KHÔNG LÀM ĐÀN ÔNG ĂN CƠM MỀM

Lục Khởi liếc nhìn cô nửa ngày, cũng không có lập tức nói ra đáp án, Lục Duyên bị nhìn chăm chú có chút hoảng hốt, lúc này mới nói: "Người này em cũng quen."

"Em cũng quen hả?"

Trực giác con gái có lúc rất nhạy cảm, Lục Duyên híp mắt một cái, khó hiểu sao mình lại chút bất an. Cô đem hết mấy cô gái mình quen tuổi tác tương đương ở trong lòng qua loa xét một lần, phát hiện đều không có khả năng lắm, cuối cùng khẽ đẩy Lục Khởi một cái: "Anh nha, đừng đố em nữa, mau nói đi, em đoán không ra."

Lục Khởi không nói, đôi mắt tối om nhìn cô, sau đó nhấc ngón tay chỉ cách vách.

Lục Duyên: "... Cách vách hả???"

Cô không biết nhớ ra điều gì, đầu óc kịp hiểu, lòng nặng nề thêm từng tấc một, thế giới quan cũng sụp đổ không thể cứu vãn, nhưng cô vẫn ôm một tia kỳ vọng, miễn cưỡng cười hỏi: "... Y tá cách vách hả?"

Lục Khởi lắc đầu: "Bệnh nhân."

Bệnh nhân? Không phải là...

Lục Duyên thất thanh sợ hãi: "Hoắc Minh Sâm ——? ! ! ! !"

"Suỵt —— "

Lục Khởi hơi rũ mắt, đem ngón tay trỏ đặt ở trên môi, ra hiệu cô im lặng, nhưng mà một giây sau Lục Duyên liền bước một bước dài xông lên tóm chặt cổ áo của hắn: "Suỵt cái con mẹ nó! Đầu óc anh bị cửa kẹp nát rồi hay sao! Vào lúc này kể chuyện cười không hay ho chút nào đâu, chơi không đẹp gì cả!!"

Lục Khởi hơi dùng sức kéo xuống tay cô: "Anh chưa bao giờ lấy chuyện như vậy ra đùa giỡn, với lại, mẹ anh cũng là mẹ em."

Lục Duyên đương nhiên biết đến hắn sẽ không lấy chuyện như vậy ra đùa, nhưng biết thế cho nên mới hoảng loạn, cô đỡ tường, tựa hồ bị một loạt chuyện đổ lên người nên hơi choáng váng, Lục Khởi muốn đi dìu cô, lại bị cô chỉ vào rồi nói: "Anh nằm yên ở đấy, đừng có qua đây."

Lục Duyên chỉ vào hắn, không dùng sức chỉ mấy lần: "Lục Khởi, anh nhất định phải chết, ở đây không lo học cho giỏi, bắt chước người ta chơi đồng tính luyến ái. Bởi thế em mới nghĩ sao Hoắc Minh Sâm là con nhà giàu lại có quan hệ tốt với anh, thì ra... thì ra..."

Cô suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên lấy cái gì từ để hình dung, cuối cùng hít sâu một hơi, cười lạnh nói: "Em không quản anh làm ra chuyện hư hỏng gì! Vì tiền cũng không quản, ỷ dùng gương mặt kia đẹp mấy phần kia mà gieo vạ khắp nơi, em gọi điện thoại nói cho mẹ biết, để mẹ trừng trị anh!"

Người một nhà sao lại không hiểu nhau, Lục Duyên không tin, không tin Lục Khởi có thể thật lòng thích một người, tám phần mười là quỳ dưới ống quần tây của người ta, để mặc người ta đùa giỡn.

Cô đi giày cao gót, lần đầu tiên có chút cảm thấy lảo đảo, cô lảo đảo đi ra phòng bệnh, dựa vào trên tường hít sâu, cật lực khôi phục tâm trạng mình. Nào ngờ vào lúc này cửa phòng bệnh cách vách bỗng nhiên mở ra, Hoắc Minh Thành từ bên trong đi ra, hai người cứ như vậy bất ngờ chạm mặt.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí quỷ dị lúng túng.

