KHÔNG LÀM ĐÀN ÔNG ĂN CƠM MỀM

Mọi người hết cách để xoay xở, staff bỗng nhiên thông báo, đầu gối Ngô Ca bị thương phần sụn chêm, trong thời gian ngắn rất khó khôi phục, tạm thời rút lui khỏi chương trình, nếu như hồi phục sau trị liệu không lạc quan, rất có thể phải tạm biệt vũ đài.

Vũ sư kiếm cơm bằng cơ thể thể, sụn chêm bị thương mang ý nghĩa gì ai nấy đều rõ ràng, đại gia nghe vậy, bầu không khí đột nhiên rơi vào trầm mặc, vừa thương xót thay Ngô Ca, cũng thương cảm cho Đặng Triển Đình, Đông lão sư liên tiếp mất hai vị ái tướng, không khỏi thở thật dài một cái, nhắm mắt, dùng sức xoa huyệt thái dương.

Trương Đạc cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn xung quanh một vòng, không biết tính toán gì, cuối cùng bỗng nhiên nói với đạo diễn: “Kỳ thực chúng ta có thể cầu viện bên ngoài, tôi nhớ có một mùa Trương Bối Ny cùng Đào Nguyên làm thành một nhóm sao?”

Trương Bối Ny là khách mời đặc biệt mùa một, tuyển thủ số ba Đào Nguyên cũng là tuyển thủ phái thực lực được khán giả tương đối xem trọng, kết quả người cùng cậu ta đấu vòng loại bị tố đạo tác phẩm của một vũ sư nổi tiếng, bị tổ tiết mục trực tiếp hủy bỏ tư cách dự thi, Trương Bối Ny ra tay giúp đỡ Đào Nguyên cùng diễn tập chương trình, cuối cùng hai người được giải á quân đêm chung kết, đến nay cũng được dân mạng bàn luận say sưa.

Trương Đạc rốt cục nói ra mục đích: “Hay để Trần Ức lên nhảy đi.”

Trần Ức nhíu mày: “Nhảy cái gì? Ưng non sải cánh dưới bảy sắc cầu vồng à?”

Trương Đạc: “…”

Đạo diễn đương nhiên biết việc có thể cầu viện bên ngoài, bọn họ thiết lập vị trí khách mời đặc biệt để phòng ngừa tình huống phát sinh, cho nên mời minh tinh ngoại trừ nhân khí cao còn phải biết khiêu vũ, nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất chính là…

Trần Ức không biết khiêu vũ!!!!!

Đạo diễn đã bắt đầu hối hận tại sao ông ta phải đồng ý cho Hoa Ngu đổi ứng cử viên, giờ hay ho chưa, nhân khí không lên nổi, mà lại đào lỗ cho mình!

Trên mặt đạo diễn viết hai chữ hối hận rõ ràng, là người đều có thể nhìn ra, Trương Đạc thấy thế tâm tình rất tốt bắt chéo chân, trên mặt mang theo vẻ châm chọc nhìn Trần Ức liếc mắt một cái. Trần Ức buồn bực ngán ngẩm ngáp một cái, kết quả vừa nghiêng đầu liền thấy Đặng Triển Đình tràn ngập ánh mắt ước ao.

Như là ánh sao yếu ớt trong đêm tối, một cơn gió thoảng cũng có thể làm nó tan biến trong vô hình.

Thời kỳ vàng son của vũ sư quá ngắn, Đông lão sư cùng Anh Tử lão sư mới hơn bốn mươi, năm mươi tuổi thì đã không thể không lui về hậu trường, khi còn trẻ liều mạng làm hao tổn thân thể, tuổi tác lớn thì bệnh tật liền tìm tới, Anh Tử lão sư đi đứng thậm chí phải chống gậy, trời âm u trời mưa cũng không dám ra cửa.

Có lúc nhân sinh chính là một màn hài kịch, vốn dĩ tiền đồ Đặng Triển Đình tốt đẹp, trước mắt thấy bản thân bám vào vũ đoàn thì sẽ hết khổ, kết quả lại bất ngờ bị thương, không thể không chữa, lúc về đã không còn ai nhớ tới cô, bất đắc dĩ chỉ có thể tham gia cái chương trình tuyển tú này, ai biết được lại có chuyện này xảy ra.

Năm nay cô đã sắp ba mươi.

Trần Ức ngừng lại, mở chai nước khoáng, uống ngụm nước thấm giọng: “Đêm chung kết cô dự định diễn tiết mục gì?”

Những lời này hỏi Đặng Triển Đình.

