KHÚC ƯỚC NGUYỆN

Editor: Yuu
Tô Diệu Ngôn không nghĩ rằng những lời Quý Nghiêu vừa nói có gì sai.

Tích cách của Quý Nghiêu rất ôn hòa, luôn khiêm tốn và lịch sự, hơn nữa anh ấy gọi “ngài Phó” như vậy là rất chính xác và hợp lý.

“Tay của anh Phó bị thương nên tới đây để khám.” Cô giải thích: “Bây giờ bọn em phải đi rồi, anh mau đi làm việc đi.”

Quý Nghiêu cười nói: “Vậy anh cũng không tiễn em nữa. Em cũng chú ý sức khỏe một chút, đừng để lúc nào cũng tới bệnh viện. Lúc về chúng ta liên lạc Wechat sau.”

Tô Diệu Ngôn gật đầu.

Nhưng hai người họ vừa dứt lời, trong phòng khám như bị nhấn nút tạm dừng.

Phó Doanh Xuyên bất động, Phan Tiểu Bảo và Thiệu Nam cũng bất động, ngay cả bác sĩ với Quý Nghiêu cũng bất động. Chẳng lẽ lời nói của cô có thần chú gì sao? Còn có hiệu ứng như này nữa.

Trong không khí có chút bối rối không thể giải thích được.

Tô Diệu Ngôn nhìn Phó Doanh Xuyên, người này vẫn bình thản đứng tại chỗ, bộ dạng giống như giảo định thanh sơn bất phóng tùng (*).

(*) Giảo định thanh sơn bất phóng tùng: Một câu thơ trong bài “Trúc thạch” của nhà thơ Trịnh Tiếp, có nghĩa là Bám vách núi không hề buông lỏng.

Như này là sao?

Cũng may không khí quỷ dị này chỉ kéo dài trong 10 giây, trợ lý Thiệu đã dũng cảm lên tiếng phá vỡ.

“Bác sĩ, còn phải chú ý tránh những thứ gì nữa không vậy?” Hỏi xong, trong lòng Thiệu Nam thầm khen mình thật là thông minh.

Tô Diệu Ngôn nghe vậy liền đi tới bên cạnh Phó Doanh Xuyên, kiểm tra tay anh, ngẩng đầu hỏi: “Có nên đi tiêm không ạ?”

Ánh mắt điều tra của Phó Doanh Xuyên như có như không mà đảo quanh Quý Nghiêu một vòng, cuối cùng cũng giải huyệt thành công. Anh trả lời: “Được.”

***

Lúc kết thúc mọi chuyện ở bệnh viện thì trời đã gần tối.

Thiệu Nam nói rằng đã đặt phòng riêng ở Thủy Tương Gian, có thể tới đó bất cứ lúc nào.

Tô Diệu Ngôn không có ý định sẽ ăn bữa tối cùng anh, cô vừa mới bị loại khỏi đoàn phim, thật sự rất đau đầu và chán nản. Nhưng Phan Tiểu Bảo lại cực kỳ không hiểu chuyện, còn nói thẳng là lần này Phó tổng bị thương, bữa cơm này coi như là để bồi thường.

Khi mọi người rời khỏi bệnh viện, chị Thiến đã gọi tới.

Tô Diệu Ngôn ra hiệu bảo mọi người lên xe trước, còn mình thì đi tới một nơi yên tĩnh phía sau cột lớn để nghe điện thoại.

Vừa mới kết nối điện thoại liền nghe thấy tiếng quát lớn.

“Cô nghĩ mình là ai vậy? Cho rằng lần trước lên hotsearch là tai to mặt lớn lắm rồi đúng không? Mọi người đến xếp hàng sớm ở trung tâm thương mại còn được lên hotsearch đó! Một người mới còn không bằng tép riu như cô lại dám đắc tội với phó đạo diễn, ai cho cô lá gan lớn như vậy hả!”

Tô Diệu Ngôn siết chặt điện thoại, cảm xúc tiêu cực tích tụ lại quá lâu trong lòng đã đạt đến mức mất kiểm soát, nhưng cô vẫn phải cố gắng bình tĩnh giải thích chuyện gì đã xảy ra.

Nào ngờ, chị Thiến lại chỉ cười chế nhạo cô.

“Chuyện như vậy trong giới xảy ra không ít, cô xử lý không tốt, từ chối không tốt, điều đó có nghĩa hoặc là cô không có chỗ dựa, hoặc là EQ quá thấp.” Chị ta nói: “Gần đây cô không cần phải tới công ty tập huấn nữa, còn về chuyện cô có ký hợp đồng với công ty chúng tôi sau khi tốt nghiệp hay không… Tôi cho cô lời khuyên cuối cùng, tự đi bằng hai chân đi.”

Trong ống nghe vang lên từng tiếng tút tút, nghe rất giống giọng điệu tức sôi máu của chị Thiến.

“Chắc chắn là công ty hắt nước đi!” Phan Tiểu Bảo ở trong xe tức giận nói: “Mấy người đó đều chỉ là những kẻ hám danh lợi.”

Phó Doanh Xuyên nghiêng đầu nhìn, tấm lưng mảnh mai của cô gái hiện lên sự cô đơn và bất lực khó tả giữa đám đông.

Một lúc sau, Tô Diệu Ngôn lên xe.

Trên mặt cô nở một nụ cười nhẹ, không thể nhìn ra được chút mất mát hay uể oải nào trên đó, chỉ nói xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu.

Phó Doanh Xuyên yên lặng đưa cho cô một chai nước, cô vui vẻ cầm lấy.

Xe ngừng lại ở bãi đỗ xe tư nhân của Thủy Tương Gian.

Tô Diệu Ngôn và Phan Tiểu Bảo đi theo Phó Doanh Xuyên qua chín đoạn hành lang, đi tới một gian đình nhỏ ở giữa hồ. Ở đó có mấy cô gái mặc sườn xám màu xanh nhạt đoan trang, xinh đẹp đang đợi sẵn ở ngoài đình để tiếp đón.

Phan Tiểu Bảo đã từng này tuổi nhưng chưa từng đi tham quan hay nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy, anh ta nóng lòng muốn chụp mấy bức ảnh, nhưng đều phải từ bỏ ý định trước ánh mắt rũ xuống của Tô Diệu Ngôn.

Phó Doanh Xuyên đưa thực đơn cho Tô Diệu Ngôn.

Tô Diệu Ngôn thầm nghĩ báo giá ở đây chắc chắn không phải thứ mà kẻ nghèo hèn như cô từng nhìn thấy: “Em ăn gì cũng được. Nhưng anh không thể ăn cay hay nhiều dầu mỡ quá, thịt cừu, thịt bò hoặc là hải sản cũng… Không được.”

Phó Doanh Xuyên cũng không nhận ra lông mày của mình đang giãn ra khi nghe cô nói những lời này.

Anh gọi một vài món thiên ngọt, còn lại giao cho Thiệu Nam xử lý.

Gió đêm mát mẻ, những tấm màn vải lụa quanh mái đỉnh nhỏ khẽ lay động trong gió, thật giống một bức tranh thủy mặc vùng sông nước Giang Nam yên bình, uyển chuyển, thật sự khiến tâm trạng người ta trở nên vui vẻ và sảng khoái.

Phan Tiểu Bảo thực sự muốn chụp ảnh!

Nhân lúc Tô Diệu Ngôn không để ý, anh ta lần mò tìm điện thoại, kết quả tiếng điện thoại đột nhiên vang lên khiến anh ta sợ hãi tới mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

“Không phải, tôi xin lỗi.”

Anh ta giơ tay lên, vừa nhìn thấy tên người gọi tới, hét lớn: “Diệu Diệu! Là đạo diễn Trần! Đạo diễn Trần, Trần Thiên!”

Trần Thiên, phó đạo diễn đồng hành cùng với Tạ Hoài Thâm, cũng là người mà Tô Diệu Ngôn đã hiểu lầm lúc trước.

“Sao đạo diễn Trần lại gọi điện tới?” Tô Diệu Ngôn khó hiểu, đột nhiên thấy căng thẳng: “Không phải muốn xóa phần của em đấy chứ?”

Phan Tiểu Bảo trợn tròn mắt: “Em có bị ngốc không vậy? Nếu người ta muốn xóa phần của em thì còn gọi tới thông báo chắc? Người ta đâu có rảnh đâu.”

Nhưng mục đích của cuộc gọi này là gì?

Bởi vì mục đích thực sự không rõ ràng nên Phan Tiểu Bảo đã bấm nút loa ngoài.

“Xin chào đạo diễn Trần!”

Trần Thiên bật cười: “Tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”

Phan Tiểu Bảo và Tô Diệu Ngôn liếc nhìn nhau.

“Gần đây có một bộ phim truyền hình lấy bối cảnh dân quốc đang tuyển diễn viên.” Trần Thiên nói: “Đạo diễn này từng là bạn học với tôi, nhưng mà, hừm, cậu ta vẫn còn phải xách dép cho Hoài Thâm nhiều lắm. Mấy hôm trước ăn cơm, Hoài Thâm có đề cử Tô Diệu Ngôn với đạo diễn đó. Lúc nào có thời gian thì cậu chuyển lời tới cô ấy, một ngày nào đó tới nói chuyện với đạo diễn…”

“Có thời gian, có thời gian, có thời gian!” Phan Tiểu Bảo che miệng Tô Diệu Ngôn lại, phát ra những tiếng hét chói tai.

Như này gọi là gì?

Như này gọi là cái cũ sẽ không rời đi và cái mới sẽ không đến! Như này gọi là núi sau cao hơn núi trước! Như này gọi là cánh cửa kia đóng lại thì một cánh cửa khác sẽ mở ra!

Phan Tiểu Bảo tiếp tục nói: “Đạo diễn Trần, cảm ơn anh rất nhiều! Cảm ơn cả đạo diễn Tạ nữa. Anh yên tâm, Diệu Diệu nhà chúng tôi cũng có thể coi là do các anh đào tạo ra, chắc chắn sẽ không làm các anh mất mặt. Nếu một ngày nào đó có cơ hội, anh…”

“Vậy thì bảo Tiểu Diệu Diệu nói lời cảm ơn với tôi đi.”

Một giọng nam nhẹ nhàng mà quyến rũ vang lên trong điện thoại, nhưng tiếng gọi “Tiểu Diệu Diệu” đó lại càng thêm nhẹ nhàng, càng thêm ái muội, càng thêm có chút gấp gáp và khiêu khích, thậm chí còn phong trần hơn cả những tấm vải lụa trong mái đình.

“Tạ, đạo diễn Tạ? Xin chào.” Khóe miệng Phan Tiểu Bảo giật giật: “Diệu Diệu không ở bên cạnh tôi, lát nữa tôi sẽ truyền đạt lại giúp anh.”

Dưới áp lực chưa từng có, anh ta như cái dao cùn thái thịt mà chờ Tạ Hoài Thâm nói xong câu “Cậu nhất định phải nói với Tiểu Diệu Diệu” rồi mới cúp điện thoại.

Gió thổi lồng lộng, những gợn sóng trên mặt nước xô đẩy tầng tầng lớp lớp, tạo nên khung cảnh “Nước hồ Tây, nước mắt tôi”.

Thiệu Nam đã làm việc nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp khó khăn nào như trong khoảng thời gian này.

Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Boss nhà mình như chìm xuống đáy hồ, anh ta liền cảm thấy nghẹt thở giống như mình cũng đang chìm xuống theo.

Trước là bác sĩ nam trẻ tuổi, bây giờ là đạo diễn phong lưu, hài hước.

Thật quá kích thích!

“Chuyện đó, chuyện đó, đạo diễn Tạ này, chỉ là hài hước thôi.” Bản thân Phan Tiểu Bảo cũng không tin vào những điều mình vừa nói: “Còn thích đặt biệt danh cho người khác nữa, còn quan tâm tôi, hỏi han tôi, gọi Tiểu Bảo Bảo. Ai da ~ Tôi nghe xong cũng nổi da gà!”

Sự im lặng chết chóc tràn ngập trong mái đình.

Tô Diệu Ngôn siết chặt hai tay trên đầu gối. Cô muốn giải thích với Phó Doanh Xuyên rằng cô không liên quan gì đến Tạ Hoài Thâm, ngay cả khi quay《 Tuế Hoa như ca 》, ngoại trừ hai lần quay phim của cô ra thì cô với Tạ Hoài Thâm chưa từng nói chuyện riêng.

Nhưng sao hôm nay lại… Tiểu Diệu Diệu!

Cô tức muốn giậm chân, lại lén lút ngước mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy góc nghiêng lạnh lùng của anh, hàng lông mi dài rũ xuống trước mặt, nhìn không khác biệt so với bình thường lắm.

Chắc anh cũng không suy nghĩ gì nhiều đâu nhỉ.

Cô nhất thời không biết mình nên vui hay nên buồn nữa. Bởi vì thật ra anh cũng chẳng quan tâm đến những scandal tình ái của cô.

Nhưng dưới góc nhìn của Thiệu Nam, đặc biệt là khi nhìn thấy tay của Boss nhà mình, anh ta có thể nhìn thấy gân xanh như muốn nứt toạc trên mua bàn tay của Boss.

Nhưng hỉ nộ của Phó Doanh Xuyên trước mặt mọi người đều là vô hình, anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế, dời tất cả cảm xúc xuống bàn tay.

Về chuyện này, Thiệu Nam là người gần gũi nhất nên hiểu rất rõ.

Bữa cơm này đã được định mệnh an bàn rằng sẽ diễn ra một cách âm thầm, thức ăn hòa cùng với làn gió mát trên hồ tiến vào bụng mọi người, đem tới hương vị khác lạ…

Sau khi ăn xong, Phan Tiểu Bảo giúp Tô Diệu Ngôn quay lại trung tâm thương mại trước đó để lấy xe, Tô Diệu Ngôn theo Phó Doanh Xuyên rời đi.

Không khí trong xe cũng không khá hơn trên bàn ăn là mấy.

Thiệu Nam bối rối ngồi trên ghế phụ, chỉ mong muốn nhanh chóng rời khỏi cuộc chiến không có thuốc súng này. Anh ta còn muốn gửi thêm tiền về nhà cho ba mẹ nữa.

Nhưng nào ngờ, người nào đó lại tuyên chiến trước.

“Tạ Hoài Thâm.” Phó Doanh Xuyên nhẩm ba chữ này bằng giọng điệu lạnh lùng: “Là ông bầu của em sao?”

Tô Diệu Ngôn sửng sốt, chợt nhớ tới lời nói của mình khi ở nhà hàng La Nạp, trả lời: “Vâng, là anh ấy đã phát hiện ra em. Nhưng trước đó em cũng chưa từng liên lạc với anh ấy, anh ấy nhìn thấy em ở studio của chị A Lệ…”

“Vậy nên sau khi quay phim xong còn nhớ thương tới em mà muốn giới thiệu phim của người khác cho em đóng sao?” Phó Doanh Xuyên cướp lời cô, giọng điệu mang theo khí thế hùng hổ: “Ở một nơi thực tế như giới giải trí cũng có chuyện tốt như vậy sao?”

Không hiểu sao khi nghe mấy chữ “giới giải trí” được thốt ra từ miệng anh, Tô Diệu Ngôn lập tức nhớ lại cảnh tượng năm đó khi cô đối mặt với Sầm San.

Rốt cuộc thì bọn họ cũng không tin cô có thể đạt được thành tựu gì đó.

Cũng đúng, chẳng phải hôm nay cô đã bị công ty giáo huấn một trận sao? Không chừng sau khi tốt nghiệp cũng không ký được hợp đồng, rất rất có khả năng sau khi tốt nghiệp sẽ thất nghiệp.

Tô Diệu Ngôn thầm cười khổ nhưng cũng không có tâm trạng giải thích, thấp giọng nói: “Em với anh ấy không có quan hệ gì. Nếu có, thì đó chính là quan hệ công việc. Còn lại thì tùy anh nghĩ.”

Còn giận dỗi với anh nữa?

Phó Doanh Xuyên quay đầu, không nói gì nữa.

Xe dừng lại ở tiểu khu Danh Điển, Tô Diệu Ngôn cúi đầu nói “Cảm ơn” rồi vội vàng rời đi. Phó Doanh Xuyên cũng lập tức ra lệnh lái xe đi, hai người thi nhau phân cao thấp trong vô hình.

Trên đường trở về, mấy lần Thiệu Nam muốn nhảy khỏi xe để tránh xa rắc rối.

Nhưng lại nghĩ tới những phần thưởng cuối năm, đành phải ngửa cái đầu chó ra thử thăm dò: “Phó tổng, chuyện của cô Tô… Anh có muốn can thiệp vào không?”

“Cậu rảnh lắm sao?” Phó Doanh Xuyên nhướng mi, ánh mắt sắc bén tràn đầy sự không kiên nhẫn: “Cape Town vừa mới thành lập một chi nhánh mới, chuyển cậu tới đó.”

Thiệu Nam khóc không ra nước mắt!

Làm trợ lý của vị tổng giám đốc này đã khó khăn rồi! Làm trợ lý cho một vị còn có nhãn lực hơn người càng khó hơn!

“Phó tổng, là tôi lắm miệng. Tôi…”

Phó Doanh Xuyên giơ tay ý bảo anh ta ngậm miệng lại, sau đó nói: “Có phải trước đây Tiết tổng của Giải trí Hoàn Thái định tổ chức một buổi tiệc đúng không?”

Trước đây nào cơ.

Một năm có 365 ngày, mấy công ty giải trí có 300 ngày để bước lên con tàu lớn của Minh Huy, cho dù là một công ty giải trí sừng sỏ như Hoàn Thái cũng không ngoại lệ.

“Tiết tổng cũng đã cử thư ký gọi đến văn phòng chúng ta vào thứ hai vừa rồi, hỏi anh có muốn lộ mặt tham dự buổi tiệc rượu của bọn họ không.” Thiệu Nam nói một cách nghiêm túc, cũng không dám nhìn trộm xem anh như thế nào.

Phó Doanh Xuyên hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhàn nhạt nói: “Cậu sắp xếp thời gian đi.”

“Vâng.”

Thiệu Nam cảm thấy mình đã bị cuốn vào một cơn bão đẫm máu.

***

Cuối tuần, Tô Diệu Ngôn về nhà như đã hẹn.

Khu nhà dành cho người nhà nhân bệnh viện bây giờ đã có thêm nhiều thiết bị tập thể dục mới so với năm đó. Cây ngô đồng ở cửa cũng đã cao lớn hơn.

Ông Tạ thích chơi cờ năm đó cũng đã di cư ra nước ngoài với con cái, bây giờ những ông lão thích chơi cờ vây cũng không còn mời cô chơi nữa.

Tô Diệu Ngôn lấy chìa khóa ra mở cửa.

Ngay khi vừa bước vào cửa, mùi thơm của cơm cùng với vị ngọt béo của thịt Đông Pha đã ập vào mặt.

“Mẹ, con về rồi đây.” Khi nói lời này, giọng điệu của cô thoải mái và vui vẻ nhất trong tuần này.

Tô Dục Văn đang xào rau nên không thể ngó ra được, bà tăng âm lượng lên một chút: “Con rửa tay trước đi. Trên bàn có hoa quả đó, nhưng đừng ăn nhiều quá.”

Tô Diệu Ngôn bước vào phòng khách.

Lệ Hạo vác quả đầu như ổ gà bước ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy chị gái còn có chút sững sờ, chậm rì rì nói: “Chị về rồi à.”

“Giờ này vẫn còn ngủ sao.” Cô nhíu mày: “Thanh xuân đáng quý để em tiêu xài như này à?”

Lệ Hạo ngáp một cái thật dài, mặc kệ cô.

“…”

Tên nhóc thối này càng lớn càng thiếu đánh.

Nửa tiếng sau, cả nhà quây quần bên bàn tròn, bắt đầu dùng bữa.

“Mẹ thấy hình như con lại gầy đi thì phải.” Tô Dục Văn thở dài: “Công việc quan trọng, sức khỏe cũng quan trọng, con đừng coi thường. Đến lúc tới tuổi như mẹ mà ốm đau thì cũng chỉ một mình con chịu.”

Tô Diệu Ngôn cho một miếng thịt Đông Pha vào miệng, cười vui vẻ: “Mẹ yên tâm, con đã tính toán kỹ lượng calo rồi, tuyệt đối đặt dinh dưỡng lên hàng đầu.”

“Mẹ, chị của con còn chưa đi làm, nhỡ béo lên thì còn làm được gì chứ?” Lệ Hạo đặc biệt thoải mái mà nói: “Đến lúc đó không thể tới chùa tu được, chùa không nuôi nổi một người béo đâu. Ai… Ai ui!”

Tô Diệu Ngôn dẫm lên chân cậu ở dưới gầm bàn.

Tô Dục Văn bảo Lệ Hạo từng chọc chị mình nữa, sau đó nói: “Mẹ vẫn luôn nói câu nói đó, con có ước mơ thì hãy chiến đấu vì nó. Nhưng nếu thật sự không được thì hãy tìm cho mình một lối thoát khác. Mọi con đường đều dẫn đến thành công, không phải chỉ có làm diễn viên mới tìm được giá trị của cuộc sống.”

“Con biết mà.” Tô Diệu Ngôn gật đầu, tay cầm đũa hơi siết chặt một chút: “Trước khi tốt nghiệp con sẽ suy nghĩ lại chuyện này.”

“Mẹ tin con, cũng luôn ủng hộ con. Em trai con…” Bà nhìn con trai mình.

“Ủng hộ, ủng hộ, cổ vũ, cổ vũ.” Lệ Hạo giơ tay lên như cạn kiệt sức lực: “Chị tuyệt nhất!”

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện.

Khi đang nói chuyện, cũng không biết đề cập đến chuyện gì, Tô Dục Văn đột nhiên nói: “Hôm trước mẹ đến bệnh viện số 4 để phát biểu, ở đó có một bác sĩ thực tập tên là Quý Nghiêu đã có một bài phát biểu rất xuất sắc, mẹ rất có ấn tượng. Sau đó, cậu ấy cũng tới hỏi mẹ mấy vấn đề, còn nói là bạn học của con.”

“Anh Quý Nghiêu sao ạ?

“Con cũng quen sao?” Tô Dục Văn không nghĩ tới.

Lệ Hạo gật đầu: “Học ở trung học Thực Nghiệm, hơn chị con một lớp, vừa tốt bụng vừa thân thiện, trước đây từng giảng rất nhiều bài tập cho con.”

“Vậy sao.”

Tô Diệu Ngôn cũng gật đầu, không nghĩ nhiều cũng không hỏi nhiều.

***

Vài ngày nữa trôi qua.

Tô Diệu Ngôn luôn nhớ tới chuyện mà Trần Thiên đã nói trên bàn ăn ngày hôm đó, bảo cô tới gặp đạo diễn phim truyền hình.

Cuối cùng, vào một buổi chiều đầy nắng, Phan Tiểu Bảo nói rằng Trần Thiên gọi điện tới cho anh ta, hẹn gặp nói chuyện ở Nguyệt Đình Hiên vào buổi tối.

Tô Diệu Ngôn trang điểm nhẹ nhàng theo phong cách retro cho bản thân, đặc biệt còn trang điểm cẩn thận hơn cho phần mắt, cũng không quá phô trương, lại như không làm gì cả. Cô còn chọn một chiếc váy cạp cao màu vàng nghệ khá đẹp kết hợp với thắt lưng, phù hợp hoàn hảo với phong cách trang điểm retro của mình.

Sau khi hoàn thành, cô chuẩn bị đi ra ngoài tiểu khu để bắt taxi. Xe của cô đã hết hạn đăng kiểm vào ngày hôm nay.

Tô Diệu Ngôn xinh đẹp đi xuống dưới.

Cô ngâm nga một bản nhạc và tự nhủ với mình rằng, còn chưa đi đến cuối cùng thì đừng thấy buồn hay nghĩ sẽ từ bỏ, có lẽ con đường đang chờ cô phía trước sẽ đem đến cho cô hy vọng thì sao.

Nhưng, hy vọng còn chưa nhìn thấy thì một chiếc Maybach màu bạc đã chặn đường cô lại.

Phó Doanh Xuyên thấy người xuất hiện liền mở cửa xuống xe.

Hôm nay trời không quá nóng nhưng anh vẫn mặc áo vest. Thật ra Tô Diệu Ngôn đã muốn hỏi mấy lần rằng anh có thể cởi nó ra được không? Nhìn nóng đến phát hoảng.

Mà Phó tổng nếu không mặc vest thì cũng là quần tây đen và áo sơ mi đen, tay áo được xắn lên một cách tùy ý để lộ ra cánh tay trắng lạnh, cổ áo cũng được cởi hai cúc áo, khác hẳn một trời một vực với bộ dạng đi làm bình thường.

Lười biếng, giản dị, còn tràn đầy sức sống của tuổi trẻ nữa.

“Đi đâu?” Anh hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ.

Kể từ lần tạm biệt không vui vẻ lần trước, bọn họ đã rơi vào trạng trái “Cả đời không nhìn mặt nhau”. Bây giờ đối mặt với sự thăm hỏi bất ngờ của anh, Tô Diệu Ngôn phản ứng không kịp, tim còn đập nhanh hơn.

“Nguyệt Đình Hiên.” Cô thành thật giải thích: “Anh tình cờ đi ngang qua đó sao?”

Phó Doanh Xuyên không đáp lại, chỉ nói: “Lên xe.”

Cô đứng bất động. Cô là người sẽ tùy tiện lên xe người khác sao?

“Đưa em đi.” Phó Doanh Xuyên lại nói: “Chỗ này không gần.”

“…”

Một chuyến đi nhờ xe không trả lời cũng không hỏi han.

Trong xe lúc này không phát nhạc, không khí quá yên tĩnh khiến người ta thật sự không thoải mái.

Tô Diệu Ngôn lại không thể mở cửa sổ thông gió ra được. Nhưng nghĩ tới cuộc nói chuyện lần đó, những lời Phó Doanh Xuyên nói cũng không có gì khác thường, chỉ là cô bỏ thêm quá nhiều tình tiết kịch tính mà thôi. Xét cho cùng, một người có vị thế như Tạ Hoài Thâm nói như vậy cũng quá vô lễ.

Hơn nữa… Anh đột nhiên nói như vậy, có phải anh cũng quan tâm đến thế giới tình cảm của cô đúng không?

Trong lòng có chút vui mừng.

Tô Diệu Ngôn hắng giọng, cố gắng tìm chủ đề để nói nhưng lại không có gì để nói cả: “Sao anh lại tới đây? Tới để làm việc sao?”

Phó Doanh Xuyên liếc nhìn hàng ghế sau: “Cô có thứ muốn đưa cho em.”

Cô, Phó Lam, mẹ của Mạnh Nguyễn.

“Sao tự nhiên dì Lam lại tặng quà cho em?” Cô quay người lại với lấy cái túi: “Hơn nữa em có nghe Nhuyễn Nhuyễn nói, dì Lam rất bận rộn trong khoảng thời gian này, vẫn luôn ở nước ngoài làm việc.”

Phó Doanh Xuyên mím môi dưới, yết hầu chậm rãi cuộn lên xuống: “Không biết. Anh chỉ phụ trách mang tới cho em thôi.”

“Ồ.”

Tô Diệu Ngôn mở túi ra. Bên trong có rất nhiều loại thực phẩm chức năng, còn có một cuốn sách《 FBI dạy bạn cách đọc tâm trí và nhìn thấu khả năng ngụy trang của con người  》.

“…”

Thực phẩm chức năng còn có thể hiểu được, nhưng quyển sách này là thứ quái quỷ gì vậy?

Cô ngẩng đầu định hỏi, vừa lúc xe rẽ vào ngã tư, đi theo con đường ngược lại với Nguyệt Đình Hiên.

“Có phải anh đi nhầm đường rồi không?” Tô Diệu Ngôn vội nói: “Có lẽ…”

Phó Doanh Xuyên tăng ga, quay sang nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng: “Không nhầm đường.”

Còn muốn đi gặp tiểu bạch kiểm sao?

Đừng có mơ.

Bình luận

Truyện đang đọc