KHÔNG LÀM ĐÀN ÔNG ĂN CƠM MỀM

Trần Ức lĩnh hộp cơm xong, “Vi Thần” cũng tới hồi kết thúc rồi, bộ phim này quay từ giữa hè đến cuối mùa thu. Ở chung lâu khó tránh khỏi cũng có chút tình cảm, đoàn phim tổ chức một buổi tiệc sát thanh lớn, trên bàn rượu ai nấy đều lưu luyến mà nâng chén, mong mọi người đều có tiền đồ tựa gấm.

Đạo diễn Khổng âm thầm vỗ vai Trần Ức, đầy thâm ý nói: “Cậu thanh niên, mài giũa cho tốt, mai này sẽ có ngày nổi danh, duy trì chân tâm, thành tựu của cậu có thể còn cao hơn hôm nay, hi vọng lần sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”

Kỹ năng diễn xuất của Sầm Thanh không tồi, nhưng cái tật khôn vặt quả thật vô dụng, Khổng đạo diễn lớn tuổi, với những diễn viên mới trong giới giải trí không để mắt, muốn kỹ năng diễn xuất thì không có kỹ năng diễn xuất, muốn thực lực lại không có thực lực, mà với Trần Ức, trong lòng ông lúc trước cũng chẳng hề thích gã chút nào. Sau một quãng thời gian, mới phát hiện ngược lại, trong đoàn phim gã là một kẻ đến nơi đến chốn nhất.

Trần Ức tôn kính những tiền bối có đức hạnh, tuy gã cũng không nghĩ tiếp tục hoạt động trong ngành, mà nghe vậy vẫn là khiêm tốn thụ giáo.

Tiệc rượu tàn, ai nấy đều rời khỏi, Trần Ức cùng Phó Tu Niên ngồi cùng máy bay để về, đến sân bay cũng là ba giờ chiều, vì không công khai hành trình, cho nên fan cũng không biết.

Đóng phim xong, nhà không có ai ở, vật dụng đều bám một lớp bụi, Trần Ức dùng khăn tùy tiện lau ghế sô pha, phủi hai lần liền nằm, tứ chi mở ra, phát ra một tiếng thở ra thoải mái.

Phó Tu Niên gần đây tự dưng rất dính người, thấy thế cũng nằm lên, lặng lẽ làm tổ ngực trong Trần Ức, đầu dụi một chút, tóc cọ làm người ta ngứa ngáy. Trần Ức cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt đen như hắc diệu thạch của cậu, chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình có một con mèo, hơi nhíu mày nói: “Em không quét nhà à?”

Phó Tu Niên hiện tại lười vận động, như bạch tuộc cuộn ở trong lồng ngực gã: “Ức Ca, chứ em có thể hi vọng vào anh sao?”

Trần Ức ăn ngay nói thật: “Mấy chuyện như vậy đừng hy vọng vào anh.”

Phó Tu Niên nghe vậy, tay lần mò dưới vạt áo gã, đầu ngón tay man mát, nhẹ nhàng ấn ấn cơ bụng gã, ngửa đầu nhìn về phía gã, giọng dẫn theo một chút mê hoặc lòng người: “Coi như rèn luyện, không được sao?”

Trần Ức nghe vậy vẫn còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, tay gã ở trên ghế sa lon tìm nửa ngày, liếc mắt nhìn, sau đó ném cho Phó Tu Niên, nói: “Điện thoại của em đấy.”

Phó Tu Niên liếc mắt nhìn màn hình, cũng không có kiêng kỵ Trần Ức, trước mặt gã mà tiếp điện thoại, Trần Ức không nghe kỹ, dường như nghe thấy hai chữ “Nằm viện”.

Thần sắc Phó Tu Niên hơi ngưng trệ, lên tiếng trấn an đầu dây bên kia vài câu, sau đó mới cúp máy, cậu từ trên ghế đứng dậy nhìn Trần Ức nói: “Cậu em tối qua nằm viện, em đi thăm một chút, còn không biết tình hình thế nào.”

