KHÚC ƯỚC NGUYỆN

Editor: Yuu
Quý Nghiêu đi theo Lệ Hạo vào nhà, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ trong phòng.

Lệ Hạo cũng nghe thấy.

Cả hai đều sửng sốt, không hẹn mà cùng nghĩ rằng có thể trong nhà có trộm, tức khắc đều thấy lo lắng.

Trong phòng.

Lông mi của Tô Diệu Ngôn quét qua cằm Phó Doanh Xuyên, cô ngã vào một lồng ngực ấm áp.

Người đàn ông theo bản năng bắt được chuyển động của cô, không sai không lệch mà ôm lấy eo cô. Hai người giống như đang ôm nhau, chỉ là tư thế ngồi của cô quá nhạy cảm và xấu hổ, khiến cơ bắp của người đàn ông cũng cứng lại.

Tô Diệu Ngôn rối bời trong lòng.

“Tiểu Hạo, chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Quý Nghiêu nhỏ giọng nói.

Lệ Hạo vội gật đầu.

Hai người đang định xoay người rời đi thì trong phòng lại vang lên một tiếng “Hắt xì” giòn tan!

“Chị già?!”

Tô Diệu Ngôn bị mùi quần áo của người đàn ông làm cho ngứa mũi mà hắt xì một cái. Lúc ngước mắt lên, cô nhìn thấy Lệ Hạo chạy tới, đại não chuyển từ trống rỗng sang chấn động.

—— Xong rồi, lần này xong thật rồi.

Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, giây tiếp theo, có một lực lớn siết chặt lấy eo cô, cô bị Phó Doanh Xuyên nhấc lên giường như một đứa trẻ.

Lệ Hạo vội vàng chạy vào, nhìn thấy bà chị già nhà mình đang ngồi trên giường với vẻ mặt thất thần, mà ngồi dưới đất chính là anh Phó anh minh thần võ.

“Hai người…” Lúc này Quý Nghiêu cũng chạy tới bên cạnh Lệ Hạo: “Làm gì vậy?”

Câu trả lời cho Lệ Hạo chính là bầu không khí yên lặng.

Một giây, hai giây, ba giây.

Phó Doanh Xuyên dời ghế xoay đi, bình tĩnh đứng dậy, không quên phủi bụi dính trên quần áo, mặt không chút gợn sóng nói: “Không…”

“Học phụ đạo!” Tô Diệu Ngôn đột nhiên hét lên, cầm lấy tờ bài thi được 63 điểm của mình đưa cho mọi người xem: “Nhìn xem, lại không đạt điểm chuẩn này! Chị cần một giáo viên tốt giúp chị nhảy vọt!”

“…”

Không khí yên lặng đến bất thường.

***

Bốn người tụ hội trong phòng khách.

Lệ Hạo rót hai cốc nước rồi mang ra ngoài, đặt xuống sau đó ngồi xuống bên cạnh chị gái.

Cậu nhìn Phó Doanh Xuyên rồi lại nhìn Quý Nghiêu, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy bầu không khí kỳ lạ đến bất thường, giống như chị già bị bắt cóc, chính mình cũng bị thẩm vấn.

“Đàn anh, sao anh lại tới đây vậy?” Tô Diệu Ngôn phá vỡ sự im lặng.

Quý Nghiêu nghe vậy liền thu lại ánh mắt đang nhìn Phó Doanh Xuyên, anh ấy quay sang nhìn Tô Diệu Ngôn. Trên đường tới đây anh ấy đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ một chữ cũng không thể thốt ra.

“Chân em thế nào rồi?” Anh ấy thấp giọng hỏi.

Tô Diệu Ngôn mỉm cười, trả lời: “Không sao ạ. Chỉ cần nắn lại thôi, bôi thuốc một thời gian là sẽ hồi phục.”

“Thật không?” Quý Nghiêu cau mày: “Những vết thương như này đáng sợ nhất chính là vết thương chồng vết thương, em…”

Lệ Hạo chen vào: “Chân chị lại làm sao?”

“…”

Đầu của Tô Diệu Ngôn lập lức to ra.

Cô sắp xếp lại từ ngữ để giải thích thì Quý Nghiêu lại nói: “Anh rất xin lỗi. Anh không biết Trần Toa Toa sẽ làm như vậy. Lúc còn nhỏ, bọn anh là hàng xóm sống ở đối diện nhau, cùng đi học ở một trường tiểu học. Lúc đó bọn anh đi học cùng nhau nên thường quan tâm lẫn nhau, đến lúc lên cấp 2…”

“Đàn anh, đàn anh!” Tô Diệu Ngôn cắt ngang lời anh ấy: “Chuyện của anh và Trần Toa Toa là chuyện của riêng hai người, em không cần phải biết. Chuyện lần này cũng không liên quan đến anh, em hiểu rất rõ. Anh đừng tự trách mình như vậy.”

Quý Nghiêu nhăn mày càng rõ hơn, nhẹ giọng nói: “Nhưng anh không muốn em hiểu lầm.”

“…”

Tô Diệu Ngôn tránh ánh mắt của Quý Nghiêu. Khi cô quay đầu lại thì vô tình liếc nhìn Phó Doanh Xuyên đang ngồi im trên ghế sofa, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy trên người anh như bao phủ một luồng khí lạnh, lạnh đến nỗi khiến cô bất giác rùng mình một cái.

Không khí trong phòng khách trở nên tẻ nhạt.

Tô Diệu Ngôn và Lệ Hạo trừng mắt với nhau, Quý Nghiêu âm thầm tiếp tục quan sát Phó Doanh Xuyên.

Người đàn ông đẹp trai và trưởng thành, dù chỉ một cử động nhỏ cũng toát ra khí chất nam tính quyến rũ khác hẳn những thiếu niên còn đang đi học, vừa kiên định vừa lạnh lùng.

“Thời gian không còn sớm nữa, hay là…”

Tô Diệu Ngôn còn chưa dứt lời thì chuông cửa vang lên, lão Thượng mang theo đồ ăn đã mua trở về.

Lệ Hạo đang trưởng thành nên rất dễ đói, bây giờ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn càng khiến con sâu tham ăn trong bụng gào thét, nóng lòng muốn ăn.

“Chú mua rất nhiều.” Lão Thượng nói: “Thiếu gia, cậu ăn ở đây luôn sao?”

Phó Doanh Xuyên hơi giơ tay lên, không biết đang ra ám hiệu bí mật nào, lão Thượng lập tức hiểu, đáp lại: “Tôi sẽ quay lại xe chờ cậu, có việc gì cậu cứ ra lệnh.”