Người kia nghe vậy trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: “Tôi và Ngô Ca vốn định biểu diễn múa kiếm “Mưa tuôn”. Nếu Trần lão sư đồng ý cùng tôi hợp tác, có thể thay đổi thể loại, chủ lực của tôi là khiêu vũ, anh chỉ cần giúp tôi làm vài động tác là được, sẽ phiền anh.”

Tổ tiết mục cho một tuần lễ để tuyển thủ chuẩn bị, Ngô Ca cùng Đặng Triển Đình đều là những người đứng đầu năm nay, có thể nói là chắc chắn là những hắc mã tiến vào chung kết, đạo diễn lén lút khẳng định việc này, nếu các cô không rơi vào tình trạng này thì chương trình sau chung kết cũng nghĩ xong rồi.

Trần Ức không biết khiêu vũ, nhưng gã sinh ra tứ chi hài hòa, không trâu bắt chó đi cày, học mấy động tác cho người mới thì cũng có thể nhắm mắt cho qua, nghe thấy hai chữ “múa kiếm”, đôi mắt híp híp: “Cô tìm tôi hợp tác cũng được, nhưng trước tiên phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì tôi không hiểu vũ đạo.”

Tìm Trần Ức hợp tác thì còn cơ hội, không tìm thì thật sự một chút cơ hội cũng không có. Không còn nghi ngờ, đó là lựa chọn của Đặng Triển Đình, cô lập tức cúi đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn Trần lão sư!”

Trương Đạc nghe vậy suýt nữa bật cười, Đặng Triển Đình khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, nhìn thấy cái gì cũng xem đó là cọng cỏ cứu mạng, tìm ai thì cũng mạnh hơn Trần Ức. Hắn dùng tay chống cằm, che miệng cười xấu xa, dường như đã nhìn thấy đêm chung kết Trần Ức sẽ bị dân mạng mắng dữ dội rồi.

Chương trình kỳ này xảy ra biến cố, chưa phát sóng đã lan truyền khắp trên mạng, không biết là ai đem chuyện Trần Ức lên sân khấu truyền ra ngoài, trong lúc nhất thời phát sinh vô số đề tài, vài ngày trước thì công khai yêu đương làm mấy người thoát fan thành anti, lên mạng nói toàn lời khó nghe.

—— Đặng Triển Đình là người đứng đầu năm nay, nói không chừng chính là quán quân, cô ta chắc xui mười tám kiếp mới gặp cái tên Trần Ức này, có thể nằm trong nhóm 3 người mạnh nhất hay không cũng là vấn đề.

——ờmmm Trần Ức học nhảy hai tháng cũng ám lên sâu khấu à, ai cho tên đó dũng khí lớn thế, nói mình là phái thực lực, khiêu vũ cái gì? Như bao học sinh tiểu học thứ bảy tập thể dục thể thao qua đài phát thanh sao? Bùn nôn!

—— đau lòng cho Đặng Triển Đình, bạn ấy rõ ràng rất ưu tú, hợp tác với Ngô Ca thì không có gì để chê, tổ tiết mục vì cọ nhiệt mà ai cũng dám mời, rõ ràng nói mời khách mời đặc biệt thì khả năng vũ đạo phải rất thâm hậu, nếu thay người cũng chẳng ra nông nổi này, tui đã dự liệu được kết cục rùi đấy.

Fan Trần Ức giận muốn điên lên, xắn ống tay áo đi mắng người, thời đại này cứu sân khấu cũng sai hay sao, chương trình cũng không phải Trần Ức muốn lên, muốn trách thì trách tổ tiết mục, có bản lĩnh bọn họ mời Trần Ức đi, cọ nhiệt còn muốn lập đền thờ, giả bộ làm nạn nhân à!

Dư luận bên ngoài xôn xao, Trần Ức lại không để ý, một lòng chui đầu vào phòng vũ đạo mà tổ tiết mục cung cấp để luyện múa, Phó Tu Niên thì lại ngồi nghỉ ở khu ghế dài chờ gã.

Đặng Triển Đình vốn cho là Trần Ức không kĩ năng vũ đạo, kết quả phát hiện chuyển động của gã ổn định cực kì, hơn nữa múa kiếm lại mang mười phần sức mạnh, lực đạo so với vũ sư chuyên nghiệp còn muốn mạnh hai phần, động tác độ khó cao một tí cũng có thể đảm nhiệm được, lúc này bỏ kế hoạch vốn có, bỏ ra một buổi tối biên tập ra một vũ đạo mới, hai người cùng dàn dựng và luyện tập tiết mục mấy ngày, phối hợp đã tới mức hiểu nhau, Đông lão sư đến xem một lần cũng than thở không thôi.

Chỉ là động tác Trần Ức quá mức mạnh mẽ, thiếu đi mấy phần dẻo dai, nhịp điệu quá nhanh cũng không tốt cho việc hỗ trợ Đặng Triển Đình, Đông lão sư nói, gã như đánh nhau hơn là khiêu vũ.

“Kỳ thực cậu và Triển Đình trong mấy ngày ngắn ngủi có thể tập như vậy đã làm tôi vô cùng kinh ngạc, có thể nói các bạn có nhiều hi vọng vào top 3, thế nhưng Trần Ức, tiết mục này vẫn còn có không gian phát triển rất lớn.”

“Động tác của cậu cùng lòng quá cứng nhắc, hãy thử thanh tĩnh lại, thả lỏng tứ chi, tìm cảm giác trong nhu có cương kia, lực đạo không thể thiếu, nhưng đẹp cũng rất quan trọng, tôi chờ hai bạn trong đêm chung kết ngày mai đem đến kinh hỉ.”

Đông lão sư có đôi mắt rất tinh tường, liếc mắt là đã nhìn ra Trần Ức quá mức căng thẳng, nhưng mà dù gã luyện thế nào, trước sau cũng không tìm được loại cảm giác đó.

Đêm đã khuya, thứ hai chính là tổng chung kết, Trần Ức luyện một lần rồi lại một lần, cuối đêm thu lại đổ mồ hôi toàn thân, cuối cùng thanh kiếm cheng một tiếng cắm trở về trong vỏ, về chỗ của Phó Tu Niên nghỉ ngơi.

Phó Tu Niên thấy trán gã còn sót mồ hôi, dùng khăn mặt giúp gã lau, Trần Ức cũng phối hợp ngẩng đầu lên, chỉ là thở có chút hổn hển, rõ ràng là nội tâm gã không bình tĩnh.

“Tâm tình không tốt à?”

Phó Tu Niên từ trên ghế trượt xuống, cùng gã ngồi trên mặt đất, cả phòng vũ đạo cũng chỉ có hai người bọn họ, một chút động tác nhẹ nhàng đều có thể gây âm vang.

Trần Ức không nói lời nào, thân hình lệch đi mà gối lên đùi Phó Tu Niên, đem mặt vùi vào bụng cậu, tay ôm eo cậu, không nhúc nhích, như là đang ngủ.

Năm ngón tay Phó Tu Niên thon dài vuốt tóc Trần Ức, sau đó lau đi mồ hôi gần mắt gã, cùng gã ngồi yên.

Trong phòng nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người hít thở, cuối cùng không biết qua bao lâu, chân Phó Tu Niên đều có chút tê, Trần Ức rốt cục hơi nhúc nhích, mở đôi mắt màu mực lẳng lặng nhìn gã.

Trần Ức hỏi: “Anh múa kiếm có phải là rất kém cỏi không?”

Phó Tu Niên nhanh chóng lắc đầu, làm mấy sợi tóc đung đưa: “Không có mà, em cảm thấy cực kỳ đẹp, toàn thế giới anh múa kiếm đẹp mắt nhất.”

“Ai hỏi em có đẹp hay không.”

Trần Ức tựa hồ bất đắc dĩ, nhưng lại nhịn không được lời nói từ đáy lòng, thật lâu, rốt cục không nhịn được nói: “… Trước đây anh luyện kiếm, giáo nhân của anh cũng đã nói y như Đông lão sư.”

Lần đầu Trần Ức luyện kiếm là phụ thân gã cầm tay gã dạy, khi đó gã tranh cường háo thắng, để chứng minh mình mạnh hơn những người khách, học bộ kiếm pháp mà lẽ ra phải học mười tháng, học xong trong vòng một tháng.

Gã cho là phụ thân sẽ khích lệ mình, kết quả lại không, lại quở gã tham công liều lĩnh.

Như một vòng tuần hoàn, Trần Ức luyện võ càng ngày càng mạnh, phụ thân gã cũng quở trách càng tàn nhẫn, sau này hai người gặp mặt lại đấu như hai con gà mắt đen, không giống cha con, lại giống như kẻ thù.

Phó Tu Niên chọt mặt Trần Ức, phát hiện không có miếng thịt, lên tiếng hỏi: “Sao? Nói gì?”

Trần Ức không phản đối nói: “Nói lòng anh gấp gáp, tham công liều lĩnh chứ gì.”

