Editor: Yuu
Người đàn ông ngửa cổ uống nước.
Mồ hôi lấm tấm từ thái dương chảy xuống dưới cằm, nhỏ thành từng giọt. Chỉ có vài giọt đặc biệt dọc theo cằm chảy xuống cổ, xuống yết hầu, cuối cùng là đi xuống lồng ngực.
Tô Diệu Ngôn nuốt nước bọt, đôi mắt dán chặt vào quai hàm và yết hầu của anh.
Phó Doanh Xuyên uống một hơi cạn sạch chai nước, làn da ửng hồng trước đó của anh nhanh chóng trở lại màu trắng lạnh như ban đầu, chỉ có đôi môi mỏng hơi phiếm hồng.
“Em, em, em đi đây!”
Tô Diệu Ngôn xoay người bỏ chạy. Nếu còn đứng đó nhìn nữa, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được mà làm những hành động bất bình thường, sẽ làm xấu đi hình ảnh của ánh mặt trời toàn năng, tràn đầy sức sống trong lòng cô.
Phó Doanh Xuyên nắm lấy đôi tai thỏ.
“Ai ui!” Tô Diệu Ngôn kêu lên, muốn nhúc nhích cũng không thể: “Anh làm gì vậy?”
Phó Doanh Xuyên vòng đến trước mặt cô, không hề buông tay ra.
Cô gái hơi cúi đầu, hai má núng nính ửng hồng tươi tắn, cả chóp mũi, vành tai, cùng với đôi môi mềm mại cũng đều đỏ hồng.
Thực sự là một con thỏ, hơn nữa còn là một con thỏ trắng ngoan ngoãn.
“Lấy đồ.” Phó Doanh Xuyên thờ ơ nói, sau đó giơ tay rút khăn lông trong lòng cô ra.
“…”
Lấy thì cứ lấy, nắm tai thỏ làm gì?
Tô Diệu Ngôn bĩu môi, đưa tay lên sửa lại tai thỏ.
Phó Doanh Xuyên nhìn bộ dạng bất mãn và bối rối của cô, thản nhiên nói: “Lệch.”
“Hả? Tai ý ạ?” Tô Diệu Ngôn tiếp tục sửa lại: “Em nghĩ như vậy là đúng rồi.”
“Trên đỉnh đầu em có mắt à?” Phó Doanh Xuyên hỏi lại.
“…”
Tô Diệu Ngôn loay hoay với cái tai thỏ hồi lâu, cuối cùng cũng không biết được rằng mình đã chỉnh lại đúng vị trí hay chưa, giận dỗi nghĩ rằng thôi thì cứ đeo lên cho có, dù sao trông cũng ngớ ngẩn mà chẳng xinh đẹp gì cả.
Phó Doanh Xuyên quay lưng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cách đó không xa, Trần Toa Toa đã nhìn thấy toàn bộ quá trình nói chuyện của hai người.
Cô ta nắm chặt chai nước bằng nhựa đến mức phát ra những tiếng xoẹt xoẹt, cái chai trong tay dần biến dạng. Ngụy Hoa nhìn thấy liền đi tới vỗ vai cô ta.
“Đang nhìn cái gì vậy?”
Ngụy Hoa chính là tuyển thủ chuyên nghiệp của đội đối phương, đang học ở trường thể thao. Anh ta đã gặp và quen biết Trần Toa Toa trong một buổi tụ hội, sau đó cả hai vẫn luôn giữ liên lạc với nhau.
Trần Toa Toa nhìn Phó Doanh Xuyên đẹp trai đến phi thường, chán ghét tránh khỏi tay của Ngụy Hoa, lạnh lùng nói: “Em nhìn cái gì anh cũng quản sao, chi bằng đá bóng cho thật tốt đi. Đến học sinh tiểu học mà còn đá không nổi.”
Ngụy Hoa thu tay lại với vẻ mặt phẫn nộ, vừa định mở miệng, cô gái ở phía đối diện lập tức thu hút ánh mắt của anh ta.
Da trắng, chân dài miên man.
Đầu lưỡi của anh ta đảo qua nướu răng, từ ngữ cằn cỗi trong đại não cũng chỉ còn lại những lời này, sau đó còn bổ sung thêm một câu nữa, chính là: Cô gái này thật đẹp!
Trần Toa Toa thấy nước miếng của Ngụy Hoa thiếu chút nữa thì chảy ra, trong lòng càng thêm khinh thường và ghen ghét. Cô ta huých bả vai anh ta một cái rồi bỏ đi.
Cuộc thi tiếp tục.
Đội đối phương căn bản không còn hy vọng chiến thắng nữa, chỉ muốn thu nhỏ tỷ số lại, dù sao cũng là hội phụ huynh của bọn trẻ, về nhà sợ bọn trẻ xem thường.
Nhưng không ngờ, chàng trai duy nhất có kỹ trong trong đội lại đột nhiên phát huy sức mạnh của mình, chạy nhanh đến quan sát chân của át chủ bài đội đối phương.
Ngụy Hoa tới đây là để chơi vui, thắng hay không cũng không quan trọng.
Chỉ là cảnh tượng vừa rồi kích thích anh ta, anh ta không muốn cái “cột điện” lạnh lùng này độc chiếm sự chú ý.
Phó Doanh Xuyên thờ ơ nhìn chàng trai đang quấn lấy trước mặt mình, không cần nghĩ cũng biết người này muốn làm gì. Vì vậy, Phó Doanh Xuyên đã thay đổi chiến thuật, để cho anh ta chơi vui, sau đó chuyền bóng cho các thành viên và ghi bàn theo cách tương tự.
Vài lần như vậy, Ngụy Hoa bắt đầu nóng nảy.
“Anh trai, trình độ đá bóng của anh không phải quá khoa trương rồi sao?” Anh ta nhướng mày.
Những chuyện Phó Doanh Xuyên muốn làm từ trước đến nay chính là —— Chiến thắng một cách ổn định.
Huống chi lúc này anh còn chưa thể hiện hết toàn bộ thực lực, chỉ là tùy tiện đá bóng cho vui, tuyệt đối không tính là bắt nạt người khác.
“Anh Phó! Bên này!” Lệ Hạo hét lên.
Phó Doanh Xuyên đang chuẩn bị chuyền bóng, Ngụy Hoa bí quá làm liều mà lao tới, nếu không phải Phó Doanh Xuyên phản ứng nhanh thì lần này chắc chắn bị thương không nhẹ.
Những người hiểu biết trong sân đấu bắt đầu bàn tán.
“Sao lại như vậy? Cố tình đả thương người khác sao?” Có người nói: “Không đá được thì ra tay đánh người, trò gì vậy.”
Một người khác nói: “Đây vốn dĩ không phải thi đấu thông thường. Nếu chàng trai đó cố tình muốn trừng phạt người đàn ông kia, chắc chắn khó mà phòng bị được.”
Tô Diệu Ngôn tức khắc trở nên lo lắng khi nghe thấy những lời này.
Nhìn bóng lưng còn đang chuyển động của anh, cô nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên gỡ cái còi trên cổ của cô bé bên cạnh, hít sâu một hơi rồi thổi một hồi lớn. Sau đó đứng lên ghế làm động tác vỗ tay, hò hét: “Cố lên! Cố lên! Nhị tiểu tất thắng!”
Các cô gái nhỏ nghe xong, thầm nghĩ vừa rồi không phải chị gái này còn nói nghỉ một lát sao? Tại sao bây giờ lại như được tiêm “máu gà” vậy?
Ngụy Hoa khẽ cắn môi, cười lạnh: “Anh trai, bạn gái nhỏ của anh như một con nghé non vậy.”
Phó Doanh Xuyên nhìn đôi tai thỏ của cô gái đang đung đưa qua lại, cũng không rõ tại sao cô lại trèo cao như vậy làm gì, chẳng lẽ cô không thể nhìn thấy gì khi đứng dưới mặt đất sao?
“Ồ, nhìn anh khá là thờ ơ đó.” Ngụy Hoa cười khiêu khích: “Hay là để tôi chơi cho. Tôi thích…”
Khí lạnh đột nhiên nổi lên trong mắt Phó Doanh Xuyên, anh đột ngột thay đổi phương hướng trong lúc chuyền bóng.
Ngụy Hoa còn chưa nói nốt câu “Tôi thích những cô gái xinh đẹp như vậy” thì đã vấp phải quả bóng không biết lao tới từ lúc nào, thình lình ngã xuống đất như “chó đớp phải phân.”
Tuýt ——
Trọng tài thổi còi, ra hiệu Phó Doanh Xuyên phạm lỗi.
Trên sân lập tức náo loạn, có mấy người nhiệt tình cho rằng vừa rồi chàng trai kia cố tình phạm quy thì không phạt, bây giờ rõ ràng chỉ là hành động ngoài ý muốn thì lại bị phạt, rõ ràng là gian lận.
Ngụy Hoa nghe thấy mấy lời này, ôm đầu gối hét lớn: “Cái gì mà ngoài ý muốn chứ! Anh ta cố tình! Anh ta…”
Phó Doanh Xuyên lạnh lùng liếc mắt, kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống chàng trai đang nằm trên mặt đất, biểu cảm giống như đang nhìn một thứ gì đó, mà càng nhìn kỹ lại càng thấy giống như đang nhìn một thứ đồ gì đó dơ bẩn, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Ngụy Hoa lạnh sống lưng, ngậm miệng không dám kêu gào nữa.
“Anh Phó, anh không sao chứ?” Lệ Hạo chạy tới.
Phó Doanh Xuyên lắc đầu, ngước mắt nhìn cô gái còn đang đứng trên ghế ngóng trông mình, thấp giọng nói: “Bảo chị em đứng xuống dưới.”
“…”
Còn quản chuyện của chị cậu nữa.
***
Lệ Hạo và các đồng đội giành được vị trí thứ nhất không có chút bất ngờ nào.
Các cậu bé vui mừng khôn xiết, chạy tới chung vui cùng các bạn nữ trong đội cổ động. Mọi người quyết định sẽ đi ăn pizza chúc mừng, sôi nổi chìa tay với các vị phụ huynh.
“Haagen-Dazs đâu?” Tô Diệu Ngôn giữ chặt tiền không buông ra, vẻ mặt bi tráng: “Không phải em đang gạt chị đấy chứ?”
Lệ Hạo xua tay, cầm lấy tiền trong ví, bộ dạng như một đại gia: “Thôi nào! Bây giờ không phải có bữa tiệc đây sao? Lúc về sẽ mời chị sau.”
“…”
Có quỷ mới tin em.
Lệ Hạo vui vẻ chạy đến trước mặt Phó Doanh Xuyên, người đàn ông đã thay lại bộ vest và đi giày da, không thắt cà vạt, nhìn từ xa trông thật quyến rũ một cách khó kiềm chế.
“Anh Phó, huy chương lần này có một nửa là công của anh.” Cậu đưa một cái huy chương hình quả bóng ra, đôi mắt sáng ngời: “Sau này nếu có cơ hội, anh có thể đá bóng với em nữa được không?”
Phó Doanh Xuyên cầm lấy huy chương, gật đầu: “Có thể.”
Đám đông tản đi.
Tô Diệu Ngôn nhìn em trai mình lên xe buýt với các bạn cùng lớp, sau đó chuẩn bị đi đến ga tàu điện ngầm ở phố đối diện để bắt xe về nhà.
Vừa mới quay đầu lại, một chiếc Bentley màu đen dừng lại trước mắt cô.
Cửa sổ hạ xuống một nửa, người đàn ông không quay đầu lại, trực tiếp ra lệnh: “Lên xe.”
“…”
Không thể nói mấy lời dễ nghe hơn được sao.
Tô Diệu Ngôn nghĩ được đi xe miễn phí lại còn tiết kiệm được 4 tệ trong ví, không muốn ngồi cũng phải ngồi.
Xe từ từ lăn bánh.
Tô Diệu Ngôn cố ý muốn thay em trai nói lời cảm ơn với Phó Doanh Xuyên, dù sao anh dành cả một buổi sáng ở đây cũng thật lãng phí, hơn nữa đối với người có công việc bận rộn như anh lại càng lãng phí hơn.
“Chuyện đó…”
Vừa định mở miệng, điện thoại đặt ở trên giá treo điện thoại đổ chuông —— Sầm San.
Phó Doanh Xuyên mở tai nghe bluetooth.
“Anh đang ở công ty à?”
“Không.”
“Em có hai vé đi xem ca nhạc, không biết anh Phó đây có thời gian cùng em đi thưởng thức không?”
Hô hấp của Tô Diệu Ngôn ngưng trệ.
Cô liếc nhìn người đàn ông, khuôn mặt lạnh lùng không chút gợn sóng của anh khiến người ta khó có thể đoán được những lời này với anh là vui hay là không vui.
Phó Doanh Xuyên im lặng mấy giây, Sầm San ở đầu dây bên kia lại nói: “Nếu anh bận thì thôi. Nhưng mà em mới học làm hai món mới, hôm nào đó mà anh về sớm thì em sẽ làm cho anh nếm thử, chắc chắn anh sẽ thích.”
Phó Doanh Xuyên hơi nhíu mày, trả lời: “Lát nói chuyện sau, đang lái xe.”
“Được.” Giọng điệu của Sầm San vẫn nhẹ nhàng, không có chút khó chịu nào: “Em đợi điện thoại của anh.”
Trong xe dần trở lại yên tĩnh, radio phát ra một khúc violin êm dịu.
Tô Diệu Ngôn nhìn cảnh vật lùi lại phía sau ngoài cửa sổ, hai tay đặt trên đùi hơi siết lại.
Gần đây cô đã đọc rất nhiều sách đánh giá và thưởng thức violin, trong lúc nhất thời còn hỏi thăm Mạnh Nguyễn về ngành học của Sầm San —— Diễn tấu đàn violin.
Chẳng trách, bọn họ lại có thể phối hợp ăn ý như vậy.
“Không thoải mái?” Người đàn ông hỏi.
Tô Diệu Ngôn giật mình, quay đầu lại: “Không phải ạ.”
Phó Doanh Xuyên liếc nhìn đôi tay đang nắm chặt của cô gái, không hỏi gì thêm, chỉ đưa tay lên bấm nút chuyển nhạc.
Tô Diệu Ngôn thắc mắc: “Sao vậy ạ? ‘Melodie’ của Gluck (*) nghe rất êm tai mà.”
(*) Gluck: Christoph Wilibald Gluck – một nhà soạn nhạc opera người Đức.
“Em cũng biết Gluck sao?” Phó Doanh Xuyên có chút ngạc nhiên.
Tô Diệu Ngôn nghịch nghịch ngón tay, thầm nghĩ cô đã tiêu rất nhiều tiền vào sách như vậy, nếu không đọc hết sách, cô thấy rất xót tiền.
Nhưng vào giờ phút này, cô đột nhiên nghĩ tới cây đàn violin chính là sợi dây kết nối giữa anh và Sầm San, rồi lại tự hỏi tại sao cô phải tìm hiểu rõ ràng như vậy làm gì? Cô chính là người không thích những thứ cao siêu, chỉ thích nghe những bài hát đang là trao lưu trên mạng mà.
Vì vậy, cô lạnh giọng nói: “Đoán mò.”
“…”
Hai người không nói gì suốt đoạn đường còn lại.
20 phút sau, xe dừng lại trước một khu mua sắm ở trung tâm thành phố. Phó Doanh Xuyên bảo Tô Diệu Ngôn đợi ở trong xe, sau đó một mình đi đến khu mua sắm.
Trong không gian thiếu đi người đàn ông, hô hấp cũng trở nên êm ái hơn rất nhiều.
Tô Diệu Ngôn cảm thấy mình bây giờ giống như một kẻ thần kinh vậy.
Cô vừa khát khao có thể gặp Phó Doanh Xuyên nhiều hơn, dù chỉ là một hai câu xã giao thông thường, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh là được; Lại vừa suy nghĩ linh tinh, tưởng tượng ra mấy cảnh vừa yêu lại vừa hận thù giống như trên phim.
“Sao có thể vậy chứ…”
Cô thở dài một tiếng, đúng lúc này điện thoại đổ chuông.