Sau khi lão Thượng rời đi, Lệ Hạo chạy tới bàn ăn, ánh mắt sáng ngời.

Tô Diệu Ngôn thở dài: “Ít nhất em nên nói lời cảm ơn trước chứ?”

“Cảm ơn anh Phó!” Lệ Hạo cười nói.

Phó Doanh Xuyên gật đầu, sau đó quay sang nhìn Quý Nghiêu.

Con ngươi màu hổ phách của người đàn ông sáng rực lên dưới ánh sáng của ngọn đèn trên cao, lộ ra vẻ lạnh lẽo và xa cách.

“Bạn học này có muốn ăn cùng không?” Anh hỏi, giọng điệu vẫn lãnh đạm và thẳng thắn như cũ, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm của bậc phụ huynh.

Quý Nghiêu nắm chặt tay, lắc đầu nói: “Em không quấy rầy nữa.”

Tô Diệu Ngôn muốn đứng dậy tiễn anh ấy, anh ấy liền ấn vai cô ngồi xuống, nói: “Em nhớ phải chăm sóc vết thương cẩn thận đó. Nhà anh vẫn còn rất nhiều sách bài tập mà em có thể làm được. Mấy ngày nữa anh sẽ sắp xếp lại, đến lúc đó sẽ đưa cho em.”

Tô Diệu Ngôn vô thức nhìn Phó Doanh Xuyên, sau lưng toát mồ hôi một cách khó hiểu: “Đàn anh, anh không cần…”

Quý Nghiêu thở dài, nói một cách chân thành: “Diệu Ngôn, anh xin lỗi. Anh thật sự không có quan hệ gì với Trần Toa Toa cả, em phải tin anh.”

“…”

Tại sao lời này lại mang theo cảm giác giống trong tiểu thuyết vậy.

Quý Nghiêu khẽ cười, lấy trong cặp sách một hộp kẹo cứng hình con gấu, đặt lên bàn rồi đứng dậy rời đi.

Lúc xoay người, anh ấy lịch sự gật đầu với Phó Doanh Xuyên.

Phó Doanh Xuyên lạnh mặt đáp lại.

***

Sau khi Quý Nghiêu rời đi, áp suất thấp trong nhà vẫn không thể tiêu tan.

Lệ Hạo đang mân mê dọn đồ ăn ở trong bếp, Phó Doanh Xuyên đi tới quan sát cậu, còn Tô Diệu Ngôn ngồi một mình trong phòng khách như ngồi trên đống lửa mà chờ đợi —— Hy vọng thằng nhóc thối kia sẽ không nói lung tung gì.

Lệ Hạo lấy đĩa đựng thức ăn ở trên quầy, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phó Doanh Xuyên.

“Có chuyện gì vậy?” Người đàn ông hỏi.

Lệ Hạo quay đầu nhìn ra bên ngoài, xác nhận từ phòng khách không thể nhìn thấy trong phòng bếp mới hạ giọng hỏi: “Anh Phó, vừa rồi anh không bắt nạt chị gái em đấy chứ?”

Phó Doanh Xuyên hơi sửng sốt. Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, biểu cảm có chút giống với lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhưng so với sự nóng nảy và manh động lúc đó, cậu nhóc lần này có phần nghiêm túc và trịnh trọng hơn rất nhiều.

“Không.” Phó Doanh Xuyên cũng trịnh trọng trả lời.

Lệ Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Phó Doanh Xuyên cũng nhìn ra ngoài cửa, hỏi: “Tại sao em lại cảm thấy anh bắt nạt chị gái em?”

Lệ Hạo gãi đầu, không nói gì.

Cậu chỉ cảm thấy bà chị già nhà mình trước mặt Phó Doanh Xuyên không giống bà chị già mà cậu vẫn thường biết. Cô để ý hơn, thận trọng hơn, hơn nữa cũng không dám hành động gì lỗ mãng.

“Chị gái em bị thương ở chân là vì cậu nam sinh vừa rồi.” Phó Doanh Xuyên lại nói.

“Ai cơ? Anh Quý Nghiêu á?” Lệ Hạo lắc đầu: “Không đâu. Anh Quý Nghiêu mới là người sẽ không bao giờ bắt nạt chị gái em.”

“… Tại sao?”

Lệ Hạo trả lời mà không cần suy nghĩ: “Anh Quý Nghiêu thích chị gái em, người mù cũng có thể nhìn ra.”

Ánh mắt Phó Doanh Xuyên ngưng đọng lại, đôi môi hé mở nhưng không phát ra âm thanh. Anh giơ tay lên chỉnh lại cổ tay áo, thản nhiên hỏi: “Em biết cái gọi là thích là như thế nào không?”

“Cái này thì có gì mà không hiểu chứ?” Lệ Hạo vung tay, vẻ mặt giống hệt ông cụ non: “Thích chính là thích, trong ánh mắt đều hiện ra rõ ràng. Đôi mắt không bao giờ biết nói dối.”

Động tác chỉnh cổ tay áo của Phó Doanh Xuyên bất giác chậm lại một chút.

Lệ Hạo cũng không để ý, cậu lần lượt cho cơm và thức ăn ra đĩa, mà sức lao động lớn như vậy ở bên cạnh cũng không nói sẽ giúp cậu, đúng là không biết quý trọng mầm non của tổ quốc mà.

Trong lòng cậu chửi thầm, đột nhiên hiểu ra được điều gì đó, kinh ngạc hỏi: “Anh Phó, chắc anh chưa từng thích ai đúng không?”

Phó Doanh Xuyên ngẩng đầu nhìn cậu nhóc chằm chằm trong 2 giây, mặt lạnh như đông cứng lại thành băng, quay đầu đi nói: “Chuẩn bị đồ ăn đi.”

Sáu món ăn cùng với một bát canh.

Hiếm khi trên bàn tròn nhỏ mới phong phú đồ ăn như vậy. Tô Dục Văn làm gì cũng có kế hoạch rõ ràng, bà nuôi dưỡng hai chị em một cách quy củ, dạy chúng rằng làm gì cũng cần phải tiết kiệm.

“Oa ~” Lệ Hạo xoa xoa tay: “Nhìn món nào cũng có vẻ rất ngon!”

Tô Diệu Ngôn trừng mắt với cậu, nhắc nhở: “Ăn thì ăn đi, ngậm miệng lại.”

Lệ Hạo bĩu môi, quan sát thấy Phó Doanh Xuyên cầm đũa lên trước thì cậu mới cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Không khí trên bàn ăn buồn tẻ đúng như dự đoán.

Phó Doanh Xuyên ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm, bộ dạng quý tộc như đang thưởng thức những món ăn phương Tây đắt tiền.

Anh dùng đũa dùng một lần để gắp thức ăn, chuyện này cả Tô Diệu Ngôn và Lệ Hạo đều đã biết khi đi du lịch, bây giờ bọn họ cũng chuyển sang dùng đũa lớn cùng đũa nhỏ, tay chân hỗn loạn lúc ăn cơm.

Khi Lệ Hạo đang suy nghĩ về cách gặm cánh gà một cách duyên dáng thì trong nhà bếp phát ra một tiếng bụp lớn —— Đèn hỏng.

“Lại bị điên rồi.” Cậu nói thầm: “Đã bảo thay một cái bóng đèn tốt hơn đi mà.”

Tô Diệu Ngôn nói: “Tốt nhưng đắt. Chắc là đường dây không ổn định, lát nữa kiểm tra xem.”

“Đợi chị kiểm tra xong chắc không cần dùng đến phòng bếp nữa nhỉ? Lát nữa em sẽ nhắn tin cho mẹ, bảo mẹ ngày mai về kiểm tra.” Lệ Hạo tiếp tục nghiên cứu phương pháp xé thịt gà.

Phó Doanh Xuyên dùng khăn giấy lau miệng, sau đó nhìn Tô Diệu Ngôn, hỏi: “Em biết thay bóng đèn sao?”

Lệ Hạo nói tiếp: “Khụ, linh hồn của chị em thật ra là một người anh lớn đó. Đừng nói thay bóng đèn, đến thông cống thoát nước chị ý đều rõ rành rành.”

“…”

Tô Diệu Ngôn đá vào chân cậu, Lệ Hạo lập tức nhăn mặt.

“Ngài không cần để ý đến thằng nhóc thối này đâu.” Cô cười, sau đó dùng thìa dùng một lần xúc một muỗng thịt bò viên đặt vào đĩa ăn cơm nhỏ: “Ngài ăn đi.”

Phó Doanh Xuyên liếc nhìn phòng bếp đen sì, lại cầm đũa lên lần nữa.

Sau bữa ăn, Phó Doanh Xuyên không rời đi ngay lập tức.

Anh có một cuộc điện thoại với đối tác, nói chuyện rất lâu ở ban công.

“Chú ý theo dõi sát sao các biến động dữ liệu và báo cáo ngay lập tức nếu có bất kỳ tình huống nào.”

“…”

“Không làm được thì đổi đội khác.”

“…”

“Thứ tôi muốn chính là kết quả.”

“…”

Tô Diệu Ngôn nhìn người đàn ông đứng ở ban công, lắc lắc tay trước mặt Lệ Hạo, nghi hoặc hỏi: “Em nhìn chằm chằm người ta làm gì? Cũng muốn nói chuyện làm ăn sao.”

Lệ Hạo kéo tay chị già nhà mình xuống: “Chị còn có thời gian quản em sao? Có thời gian thì làm ơn chữa lành vết thương trên chân chị hộ em cái. Chị như bây giờ đã đủ muốn chết rồi, em không muốn ở vậy cả đời để chăm sóc chị đâu.”

“…”

Ba ngày không ăn đánh là muốn leo lên nóc nhà để lật ngói rồi đây.

Tô Diệu Ngôn thuần thục véo tai thằng nhóc thối này, cười nói: “Ngứa thịt rồi đúng không? Đừng nhìn bây giờ chị bị thương, đến mười đứa như em chị cũng có thể dạy dỗ được đó.”

“Ai ai ai!” Lệ Hạo hét lớn: “Có chuyện gì thì chị cứ nói, bắt nạt trẻ nhỏ thì còn gì là anh hùng hảo hán nữa? Chẳng trách chẳng có chùa nào chịu thu nhận chị, bạo lực như này mà.”

Tô Diệu Ngôn đang định đánh trả thì Phó Doanh Xuyên bước từ ban công vào.

Cô rụt tay lại, chớp mắt vô tội, còn tỏ vẻ xoa đầu em trai, dịu dàng, quan tâm nói: “Rửa bát xong rồi thì đi làm bài tập đi. Nhiệm vụ của em bây giờ chính là học tập.”

“…”

Chị già quỷ quyệt nhà cậu xuất hiện rồi.

Phó Doanh Xuyên nhìn hai người họ, bước đên sofa cầm áo khoác lên chuẩn bị ra về thì Lệ Hạo chạy tới ngăn anh lại.

“Anh Phó, hôm nay giáo viên giao cho em một vài bài Toán siêu khó, em không biết phải làm như nào, anh có thể giảng cho em được không?” Cậu nói.

Tô Diệu Ngôn vội nói: “Anh ấy còn có việc, chị sẽ giảng cho em.”

“Chị?” Vẻ mặt Lệ Hạo lạnh lùng, từ chối không chút do dự: “Em không muốn bị dẫn xuống cống đâu.”

Tô Diệu Ngôn nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự hòa nhã, nói: “Vậy em có thể hỏi giáo viên mà! Đừng trì hoãn…”

“Được.” Phó Doanh Xuyên đồng ý: “Bây giờ giảng.”

“Cảm ơn anh Phó!”

“…”

Hai người đi vào phòng của Lệ Hạo.

***

Tô Diệu Ngôn quay về phòng làm bài tập.

Nhìn câu hỏi trên tờ đề thi, cô càng đọc càng không hiểu, trước mắt chỉ có một mảng trắng tinh. Cô đã nghĩ một câu trắc nghiệm cơ bản và đơn giản nhất trong 10 phút.

Bru bru bru ——

“Alo.”

“Chân của cậu đỡ hơn chưa? Bác sĩ nói như thế nào?”

Tô Diệu Ngôn giải thích một hồi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Tại sao cậu lại gọi anh cậu tới vậy? Còn nữa, cậu đã nói gì với anh ấy?”

“Có nói gì đâu.” Mạnh Nguyễn nói: “Không phải tớ không đi được nên thấy không yên tâm sao. Nhưng, thật ra hôm nay Cáo Già có hơi bận, hình như lúc đấy đã trực tiếp lùi cuộc họp lại. Có phải anh ấy lại ném khuôn mặt lạnh lùng cho cậu không?”