Trần Ức nghe vậy, theo bản năng đứng dậy theo: “Có nghiêm trọng không?”

Phó Tu Niên cầm áo khoác vắt ở trên tay: “Ông ấy hút thuốc uống rượu nên phổi không còn khỏe, bệnh cũ thôi, đã mời bác sĩ, vấn đề cũng không nghiêm trọng, mợ em qua đời sớm, trong nhà cũng chỉ có mình em họ thôi, em ấy còn nhỏ chưa lo được nhiều việc, em đi xem mọi việc thế nào.”

Phó Tu Niên nói xong thấy Trần Ức dường như muốn đưa mình đi ra ngoài, bèn ấn gã xuống ghế, hơi dừng lại một chút, cuối cùng cúi người đến gần, hôn lên mặt gã một cái, hầu kết khẽ nhúc nhích, giọng trầm thấp, tự dưng có chút ‘công’: “Em sẽ về nhanh thôi, anh tự chăm sóc bản thân chó tốt, nhớ ăn cơm đúng giờ.”

Nói xong liền đem đưa chìa khóa cửa cho Trần Ức, Trần Ức nhận lấy, đầu ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay cậu hai lần: “Cần gì thì nói anh.”

Hai má Phó Tu Niên hiện lên hai lúm đồng tiền hơi mờ: “Vậy anh giúp em dọn nhà đi nào.”

Trần Ức: “…”

Mie.

Phó Tu Niên vừa đi, liền bị Trần Ức nắm tay quay về, cậu nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt vô cảm của Trần Ức.

Trần Ức: “Trước đây, cơm cũng không để anh làm, quần áo cũng không để anh giặt, bàn cũng không cần anh lau, hiện tại bắt anh vệ sinh nhà cửa hả?”

Chiếm được rồi thì không quý trọng nữa hả???

Phó Tu Niên trong lòng thấy buồn cười, trên mặt lại bình tĩnh nói: “Ha, bởi vì em nắm anh trong tay rồi nha.”

Như con gái, trước khi kết hôn là cừu nhỏ, sau khi kết hôn là sư tử, Phó Tu Niên không đến nổi là sư tử, mà cũng không phải thỏ trắng nhỏ trong mắt người khác.

Trần Ức quét nhà mà cũng làm gãy chổi, Phó Tu Niên âm thầm thấy rèn luyện năng lực tự thân làm việc cũng là ý kiến không tệ.

Gần đây, vụ kiện của Lý Tư Lộ và Hoa Ngu cũng đã có kết quả, song phương hủy hợp đồng trong hòa bình, lúc đó trả lại hot search cho weibo, nhưng Trần Ức quay phim cũng không biết chuyện này, sau đó nghe nói Lý Tư Lộ mới ký với một công ty người mẫu, làm lại nghề cũ đi sàn catwalk, sinh hoạt cũng không cần quá lo.

Việc của Trần Ức cùng Lý Tư Lộ không khác nhau lắm, gã có thể lấy cùng một lý do này để cùng Hoa Ngu hủy hợp đồng, mà tính ra thời gian hết hợp đồng cũng còn không tới hai tháng, kiện lên tòa án cũng không đủ thời gian.

Nhịn một chút thôi, Trần Ức nghĩ như vậy.

Gã vừa quay phim xong, về đến nhà chưa nghỉ ngơi được mấy ngày, người đại diện Ninh Đồng liền tìm tới, cô ta uống hết trà, khách sáo nói vài câu mới do dự nói ra mục đích tới của hôm nay.

“Ức Ca, có một chương trình vũ đạo tống nghệ, tên là “Vũ động nhân sinh”, công ty có ý cho anh đi làm giám khảo đặc biệt, tuần sau bắt đầu quay.”

Thời gian hết hợp đồng còn hai tháng, Hoa Ngu vẫn thế, có thể áp bức được thì áp bức.