Hai người đều sắc mặt tái nhợt, giống như là từng chịu đựng sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực đại, tức giận xen lẫn khó tin, tuyệt vọng đến độ lòng như tro nguội.

Lục Duyên nhìn thấy anh, nhất thời không phản ứng lại, Hoắc Minh Thành vẫn còn chưa biết cô và Lục Khởi là anh em, thấy thế không khỏi sững sờ, tay đẩy mắt kính, giọng còn mang theo một chút mệt mỏi: "Sao cô lại ở đây?"

Lục Duyên theo bản năng đứng thẳng người, đầu óc vẫn là mộng mị, mặt cô cười tái nhợt, miệng giật giật, nhất thời không nghĩ ra lý do, cuối cùng khó khăn phun ra vài chữ: "Tôi tới... Tôi xin từ chức..."

Sau chuyện này, cô sợ mình không làm ở Hoắc thị nổi nữa.

Từ chức là do phòng nhân sự quản, hà tất ngàn dặm xa xôi chạy tới bệnh viện, Hoắc Minh Thành lại nhất thời không nghĩ tới chuyện này, nghe vậy theo bản năng nhíu mày: "Tại sao lại muốn từ chức?"

Bởi vì anh tôi với em của ông đang dính nhau ...

Lục Duyên nhìn anh, câu nói này thật sự là không nói ra được, cuối cùng cô cúi đầu như giấu việc gì đó, hàm hồ lắc đầu một cái: "Trong nhà có việc gấp, muốn chạy về, cho nên..."

Hoắc Minh Thành nghe vậy suy tư: "Ra là như vậy, cũng không phải chuyện lớn, không cần từ chức, khi nào xong nói tôi và thư ký Lý một tiếng, cô muốn đi mấy ngày cứ đi, vị trí vẫn là giữ cho cô."

Lục Duyên đã cứu anh, Hoắc Minh Thành đều ghi tạc trong lòng, cô gái này tuổi không lớn lắm, làm việc lại lanh lợi quả cảm vô cùng, chỉ cần trong phạm vi năng lực của anh, giúp chút chuyện nhỏ cũng không là gì.

Anh càng như vậy, Lục Duyên lại càng hổ thẹn, lập tức gật đầu cũng không nói nữa, nghĩ thầm đến khi Hoắc Minh Thành biết, không cần cô từ chức anh ta cũng sẽ đuổi cô đi.

Hoắc Minh Thành gọi điện thoại, hình như muốn làm thủ tục chuyển viện, anh vừa mới đi, nhanh chóng đã có mấy người bảo vệ áo đen giữ cửa phòng bệnh, thu hút sự chú ý của người chung quanh.

Lục Duyên thấy thế âm thầm cắn môi, đi một mình xuống dưới lầu bệnh viện, ngồi cạnh luống hoa chuẩn bị gọi cho bà Lục, nhưng mà tay run nửa ngày, không bấm được số.

Cô chán chường đem mặt chôn vào trong lòng bàn tay, không biết bao lâu, mãi đến tận trên vai truyền đến xúc cảm khác thường, dường như bị ai đó phủ thêm một lớp áo khoác. Lục Duyên mở mắt ra, đã thấy Lục Khởi đang đứng tại trước mặt cô.

"Em ngồi ở đây một mình không lạnh sao?"

Hắn ngồi xuống bên cạnh, Lục Khởi cũng không nói gì, trong đêm tối bóng cây âm trầm, Lục Duyên rốt cục nhẹ dạ, không nhịn được nhắc nhở: "Em vẫn chưa thưa với mẹ, cho anh ba ngày, nhanh chóng chia tay, đừng hại người ta."