Trong lòng Tô Diệu Ngôn tràn đầy ấm áp, một lúc sau mới đáp: “Không, không phải. Anh ấy… Rất tốt.”

Cúp điện thoại, cô gái chống cằm nhìn con heo đất đựng tiền trên bệ cửa sổ.

Ngay chính trong căn phòng này, cô đã ngã vào một vòng tay thấm đẫm hương thơm mát lạnh.

Nhịp tim của người đàn ông mạnh mẽ và khỏe khoắn, thình thịch từng hồi một, trái ngược hoàn toàn với nhịp đập rối tung của cô. Chỉ một khắc như vậy, cô có chút xúc động muốn ôm chặt lấy người đàn ông, lớn tiếng nói cho anh biết tâm ý của mình.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không đủ dũng khí và quyết đoán.

Tô Diệu Ngôn kéo áo lên ngửi, cũng may mùi hương mát lạnh mà cô mong đợi vẫn còn lưu lại trên người cô lâu một chút, như vậy sẽ nhắc nhở cô rằng sự thân mật lúc trước không phải một giấc mộng hão huyền.

Đinh đong ——

Khi chuông cửa lại vang lên lần nữa, Tô Diệu Ngôn chán nản cắt đứt dòng suy nghĩ, đi ra mở cửa.

“Chú Thượng?”

Lão Thượng mỉm cười, đưa cho cô một túi giấy: “Thiếu gia vừa mới bảo chú đi mua.”

Tô Diệu Ngôn thoáng nhìn đồ vật bên trong, là bóng đèn.

Hơn nữa đây là loại bóng chỉ cần cắm vào ổ điện là có thể sử dụng được.

“Chú đợi, đợi một chút.” Cô gọi chú ấy lại: “Chú Thượng, chuyện của cháu có phải đã làm chậm trễ công việc của ngài Phó rồi không? Cháu nghe nói cuộc họp vẫn chưa kết thúc.”

“Chuyện này không liên quan.” Lão Thượng nói: “Thiếu gia vẫn luôn nắm rõ tiến độ công việc. Chỉ là… Chỉ là chuyện xảy ra như vậy, thiếu gia không kịp ăn cơm trưa. Nhưng cũng không còn cách nào khác, thiếu tiểu thư chính là bảo bối cục cưng của thiếu gia, cậu ấy sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô ấy.”

Tô Diệu Ngôn siết chặt túi giấy.

Một giây trước, cô còn vui mừng đến chết vì được quan tâm, nào ngờ một giây sau liền bị vả mặt một cái.

Thì ra, đối phương tình nguyện làm như vậy cũng chỉ là do em gái anh giao phó hoặc là cả sự giao phó cùng một chút cảm thông, mà thôi.

Nửa giờ sau, Phó Doanh Xuyên đi từ trong phòng ra.

Lệ Hạo cười nịnh nọt đi bên cạnh anh, nhỏ giọng nói cái gì mà “Thế là xong rồi”, “Không được đổi ý”, mà Phó Doanh Xuyên cũng gật đầu.

Tô Diệu Ngôn đi tới đưa hộp đựng thức ăn.

“Đây là món thịt Đông Pha sở trường của mẹ em.” Cô thấp giọng nói: “Nếu ngài không chê thì hãy mang về nếm thử. Hôm nay cảm ơn ngài rất nhiều.”

Phó Doanh Xuyên không đáp lại, có cảm giác tâm trạng của cô có hơi hạ xuống.

“Anh Phó, anh cầm lấy đi!” Lệ Hạo cầm lấy hộp đựng thức ăn đưa cho anh: “Không phải em khoác lác đâu, nhưng em đảm bảo một khi anh đã ăn món thị Đông Pha mẹ em làm thì chắc chắn anh còn muốn ăn vô số lần nữa! Mỗi lần chị em ăn chỉ thiếu nước liếm cái đĩa thôi, dù thế nào cũng phải ăn sạch sẽ mới đã.”

“…”

Ngón tay Tô Diệu Ngôn run rẩy, không nói gì.

Phó Doanh Xuyên cầm lấy hộp đựng thức ăn, ánh mắt quét qua cô gái: “Cảm ơn.”

Lệ Hạo tiễn Phó Doanh Xuyên xuống dưới.

Cậu ngâm nga một bài hát vui vẻ lúc quay về, nhìn thấy bà chị già đang đứng trên ban công như hóa đá, cậu chạy tới.

“Luyến tiếc thịt Đông Pha sao?” Cậu nói: “Đúng là cách nhìn của con gái mà! Sau này em bảo mẹ làm lại là được, đến lúc đó sẽ cho chị nhiều hơn hai miếng.”

Tô Diệu Ngôn nhìn ánh đèn xe mờ nhạt cách đó không xa, nói: “Em biết không? Vô số lần chị hoài nghi là em được nhặt về.”

“Không cần phải hoài nghi làm gì!” Lệ Hạo nói: “Chúng ta đều được nhặt về, nhưng chỗ của em tốt hơn chỗ chị. Em được nhặt dưới gầm cầu, còn chị được nhặt ở bên cạnh cống nước hôi thối.”

“…”

Xe hoàn toàn biến mất ở cuối con đường.

Những rối rắm trong lòng Tô Diệu Ngôn vẫn chưa biến mất hoàn toàn, cô thở dài, quay về phòng tiếp tục làm bài tập.

Vốn dĩ Lệ Hạo đã nhảy ra xa khoảng 3 mét để tránh bị đánh, nào ngờ chị già lại buông tha cho cậu dễ dàng như vậy, làm cậu không thể thích ứng được.

“Chị uống sữa chua không?”

“Không uống.”

“Sữa thì sao?”

“Không uống.”

Lệ Hạo nhún vai, cũng về phòng làm bài tập.

Cậu ngồi xuống cầm bút lên, chợt nhìn thấy một cây bút đen tinh xảo bên cạnh. Vừa rồi Phó Doanh Xuyên đã dùng nó để ký tên cho cậu.

“Chị!”

Tô Diệu Ngôn nhíu mày, bực bội nói: “Không uống, không uống, không uống!”

“Uống cái gì mà uống?” Lệ Hạo chạy đến bên cạnh cô: “Sao lúc nào chị cũng chỉ biết ăn uống thôi vậy?”

“Bây giờ chị sẽ tiễn em về gầm cầu ngay lập tức, em có tin không?”

Lệ Hạo hừ một tiếng rồi giơ bút máy ra trước mặt cô: “Này, bút của anh Phó để quên trên bàn học của em.”

