽ khiến người ta hoài nghi. Khúc Nghiên bỗng nhiên tới gần bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Ở trên lầu, có sáu tên có dị năng.”

Số lượng này hơi đáng sợ, dù sao tận thế mới bắt đầu không bao lâu. Có thể trong quân đội có những người có tố chất cao, nên khả năng đánh thức dị năng cũng lớn hơn người khác.

Cậu nói, lẳng lặng nhắm mắt cảm thụ một chút: “Một hệ nước, ba hệ không gian, một hệ lửa, một hệ băng.”

Tinh thần lực của Khúc Nghiên có thể phát hiện tần số dị năng, ở trên tầng cao nhất sợ là còn vài còn cương thi trốn ở đó, trong số họ có người dùng dị năng, tần số bên ngoài truyền tới không sót một người.

Vì vậy Bùi Nhiên trơ mắt nhìn Khúc Nghiên dùng tinh thần lực sao chép dị năng hệ “nước” cùng hệ “lửa”, hệ “nước” là những bong bóng nước nhỏ, hệ “lửa” là một một ngọn lửa màu lam tối, thoạt nhìn uy lực không lớn, Khúc Nghiên dường như hơi ghét bỏ, lòng bàn tay thu lại nói: “Chẳng có sức tấn công gì cả.”

Nói xong còn nịnh Bùi Nhiên một câu: “Hệ sấm sét của anh lợi hại nhất.”

Bùi Nhiên vui vẻ: “Cũng tốt mà, có nước thì có thể tắm rửa, không cần phí nước khoáng.”

Bọn họ đang nói chuyện, Lãnh Phong dẫn đầu một đám người đã gom xong vật tư đi xuống, Khúc Nghiên cũng im lặng, cúi đầu, bộ dạng trầm tư, như sợ người lạ nên trốn ở sau Bùi Nhiên.

Lãnh Phong khẽ nhíu mày, nét mặt có hơi quái dị, do dự nhìn về phía Bùi Nhiên: “Lúc các cậu tới, không phát hiện cương thi lợi hại nào à?”

Bùi Nhiên nói: “Chúng ta tới lầu ba, còn chưa kịp tới chỗ khác, xảy ra chuyện gì à?”

Lãnh Phong nhìn bọn họ, đăm chiêu lắc đầu: “Không có gì.”

Điều anh ta không nói chính là, lầu sáu có một con cương thi, bước đầu phỏng đoán có thể là cấp T4, càng đáng sợ hơn, tinh hạch trong não không biết bị ai đào rỗng từ lúc nào rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc