Editor: Yuu
Cuộc sống thường ngày của Tô Diệu Ngôn lại trở về như trước.
Tuần nghỉ lễ tháng 11, cô đến studio Diệp Tử để chụp hình theo lịch đã hẹn trước.
Chủ studio tên là Diệp Nhiễm, Tô Diệu Ngôn tình cờ gặp và kết bạn với cô ấy. Diệp Nhiễm nhìn ra được nét đẹp thanh thuần của một cô thiếu nữ đan xen cùng vẻ yêu kiều của một người phụ nữ trên người cô, vì vậy cô ấy đã thuê cô làm người mẫu cho mình.
Bây giờ, hai người đã quen nhau được gần một năm, họ đã trở thành những người bạn tri kỷ, tâm sự đủ thứ chuyện với nhau.
“Tâm trạng của em hôm nay không được tốt lắm.” Diệp Nhiễm gạt tàn thuốc: “Đổi sang bộ màu đen đi, đủ phiền muộn.”
Tô Diệu Ngôn vào phòng thay đồ để thay quần áo, nhân tiện tẩy lớp trang điểm trên mặt đi, chỉ để lại mặt mộc.
Diệp Nhiễm đi vào, trên tay cầm điếu thuốc vừa mới được châm, lười biếng dựa vào tường, cười nói: “Kỹ năng trang điểm của em không thua gì mấy người chuyên nghiệp cả. Thuê em thực sự tiết kiệm cho chị rất nhiều tiền, một người đa năng.”
Tô Diệu Ngôn nhìn người phụ nữ đó qua gương, nhướng mày nói: “Nhà thiết kế Diệp không tính tăng lương cho em sao?”
Diệp Nhiễm chưa đến 40 tuổi, ngày thường trông cẩu thả, không chăm chút bản thân, nhưng trời sinh cô ấy trẻ trung. Khi mới tiếp xúc, cô ấy có thể coi là cô gái trẻ nghệ thuật nhưng cũng đa sầu đa cảm. Sau một thời gian dài tiếp xúc, cô ấy thực ra là một nữ hán tử còn giữ được trái tim thiếu nữ.
Diệp Nhiễm kéo lại chiếc khăn choàng bị tuột, nhả một vòng khói: “Nhắc đến tiền là lại đau khổ.”
Nửa tiếng sau, Tô Diệu Ngôn tiếp tục chụp ảnh.
Xong xuôi mọi việc thì cũng đã là giữa trưa, hai người gọi hai phần mì chua cay, ăn vui vẻ ở trong studio.
“Đang suy xét đến học viện Điện Ảnh sao?” Diệp Nhiễm đột nhiên hỏi.
Tô Diệu Ngôn làm rớt nước dùng ra ngoài, cô cầm lấy một tờ giấy lau miệng, đáp: “Không hẳn ạ, bởi vì dù em có tính như thế nào thì cũng đều phải chi tiêu một khoản lớn.”
Diệp Nhiễm chạm vào bao thuốc, chạm được nửa chừng lại nói: “Lý giải được băn khoăn, nhưng không giải quyết được băn khoăn.”
Điều kiện bẩm sinh của Tô Diệu Ngôn là điều tốt nhất mà Diệp Nhiễm từng thấy.
Cô ấy làm trong ngành thiết kế thời trang, đương nhiên đã gặp rất nhiều mỹ nam, mỹ nữ. Tô Diệu Ngôn xinh đẹp là điều ai cũng biết, nhưng nhìn kỹ, cô có thể không phải bông hoa đẹp nhất trong vườn hoa, nhưng tuyệt đối có thể thu hút được ánh mắt người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Diệp Nhiễm không muốn những người hay những thứ xinh đẹp như vậy bị chôn vùi.
“Còn trẻ, hãy làm những gì mình muốn, làm được càng sớm càng tốt, đừng để sau này nhìn lại lại thấy hối hận.” Diệp Nhiễm hút một thiếu thuốc, ánh mắt ngưng thần trong giây lát.
Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi xong, Tô Diệu Ngôn rời studio, đi tới nhà ga.
Trước đây cô chưa từng đi tuyến xe buýt này bao giờ. Xe buýt đi ngang qua trụ sở của tập đoàn Minh Huy ở CBD (*) sau bốn điểm dừng.
(*) CBD (Central business district): là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với “quận tài chính” của thành phố.
Tập đoàn Minh Huy là một trong những tập đoàn về bất động sản hàng đầu trong nước, bất kỳ dự án nào của bọn họ cũng có thể hái ra hàng tỷ đô. Bác của Mạnh Nguyễn là Phó Nham, mẹ cô ấy là Phó Lam, là hai người đứng đầu tập đoàn. Mà Phó Nham là ba của Phó Doanh Xuyên.
Tô Diệu Ngôn nghiêng đầu nhìn căn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà.
Trên cửa kính phản lại những hình ảnh bận rộn, giống như một bức tranh lớn ghi lại những khung cảnh trong thoáng chốc, hết khung hình này đến khung hình khác. Ô tô, xe điện, người đi đường, tuy nhỏ bé nhưng lại gần ngay trước mắt. Tòa nhà uy nghiêm, hùng vĩ, nhưng lại xa tận chân trời.
Tô Diệu Ngôn thoáng rũ mắt, ngồi thẳng lại.
Con gấu bông được sửa lại rất cẩn thận, đối phương còn tiến hành vệ sinh rất chuyên nghiệp, con gấu sạch sẽ, thơm tho, cảm giác lúc ôm trong tay giống y lúc vừa mới mua.
Cô rất biết ơn, nhưng mỗi khi nhìn thấy con gấu, trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng không thể tả nỗi.
Có lẽ là bởi vì người đó đã vì cô mà làm một chuyện quan trọng như vậy, mà cô lại chưa từng tự mình trịnh trọng nói lời cảm ơn, vì vậy luôn thấy có chút tiếc nuối.
Tô Diệu Ngôn đã nghĩ như vậy.
***
Tô Diệu Ngôn xuống xe tại trạm xe buýt của trường trung học Thực Nghiệm.
2 giờ chiều nay là thời gian lớp cô tập dượt vở kịch. Lưu Vân Khiết đã đặc biệt đánh động với trường học, nói rằng tất cả học sinh trong lớp đều có vai.
Tô Diệu Ngôn đi vào phòng học, một số bạn cùng lớp đã đến.
Mọi người đang thảo luận về những gì họ đã làm trong kỳ nghỉ, còn phàn nàn rằng chưa ăn tết đủ đã phải khai giảng… Giọng nói chỉ ngừng lại khi Lưu Vân Khiết bước vào.
“Thời gian rất quý giá, chúng ta đều phải nắm bắt từng phút một.” Cô ấy vỗ vỗ tay rồi đi thẳng vào vấn đề: “Cô đã vạch ra sẵn đặc điểm của từng nhân vật, mọi người chỉ cần diễn tốt những đặc điểm đó là được.”
Tô Diệu Ngôn đã từng đọc “Hồng Lâu Mộng” vào năm lớp 7. Lần này diễn vai Vương Hy Phượng, cô đã luyện tập rất nhiều ở nhà, phân tích động cơ và mục tiêu của nhân vật. Bất cứ khi nào gặp vấn đề không hiểu, cô lại hỏi Tô Dục Văn.
Buổi diễn tập đã diễn ra sôi nổi.
Mọi người diễn một cách cứng nhắc, thậm chí còn không nhớ rõ lời thoại. Lưu Vân Khiết ngồi xem ở một bên nhíu mày lại, lo lắng lần này có thể sẽ bỏ lỡ huy chương vàng.
“Tôi đến chậm, không được ra đón khách.”
Một câu nói bỗng dưng vang lên trong phòng học, khiến mọi người đều kinh ngạc.
Tô Diệu Ngôn bước từng bước nhanh vào trong phòng, trên mặt nở một nụ cười, hai mắt có thần, nắm bắt được tất cả đặc điểm của sự khôn khéo và thông minh của Vương Hy Phượng. Đặc biệt là câu thoại vừa rồi, sự quyền lực đến dọa người đó khiến mọi người không thể hold được trong chốc lát.
Một bạn học phụ trách lời thoại tiếp theo bị choáng, lúc mở miệng lại vô tình bị Tô Diệu Ngôn làm cho nhập tâm trong cảnh này.
Sau khi vở kịch kết thúc, mọi người đều vỗ tay tán thưởng Tô Diệu Ngôn.
“Chọn người thật đúng đắn!” Lưu Vân Khiết cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút: “Nào nào, các bạn khác cũng mau học hỏi bạn Tô Diệu Ngôn đi. Vừa rồi mọi người đều có tiến bộ, chúng ta phải giành được vị trí thứ nhất đó!”
Các bạn học đều tỏ ý chí chiến đấu mạnh mẽ, vây quanh Tô Diệu Ngôn cùng nhau thảo luận…
Buổi diễn tập kết thúc vào khoảng 5 rưỡi.
Lưu Vân Khiết cảm thấy Tô Diệu Ngôn là một hạt giống rất có triển vọng, vì vậy cô ấy đã bảo cô ở lại thêm một chút để nói về Hồng Lâu Mộng.
Khi Tô Diệu Ngôn xách chiếc túi nhỏ rời khỏi lớp học, khuôn viên trường học vắng lặng như một chiếc hộp giấy khổng lồ. Điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem mới biết tên nhóc thối Lệ Hạo bảo cô mua một chai coca về.
“Lại tiêu tiền của mình.” Tô Diệu Ngôn lẩm bẩm. Cô ngước mắt lên liền nhìn thấy Quý Nghiêu đang ngồi ở rìa bồn hoa.
Quý Nghiêu vẫy vẫy tay, chủ động nói: “Lớp các em vừa tập luyện sao?”
Khi hai người đứng đối diện nhau, Tô Diệu Ngôn nói: “Vâng, vừa mới kết thúc ạ. Đàn anh tới trường để tham gia lớp huấn luyện học sinh ưu tú sao? Em tưởng lớp học đó kết thúc vào 4 giờ hơn rồi chứ ạ.”
“Ừ, 4 giờ.” Quý Nghiêu dịch chuyển ánh mắt: “Anh có một vài vấn đề chưa rõ nên đã ở lại hỏi giáo viên. Cùng nhau đến nhà ga nhé?”
Tô Diệu Ngôn nói “Vâng”.
Ra khỏi cổng trường phải rẽ sang một đường khác, đi bộ dọc theo vỉa hè khoảng 3, 4 phút là đến nhà ga.
Tô Diệu Ngôn thuận tay bóc một viên kẹo mềm, lại đưa cho Quý Nghiêu một viên khác.
Một đôi nam nữ nắm tay nhau đi về phía bọn họ, mái tóc dài của cô gái khẽ bay, như một chú chim nhỏ nép vào lòng người kia; Chàng trai nhìn cô gái, thân mật gạt sợi tóc mai trên má cô gái, mỉm cười nói gì đó với cô ấy, cô gái đỏ mặt.
“Sao vậy?” Quý Nghiêu đang nói về Toán học, nhưng lại không nhận được câu trả lời, quay đầu sang thì thấy cô đang thất thần: “Đang nghĩ gì vậy? Tâm trạng không được tốt sao?”
Tô Diệu Ngôn lắc đầu, cô vứt vỏ kẹo vào thùng rác rồi đi về phía trước, Quý Nghiêu đi theo phía sau.
Tới gần nhà ga, Tô Diệu Ngôn đột nhiên dừng lại, nghiêm túc hỏi: “Có phải con gái để tóc dài sẽ xinh hơn đúng không ạ?”
Quý Nghiêu nhìn mái tóc ngắn ngang vai hoàn toàn phù hợp với khuôn mặt thanh tú của cô, hắng giọng nói: “Đều, đều đẹp. Tóc ngắn hay tóc dài cũng chỉ là sự lựa chọn thôi.”
Cách đó không xa, chiếc Bentley màu đen đang dừng chờ đèn đỏ.