“…”

Trong căn phòng yên tĩnh, bóng dáng thon dài của cô gái chiếu dài trên mặt đất.

Cô ôm con gấu bông, nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường trên tường, liên tục xác minh xem nên gọi điện cho ai? Mỗi khi kết quả không được như ý, cô luôn muốn quay trở lại để chiến đấu. Nhưng nếu đã như ý rồi, cô lại không muốn làm gì nữa.

Cuối cùng, cô gọi đến số của Mạnh Nguyễn.

“Có chuyện gì vậy, Diệu Diệu?”

“Không có gì.” Cô mím môi: “Chỉ là anh cậu…”

“Cậu tìm anh tớ sao? Anh ấy đang bên cạnh tớ này.” Mạnh Nguyễn đưa điện thoại: “Diệu Diệu tìm anh.”

Phó Doanh Xuyên đặt cốc xuống, cầm lấy điện thoại, một tiếng “Alo” trầm thấp xuyên qua sóng điện thoại, tới bên ống nghe của cô gái ở phía xa.

Tô Diệu Ngôn không nghĩ Mạnh Nguyễn lại nhiệt tình như vậy.

Cô không muốn nghe giọng nói của Phó Doanh Xuyên vào lúc này, trong lòng quá rối bời, không biết phải đối mặt với sự giúp đỡ và lòng tốt của đối phương như thế nào.

“Có chuyện gì vậy?” Người đàn ông lại lên tiếng lần nữa.

Tô Diệu Ngôn thở ra một hơi, nói: “Ngài để quên bút máy ở chỗ Tiểu Hạo. Ngày mai em sẽ giao nó cho Nhuyễn Nhuyễn, để cô ấy trả lại cho ngài.”

Mạnh Nguyễn ở bên cạnh chớp chớp mắt, dùng khẩu hình hỏi có chuyện gì vậy.

Phó Doanh Xuyên chỉ vào ly cà phê trên bàn ăn. Mạnh Nguyễn lườm anh một cái rồi chạy tới lấy ly cà phê.

“Được.” Phó Doanh Xuyên trả lời.

Trái tim Tô Diệu Ngôn siết chặt lại, cô biết rằng giao cho Mạnh Nguyễn là cách nhanh nhất và thuận tiện nhất, nhưng cô lại không thể kiềm chế được mà ảo tưởng anh sẽ nói như này: Cứ tạm thời để ở chỗ em trước, lúc nào tiện thì đưa lại cho anh.

Nhưng kết quả có thể suy đoán được.

“Vâng.” Cô nhẹ giọng đáp: “Không còn chuyện gì nữa thì em cúp máy đây, ngài nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Cô quyết đoán gỡ bỏ rắc rối trong lòng, chuẩn bị cúp máy, nào ngờ người đàn ông lại nói: “Hôm nay dạy em giải đề ý muốn nhắc nhở em phải luyện tập nhiều hơn. Dựa vào chỉ số IQ của em, phải luyện tập rất lâu mới có hiệu quả.”

“…”

“Vì vậy, yêu sớm không thích hợp đâu.”

“… Em, em thật sự không yêu sớm.”

“Tốt nhất nên như vậy.”

***

Thời gian lặng lẽ trôi.

Kỳ nghỉ tết dương dường như vẫn còn ở ngày hôm qua, vậy mà những bước chân của kỳ nghỉ đông cũng đã gần kề rồi.

Vết thương trên chân của Tô Diệu Ngôn về cơ bản đã bình phục.

Mỗi ngày cô đều chỉ tới hai địa điểm, gần như dành trọn cuộc đời của mình cống hiến cho sự nghiệp Toán học vĩ đại, mỗi đêm đều mệt đến chết đi sống lại.

Sau khi tan học, Mạnh Nguyễn đợi Tô Diệu Ngôn rồi cùng đi ra bến xe buýt.

Hai hoa khôi của trường đứng bên cạnh nhau đúng là cảnh đẹp ở bến xe buýt, không ít nam sinh trường khác thỉnh thoảng lại cố tình vòng qua đây để ngắm nhìn, ảo tưởng sẽ tình cờ gặp được.

“Cậu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ đông này chưa?” Mạnh Nguyễn hỏi.

Tô Diệu Ngôn vuốt vuốt mái tóc, nói: “Cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là Diệp Nhiễm muốn dẫn nhóm chụp ảnh tới thủy trấn để chụp, tớ cũng phải đi, khoảng hai ba ngày gì đó. Còn lại thì ăn tết vui vẻ thôi.”

“Thủy trấn sao.” Mạnh Nguyễn nghĩ ngợi: “Cũng không tệ.”

Hai người thảo luận về kỳ nghỉ đông.

Điện thoại của Tô Diệu Ngôn rung lên, Lệ Hạo gửi tin nhắn tới thông báo với cô rằng hôm nay cậu sẽ đi đá bóng và sẽ về nhà muộn hơn bình thường 1 tiếng.

“Tên nhóc thối này hôm nay thi môn cuối cùng, bây giờ được bay nhảy rồi.” Cô lắc đầu: “Ghen tỵ.”

Mạnh Nguyễn nói: “Cậu thi xong cũng có thể bay nhảy mà. A, có phải tóc của cậu dài ra rồi không? Có thể buộc thành cái đuôi ngựa nhỏ rồi này.”

Tô Diệu Ngôn sửng sốt, sờ sờ đầu, hai má thoáng đỏ bừng, nhẹ giọng thăm dò: “Cậu cảm thấy tớ để tóc dài trông sẽ đẹp sao?”

“Nói mấy lời thừa thãi như vậy làm gì?” Mạnh Nguyễn liếc nhìn cô một cái: “Tớ đã nói từ rất lâu là cậu để tóc dài chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, vậy mà cậu có nghe lời tớ đâu. Còn nữa, cậu đừng để dáng người cậu biến thành cái túi được không? Chăm sóc dáng người đúng cách sẽ không…”

Tô Diệu Ngôn nhét viên kẹo QQ trong tay vào miệng cô ấy, chỉ nghe mấy lời đầu tiên.

Ở nhà.

Tô Dục Văn đang bận rộn trong bếp.

Bà không kiến nghị chuyện ăn cơm ngoài, ngoại trừ những lúc bận làm việc không có cách nào khác thì những thời gian còn lại, bà đều tự tay xuống bếp nấu cơm cho hai chị em.

Tô Diệu Ngôn thay giày xong liền ngửi thấy mùi gà Cung Bảo.

