KHÚC ƯỚC NGUYỆN

Editor: Yuu
Vài ngày sau, đoàn làm phim 《Ngủ Đông》về chủ đề chiến tranh gián điệp thời dân quốc đã liên hệ với Tô Diệu Ngôn để đi thử vai.

Cô được giao cho hai phân đoạn ngắn, một là khi quân địch đã bao vây bên ngoài ngôi nhà, mà “cô” đang dùng bộ đàm để truyền tin tức đi; Phân đoạn còn lại là khi “cô” biết được kẻ phản bội thực ra là bạn tốt của mình.

Hai phân đoạn không tính là dài, sự thăng trầm của cảm xúc vừa sâu sắc lại vừa phải kiềm chế. Mức độ hoàn thành và chắc chắn của Tô Diệu Ngôn là rất cao.

Sau khi kết thúc phần diễn, Tô Diệu Ngôn khom lưng cảm ơn nhân viên công tác. Vừa mới rời khỏi tòa nhà, cô nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.

“Alo, xin chào.”

“Chào Tiểu Diệu Diệu nhé ~”

“Tạ, đạo diễn Tạ?”

Tạ Hoài Thâm khẽ cười. Tuy cách nhau một cái điện thoại nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra đôi mắt đào hoa của vị đạo diễn này đang điên cuồng phóng điện.

“Tiểu Diệu Diệu vẫn còn nhớ rõ giọng nói của tôi sao, chứng tỏ giọng của tôi cũng rất êm tai đó nhỉ.”

“…”

Mặt anh rất dày, tôi nhớ rất rõ.

“Đạo diễn Tạ, anh gọi điện có chuyện gì vậy?” Cô nói nhanh.

Tạ Hoài Thâm lại cười, trả lời: “Hôm nay em đi thử vai đúng không? Đạo diễn Hoàng vừa mới gọi điện cho tôi, nói rằng em diễn không tệ đâu.”

“!!!”

Đạo diễn Hoàng, Hoàng Chí Ích, đạo diễn của《Ngủ Đông》, cũng là đạo diễn vàng với nhiều năm kinh nghiệm quay phim truyền hình.

Lần trước ăn tối Tô Diệu Ngôn không có cơ hội gặp mặt, lần này thử vai lại càng không có cơ hội để đại thần bình luận, nhưng không ngờ đạo diễn Hoàng lại nhìn thấy.

“Chuyện đó, chuyện đó, tôi có hy vọng được gia nhập đoàn phim và quay phim không?”

“Có… Mà cũng không chắc?” Tạ Hoài Thâm nhẹ giọng nói: “Tiểu Diệu Diệu, nếu được gia nhập đoàn phim, có phải em nên báo đáp tôi đúng không nhỉ? Không nói đến chuyện lấy thân báo đáp, ví dụ như một bữa ăn cơm cũng được đấy.”

Cánh tay Tô Diệu Ngôn nổi một tầng da gà.

Tạ Hoài Thâm là một người ham vui như vậy, cô sao có thể báo đáp được anh ta chứ? Tốt nhất nên cho anh ta một hồ keo, để anh ta tận hưởng những con sóng trên đó.

“Tôi nhất định phải báo đáp anh rồi.” Cô nói: “Tôi sẽ chuẩn bị một bàn lớn, mời anh cùng với đạo diễn Trần, cả chị Lệ nữa. Cảm ơn anh đã dìu dắt tôi, cả đời này tôi không bao giờ quên.”

Đầu dây bên kia lại truyền tới tiếng cười nhẹ của Tạ Hoài Thâm.

Cô thấy rất kỳ lạ, tại sao một người như này lại có thể làm ra những bộ phim văn học nghệ thuật đoạt được giải thưởng lớn quốc tế chứ? Lưu ý, là phim văn học nghệ thuật, rất đứng đắn và sâu sắc.

“Tiểu Diệu Diệu, em thật đúng là một cô bé nghịch ngợm đó.” Tạ Hoài Thâm thu lại tiếng cười, giọng nói cũng trở nên trầm hơn một chút: “Vậy tôi sẽ chờ em mời tôi ăn cơm, không ăn không rời đi.”

Tiễn vị đại thần · chân chính này đi, Tô Diệu Ngôn tới nhà ga đợi xe buýt.

Trên đường đi, Mạnh Nguyễn lại gọi điện tới.

Thật đúng là bận mà.

“Nhuyễn ái phi, à không, cô gái của Thẩm Đoạt, có chuyện gì sao? Hai chúng ta đã đoạn tuyệt rồi.”

Một tiếng cười khúc khích vang lên trong ống nghe. Đôi mắt nai nhỏ của Mạnh Nguyễn cong thành vầng trăng non, nhớ tới nụ hôn ngọt ngào vừa rồi với Thẩm Đoạt, muốn chia sẻ với bạn thân nhưng lại ngại ngùng không biết mở lời như nào.

“Tớ biết rồi.” Tô Diệu Ngôn nghe xong liền hiểu mọi chuyện: “Cảnh cáo lần một với mấy người có tình yêu nhé.”

Mạnh Nguyễn vội hét lớn “Ai da” rồi nói tiếp: “Không phải tớ đang vui vẻ đây sao. Hơn nữa việc này cũng chỉ có mình cậu biết, tớ không nói với cậu tớ sẽ nghẹn chết mất.”

“Vậy cậu nghẹn lại đi.”

“…”

Sự bạc tình bạc nghĩa của Đại Tráng khiến Nhuyễn ái phi rất đau lòng.

Vì vậy, Nhuyễn ái phi đã trả đũa cô suốt nửa tiếng, kể chuyện Thẩm Đoạt xuống bếp nấu cơm cho cô ấy, tự tay lắp ráp xích đu cho cô ấy, lái xe đưa cô đi cưỡi gió, v.v. Hoàn toàn có thể so sánh với các tiểu thuyết ngôn tình trên bảng vàng.

Lúc đầu Tô Diệu Ngôn còn phàn nàn rằng “Hai cậu thật tục”, “Hai cậu có thể hiểu cách khác về chuyện tình cảm được không?”, “Có thể đừng đầu độc trái tim trong sáng của cô được không”… Nhưng sau một hồi nghe, cô thật sự thấy mừng cho Mạnh Nguyễn.

Cũng rất ghen tỵ.

Cô và Thẩm Đoạt không học cùng lớp, nhưng cô lại biết rõ sự lạnh lùng và nhút nhát của anh ấy, cũng biết cả chuyện anh ấy bỏ dở kỳ thi đại học.

Hai người cách nhau một khoảng xa như vậy có thể thật lòng yêu nhau là một chuyện vô cùng hạnh phúc và tốt đẹp.

“Đại Tráng, trước đây tớ không biết thì ra yêu đương lại có thể vui vẻ như vậy!” Mạnh Nguyễn nói: “Dù giữa bọn tớ có rất nhiều vấn đề, nhưng tớ tin bọn tớ có thể vượt qua được.”

Tô Diệu Ngôn nhìn những con đường lướt qua ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, tạo thành những đốm trên mặt kính, chiếu trên cánh tay cô, long lanh lại buốt giá.

Liệu tình yêu có sự chênh lệch lớn sẽ đạt kết quả tốt chứ?

Cô không tìm ra được đáp án, càng không thể nói trực tiếp với Mạnh Nguyễn như mọi khi: Nếu muốn, nhất định có thể.

***

Tiểu khu Danh Điển.

Sau khi về nhà, Tô Diệu Ngôn đi tắm. Cô mặc một chiếc áo phông oversized thoải mái và thoáng khí, ôm Đô Đô ngồi trên giường đọc sách.

Tô Dục Văn gửi Wechat tới hỏi khi nào cô lại về nhà ăn cơm? Cô cân nhắc một hồi, nghĩ sẽ đợi đến khi có kết quả từ 《Ngủ Đông》, nhỡ đâu cô may mắn nhận được vai, như vậy càng khiến gia đình vui vẻ hơn.

Cô đang soạn tin nhắn thì nhận được một cuộc gọi.

Hôm nay cô rất nổi tiếng nha.

Tô Diệu Ngôn nhìn kỹ rồi ngồi bật dậy.

Số điện thoại này cô cố tình không lưu, nhưng cô đã ghi nhớ nó kể từ lần gọi điện đầu tiên, nhớ kỹ đến nỗi cô còn nghi ngờ rằng mình thật ra là một thiên tài toán học ẩn danh.

Vắt chéo chân, cô ôm chặt Đô Đô trong lòng, hít một hơi thật sâu rồi nhấn nút nghe điện thoại.

“Alo.”

“Ở đâu?”

“Ở nhà ạ.”

Dường như Phó Doanh Xuyên đang ở bên ngoài, thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy tiếng gió thổi trong ống nghe, xôn xao, lay động.

“Khi nào mời anh ăn cơm?” Anh lại hỏi.

Tô Diệu Ngôn mím môi, cúi đầu nhìn Đô Đô ngốc nghếch, nhỏ giọng nói: “Nghe theo anh ạ.”

Phó Doanh Xuyên khẽ nói: “Tối nay anh đến đón em.”

“Hả? Ồ, vâng.”

Cúp điện thoại, cô cắn môi nằm trở lại giường, hai cái chân trắng nõn không ngừng đá vào không trung.

“Đô Đô, buổi tối anh ấy sẽ tới tìm chị!” Tô Diệu Ngôn ôm con gấu nhỏ lăn lộn vài vòng: “Em nói xem có phải gần đây anh ấy đổi tính rồi không? Chị, chị… Ai ui!”

Đưa tay lên ôm lấy gò má nóng hổi, ​​cô nhìn vào chiếc tủ nhỏ trong góc.

Trong hai bữa ăn lần trước, một lần cô ốm nên không ăn được, một lần là bị lời nói của đạo diễn Tạ làm cho sửng sốt, hai người họ thật sự chưa có một bữa ăn nào ngon cả.

Lần này, nhất định phải hoàn hảo!

***

Phó Doanh Xuyên đúng giờ tới tiểu khu Danh Điển lúc 6 rưỡi.

Tô Diệu Ngôn đã sớm ăn mặc chỉnh tề, đang “mai phục” ở ngoài ban công. Khi nhìn thấy chiếc Maybach màu bạc xuất hiện ở bên kia đường, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên.

Nhưng cô phải kiềm chế, phải bình tĩnh, dù thế nào cũng phải đợi anh gọi tới mời cô xuống… Có cuộc gọi tới.

Cô chạy xuống dưới.

Trên xe tràn ngập một mùi thơm mát lạnh.

Cánh tay thon dài của người đàn ông tùy ý đặt trên tay lái. Hôm nay anh mặc quần tây đen và áo sơ mi trắng, giống như lần trước, không thắt cà vạt, trông trẻ trung và năng động hơn hẳn bộ dạng lạnh lùng cấm dục thường ngày.

“Em định chọn ăn ở ẩm thực Sáng Ý, có được không ạ?” Tô Diệu Ngôn cười ngọt ngào: “Các bài đánh giá đều rất tốt. Hôm nay cũng không phải là cuối tuần, lái xe tới đó là có bàn luôn. Chúng ta…”

“Ẩm thực Sáng Ý?”

Nghe giọng điệu của anh, cô tưởng anh không thích nên vội nói: “Anh thích ăn cái gì? Bây giờ đổi vẫn kịp, em sẽ tìm địa chỉ.”

Phó Doanh Xuyên chỉ là thuận miệng nói vậy.

Nhưng khi thấy cô căng thẳng như vậy, không hiểu sao anh lại muốn trêu chọc cô, muốn nhìn thấy cô lo lắng, muốn… Bắt nạt cô.

“Đồ ăn ở Sáng Ý chẳng ngon, anh muốn ăn ẩm thực kaiseki.”

“…”

Mang thai (*) ai? Ai là đá cơ?

(*): Món này trong tiếng Trung được viết là 怀石料理, mà 怀 phiên âm ra là “hoài” trong từ “hoài thai” nghĩa là mang thai; 石 phiên âm ra là “thạch”, nghĩa là đá. Ở đây Tô Diệu Ngôn hiểu theo nghĩa đó.

Tô Diệu Ngôn cầm điện thoại, sững người tại chỗ.

“Sao?” Người đàn ông hơi nhướng mày, ánh đèn lờ mờ che đi nụ cười đắc ý trong mắt anh.

Cô cất điện thoại lại vào trong túi, lẩm bẩm: “Có phải anh tìm nhầm đối tượng rồi không?”

“Đối tượng?”

“Đối tượng ăn uống.”

“…”

“Khả năng tài chính của em có hạn, ẩm thực kaiseki đối với em mà nói quá thách thức. Anh nên tìm một người có đủ khả năng để đi ăn cùng, em thì kệ đi.”

Phó Doanh Xuyên nhận ra mình đã “trêu đùa” cô hơi quá, anh hắng giọng rồi nói: “Anh mời em.”

“Lại mời em?” Cô mỉm cười, nhưng khóe miệng lại nhanh chóng rũ xuống: “Em không có tiền, nhưng em rất muốn mời anh ăn cơm. Anh không thể hạ tiêu chuẩn xuống một chút sao, sao cứ phải…”

“Anh muốn ăn cơm em nấu.”