Hai chân Lục Khởi vắt chéo nhau, cúi đầu phủi bụi trên ống quần: "Sao em cho rằng anh nhất định sẽ hại người."

"Không phải anh xem trọng tiền bạc của người ta sao, lúc anh lừa được rời, người kia cũng không còn giá trị lợi dụng."

Lục Duyên trợn to mắt, một đôi mắt ở trong màn đêm sáng lên kinh người, lồng ngực nhấp nhô bất định, nhưng mà ánh mắt nhìn người vẫn chính xác như cũ, nếu như Lục Khởi không trọng sinh, đại khái đây chính là kết cục đời trước của Hoắc Minh Sâm.

Lục Duyên nói quả thật không sai, Lục Khởi nào có dễ dàng như vậy bị người ta làm xúc động cho như thế, nhưng cô lại không biết, người kia đã dùng thời gian cả hai đời người.

Lục Khởi không biết tại sao lại cười, vỗ đầu gối ai u một tiếng thở dài, hắn híp mắt nhìn mặt trăng mơ hồ lộ ra trong bầu trời đêm, tầm mắt như trong phút chốc xuyên qua năm tháng, về tới đời trước.

Chống cằm hồi tưởng, lại cảm thấy không cần thiết, con người vẫn luôn muốn nhìn về trước, đi về phía trước.

Tay Lục Khởi xoa đầu cô, đầu ngón tay lạnh lẽo, cảm giác mát mẻ phút chốc thấm vào, Lục Duyên không nhịn được run lập cập, chỉ nghe hắn nói: "Trước đây có thể là thế, bất quá lần này không phải thế."

Làm lại một lần, hắn cuối cùng cũng biết cái mình thực sự muốn là gì, tiền vẫn quan trọng như cũ, nhưng ở trong lòng cũng không còn chiếm vị trí số một nữa.

Lục Duyên không tin, vẫn trầm mặc.

Lục Khởi tiếp tục nói: "Anh cũng cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, đừng nói chi em, anh cũng không tin... Mà có lúc số mệnh an bài, xoay chuyển tới một khoảng thời gian khác, em thiếu nợ một người, nhất định phải trả, cũng là một ý nghĩa bảo tồn trong cuộc sống."

Đời trước Hoắc Minh Sâm ngã xuống, đời này hắn ngã xuống, vô cùng công bằng.

Lục Khởi không cần lừa cô, vai Lục Duyên run lên một cái, nhưng vẫn là không tiếp thu nổi, cô nhìn chằm chằm mặt đất, ánh trăng xa xôi lướt qua mũi giày cao gót, ánh lên ánh sáng ôn nhuận, nửa ngày cô mới rầu rĩ mở miệng: "Em không hi vọng các anh ở cùng nhau, con đường này quá khó đi ..."

Không được thế gian công nhận, cũng không được người nhà thấu hiểu.

Lục Khởi cong môi, khuôn mặt tuấn tú như là một miếng ngọc ôn nhuận, thời khắc này tâm sự được cởi bỏ, chỉ còn lời nói thấm thía: "Trên thế giới này có nhiều con đường khó đi, nhưng nếu như có một ngày, em tìm được một người có thể cùng đi, sẽ không cảm thấy khó khăn nữa, em bây giờ còn nhỏ, không hiểu, sau này sẽ hiểu thôi."

Lục Duyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, hiếm khi hiển lộ ra mấy phần tính trẻ con: "Không phải em không hiểu, chỉ là vẫn chưa gặp được người em yêu."

Cô nói xong đứng lên, đem áo khoác ném cho Lục Khởi: "Anh từ nhỏ mưu ma chước quỷ là giỏi, xưa nay chỉ có anh bắt người ta chịu thiệt, không có chuyện người ta làm anh chịu thiệt, trong lòng anh có chủ ý, em biết em không thay đổi được, hiện tại em cũng không muốn can thiệp... Mẹ hỏi em sẽ nói thật, hơn nữa em chắc chắn sẽ không giúp anh, tự lo lấy đi."