“Vũ động nhân sinh” là chương trình đài Ánh Sao mua bản quyền từ đài nước ngoài, muốn phá vỡ giới hạn của vũ đạo, tìm ra phong thái nguyên tố mới, trước phát sóng sẽ mở đăng kí toàn quốc, sàng lọc được tiến hành từng bước, cuối cùng lựa chọn ra tuyển thủ tương đối ưu tú tham gia chương trình, hai bên hợp tác, tiến hành ba vòng thi PK để loại, đã quay hai mùa, danh tiếng không tệ.

Trần Ức thấy Ninh Đồng vừa mắt hơn Chu Minh, nghe vậy cũng nể mặt, chỉ nói: “Tôi không biết khiêu vũ, tìm tôi làm gì.”

Ninh Đồng cười cười: “Em xem tài liệu của anh rồi, trước đây anh không phải học qua vũ đạo sao, cũng coi như cũng có chút liên quan mà, hơn nữa khách quý đặc biệt không cần làm cái gì cả, chỉ nhìn thôi, anh cũng có phiếu bầu, lúc đó thấy ai vừa mắt thì bầu, đơn giản lắm.”

Trần Ức khó tin hỏi: “Học hai tháng cũng coi như học à?”

Ninh Đồng lúng túng ho khan, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chương trình đã phát sóng hai mùa rồi, có lượng khán giả cơ sở ổn định, không biết bao nhiêu người tranh nhau muốn đi, vốn công ty là muốn cho Triệu Khê, kết quả cậu ấy đóng phim bị thương, nghệ sĩ có địa vị thì không đủ hợp đồng, đủ hợp đồng thì thiếu địa vị, tính tới tính lui cũng chỉ còn mình anh.”

Trần Ức không lên tiếng.

Ninh Đồng tiếp tục nói: “Nếu quay chương trình, thì chi bằng quay một chương trình tốt, cũng không phải là không có tiền biểu diễn. Lỡ cấp trên bắt em cho anh vào chương trình hoang dã cầu sinh, ăn bữa trước không có bữa sau, anh muốn khóc cũng không khóc nổi đấy.”

Trần Ức nghe vậy rốt cục trả lời: “Được thôi.”

“Vũ động nhân sinh” tổng cộng có ba giám khảo thêm một vị khách mời, giám khảo mỗi kỳ cố định, khách mời thì mời tiểu sinh hoặc là tiểu hoa lưu lượng “hot”, có thể nói là nắm lấy nhân khí trong tay.

Trần Ức mới vừa đồng ý không bao lâu, tổ tiết mục “Vũ động nhân sinh” liền thông báo khách mời đặc biệt, biết là Trần Ức, dân mạng dồn dập cảm thán gã gặp thời, đầu tiên là tham diễn chế tác lớn của đạo diễn Khổng, sau đó lại tới chương trình tuyển tú nhân khí cao như thế, đúng là xuất hiện dồn dập.

“Vi Thần” vẫn chưa phát sóng, người bên ngoài vẫn xem Trần Ức là minh tinh lưu lượng, mắt thấy tài nguyên gã tốt như vậy, khó tránh khỏi làm người đỏ mắt, trong đó cùng fan của Triệu Khê xé lợi hại nhất.

—— a, bây giờ chó mèo cũng có thể quay chương trình nữa ư, nếu không phải Triệu Khê gãy xương đùi nằm viện, cơ hội này đâu tới lượt Trần Ức.

Theo lý thuyết Trần Ức chỉ là tới để hỗ trợ, xảy ra chuyện như vậy Triệu Khê cần phải đứng ra làm sáng tỏ, quản lý fan mình, nhưng mấy ngày này hắn không có động tĩnh, fan Trần Ức hiện tại cũng kha khá, hơn nữa ai nấy đều không phải kẻ tầm thường, trực tiếp tự mình cắn xé lại, không có lưỡi độc nhất chỉ có ác miệng hơn.

Triệu Khê có gì đặc biệt, không phải biết có rap với nhảy đường phố sao? Bình thường nói chuyện còn lẹo lưỡi, ai rảnh đâu mà đi cướp chỗ của nhà kia, bây giờ mí người bảo Triệu Khê từ trên giường bệnh nhảy xem xem, mấy bác gái nhảy ở quảng trường còn khỏe hơn cơ, cậu ta đi “Vũ động nhân sinh” làm gì? Lên sân khấu nhảy điệu con thỏ[1] à?