“Ẩm thực kaiseki em cũng đã nhìn thấy trên TV, hả? Anh nói gì cơ?”

Phó Doanh Xuyên quay mặt về phía cô, nói một cách nghiêm túc: “Anh muốn ăn cơm em nấu.”

“…”

Có phải gần đây “lão già” này đang tu luyện bí tịch gì giống em gái anh không vậy?

Nếu không sao thỉnh thoảng lại nói mấy lời đâm thẳng vào tim cô như này vậy? Bảo cô phải chống đỡ như thế nào chứ.

“Em, em làm, không phải là không được.” Cô lướt ngón tay trên túi: “Nhưng hôm nay em không mua đồ ăn, trong nhà không có gì cả.”

Phó Doanh Xuyên nói: “Trước tiểu khu có siêu thị.”

“… Ồ.”

Tô Diệu Ngôn dường như đã hiểu tại sao Mạnh Nguyễn lại có thể viết nên một cuốn tiểu thuyết lãng mạn dù chỉ là những điều tầm thường như Thẩm Đoạt đi cùng cô đến cửa hàng tiện lợi.

Bởi vì trái tim cô thực sự rất ngọt ngào.

Cô nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đẩy xe hàng, anh sẽ dừng lại chỉ vì một câu nói vô tình của cô, kiên nhẫn nghe cô nói cái này ngon, cái này phải xào mới ngon… Cô chỉ muốn đi cùng anh như thế này, không bao giờ dừng lại.

“Em từng học nấu ăn sao?” Phó Doanh Xuyên hỏi.

Tô Diệu Ngôn lắc đầu, cầm lấy một chai nước sốt cà chua bỏ vào trong xe: “Mẹ em rất bận, Tiểu Hạo lúc đó còn nhỏ, cơ thể luôn không thể để đói bụng được. Cho nên em đã thử nấu, làm nhiều thì cũng biết một chút.

Nấu cơm vì em trai, học sơ cứu cũng vì em trai.

Phó Doanh Xuyên rũ mắt, một ký ức đẹp hiếm có nào đó khẽ khuếch tán trong trí nhớ anh.

“Thịt heo xào với ớt chuông xanh, được không?” Tô Diệu Ngôn hỏi: “Chúng ta tới quầy rau ở bên kia đi.”

Phó Doanh Xuyên hoàn hồn, nói: “Không ăn.”

“Hả?”

“Ớt chuông xanh, không ăn.” Anh thoáng quay đầu đi, mặt không chút cảm xúc nói: “Khó ăn.”

“…”

“Lão già” còn kén ăn sao?

Tô Diệu Ngôn xoay người, không nhịn được cười. Thì ra anh cũng có mặt trẻ con như vậy.

Hai người đi một vòng lớn quanh siêu thị, hàng hóa trong xe đẩy vô tình chất thành một ngọn núi nhỏ.

Lúc đi tới quầy thu ngân, Phó Doanh Xuyên nhìn thấy bánh quy nhân đậu, đột nhiên nói: “Chưa mua nhân đậu rồi.”

“Anh muốn ăn bánh đậu sao? Bánh đậu gì?”

Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời như ánh sáng của ngọn đèn sợi đốt chiếu rọi: “Bánh đậu đỏ.”

Nói xong, anh nhấn mạnh: “Em làm.”

“…”

Anh thực sự còn nhớ cô có thể làm bánh nhân đậu đỏ.

Nói đến cũng thấy lạ, năm đó cô liều mạng luyện tập món bánh đậu đỏ sở trường nhất của mình, chỉ nghĩ anh có thể thưởng thức một chút thành ý của cô vào lễ Giáng Sinh. Sau đó, cô càng ngày càng ít làm bánh đậu đỏ hơn. Bây giờ nghĩ lại, chắc cũng phải một hai năm rồi cô chưa từng làm bánh đậu đỏ.

“Bây giờ anh muốn ăn sao?”

Phó Doanh Xuyên gật đầu.

Tô Diệu Ngôn khẽ mỉm cười, trong lòng chợt thấy có chút chua xót: “Nhưng thời gian cũng muộn rồi, hay là mua đồ làm sẵn đi.”

“Không sao.” Anh nói: “Lần sau em làm cho anh ăn.”

***

Quay về nhà lần nữa thì cũng đã 7 giờ hơn.

Tô Diệu Ngôn bận rộn không ngừng trong bếp, Phó Doanh Xuyên thì buồn chán ngồi trong phòng khách.

Ngôi nhà này không lớn.