Lão Thượng liếc mắt nhìn cửa hàng gấu bông trên đường, chợt nhớ tới điều gì đó, liền nói: “Thiếu gia, cô gái nhỏ lúc trước đã giặt sạch áo vest của cậu, tôi đang để ở trong cốp xe.”
Tay đang lật tài liệu của Phó Doanh Xuyên thoáng dừng lại, đôi má ửng đỏ của cô gái nhanh chóng hiện lên trong tâm trí anh. Hình ảnh này vừa mượt mà, lại vừa mơ hồ giống như màn nước, chỉ cần thoáng qua, mặt nước liền lay động.
***
Ngày diễn ra hội diễn kịch.
Trường học bắt đầu chuẩn bị mọi thứ từ sau 4 giờ chiều. Hội diễn kịch được tổ chức mỗi năm một lần, là một hoạt động đặc trưng của trường trung học Thực Nghiệm, chỉ học sinh lớp 11 mới được tham dự. Lớp nào dành được giải vàng sẽ được nêu tên trên bảng thông tin trong đại sảnh của trường.
Tô Diệu Ngôn thực hiện những bước trang điểm cuối cùng cho Mạnh Nguyễn. Mạnh Nguyễn đóng vai Portia trong vở “Người lái buôn thành Venice”.
“Được rồi.” Tô Diệu Ngôn vỗ vỗ tay: “Cậu tự mình nhìn xem.”
Mạnh Nguyễn cong đôi mắt nai, cười nói: “Chỉ cần cậu không trang điểm cho chính mình thành tiên nữ, thì tớ chính là girl xinh đẹp nhất trong đêm nay.”
Tô Diệu Ngôn trừng mắt, cùng Mạnh Nguyễn đi đến phòng thay đồ của nữ sinh để thay trang phục.
Trên đường đi, có mấy nam sinh mang theo đạo cụ đi ngang qua.
Trong đó có một chàng trai cao ráo, đẹp trai, khí chất lạnh lùng, chỉ cần đứng xa xa liếc mắt một cái, vầng hào quang của chàng trai đó tự động che lấp những người xung quanh.
“Đây là học sinh mới chuyển đến lớp của cậu sao?” Tô Diệu Ngôn nhỏ giọng hỏi.
Mạnh Nguyễn nhìn Thẩm Đoạt, vừa định trả lời thì cánh cửa tủ đựng đạo cụ đột nhiên bật ra, đạo cụ bên trong rơi xuống rầm rầm, còn có thứ gì đó trông không hề nhẹ chút nào.
Tô Diệu Ngôn nhanh chóng kéo Mạnh Nguyễn lùi lại phía sau để tránh bị thương.
Tuy nhiên, khi đạo cụ rơi được một nửa thì chàng trai đó đã chạy tới chặn lại, dùng tay không giữ lại vật thể không rõ đó.
Tất cả mọi người đều bị sốc, Mạnh Nguyễn tách khỏi Tô Diệu Ngôn, quan tâm hỏi: “Cậu có bị thương không?”
Thẩm Đoạt mím môi dưới, lắc đầu, tiếp tục di chuyển đạo cụ. Nhưng Mạnh Nguyễn không cho anh ấy làm vậy, một hai phải nhìn xem tay anh ấy có bị thương không. Chàng trai không tránh được đành phải mở lòng bàn tay ra, vết thương trên đó không tính là quá sâu, nhưng từng giọt máu đang chảy ra từ vết thương đó.
“Có ai có băng cá nhân không?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Mấy nam sinh đang chuyển đồ ở phía bên kia cười nói: “Như vậy thì có gì đâu chứ? Con trai chịu đau một chút…”
“Để tôi tới nhà thuốc.” Mạnh Nguyễn xoay người.
Thẩm Đoạt định ngăn cô lại thì Tô Diệu Ngôn nói: “Hình như trong túi của tớ có. Hai người đợi tớ ở đây một lát, tớ đi lấy.”
Tô Diệu Ngôn chạy chậm lên tầng.
Đúng lúc này Trần Toa Toa từ trên tầng bước xuống, hai người tình cờ gặp nhau, không ai nói lời nào.
“Không biết ba mình tới chưa nhỉ?” Trần Toa Toa ra vẻ tự nói chuyện với chính mình: “Đi làm vất vả như vậy còn chạy tới xem mình biểu diễn, thật là.”
Tô Diệu Ngôn cắn môi, tiếp tục bước lên tầng.
Trần Toa Toa liếc xéo cô một cái rồi hừ một tiếng, đột nhiên cô ta duỗi chân ra, Tô Diệu Ngôn không để ý liền bị vướng vào mà ngã xuống đất, hai tay chống xuống sàn.
“Ai da, cẩn thận một chút.” Trần Toa Toa cười nói: “Cậu cũng chỉ có gương mặt này là có thể nhìn được, nếu thực sự xảy ra chuyện gì còn có thể đứng tán gẫu rồi đưa kẹo cho đàn anh được sao?”
“Cậu nói cái gì? Cậu dám…”
Nghe thấy động tĩnh, chủ nhiệm giáo dục từ trên tầng ló mặt ra nhìn, hỏi: “Bạn học nào ở dưới đó vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Diệu Ngôn phủi phủi tay, thu lại nụ cười trên môi, lạnh lùng liếc nhìn Trần Toa Toa, trả lời: “Không có chuyện gì đâu ạ.”
***
Lễ khai mạc hội diễn kịch chuẩn bị diễn ra.
Xe của Phó Doanh Xuyên dừng lại ở cổng trường học sớm hơn 2 phút. Khi Phó Lam xuống xe, anh đang xử lý tài liệu ở trong xe.
“Đã bảo cháu thúc đẩy công việc buổi chiều rồi, cô có thể đi nhờ cháu một chuyến.” Phó Lam nói: “Đi thôi, Nhuyễn Nhuyễn nói đang chờ chúng ta ở tầng 1.”
Phó Doanh Xuyên xuống xe.
“Đây là hoa gì vậy? Đẹp quá… Lát nữa cậu cũng tặng cho tớ một bông đi? Tớ cũng muốn! Đại Tráng ~~~”
“Nhuyễn Nhuyễn.”
Hai cô gái nghe vậy liền quay đầu lại nhìn. Ánh mắt của Tô Diệu Ngôn dừng lại trên người Phó Doanh Xuyên đầu tiên, nhịp tim liền lỡ mất một nhịp.
“A, sao anh cũng tới vậy?” Mạnh Nguyễn đi tới: “Thế nào? Hôm nay trông em đẹp chứ?”
Phó Doanh Xuyên quét mắt một vòng, lạnh lùng nói: “Mắt mèo lớn quá.”
“…”
Tô Diệu Ngôn xấu hổ, vội nói: “Để tớ trang điểm lại cho cậu.”
Phó Lam nhìn con gái, nói: “Rõ ràng là rất đẹp mà. Doanh Xuyên, đừng lúc nào cũng trêu chọc em gái cháu như vậy. Diệu Diệu, đây là kiệt tác của cháu sao? Đứa nhỏ này thật có tài năng, trang điểm rất chuyên nghiệp.”
“Dì Lam, dì quá khen rồi ạ.” Tô Diệu Ngôn đỏ mặt, trên hai má lộ ra vệt đỏ nhàn nhạt.
“Nghe thấy chưa? Rất đẹp đó! Anh đừng nghĩ mình là người tuyết mà coi thường vẻ lộng lẫy của người khác, lòng dạ không rộng lượng chút nào cả! Lớp trang điểm của em và Diệu Diệu ngày hôm nay chắc chắn đẹp nhất trường đó.” Mạnh Nguyễn kéo tay Tô Diệu Ngôn, vẻ mặt đầy đắc ý.
Phó Doanh Xuyên không nói lời nào, ánh mắt anh dừng trên đóa phù dung giữa trán cô, không khỏi dừng lại một chút.
—— Xuất thủy phù dung (*)
(*) Xuất thủy phù dung: Đóa phù dung mọc lên trong nước.
Rất hợp với cô.