Lục Duyên nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, chờ đợi gã nói mình hối hận rồi, nhưng đáng tiếc không có gì cả, đành phải mím môi, đeo túi xách quay người rời đi.

Chuyện như vậy xảy ra ở người khác nhau; thân phận địa vị, vị trí hoàn cảnh bất đồng, thế nên cũng có những quyết định bất đồng, Hoắc Minh Thành không có cách nào phóng khoáng như vậy.

"Bị gãy chân, mà được xuất viện à? Xuất viện cái gì? Mấy người chê tôi không chết sớm hay sao?"

Hoắc Minh Sâm ngồi ở trên giường bệnh, mặt đầy thù địch, cười như không cười, ánh mắt lần lượt nhìn hết những tay vệ sĩ, làm họ lạnh cả sống lưng.

"Cậu ba, đây là ý chủ tịch, ngài ấy nói... Ngài ấy nói vết thương của ngài chưa chết nổi, bác sĩ cũng nói không nghiêm trọng, nếu lỡ có què đi nữa, Hoắc gia vẫn có thể nuôi ngài nửa đời sau."

Vệ sĩ này chạm vào ánh mắt lạnh như băng của cậu, nuốt một ngụm nước bọt, cố nói cho hết lời.

Công ty hiện tại hỗn loạn, một đống việc lớn chờ Hoắc Minh Thành khắc phục hậu quả, anh thực tại bận sứt đầu mẻ trán, chuyện em trai mình come out cũng không quản tới. Hoắc Minh Sâm không muốn ở thời điểm này gây thêm phiền phức cho anh nhưng cũng sẽ không làm bé ngoan theo ý anh để bị giam lỏng ở nhà.

Hoắc Minh Sâm suy nghĩ chốc lát, trong lòng cũng không biết có ý định gì, càng kì lạ là cậu phối hợp không có phản kháng, cậu không nói một lời, làm một bé ngoan lên xe về nhà họ Hoắc, cũng làm cho hai tên vệ sĩ kinh ngạc không thôi.

"Phía trước giao lộ rẽ trái, tới vịnh Bích Tỳ."

Hoắc Minh Sâm ngồi sau xe, cậu bất thình lình vừa lên tiếng, vệ sĩ lái xe lòng run rẩy hai lần: "Đường không đúng ạ... Ngài tính đi đâu à?"

Ánh mắt Hoắc Minh Sâm quét qua, híp mắt lại thành một đường, sắc bén nói: "Hỏi nhiều như vậy làm gì, anh của tôi chỉ bảo đến để đón tôi xuất viện, bớt quản mấy chuyện không dính dáng tới mình đi, nhà ở cạnh biển cũng quản nhiều như vậy."

Vệ sĩ vừa nghe xong liền biết cậu muốn giở mánh khóe, theo bản năng muốn phanh xe, Hoắc Minh Sâm dường như đọc được suy nghĩ của anh ta, thâm trầm nói: "Anh dám dừng xe thì dừng tôi xem?"

Đại nhân không chọc được, tiểu nhân cũng chọc không được, lòng vệ sĩ cảm thấy thật khó khăn, đành phải nghe lời lái xe lái đến vịn Bích Tỳ, Hoắc Minh Sâm cũng không muốn bọn họ dìu, mở cửa xe chống gậy xuống xe, trông như bệnh nhân, lại hung ác vô cùng, lưu manh mười phần như một kẻ ăn chơi trác táng vậy.

Vệ sĩ ngồi xe bên trong cũng không dám đuổi theo, thấy cậu đi, nhanh chóng lấy điện thoại ra muốn gửi tin cho Hoắc Minh Thành, nhưng mà đúng vào lúc này, bên cạnh cửa sổ xe lại bị người ta gõ hai lần, ngẩng đầu nhìn lên, dĩ nhiên là Hoắc Minh Sâm đi rồi quay lại.