Phòng khách nhỏ, phòng ngủ nhỏ, nhà bếp nhỏ, phòng tắm cũng nhỏ, giống như kiệt tác của chú chim sẻ, nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.

Trên tường trong phòng khách có treo một vài bức ảnh, là ảnh chụp những năm gần đây.

Một trong số đó là bức ảnh Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn tham dự lễ đón tuổi 18 ở trường cấp ba. Hai cô gái nở nụ cười rạng rỡ, cùng giơ tay “Yeah” xem ai cao hơn, khí phách thanh xuân dạt dào như chỉ rõ tương lai đầy nắng của hai cô gái.

Phó Doanh Xuyên lẳng lặng nhìn bức ảnh này.

Trong ký ức, anh đã rời đi sau sinh nhật lần thứ 18 của Tô Diệu Ngôn.

Hơn nữa vào ngày sinh nhật hôm đó, cô đã hẹn anh để nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại có việc bận mà rời đi, mọi chuyện cũng như vậy mà kết thúc.

Lúc đó cô muốn nói gì với anh?

Anh đưa tay định chạm vào cô gái trong bức ảnh thì điện thoại đổ chuông vào lúc này.

Khang Tuyền vừa mới được tặng một chai rượu Petrus năm 95, cao thượng vứt bỏ ý định độc chiếm, muốn mời hai người anh em tốt đến cùng nhau nhấm nháp.

“Không rảnh.” Phó Doanh Xuyên ngồi trở lại sofa, nhàn nhạt nói.

Khóe miệng Khang Tuyền giật giật, nhịn hồi lâu nhưng lại không thể nhịn được nữa!

“Cậu cũng đâu có việc gì phải bận tâm đâu, một lão già thì có hoạt động gì trong cuộc sống sau giờ làm việc chứ?” Anh ta hét lớn: “95 đó, năm đẹp nhất! Cậu nhẫn tâm không tới thưởng thức sao?”

Phó Doanh Xuyên ung dung gác chân lên, chống khuỷu tay lên tay vịn, vẫn bất cần như cũ: “Nhẫn tâm.”

“…”

“Cậu xong rồi! Để anh nói cho cậu biết, cậu chắc chắc bị bệnh rồi!” Khang Tuyền nỗ lực chống trả: “Cậu với Ngôn Trạm, một tên cô độc quái gở, một tên cô độc lạnh lùng. Trân trọng cuộc sống đi chứ! À, không đúng, cậu còn không bằng Ngôn Trạm. Nhà họ Ngôn nhìn xa trông rộng, tốt xấu gì cũng đã tìm cho Ngôn Trạm một cô vợ chưa cưới trẻ trung. Cậu có không? Cậu chính là tên độc thân vạn năm!”

“Làm sao anh biết em không có.”

“Làm sao anh biết được? Anh chỉ là… Khoan? Cậu có biến? Mau mau mau, mau nói cho đại ca biết!”

“Nói cái gì?”

“…”

Năm đó Khang Tuyền bị mù mới kết giao huynh đệ với hai tên này, đại ca còn không bằng tôn tử chính là nói anh ta.

Ngón tay Phó Doanh Xuyên gõ nhẹ vào thái dương. Từ góc nhìn của anh, qua khe hở nhỏ trên cửa bếp, có một vệt hồng phấn lướt qua, dưới ánh đèn vàng ấm áp, mang tới một cảm giác ấm áp cho người ta.

“Vẫn chưa đến lúc.” Anh nói.

Khang Tuyền vừa nghe xong lại trở về làm đại ca, vội hỏi: “Chưa đến lúc cái gì cơ? Không phải bây giờ sao? Cậu tìm phụ nữ có chồng hay tìm trẻ vị thành niên vậy?”

“…”

“Phụ nữ có chồng thì không ổn đâu, đó là vấn đề đạo đức.” Khang Tuyền thở dài: “Còn nếu là trẻ vị thành niên… Vậy không phải là trâu già gặm cỏ non sao. Đợi đến lúc cô bé đó thành niên thì chắc được.”

Phó Doanh Xuyên không thể thấm nổi từ “già”.

Anh sầm mặt, lạnh giọng hỏi: “Cái gì già cơ?”

“Ai da, cậu thật sự tìm một cô gái trẻ tuổi sao?” Khang Tuyền đã quen anh bao nhiêu năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thành công trong việc tranh luận: “Bao nhiêu tuổi? 16 hay 17? Hay là… Là người lần trước bị mắc kẹt trong thang máy với cậu…”

Tút ——

Điện thoại bị ngắt.