Trong lời nói vẫn có chút không phục như vậy, lúc trước sư huynh đệ toàn tộc không có ai có thể đánh thắng Trần Ức, cũng không có ai có kiếm thuật vượt qua được gã, Trần Ức cảm thấy được phụ thân gã bới lông tìm vết, ở không đi gây sự.

Phó Tu Niên nghe vậy bật cười: “Chuyện như vậy em cũng từng trải qua, em đã nói với anh, lớp năm tiểu học em cũng đã học hết sách giáo khoa sơ trung, thầy chuyên môn trong lớp nói, một số bạn học đừng mơ tưởng xa vời, muốn từng bước từng bước làm đến nơi đến chốn, không có cơ sở chính là muốn đi tìm cái chết … nói một tràng, em cũng nhớ không rõ lắm.”

Trần Ức nghe vậy thoáng nhíu mày: “Em không tức giận sao?”

Phó Tu Niên cười, đôi mắt nheo lại: “Em giận cái gì, tri thức là của em, em tự mình biết mình học giỏi không được sao, bất kể cô ấy có nói cái gì.”

Trần Ức nói: “Ra khi em còn bé, vô tâm vô phế vậy à.”

Phó Tu Niên nghe vậy tay muốn đi nhéo mũi gã, Trần Ức vươn mình tránh thoát, Phó Tu Niên thấy thế muốn ngồi dậy, kết quả ngồi quá lâu hai chân ngứa ngáy, mới vừa đứng lên đã hồi phịch xuống đất.

Trần Ức đứng ở cách đó không xa, khiêu khích ngoắc ngón tay: “Lại đây, anh đứng đây cho em đánh này.”

Có lạ gì, Phó Tu Niên hừ một tiếng, không nhúc nhích.

Trần Ức đành phải đi tới, đưa tay ra với cậu: “Đi, về nhà.”

Phó Tu Niên giận hờn vỗ lên tay gã: “Không về.”

Trần Ức trừng mắt: “Có về không?”

Phó Tu Niên: “… Về.”

Cậu vốn sợ hãi khi đối mặt với Trần Ức, như bé ngoan nắm tay gã từ dưới đất đứng dậy, Trần Ức ôm lấy Phó Tu Niên, cho gã phủi bụi phía sau, hai người mang khẩu trang, đội nón liền rời phòng vũ đạo.

Buổi tối về đến nhà, Phó Tu Niên xuống bếp cơm tối, Trần Ức an vị ở trên ghế sofa xem ti vi, vừa quay đầu lại có thể nhìn thấy cậu bận rộn.

Phó Tu Niên nói: “Tối nay ăn gì?”

Trần Ức nằm úp sấp ở trên ghế sofa nhìn cậu thái rau, khó tin nói: “Gạo cũng đã vào nồi, bây giờ hỏi anh có muộn không?”

Phó Tu Niên ngại ngùng, cười cười: “Theo thói quen thôi, quy trình ấy mà.”

Trần Ức mặc kệ cậu, chuyển mắt về phía TV, gã không hề cảm thấy hứng thú đối với tình yêu đấu đá tranh đoạt, cuối cùng dùng bấm điện thoại, chọn xem “Cậu bé bút chì”.

Phó Tu Niên có chút bất đắc dĩ nói: “Sao không xem Ultraman?”

Trần Ức hừ một tiếng: “Anh thích.”

Phó Tu Niên trộn salad, thực sự nhìn không thấu khẩu vị gã, tự mình nói: “Em còn tưởng anh thích phim hành động, ai ngờ mỗi ngày đều xem hoạt hình, tin này truyền đi xem hình tượng của anh có mất không?”

Đại não Trần Ức tự động loại bỏ mấy câu không quan trọng: “Phim hành động? Em diễn hả, em diễn thì anh xem.”

Phó Tu Niên nghe vậy động tác chững lại, cậu hoài nghi Trần Ức có gặp hội chứng tuổi dậy thì không, thế nhưng cậu không có chứng cứ, đem đồ ăn đặt vào mâm, cháo vừa chín, Phó Tu Niên nói: “Em thích diễn phim điện ảnh, động tác cũng là do mình tự diễn.”

Trần Ức tới bưng thức ăn: “Động tác có gồm cảnh hôn không?”

Phó Tu Niên nói: “Có, hôn đất đấy.”

Trần Ức: “…”

Phó Tu Niên mấy ngày nay thấy Trần Ức cùng Đặng Triển Đình luyện múa không thể nhịn nổi, không nhìn tới, thì lo lắng, nhìn thì sốt ruột, chỗ nào cũng không tốt, may mà ngày mai cái tiết mục quỷ quái này quay xong, thôi thì Phó Tu Niên nổ tung như vụ nổ lớn luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc