KHÔNG LÀM ĐÀN ÔNG ĂN CƠM MỀM

Hai người tắm xong, nằm lên giường đang chuẩn bị ngủ, điện thoại di động của Hoắc Minh Sâm bỗng reo lên, cậu nhìn vào màn hình, nói với Lục Khởi,

"Tôi đi ra ngoài nghe."

Nói xong, vén chăn lên, xuống giường, trực tiếp đi thẳng ra ban công.

Hoắc Minh Sâm không biết là đang cùng ai nói điện thoại, cách cửa kính cũng có thể nhìn thấy cậu khẽ nhíu mày, một tay đút túi quần, ở ban công đi qua đi lại, qua loa vâng dạ gì đó. Lục Khởi liếc mắt nhìn liền thu tầm mắt lại, tập trung vào số điện thoại trên màn hình.

Buổi tối có chút lạnh, Hoắc Minh Sâm mang theo cơ thể lành lạnh chui vào chăn, như bạch tuộc ôm chặt Lục Khởi, giọng nói có chút phiền muộn,

"Anh tôi vừa gọi, bảo cuối tuần về nhà một chuyến."

Lục Khởi nhìn thời gian biểu, nhớ kiếp trước thời điểm này chú ba nhà Hoắc gia từ nước ngoài về, nhắc đến, mình lúc trước có thể vào được Hoắc gia, không thể thiếu vị này trợ giúp.

Hoắc Minh Sâm ở nhà chỉ xếp thứ hai, ở trên còn có một người anh là Hoắc Minh Thành, kiếp trước cha cậu ta sau khi về hưu trực tiếp giao gia sản, cơ nghiệp dòng họ cho trưởng tử quản lý, ai biết được rằng một năm sau Hoắc Minh Thành bỗng nhiên chết trong một tai nạn giao thông, cha cậu ta không chịu đựng được đả kích cũng đi theo con mình.

Làm người đàn ông duy nhất trong nhà, Hoắc Minh Sâm cứ như vậy bị ép vực dậy Hoắc gia, tuy rằng vào lúc ấy chuyện cũng không đáng để trong lòng, mà Lục Khởi hiện tại nhớ rõ ràng lúc Hoắc Minh Sâm biết được tin người nhà qua đời, một người an tĩnh đứng ở hành lang bệnh viện, trên người tỏa ra cảm giác vắng lặng.

Chú ba kia vẫn không buông bỏ ý muốn tranh giành sản nghiệp gia tộc, nhưng hắn không nghĩ tới chuyện tuy Hoắc Minh Sâm tuổi tác còn nhỏ lại mạnh mẽ nhanh nhẹn[1], làm việc khiến người ta tìm không ra nửa điểm sai lầm, bất đắc dĩ đành ra tay từ chỗ Lục Khởi.

Lão cho là đưa Lục Khởi một khoản tiền, có thể khiến hắn quay đầu phản bội. Đáng tiếc. bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, chú ba này nhìn lầm Lục Khởi, Hoắc Minh Sâm cũng nhìn lầm Lục Khởi, ai cũng không nghĩ tới thường ngày một người nhã nhặn trầm mặc lại có dã tâm như vậy, tính kế tất cả mọi người rồi trở thành người chiến thắng cuối cùng.

Lục Khởi không khỏi trầm tư, người thắng cuộc sao?

Không, không có người thắng cuộc, hắn chậm rãi nhắm mắt, đời trước, tất cả mọi người đều thua, là tất cả mọi người.

Tâm tư gói gọn, Lục Khởi nhìn về phía Hoắc Minh Sâm, còn muốn xác nhận lại một chút.

"Anh của em sao bỗng nhiên kêu em về nhà?"

"Không phải đều tại chú ba sao, về nước nhanh như vậy, thì đành ăn bữa cơm đoàn viên với người nhà."

Hoắc Minh Sâm hờ hững ngáp, đáy mắt nhanh chóng chợt lóe tia âm trầm, nhanh đến mức khiến người không kịp bắt giữ.

"Nếu là tiệc gia đình, cứ về thôi, chú của em cũng không dễ dàng gì mới được về nước."

Lục Khởi theo thói quen ngụy trang thành bộ dáng vô hại đơn thuần, Hoắc Minh Sâm xoa cằm của hắn, cười híp mắt.

"Được, tất cả nghe theo anh."

Bên ngoài đẹp trai hoa gặp hoa nở, tính tình lại cực kì ôn nhu, Lục Khởi liền qua hết được các khoa phòng lớn, năng lực làm việc lại tuyệt vời, miễn cưỡng cũng xem là nhân vật nổi tiếng. Hoa đào nở đầy trời rồi cũng tàn nhưng vẫn có người yêu mến, nhưng đáng tiếc là hoa đào này cũng đã thối rữa rồi.

Hoắc Minh Sâm tuyệt đối không nghĩ tới việc hôm qua cậu mới cười Lục Khởi "Đánh người cũng tốn sức", ngày hôm nay Lục Khởi liền bị đánh.

Chuyện là buổi tối, Lục Khởi mới kết thúc cuộc họp, đang chuẩn bị cùng bạn cùng đi kiểm tra giờ tự học buổi tối. Trong hành lang bỗng nhiên một nam sinh viên lao ra, không nói gì liền đánh vào mặt hắn một quyền.

Lục Khởi không kịp chuẩn bị trúng chiêu, cả người không đứng thẳng được trực tiếp ngã xuống đất, nào ngờ nam sinh kia thấy thế, nhân cơ hội xông lên đánh thêm một quyền, hai người trực tiếp lăn trên đất mà đánh.

Nơi này là góc chết hành lang, bình thường không có người nào đi qua, bạn đi cùng là nữ, thấy thế hoang mang lo sợ, lôi kéo nửa ngày cũng không tách hai người ra được, nhanh chóng chạy đi tìm thầy giáo.

Phương Kỳ thông qua buổi điểm danh tự học buổi tối, đang định chuồn êm, ai ngờ mới vừa xuống lầu liền nhìn thấy tình cảnh này. Hắn liền nổi lên hứng thú hóng hớt drama, nhưng mà nhìn người kia là Lục Khởi, không khỏi thay đổi sắc mặt, chửi thề một tiếng rồi chạy thẳng lên lầu.

Lục Khởi đánh nhau ra quyền chuẩn, mà không chịu nổi việc đối phương cứ như liều mạng, bị đè trên đất khó có thể nhúc nhích.

"Tử Nghiên tốt như vậy, sao mày từ chối cổ?! Mày có biết cô ấy mấy ngày nay khóc rất nhiều không, mấy ngày không đi học rồi!"

Nam sinh tinh thần dường như có chút không bình thường, trong mắt mang theo cực đoan mà người thường không có, gắt gao bóp cổ Lục Khởi, xuống tay trăm phần độc ác.

"Đồ cặn bã!"

Cảm giác nghẹn thở từng cơn kéo tới, Lục Khởi nheo mắt, trong con ngươi chợt lóe lên tia tàn nhẫn, tay phải hắn nắm chặt thành quyền, ngón tay giữa nhô ra, nhắm ngay bụng nam sinh, chuẩn bị mạnh mẽ đánh tới, bất ngờ áp lực trên người lại đột nhiên giảm bớt đi.

Hoắc Minh Sâm không biết xuất hiện khi nào, cậu tóm chặt phía sau cổ áo tên kia nam sinh kia, kéo lên, mạnh mẽ ném vào tường, đấm một cú vào bụng, làm tên đó ngã ra đất nằm co lại thành con tôm, quyền cước như mưa, chiêu nào chiêu nấy đều như đòi mạng, mặc dù không nói câu nào, cả người lại mang theo lệ khí làm cho người kinh hãi.

Lục Khởi mắt sắc bén, nhìn thấy cuối hành lang có bảo vệ đi tới, mau tới trước ngăn cậu ta lại, trầm giọng quát:

"Đừng đánh nữa, đánh nữa xảy ra án mạng đấy!"

Hoắc Minh Sâm bị gã lôi kéo, cuối cùng cũng coi như có chút tỉnh táo, cậu quay đầu nhìn Lục Khởi, lồng ngực phập phồng, đôi mắt như mang màu huyết dịch, bên trong tia tức giận còn chưa kịp tan đi.

Cậu như thế, Lục Khởi kiếp trước chưa từng thấy bao giờ, lập tức không khỏi sửng sốt trong chốc lát.

Lúc hai người không nhìn thấy, tên nam sinh nằm trên đất lảo đảo đứng lên, dùng hết sức nhắm ngay sau gáy Hoắc Minh Sâm mà đấm tới. Lục Khởi chỉ cảm thấy khóe mắt chợt có bóng đen xuất hiện, theo bản năng đem người trong ngực đẩy ra, ngay sau đó bị đánh một quyền. Đầu óc hắn choáng váng, lại còn không quên tóm chặt lấy Hoắc Minh Sâm đã tức đến phát điên.

"Đừng! Ẩu đả sẽ bị phạt!"

"Phạt thì phạt chứ, lão tử muốn gϊếŧ chết hắn!!!!"

Lúc Lục Khởi sắp kéo không được Hoắc Minh Sâm, bảo vệ và thầy giáo rốt cục vội vã tới rồi, cuối cùng tên kia nam sinh bị đem tới phòng học vụ điều tra, mà Lục Khởi thì được đưa đến bệnh viện.

Hoắc Minh Sâm cùng hắn làm một loạt kiểm tra, xác định không có vấn đề gì mới thả lỏng tinh thần, chỉ là sắc mặt khó coi như trước. Lái xe về, mặt cậu căng thẳng, Lục Khởi khoanh tay, bình chân như vại tựa lưng vào ghế ngồi mà nhắm mắt dưỡng thần, lúc sau mới bỗng nhiên mở miệng:

"Bị đánh là tôi, cũng không phải em..." Cho nên tại sao giận chứ.

"Đánh anh chi bằng đánh tôi đi."

Hoắc Minh Sâm sắc mặt căng thẳng, bờ môi mím chặt, thấy phía trước có chiếc xe lấn đường, bực bội bấm chuông.

"Lão tử không tha cho hắn!"

Lục Khởi không có thành ý khuyên nhủ,

"Thôi, người nhà của hắn không phải nói hắn bẩm sinh cực đoan, đầu óc có bệnh à."

Hoắc Minh Sâm nghe vậy đột nhiên dừng lại xe, bàn tay khớp xương rõ ràng nắm chặt vô lăng. Cậu tính khí bất thường, mà từ khi biết Lục Khởi đã cực lực đè nén, đôi mắt sắc lạnh hiện tại cùng bộ dạng ngông cuồng tự đại trước đây của Hoắc công tử như chồng lên nhau, cậu cũng không ngẩng đầu lên hỏi:

"Sao, đau lòng cho nhỏ Lý Tử Nghiên đó à?"

Lý Tử Nghiên, vào ngày huấn luyện quân sự Lục Khởi giúp cô nàng này làm một trăm cái chống đẩy. Mới biết yêu, tình cảm là thuần túy nhất, đặc biệt là với một thanh niên ôn nhu tuấn mỹ, cô thích Lục Khởi tựa hồ cũng không phải chuyện gì bất ngờ.

Lý Tử Nghiên là người cố chấp cực kì mà theo đuổi Lục Khởi, e rằng tình cẩm cô dành cho Lục Khởi quá sâu nặng, năm lần bảy lượt bị cự tuyệt cuối cùng cũng cảm thấy bị tổn thương, khiến gã kỵ sĩ kia thấy thế liền căm phẫn sục sôi "Bất bình giùm" nàng công chúa. Lục Khởi vì vậy mà gặp tai bay vạ gió.

"Đau lòng cũng không đúng, cảm thấy mắt cô này không tốt lắm."

Yêu ai không yêu, thích ai không thích, thích nhầm một người có tâm địa sắt đá.

Đôi mắt Lục Khởi hiện lên tia thờ ơ, lạnh nhạt, hắn nhìn gương chiếu hậu soi máu ứ chỗ viền mắt, cảm thấy mình như gấu mèo.

Sắc mặt Hoắc Minh Sâm sáng lên mấy phần, khởi động xe.

"Đừng nhìn, qua mấy ngày sẽ mất, xin nghỉ ốm đi, nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe."

Lục Khởi là kẻ bám váy đàn bà, nên vốn rất là coi trọng chuyện tiền.

"Lỡ bị hủy dung rồi sao."

"Vẫn đẹp trai."

Hoắc Minh Sâm nói xong chính cậu cũng cảm thấy được có chút buồn cười, cuối cùng thấy Lục Khởi vẫn còn cau mày, bèn kéo hắn tới hôn "chụt" một cái.

"Hủy dung thì hủy dung, tôi che mặt anh lại, tính cách tốt là được, anh nói có phải không."

Hoắc Minh Sâm nói nghiêm túc, điều này làm cho Lục Khởi muốn gạt bản thân rằng cậu đang nói dối cũng không được, đầu ngón tay theo bản năng vuốt nhẹ một bên mặt, nơi đó tựa hồ vẫn còn lưu lại chút dịu dàng, hắn lần đâu tiên nghiêm túc cảm nhận cảm giác này. Nơi đó Hoắc Minh Sâm đã hôn lên.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Minh Sâm: Hủy dung cũng đẹp trai.

Lục Khởi: ... (bên ngoài không biểu hiện gì nhưng bên trong có chút kiêu ngạo)

_________________________

Chú thích:

[1] Nguyên văn là lôi lệ phong hành

Bình luận

Truyện đang đọc