Sự tò mò như ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Khang Tuyền đột nhiên bị dập tắt, anh ta quyết định đơn phương tuyên bố rằng mình không có một người anh em tên là Phó Doanh Xuyên.

Tô Diệu Ngôn đi tới để thông báo với Phó Doanh Xuyên là có thể bắt đầu ngay lập tức.

“Thật ra anh có thể ăn thức ăn trước, sau đó uống canh cũng được.” Cô nói: “Bây giờ cũng hơi muộn rồi, chắc anh đói rồi đúng không?”

Phó Doanh Xuyên vẫn ổn.

Nhưng dạ dày anh không được tốt lắm, đúng là không thích hợp dùng bữa quá muộn.

Rất nhanh, bốn đĩa thức ăn được bày ra trên bàn.

Bình thường Tô Diệu Ngôn đều ở một mình nên không mua một cái bàn ăn lớn, bàn ăn của cô chỉ có thể chứa được một người là giới hạn. Huống chi Phó Doanh Xuyên còn chân dài tay dài, ngồi ở trên bàn ăn chắc cũng khó chịu.

“Hay là ra bàn trà ăn nhé?” Cô ngượng ngùng nói.

Phó Doanh Xuyên nói: “Chỗ này cũng được.”

Cô mím chặt môi để kiềm chế nụ cười của mình, sau đó dùng đũa dùng một lần gắp cho anh một miếng tôm đã bóc vỏ.

Hương vị của các món ăn rất ngon.

Ngay cả một người đã quen ăn sơn hào hải vị như Phó Doanh Xuyên cũng phải thừa nhận rằng những món ăn được nấu tại nhà như vậy sẽ ngon miệng hơn. Hơn nữa, đây còn là tự tay cô làm, vô hình trung đã tăng thêm một vài cấp bậc trong lòng anh.

“Cơ hội nói với em lần trước chắc phải chờ một chút.” Anh đột nhiên nói.

Tô Diệu Ngôn sửng sốt, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không sao, không sao! Chuyện này cũng không phải chuyện một chốc một nhát là được, thời điểm rất quan trọng.”

Phó Doanh Xuyên nói “Ừ”.

Thật ra, không phải là không có kịch bản, chỉ là anh xem đều thấy không thích.

Hoặc là có những cảnh hành động nguy hiểm; Hoặc là phải đến nơi hoang dã để quay; Hoặc là —— Có cảnh hôn.

Vì vậy, trợ lý Thiệu đã bị điều tới Cape Town xa xôi vì không thể chọn được kịch bản phù hợp và tiềm năng. Cape Town lại càng thêm chào đón anh ta.

“Đúng rồi, hôm nay em đã nói chuyện với Nhuyễn Nhuyễn qua điện thoại.” Tô Diệu Ngôn đổi chủ đề: “Cô ấy ở nước ngoài rất vui vẻ, còn nói học được rất nhiều điều.”

Nói xong, cô quan sát biểu cảm của Cáo Già.

Không còn cách nào khác.

Đây là “bài tập ở nhà” mà Nhuyễn ái phi đã giao cho cô. Nguyên nhân là bởi vì thời gian trước Phó Doanh Xuyên từng gọi điện thoại đột kích, Nhuyễn ái phi sợ lòi cái đuôi của mình.

Phó Doanh Xuyên bình tĩnh gật đầu, không nói gì.

Tô Diệu Ngôn gắp một miếng cá cho vào miệng, do dự không biết có nên nói nhiều hơn không? Nhỡ đâu anh không hiểu đúng thì…”

“Em có thể chấp nhận một người đàn ông lớn hơn em nhiều tuổi không?”

“…”

“Người đàn ông mà anh đề cập đến là một kẻ si tình, lớn hơn nhiều tuổi.”

“…”

Tô Diệu Ngôn lập tức dựng tóc gáy!

Chủ đề nói chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại trở thành… Không đúng, anh hỏi chuyện này để làm gì? Anh có ý gì! Lại nghi ngờ cô yêu sớm sao?

Có trời đất chứng giám, cô mới chỉ 22 tuổi thôi!

“Em, em… Ức!”

Cô đột nhiên che cổ họng của mình, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng.

“Có chuyện gì vậy?” Phó Doanh Xuyên đặt đũa xuống, đứng dậy đi tới bên cạnh cô: “Để anh xem.”

Tô Diệu Ngôn không muốn cho anh xem.

Nhưng ——

“Hình như là, là cá, hóc xương cá.”

Bình luận

Truyện đang đọc