Vệ sĩ: "!!!"

Hoắc Minh Sâm: "Đem điện thoại giao cho tôi, hiểu anh quá mà."

Vệ sị do dự một chút, mở cửa sổ xe ra một chút, đưa điện thoại ra.

Hoắc Minh Sâm cúi người, ánh mắt nhắc nhở, lấy ngón tay cách cửa sổ chỉ anh ta hai lần: "Kín miệng chút đi, đừng có nói lung tung."

Tuy rằng Hoắc Minh Thành sớm muộn cũng điều tra ra, mà anh điều tra và chuyện sau lưng có người mách lẻo hoàn toàn là hai việc khác nhau, Hoắc Minh Sâm hận nhất người khác bán đứng cậu, nói xong thấy tên vệ sĩ kia gật đầu, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, chống gậy vào trong tiểu khu.

Lấy điện thoại di động ra, đầu tiên chính là gọi cho Lục Khởi, may mà còn pin, Hoắc Minh Sâm dựng cây gậy cạnh cái cây, cười toe toét ngồi ở luống hoa, lẳng lặng đợi điện thoại được bắt máy.

Trong đêm tối, chung quanh không người, vì vậy âm thanh bên tai lại đặc biệt rõ ràng, Hoắc Minh Sâm theo bản năng ngẩng đầu nhìn một vòng, lại phát hiện cách đó không xa có người đứng dưới đèn đường, rõ ràng là Lục Khởi.

"Mịa! Sao anh lại xuất viện!?"

Kinh hỉ phút chốc tràn ngập lòng ngực, đẹp như pháo hoa trong trời đêm. Hoắc Minh Sâm muốn đứng lên, kết quả quên là chân mình bó thạch cao, nhất thời không sờ được gậy, nửa ngày cũng không đứng lên nổi.

Lục Khởi bước nhanh đi tới trước mặt cậu, cúi người ngồi xổm xuống, áo lông cao cổ che ở nửa khuôn mặt, lại không ngăn được ánh mắt ấm áp đầy ý cười: "Cậu ba họ Hoắc gãy xương còn thân tàn chí kiên, vết thương của anh nhỏ thôi, sao dám nằm viện."

Hoắc Minh Sâm cười như đứa trẻ, vui cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cậu miễn cưỡng ép khóe môi muốn cong lên, hắng giọng một cái nói: "Chúng ta không giống nhau, tôi có sức, không nằm viện cũng không có chuyện gì, anh chỉ là cọng bún sức chiến đấu bằng năm, nên làm bé ngoan nằm ở trong bệnh viện."

Lục Khởi nói: "Ở nhà nằm cũng giống nhau thôi."

Cái chữ "nhà" này, phút chốc làm lòng Hoắc Minh Sâm vốn mềm thành quân lính tan rã, cậu cắn môi, nhìn Lục Khởi, mà đối phương cũng dù bận vẫn ung dung nhìn lại cậu, trên mặt hai người đều mang ý cười.

"Này, lấy gậy cho em đi."

Hoắc Minh Sâm mở miệng trước, nói xong lại bổ sung ba chữ: "... Về nhà đi."

"Được."

Lục Khởi theo lời đứng lên, đem gậy đưa cho cậu, Hoắc Minh Sâm nhận lấy, đang muốn đứng lên, thân thể lại trong nháy mắt đứng không lên. Trong nháy mắt cậu kinh ngạc trợn to mắt, cả kinh, gậy suýt chút nữa rơi xuống.

Lục Khởi vững vàng ôm cậu vào trong ngực, giống như trong đêm mưa, đèn đường lạnh lùng soi rọi trên người hắn, nhưng cũng không làm người ta cảm thấy lạnh, hắn cúi đầu, hôn trán Hoắc Minh Sâm, thấp giọng nói:

"Đi, về nhà."

Bình luận

Truyện đang đọc