Fan Triệu Khê giận tới bật ngửa, không cam lòng yếu thế mà xé lại, không biết là ai đem chuyện trước đây Trần Ức học hai tháng vũ đạo moi ra, xem chuyện này như tử huyệt.

—— Triệu Khê là vũ đạo sinh tốt nghiệp đàng hoàng, trải qua chuyên nghiệp huấn luyện, Trần Ức ở vỉa hè học lớp huấn luyện hai tháng vũ đạo lại dám xưng mình học qua rồi? Rác rưởi rác rưởi rác rưởi[2]! Còn dám cướp vị trí của Khê Khê của tui, tức chết đi được!

Fan Trần Ức cũng kế thừa tính cách của chính chủ, nhìn thấy mấy câu này không xé cũng không tẩy trắng, chỉ reply bằng sáu chữ: Tức chết đi tức chết đi.

Kiểu cười hề hề lưu manh này không còn nghi ngờ gì mà khiến người giận tới nghiến răng, fan hai nhà war nhau mãi cho đến chương trình phát sóng cũng chẳng dịu xuống, fan Triệu Khê cắm cọc chờ xem chương trình, chuẩn bị bắp thóp Trần Ức để mà chì chiết, fan Trần Ức cũng là canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, bất cứ lúc nào chuẩn bị mắng lại.

Bất tri bất giác đã đến ngày chương trình được quay, buổi sáng diễn tập theo quy trình, buổi chiều chính thức quay, sáng sớm Trần Ức tới cùng với hai giám khảo, gồm Đông Ngạo Nguyệt cùng Anh Tử.

Hai vị đều là diễn viên vũ đạo cấp quốc gia, đều đã lớn tuổi, đôi mắt Đông lão sư có viền đen, có chút nghiêm túc, lão sư Anh Tử thì lại hiền lành, tính cách tốt nhất, nhìn thấy Trần Ức cũng cười ha ha, nói đơn giản đều có phong thái của người lớn.

Người thứ ba tên Trương Đạc, tóc tết bím[3], cộng thêm một vòng râu đặc trưng, khá có danh tiếng trong lĩnh vực nhảy đường phố, chừng ba mươi lăm tuổi, khi tất cả mọi người đến đông đủ hắn mới khoan thai bước vào, mà ai nấy cũng không cảm thấy kinh ngạc, có thể việc này cũng không xảy ra lần đầu.

Ba vị đạo sư ngồi ở giữa sân khấu quan sát, khách mời đặc biệt ngồi ở vị trí cuối cùng bên phải, nói cách khác, Trần Ức cùng Trương Đạc ngồi sát bên nhau.

Lúc trước Trần Ức có nghe nói, Trương Đạc tính kĩ thì là sư thúc của Triệu Khê, tâm lý suy đoán đối phương có thể sẽ ngáng chân mình, kết quả mới vừa nghĩ, Trương Đạc đã rất nhanh ra oai rồi.

Trên sân khấu, tuyển thủ diễn tập, giám khảo đều đang hội ý, Trần Ức biết mình không rõ lĩnh vực này, cho nên cả hành trình đều không phát ngôn, Trương Đạc thấy thế thôi thao thao bất tuyệt, vẫy danh sách tuyển thủ trong tay, tựa cười mà không cười nhìn về phía Trần Ức: “Nghe nói cậu học qua hai tháng vũ đạo, với tuyển thủ này có ý kiến gì không, có thể nói ra để cùng nhau thảo luận một chút.”

Lời này của hắn nồng ý châm chọc, khiến Đông lão sư bên cạnh không khỏi nhíu nhíu mày.

Trần Ức vui vẻ, nói thẳng: “Không hiểu, không quan điểm, nếu tôi hiểu thì anh còn làm giám khảo sao.”

Bình luận

Truyện đang đọc