Cô liếm liếm môi, chạy tới nhà vệ sinh rửa tay rồi đi vào phòng bếp: “Mẹ, để con phụ giúp.”

“Về rồi sao.” Tô Dục Văn cười: “Tới giúp mẹ rửa sạch rau tần ô đi. Đợi lát nữa Tiểu Hạo về rồi ăn, bữa tối cũng sắp chuẩn bị xong rồi.”

Hai mẹ con tất bật trong bếp.

Tô Dục Văn biết con gái gần đây đặc biệt quan tâm đến Toán học, cũng cảm thấy được an ủi. Nhưng nhìn khuôn mặt gầy đi một vòng của con gái, bà lại không khỏi xót xa, sợ con vất vả quá.

“Đúng rồi, hôm nay mẹ nghe được một tin tức. Bệnh viện sẽ cử một đội đến Singapore để giao lưu trong dịp tết âm lịch này.” Tô Dục Văn nói: “Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì mẹ có thể sẽ là đội trưởng.”

Y thuật của Tô Dục Văn tiếng lành đồn xa, nếu không phải vướng bận chuyện chăm sóc gia đình, bà hoàn toàn có thể lên được đến cấp bậc chuyên gia.

“Đây là chuyện tốt mà.” Tô Diệu Ngôn cười nói: “Con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Hạo, mẹ yên tâm nhé.”

Tô Dục Văn gật đầu, cầm lấy miếng cà chua bi đút cho con gái.

***

Sáng sớm.

Không khí lạnh giá ngoài trời đọng thành những tinh thể băng trên mặt kính, như những bông tuyết nở rộ, trang trí cho ngày đông trắng xóa.

Tô Diệu Ngôn lăn lộn trong chăn bông.

Bụng cô gái hơi phình lên, thoạt nhìn tưởng rằng có chuyện gì, nhưng thực ra lại là một con gấu nhỏ.

Đêm hôm qua ôn tập đến rạng sáng.

Ngay lúc đầu chạm vào gối, cô đã hạ quyết tâm sẽ ngủ một giấc đến khi trời tối mịt, cho dù thần kiểm tra có cho cô làm bài kiểm tra Toán được 150 điểm, cô cũng sẽ không rời khỏi giường.

Có thể chống lại sự cám dỗ của Toán học, nhưng không thể kham nổi tiểu tổ tông nhà này.

“Chị! Mau lên! Mau rời giường!” Lệ Hạo điên cuồng hét vào tai chị gái cậu: “Mau rời giường!!!”

Tô Diệu Ngôn bịt tai, yếu ớt nói: “Cút.”

Lệ Hạo vỗ vỗ lên mặt bàn: “Em cho chị 5 giây, chị không dậy thì em sẽ làm cho chị hối hận cả đời!”

Tô Diệu Ngôn xoay người tiếp tục ngủ.

“…”

Được, là chị bức ép em.

Lệ Hạo ôm con heo đất đựng tiền trên bệ cửa sổ, nói rằng bây giờ sẽ đi mua thứ gì đó ngon ngon. Tô Diệu Ngôn lập tức bật dậy như cá chép giãy chết ——

“Từ từ đã.”

***

Lệ Hạo tham gia một trận đấu bóng đá.

Các thành viên trong đội được lựa chọn bởi các giáo viên thể dục ở trường tiểu học của cậu, có tổng cộng năm người. Năm người chơi này sẽ đưa người thân của mình đến chơi cùng, cuối cùng thành lập một đội gồm năm người lớn, năm học sinh và một giáo viên thể dục.

Nói trắng ra, đây là một trò chơi mang tính chất phụ huynh – con cái.

Cổ động viên của đội Lệ Hạo là bạn gái của giáo viên thể dục, phụ trách đưa các bạn học của Lệ Hạo đến để cổ vũ. Nhưng không ngờ tối hôm qua cô bạn gái này bị viêm ruột thừa cấp tính, hôm nay không thể đến hiện trường cuộc thi được.

Vì vậy, nhiệm vụ quan trọng này được chuyển giao cho Tô Diệu Ngôn.

“Chị còn chưa diễn tập trước, làm sao có thể làm được!” Tô Diệu Ngôn cứng họng: “Không trâu bắt chó đi cày (*) cũng không như vậy!”

(*) Không trâu bắt chó đi cày: Ép buộc làm việc mà không người ta đủ khả năng, làm khó

Lệ Hạo nói: “Có còn hơn không! Đến lúc đó chị chỉ cần khoa tay múa chân như bọn họ là được. Nhanh lên! Đây là đồ cổ động.”

“…”

Tô Diệu Ngôn xách túi vào phòng thay đồ. Quần áo là một chiếc váy xếp ly dài màu đỏ cùng với áo thủy thủ màu trắng, cộng thêm một đôi tai thỏ bằng bông.

Phải nói rằng, nhóm mầm non tương lai của tổ quốc mặc lên trông sẽ rất xinh xắn và dễ thương. Nhưng đối với một cô gái ở độ tuổi như cô, mặc vào trông rất ngốc nghếch và điên khùng.

Tô Diệu Ngôn không thể tiếp thu được.

Cô lấy điện thoại ra định nói với Lệ Hạo rằng cô không nhận nhiệm vụ này được, nhưng nghĩ tới khoảng thời gian này thằng nhóc thối đó đều luyện tập chăm chỉ mỗi ngày cũng chỉ vì giải đấu, đến nỗi hai đầu gối đầy vết xanh tím vẫn kiên trì luyện tập…

Chỉ có thể cảm thán một câu chị gái cảm động rung đất trời!

10 phút sau, dưới cuộc điện thoại như pháo nổ của Lệ Hạo, Tô Diệu Ngôn ngượng ngùng đi từ phòng thay đồ ra.

Cô vùi đầu và đi nhanh về phía sân vận động. Những người đi ngang qua đều không nhịn được mà quay lại nhìn cô mấy lần, còn có mấy nam sinh trực tiếp huýt sáo trêu chọc.

“Chị là ốc sên sao? Sao có thể chậm như vậy chứ!” Lệ Hạo vội la lên: “Mau lên! Chúng ta… Anh Phó, bên này! Bên này!

Tô Diệu Ngôn cứng đờ người, đây là anh Phó nào?

Phó Doanh Xuyên đi tới.

Trên đường đến đây đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, đường bị tắc nghẽn, chậm trễ không ít thời gian.

“Anh Phó, có lẽ không có thời gian để anh làm nóng người rồi!” Lệ Hạo nói.