“Công việc có chút thay đổi!” Diệp Nhiễm lên tiếng: “Ngày kia em thi xong thì sáng sớm hôm sau chúng ta sẽ lên đường xuất phát tới thủy trấn luôn. Ở đó một đêm rồi quay về, không có vấn đề gì với em chứ?”
Tô Diệu Ngôn nói vâng: “Không thành vấn đề ạ. Thời gian cụ thể như thế nào chị cứ gửi tin nhắn cho em.”
“Đang khóc sao?” Diệp Nhiễm dừng lại: “Giọng mũi khàn đặc như vậy, xảy ra chuyện gì à?”
Tô Diệu Ngôn nói dối là cô vừa mới ngáp, không có chuyện gì xảy ra cả. Diệp Nhiễm vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng công việc trong studio vẫn còn rất bận rộn nên đành phải cúp điện thoại trước.
Sau đó, Phó Doanh Xuyên xách theo một cái túi giấy quay lại, hai người lại xuất phát.
Khi chỉ còn cách sân tòa nhà một ngã tư, chiếc xe dừng lại chờ đèn đỏ.
Tô Diệu Ngôn nghĩ dù sao cũng chỉ còn mấy trăm mét nữa, cô tự đi về cũng được. Lúc cô đang định cởi dây an toàn thì người đàn ông lên tiếng: “Tuần sau thi cuối kỳ sao?”
Động tác của cô dừng lại, quay đầu lại rồi gật đầu.
“Ôn tập thế nào rồi?” Người đàn ông lại hỏi: “Môn Toán.”
Nhắc tới “Toán học” lại có nhiều vấn đề để nói.
“Lần này chắc chắn sẽ không thành vấn đề!” Tô Diệu Ngôn thề thốt: “Dạo này tối nào em cũng làm đề, làm đến mấy lần lận! Lần này chắc chắn sẽ hơn 90 điểm!”
Phó Doanh Xuyên nhìn bộ dạng tự hào của cô, không nỡ nhẫn tâm mà dội một gáo nước lạnh —— Điểm tuyệt đối là 150, được 90 điểm thì có gì vui chứ?
“Đề ở đâu ra?” Anh hỏi: “Đàn anh tặng cho?”
“Đàn anh nào cơ ạ?” Cô gái chớp chớp mắt.
Bệnh hay quên nặng quá rồi.
Phó Doanh Xuyên thấy đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh, chân đạp lên chân ga, thấp giọng nói: “Đàn anh hại chân em bị thương.”
“…”
Chẳng liên quan gì cả.
Tô Diệu Ngôn muốn nói rằng lần này mình đã bỏ tiền ra cho môn Toán, cho nên cô đã phải dùng cả tiền tiết kiệm bảo bối của mình để mua đề luyện tập, mỗi lần làm bài trong lòng đều nhỏ máu.
Nhưng cô không có cơ hội để nói, bởi vì điện thoại của người đàn ông lại đổ chuông.
Khi Phó Doanh Xuyên nhìn thấy tên người gọi tới, sắc mặt anh đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh tăng ga, nhanh chóng đưa cô về nhà.
“Cảm ơn ngài.” Tô Diệu Ngôn chuẩn bị xuống xe: “Ngài đi đường chú ý an toàn.”
Phó Doanh Xuyên cũng cởi dây an toàn, nghiêng người về phía băng ghế sau tìm kiếm thứ gì đó.
Tô Diệu Ngôn không hề chuẩn bị trước, sự tiếp cận gần gũi đột ngột thế này khiến nhịp tim của cô hỗn loạn, cơ thể cũng lập tức căng cứng.
Thật ra, khoảng cách giữa hai người vẫn an toàn và hợp lý.
Nhưng người đàn ông cũng hề biết rằng mọi cử động của anh, cho dù chỉ là một ánh mắt, cũng có thể khơi dậy cơn sóng gió dữ đội trong lòng cô gái. Sau khi tiếng gầm thét qua đi, mặt biển dường như yên tĩnh đã không còn có thể giữ được sự bình yên thực sự nữa.
Phó Doanh Xuyên lấy cái túi giấy ở ghế sau đưa cho cô gái, trầm giọng nói: “Đưa cho Lệ Hạo.”
“…”
Tô Diệu Ngôn cúi đầu nhìn, là sáu hộp Haagen-Dazs.
***
Một ngày sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc.
Theo yêu cầu của Diệp Nhiễm, Tô Diệu Ngôn đã đợi ở cổng tiểu khu từ sáng sớm.
Mạnh Nguyễn vốn dĩ cũng muốn đi theo cô đến thủy trấn để giải khuây, nào ngờ bên Tô Diệu Ngôn lại quyết định vội vàng như vậy nên đành phải từ bỏ.
7 giờ rưỡi, chiếc Passat màu đỏ dừng lại ở cửa đúng giờ.
Tô Diệu Ngôn xách theo cái túi nhỏ ngồi lên ghế phụ. Ghế sau còn có một đôi nam nữ, chàng trai là người mẫu, còn cô gái là chuyên viên trang điểm. Còn có một người mẫu nữ nữa tự mình lái xe tới.
“Chào hai vị.” Tô Diệu Ngôn lên tiếng chào hỏi, sau đó thắt dây an toàn.
Diệp Nhiễm đưa cho cô một hộp anh đào, cười nói: “Vậy chúng ta xuất phát thôi, tốc chiến tốc thắng đến đó, không làm chậm trễ mọi người nghỉ ngơi ăn tết.”
Dọc theo đường đi, bầu không khí trong xe càng thêm hài hòa.
Chuyên viên trang điểm Lily hoạt bát, nhiệt tình, vẫn luôn điều tiết bầu không khí của cuộc nói chuyện. Người mẫu A Khắc tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng cũng không hoàn toàn thờ ơ. Quan trọng hơn chính là, mối quan hệ giữa hai người này rất khó nói.
Tô Diệu Ngôn nhìn ra, nhưng cũng không để tâm lắm, chỉ làm tốt nhiệm vụ của chính mình.
Đến thủy trấn, một người mẫu nữ khác là Đinh Đang cũng đang chờ đợi.
Mọi người giới thiệu với nhau, sau đó nhanh chóng bắt tay vào làm việc, hiệu quả cao hơn cả mong đợi.
Buổi chiều, có một tổ chụp ảnh tới chụp một mình cho Đinh Đang.
Đinh Đang là một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, cô ấy cũng không nói nhiều lắm, nhưng lại rất tận tâm và chuyên nghiệp trong công việc. Tô Diệu Ngôn ở một bên vừa quan sát, vừa âm thầm học tập.
“Diệu Diệu, tới đây uống nước trái cây đi.” Lily gọi cô.
Tô Diệu Ngôn nói cảm ơn, sau đó chạy đến gian nhỏ nghỉ ngơi, uống nước.
A Khắc đánh giá cô, chợt nhớ tới cái gì đó liền nhờ Lily tới quầy đồ ăn lấy giúp anh ấy một chai nước ấm, nói rằng gần đây dạ dày mình không được tốt lắm. Lily nghe xong lập tức đi mua ngay.
“Nghe chị Nhiễm nói em còn đang đi học?” A Khắc hỏi.
Tô Diệu Ngôn ngồi ở phía bên kia gian nghỉ, trả lời: “Vâng, em học lớp 11 ạ.”
A Khắc mỉm cười, anh ấy có một đôi mắt đào hoa đa tình, ngũ quan trên khuôn mặt tuy rằng không quá xuất sắc, liếc nhìn một cái cũng khó có thể xác định được đây có phải là một anh chàng đẹp trai hay không, nhưng lại có khí chất của một chàng trai hư, khá là mời gọi.
“Điều kiện của em cũng không tệ.” Anh ấy nói: “Ngoại hình chính là bát cơm mà ông trời thưởng cho người mẫu. Không giống như người đó, tạo hình cả nửa ngày cũng chỉ uổng phí.”
Câu nói này dường như có ý nghĩa khác.
Tô Diệu Ngôn không tiện trả lời, chỉ tiếp tục uống nước.
Không lâu sau, Diệp Nhiệm và Đinh Đang kết thúc công việc, đi về phía gian nghỉ.
A Khắc vốn đang yên lặng lướt điện thoại, đột nhiên không hiểu tại sao lại tăng âm lượng trò chuyện với Lily, hơn nữa đề tài còn có chút ái muội, Lily nghe xong đỏ bừng mặt mũi.
“Nói cái gì vậy?” Diệp Nhiễm nói: “Đi thôi, chị mời các em ăn xiên nướng.”
Đinh Đang cầm lấy túi xách của mình, nói một câu “Không ăn” rồi bỏ đi. Mọi người nhìn nhau một hồi.
Buổi tối, mọi người trở về homestay.
Tô Diệu Ngôn và Diệp Nhiễm ở chung một phòng, Lily được sắp xếp ở cùng Đinh Đang ở phòng bên cạnh, còn A Khắc ở phòng trên tầng.
Tô Diệu Ngôn ngồi trên ghế mây nhắn tin với Mạnh Nguyễn.
— [Hôm nay mẹ tớ xuống bếp, hiếm khi anh tớ mới về sớm như vậy. Kết quả Sầm San lại đi theo tới, thật là phiền phức mà.]
Tô Diệu Ngôn nhìn chằm chằm hai chữ “Sầm San” một hồi lâu mới trả lời lại: [Bạn bè tới nhà làm khách là chuyện bình thường mà. Không phải tớ cũng hay tới ăn chực sao?]
— [Ha ha, nhưng mà cậu là Đại Tráng của tớ! Chị ấy có thể so sánh được với cậu sao?]
Tô Diệu Ngôn mỉm cười đầy ẩn ý. Mạnh Nguyễn ở bên kia lại nhanh chóng gửi tin nhắn tới: [Ngày mai cậu về lúc mấy giờ vậy?]
— [Khoảng 12 giờ trưa]
— [Quá tuyệt! Chúng ta gặp nhau ở quảng trường đi, sau đó cùng nhau đi ăn đồ ngọt!]
— [Được]
Mạnh Nguyễn không trả lời lại, không biết có phải đi trò chuyện với gia đình rồi không.
Ba của Mạnh Nguyễn là người có chức vụ đặc biệt, Phó Lam hầu như không bao giờ chủ động mời khách tới nhà. Chẳng qua vì cô có mối quan hệ tốt với Mạnh Nguyễn trong nhiều năm nên mới được mời tới nhà họ Mạnh. Sầm San có thể tới như vậy, chắc chắn có mối quan hệ không bình thường với nhà họ Mạnh.
“Đang nghĩ cái gì vậy?” Diệp Nhiễm từ trong phòng tắm bước ra: “Gọi em mấy lần cũng không thấy phản ứng lại.”
Tô Diệu Ngôn hoàn hồn, đặt điện thoại lên bàn trà, lắc đầu nói: “Không có gì ạ.”
Diệp Nhiễm ậm ừ, vừa định nói gì đó liền ho khan. Vốn tưởng rằng chỉ là ngứa họng thôi, nào ngờ càng ho lại càng không dứt, ho xong hai mắt đều đỏ hoe.
“Chị sao thế? Bị sặc sao?” Tô Diệu Ngôn vội vàng đi rót nước: “Đây, làm ấm cổ họng trước, sau đó hít một hơi thật sâu.”
Diệp Nhiễm vỗ vỗ ngực, từ từ bình tĩnh trở lại, cười nói: “Còn không phải bị em làm cho tức giận sao? Có chuyện gì cũng không chịu nói với chị, không coi chị là chị của em.”
Tô Diệu Ngôn cũng cười, hai người đi tới ghế mây ngồi xuống.
Ánh trăng mờ ảo.
Thủy trấn về đêm dịu dàng, nhu tình như nước. Những cơn sóng nước lang thang mang theo ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn đường chiếu qua rèm cửa, những đốm sáng lấp lánh tạo cho căn phòng cảm giác như một thế giới dưới nước.
“Chị nói chuyện tình cảm…” Tô Diệu Ngôn thở dài: “Haizz, em cũng không biết nên nói như thế nào nữa.”
Diệp Nhiễm nhấc chân lên vắt chéo, châm điếu thuốc: “Đau khổ vì tình yêu sao?”
Tô Diệu Ngôn nhíu mày: “Chị vừa mới ho khan như vậy mà còn hút thuốc sao? Chị thật sự không sợ có ngày mình hút nhiều đến nỗi phổi cũng bị tổn thương theo sao. Một ngày nào đó em sẽ mang hình ảnh bệnh nhân ung thư phổi ở bệnh viện của mẹ em tới, xem chị còn dám hút thuốc nữa không!”
“Ha ha ha!” Diệp Nhiễm cười lớn, sau đó gạt tàn thuốc lá: “Nếu một hình ảnh có thể cứu vớt một con quỷ nghiện thuốc, tất cả những người bán thuốc lá sẽ nhảy lầu mất.”
Tô Diệu Ngôn liếc nhìn cô ấy một cái.
Diệp Nhiễm hồn nhiên nhả một vòng khói, làn khói đọng lại càng làm căn phòng thêm phần hư ảo. Cô ấy đứng dậy đi về phía ban công, tiếp tục hút thuốc trong cơn gió lạnh.
“Diệu Diệu, cái tuổi này của em chỉ cần bảo vệ chính mình thật tốt, theo đuổi tất cả những thứ gì em muốn, biết chưa?”
Tô Diệu Ngôn xoay người nằm ở trên ghế mây, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng nếu thứ em muốn theo đuổi lại không theo đuổi được thì sao?”
“Em đã theo đuổi chưa?”
“Chưa ạ.”
“Vậy sao em biết là không được?”
“Nhưng…”
Diệp Nhiễm hút thuốc, xoay người dựa vào bục cửa sổ: “Nếu sợ thất bại như vậy thì thật đáng tiếc. Nói như thế này đi, nếu bây giờ em muốn tìm một người đàn ông để lo cho cuộc sống của mình, vậy thì băn khoăn của em vẫn còn đáng giá. Nhưng nếu em chỉ vì tình yêu trong trái tim mình, vậy thì chẳng có gì phải sợ cả.”
Đúng vậy, chẳng có gì phải sợ cả.
Tô Diệu Ngôn đã tự nói với bản thân vô số lần và phủ nhận bản thân không biết bao nhiêu lần. Cô đã vì người đó mà thay đổi, nhưng đôi khi nghĩ lại, cô lại thấy ý nghĩa của sự thay đổi này là gì?
Dù mối quan hệ có thay đổi như thế nào thì cả hai cũng chưa chắc sẽ hạnh phúc.
“Em đó, trước tiên nghĩ đến chuyện đỗ vào học viện Điện Ảnh đi đã.” Diệp Nhiễm dập tắt điếu thuốc: “Chị có quen biết với một giáo viên dạy diễn xuất, lúc nào có thời gian sẽ hẹn để hai người gặp nhau.”
Tô Diệu Ngôn gật đầu nói vâng.
***
Tô Diệu Ngôn lại bị mất ngủ, lăn qua lộn lại tự hỏi rằng phải làm sao bây giờ?
Cũng chính lúc này, cô chợt nhận ra mình không sợ thất bại, mà chỉ là sợ việc mất đi hoàn toàn một thứ gì đó sau khi thất bại.
Phó Doanh Xuyên cùng lắm cũng chỉ đối xử với cô như một người em gái, nếu anh biết “cô em gái” này ôm mộng tưởng như vậy với mình, có thể anh không cảm thấy chán ghét, nhưng chắc chắn sẽ cự tuyệt.
Như vậy, cô sẽ khó có cơ hội đến gần anh trong tương lai.
Khi nghĩ đến điều này, đôi mắt của Tô Diệu Ngôn cay cay. Cô lấy chăn bông dụi dụi mắt nhưng không dám phát ra tiếng động lớn, sợ làm phiền Diệp Nhiễm đang nghỉ ngơi.
Cô đưa tay lần mò lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường, đột nhiên bên ngoài phòng có tiếng động ngắn ngủi, như có ai đó đang nghẹt thở.
“…”
Bây giờ là 2 rưỡi sáng, có lẽ chỉ là ảo giác.
Tô Diệu Ngôn cầm điện thoại chui vào trong ổ chăn, đột nhiên bên ngoài phòng lại vang lên một tiếng khàn khàn “Cứu mạng”.
Lần này, cô nghe rất rõ.