Phó Doanh Xuyên lắc đầu: “Không cần.”

Khi hai người tiến vào sân vận động, Phó Doanh Xuyên lúc này mới để ý tới một góc màu đỏ rực rỡ, vô thức quay đầu liếc nhìn, không khỏi sửng sốt.

Chiếc váy xếp ly màu đỏ dài quá đầu gối cô gái khoảng chừng 10 centimet, đôi chân thon dài trắng nõn trông quá bắt mắt; Hướng lên trên, là cái bụng phẳng lì cùng vòng eo thon thả một tay cũng có thể ôm hết, cùng với…

Phó Doanh Xuyên lập tức thu hồi tầm mắt, yết hầu lăn lộn.

“Chị của em ơi, chị còn thất thần ở đó làm gì?” Lệ Hạo chạy tới kéo người: “Nếu thắng em sẽ mời chị ăn Haagen-Dazs (*)!”

(*) Haagen-Dazs: một thương hiệu kem của Mỹ

Cô gái cúi đầu chạy qua trước mặt Phó Doanh Xuyên, mùi thơm dịu nhẹ như một cánh bướm đỏ lưu lại trên chóp mũi người đàn ông, thật lâu không chịu rời đi.

Tô Diệu Ngôn đi tới chỗ đội cổ vũ.

Mấy cô gái nhỏ đều rất thân thiện và nhiệt tình, còn bảo với cô rằng lát nữa đừng quá lo lắng. Mấy câu nói như vậy đều làm cô thấy ngượng ngùng, lớn như vậy rồi còn để các em gái nhỏ trấn an.

“Sắp bắt đầu rồi.” Một cô gái nhỏ nói: “Chị, chị mau đeo tai thỏ vào đi.”

“…”

Tô Diệu Ngôn nghĩ, thôi được rồi, dù sao cũng đều đã như vậy.

Cô đeo tai thỏ vào và điều tiết vị trí, ngước mắt lên nhìn Phó Doanh Xuyên đang chuẩn bị chơi ở phía đối diện.

Người đàn ông mặc trang phục thể thao giản dị, phía trên là chiếc áo phông màu xám nhạt, bên dưới là chiếc quần dài màu xanh đen. Không còn mặc vest, trông anh lịch lãm hơn rất nhiều, thoạt nhìn rất giống anh trai nhà bên thân thiện, trẻ trung, tràn đầy sức sống.

Nhịp tim của Tô Diệu Ngôn tăng lên, mặt đỏ bừng.

Không biết từ lúc nào, ánh mắt của Phó Doanh Xuyên đã dừng trên khuôn mặt đỏ bừng đó.

Không biết cô gái đang suy nghĩ gì, tai cụp lại, bộ dạng vốn dĩ tinh nghịch lại trở nên ngốc nghếch, vô cùng đáng yêu.

Anh cau mày, hắng giọng, kéo tất cả sự chú ý của mình trở lại trên người giáo viên thể dục đang nói chuyện.

“… Quan trọng nhất là phải phối hợp, hợp tác.” Giáo viên thể dục nói: “Bốn vị phụ huynh này đều đã luyện tập, còn vị này…”

Biểu cảm trên mặt Phó Doanh Xuyên thờ ơ, đôi mắt màu hổ phách thanh tao như nước, mang theo khí chất siêu phàm, cho dù không làm gì cũng đem đến cho người khác sự uy nghiêm và sợ hãi.

“Vị này chắc chắn cũng không thành vấn đề!”

Giáo viên thể dục quay lưng lại thở hắt một hơi, tại sao vừa rồi lại cảm thấy chân mình có chút mềm đi nhỉ? Ánh mắt này cũng quá sắc bén rồi.

Ông vỗ vỗ ngực mình, sau đó vươn tay ra, hô lớn: “Nào! Chúng ta tạo một chút khí thế cái nhỉ!”

Phó Doanh Xuyên nhíu mày, chậm chạp không duỗi tay ra.

“Anh Phó?” Lệ Hạo ngẩng mặt lên, mỉm cười: “Tới đây đi! Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng! Đến lúc đó em sẽ mời anh ăn Haagen-Dazs!”

“…”

Phó Doanh Xuyên thở dài, đặt tay ở bên trên.

Cuộc thi bắt đầu.

Thành viên trong đội người nhà của đội đối phương có vận động viên chuyên nghiệp, họ đã trấn áp đội của Lệ Hạo ngay từ khi mới bước ra sân. Vì vậy, ai có thể ghi bàn thắng đầu tiên chính là điều quan trọng nhất.

Ánh mắt của Tô Diệu Ngôn dõi theo người đàn ông.

Người này ngày thường trông kiêu ngạo và khó gần như vậy, rất giống một công tử quý tộc được sống trong nhung lụa ở lâu đài cổ, không ngờ tế bào vận động lại phát huy rất tốt, chạy rất nhanh.

“Chị, chúng ta mau cổ vũ cho bọn họ đi!” Các cô gái nhỏ nói.

Tô Diệu Ngôn hoàn hồn, đứng bên cạnh một nhóm các cô gái nhỏ, làm theo động tác của bọn họ, hét lớn: “Nhị tiểu nhị tiểu, khí thế không nhỏ; Dưới chân có gió, giải nhất không thoát!”

Phó Doanh Xuyên quan sát chiến thuật của đối phương rất nhiều, khi nghe thấy khẩu hiệu, anh quay đầu nhìn cô gái đang ra sức cổ vũ, hò hét, động tác tuy có chậm chạp, nhưng trông rất đẹp mắt.

Anh quay đầu vặn cổ, hoạt động chân tay, bắt đầu tiến công.

Các đồng đội của đối phương lúc đầu cũng chú ý đến Phó Doanh Xuyên, dù sao thì lợi thế chiều cao của người đàn ông này cũng không nên bỏ qua. Nhưng kể từ khi trận đấu bắt đầu, người đàn ông cũng không làm gì cả, vì vậy bọn họ đã đưa anh vào phạm vi góp cho đủ quân số.

Nào ngờ ——

Cú sút vào đầu tiên chính là người góp cho đủ quân số này bắt được.

Người đàn ông di chuyển rất nhanh, động tác thậm chí còn chuẩn xác và ổn định. 3 giây sau khi bàn thắng được ghi, cả sân vận động bùng nổ tiếng hò reo cuồng nhiệt.

“Anh Phó!” Lệ Hạo chạy như bay tới: “Anh thật tuyệt vời!”

Khóe miệng Phó Doanh Xuyên nhếch lên, giơ tay đập tay với cậu nhóc một cái, sân vận động lại sục sôi lần hai.

“Trời ạ! Người đàn ông này là ba của cậu nhóc đó sao? Không thể nào!” Một người trong sân vận động nói: “Đẹp trai quá! Công khai tại chỗ luôn!”

Một người khác nói: “Sao có thể là ba được chứ? Có lẽ là anh trai thôi.”

Tất cả sự chú ý của mọi người đều bị Phó Doanh Xuyên thu hút, trận đấu biến thành đến xem soái ca biểu diễn.

Tô Diệu Ngôn cũng bị sốc trước cú sút của người đàn ông.

Trước đây đã từng nghe nói đàn ông khi chơi thể thao là hấp dẫn nhất, nhưng cô không cảm thấy vậy, cô chỉ nghĩ rằng mùi mồ hôi sau khi vận động rất khó ngửi, có gì mà hấp dẫn chứ? Giờ thì cô đã hiểu, đó là màn thể hiện về sức chiến đấu, thực sự rất đẹp trai, rất đẹp trai.

“Thật là trùng hợp.”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên chen ngang tâm hồn thiếu nữ của Tô Diệu Ngôn. Cô nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn —— Hóa ra là Trần Toa Toa.

Kể từ chuyện lần trước, Tô Diệu Ngôn và Trần Toa Toa đã hoàn toàn đối đầu, mối quan hệ đã chuyển sang tình trạng cả đời không qua lại với nhau.

Cô không muốn truy cứu, rốt cuộc cũng là do tính cách của Trần Toa Toa làm mọi chuyện trở nên như thế này. Càng làm điều gì đó không chừng lại xảy ra chuyện, mà cô cũng không muốn dính đến phiền toái.

Nhưng mà thật bất ngờ, Trần Toa Toa lại chủ động nói lời xin lỗi.

Không chỉ nói lời xin lỗi mà còn trịnh trọng xin lỗi trước mặt giáo viên, bảo đảm rằng mình sau này sẽ yêu quý các bạn trong trường, sẽ không hành động lỗ mãng nữa.

Đến bây giờ Tô Diệu Ngôn vẫn thấy rất ngạc nhiên.

“Cậu đến đây cổ cũ cho ai vậy?” Trần Toa Toa đánh giá Tô Diệu Ngôn. Dáng người lả lướt, hấp dẫn của cô lúc này khiến cô ta nhíu mày: “Làm gì có học sinh nào ăn mặc như này?”

Tô Diệu Ngôn cũng cảm thấy xấu hổ về chiếc váy này, nhưng cô không muốn thể hiện sự rụt rè của mình trước mặt Trần Toa Toa.

Đôi mắt cáo của cô hơi nheo lại, nói: “Tôi và các bạn nhỏ ở đây đều mặc giống nhau, có chỗ nào không giống học sinh chứ? Những thứ đồ tràn ngập tuổi thanh xuân như này, có một vài người trời sinh không thể hưởng thụ được.”

Trần Toa Toa đen mặt, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

Tình hình trên sân đấu lúc này hoàn toàn áp đảo.

Lệ Hạo và đồng đội của cậu đã dẫn trước đối thủ hơn 20 điểm, không có bất ngờ gì xảy ra, chỉ cần duy trì được đà này chắc chắn sẽ giành chiến thắng.

Vì vậy, đối phương kêu tạm dừng nghỉ ngơi.

Lệ Hạo chạy tới tìm Tô Diệu Ngôn để xin nước. Tô Diệu Ngôn vừa lau mồ hôi cho cậu, vừa cười nói: “Chắc chắc các em sẽ thắng!”

“Đương nhiên!” Lệ Hạo lau mồ hôi: “Anh Phó quá trâu bò! Em chưa từng nghĩ anh ấy lại lợi hại như vậy, lúc đó thật sự không có ứng cử viên nào thích hợp nên mới tìm đến anh ấy. Lợi hại!”

“Sao em lại nhờ anh ấy chứ? Anh ấy rất bận rộn.”

“Chuyện này chị đừng quan tâm, đó là nghĩa khí của những người anh em tốt.” Cậu cười vui vẻ: “Chị, chị cũng đưa cho anh Phó một chai nước đi.”

“…”

Thằng nhóc này còn dám sai cô nữa.

Tô Diệu Ngôn cầm bình nước và khăn lông đi tới.

Người đàn ông ngồi một mình trên chiếc ghế dài, dường như bầu không khí ồn ào và vui vẻ xung quanh không phù hợp với anh. Thật ra, ngay cả khi chính anh là người ghi bàn trên sân vừa rồi cũng khó có thể khiến người ta nghĩ rằng anh khi vận động sẽ như vậy.

Sự lạnh lùng và kiêu ngạo của người đàn ông này toát ra từ tận xương tủy.

“Anh, em mời anh uống nước!”

Một cô gái mặc váy len, mái tóc dài bồng bềnh, thoạt nhìn khoảng 20 tuổi chạy đến trước mặt Phó Doanh Xuyên.

“Anh thật tuyệt vời!” Cô gái đó cười ngọt ngào, nói: “Anh là tuyển thủ chuyên nghiệp sao?”

Tô Diệu Ngôn nhìn chằm chằm vào mái tóc dài của cô gái đó. Cô gái thuộc tuýp người trầm lặng và thanh lịch, cảm giác có hơi giống với Sầm San. Có lẽ đây là kiểu người mà Phó Doanh Xuyên thích.

Cô nắm chặt bình nước và khăn lông, xoay người lại.

“Tới đây.”

Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên, với giọng điệu ra lệnh quen miệng của người đàn ông.

Tô Diệu Ngôn ngẩn người, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Không tới vài giây, hơi nóng dồn dập ập về phía cô, bóng dáng cao lớn của người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô.

“Mang đồ đi đâu?” Phó Doanh Xuyên rũ mắt, hỏi.

Tô Diệu Ngôn liếc nhìn cô gái vừa đi tới, cô gái đó nhìn theo bóng lưng anh một cách đầy mong chờ, si ngốc chờ đợi.

“Em…” Cô khẽ cắn môi: “Có người đưa nước rồi, những thứ này không phải sẽ lãng phí sao?”

Tiếng nói vừa dứt, chai nước trong tay cô bị người đàn ông lấy đi, sau đó giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu: “Anh không tùy tiện uống đồ của người khác.”

Bình luận

Truyện đang đọc