KHUYNH THẾ PHỒN HOA

Bảo Tử Đăng nở rộ trên con đường, đi đến đâu cũng sẽ thấy sắc hoa trắng ngần, những cánh hoa no đủ điểm xuyến một màu vàng nhàn nhạt. Hương hoa không nồng nàn nhưng một khi đã lưu vào tay áo sẽ không bao giờ phai đi nữa, cũng giống như tình cảm, một khi đã yêu thì sẽ không bao giờ quên đi được.

Năm đó, nơi phố lớn Dư quốc, một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ mở ra một trang khác cho cuộc đời các nàng.

Quân của Tạp Nhĩ đuổi xuống đến dưới lầu, khi nhìn thấy cô tử bị một tước quý xa lạ ôm lấy thì giận dữ rống to: "Ngươi là ai? Sao dám ôm cô tử?"

Lúc này cô tử mới kịp phản ứng, thoát ly vòng tay ôm ấp nhảy xuống đường, đưa mắt nhìn người vừa cứu mình một mạng. Bạch y thanh nhã, vạt áo trùng trùng điệp điệp, khắp người phảng phất một đợt hoa lan dịu mát. Khuôn dung tinh tế thanh nhã, đường nét trên mặt phi thường hài hòa, đôi mắt thuần đen không chút dậy sóng, điềm đạm dịu dàng.

Cô tử chợt nhớ đến một chuyện, kinh hãi che mặt lại: "Ngươi không được nhìn mặt của cô!!"

Quân quý Dư quốc không thể tùy tiện cho người khác thấy mặt ngoại trừ phụ mẫu và phu quân, sau khi thành thân thì mới được cởi bỏ khăn trùm đầu, đây cũng là một trong số những tập tục lâu đời ở Dư quốc.

Tạp Nhĩ vội vàng nhặt lấy khăn trùm đầu trên đất đưa cho cô tử, cũng không dám trực diện nhìn vào mặt nàng: "Cô tử, khăn đây."

Cô tử vội vàng cầm khăn trùm lên đầu, hung hăng trừng mắt với ân nhân cứu mạng: "Ngươi nhất định phải quên đi!!!"

Người cứu cô tử trùng hợp lại là Khanh Nhược Lan, nhìn bộ dạng tạc mao mèo giả hổ của cô tử nhịn không được cười khẩy: "Cô tử không cần nhắc nhở, ngươi cũng không có gì đáng để ta nhớ lâu."

Cô tử: "..."

Ngực áo đột nhiên bị giữ lấy, ghì chặt xuống, trước mắt xuất hiện một mảng bạch sa hoàn hảo phủ qua đầu nàng.

Trên đường phố nhiều người qua lại, cô tử Dư quốc không màn danh tiết nắm nắm kéo kéo tước quý, còn trùm khăn che mặt của mình lên người tước quý khác, mặt đối mặt cách nhau chưa đến một gang tay.

Cô tử siết chặt vạt áo của Khanh Nhược Lan, đôi đào hoa nhãn linh động lộ ra một tia bất mãn, đè thấp giọng kêu lên: "Cô như vậy không đẹp?"

Khanh Nhược Lan trừng trừng mắt, không nghĩ quân quý Dư quốc lại hào sảng như vậy, cũng đáp lại "thịnh tình" của cô tử mà nhìn lại.

Vừa nãy trên ngựa đã ngắm qua một lần, không phủ nhận cô tử Dư quốc là một trang tuyệt sắc giai nhân, còn đặc biệt năng động. Lúc này được dịp nhìn kỹ mới nhận ra được nét trên gương mặt kia chính là hoàn hảo vô khuyết, song đồng lưỡng sắc phát ra quang mang nhàn nhạt, mũi cao thanh tú, môi nhỏ nhưng đầy đặn, dù không trang dung vẫn đẹp đến điên đảo chúng sinh. Kia vẻ đẹp không ai có thể so sánh được, nhìn ở góc độ nào cũng không tìm thấy khuyết điểm, nhìn qua một cái sẽ không bao giờ quên được.

Hai người đứng trên phố, cùng nhau trùm sa mạn, Bảo Tử Đăng rơi rụng, cảnh đẹp mà người cũng đẹp.

Khanh Nhược Lan thầm than không ổn, bắt đầu hít thở không thông, kia dung nhan nếu xưng đệ nhị không ai dám giành đệ nhất, ngay cả Cửu thiên huyền nữ cũng không sánh bằng.

Nhìn thấy Khanh Nhược Lan phản ứng như vậy cô tử mới hài lòng, đem nàng đẩy ra, vươn tay chỉnh lại khăn trùm đầu của mình.

"Cảm ơn ân cứu mạng của ngươi, cô là cô tử của Dư quốc Nạp Thiểu Song, nếu như ngươi có việc gì cần giúp đỡ thì cứ tìm cô."

Nói xong, Nạp Thiểu Song phất phất tay áo, cả ngày chạy giỡn chán chê thì bắt đầu thấy mệt: "Tạp Nhĩ, hồi cung."

Tạp Nhĩ vâng dạ gật đầu, nhanh chóng đuổi theo phía sau Nạp Thiểu Song, lúc đi ngang qua Khanh Nhược Lan liền hung hăng trừng một cái.

Trên đời này người có thể thấy mặt cô tử chỉ đếm được trên đầu ngón tay, kẻ này dám khinh nhờn cô tử, đợi nàng về bẩm báo lại với đại vương xem thử nàng ta còn có thể đắc ý được bao lâu!?

Khanh Nhược Lan không có quay đầu nhìn lại, đợi khi tiếng vó ngựa đã khuất dần mới mở lòng bàn tay ra, trong lúc đẩy nàng ra khỏi khăn trùm đầu Nạp Thiểu Song đã nhét vào tay nàng một thứ gì đó.

Là một cánh Bảo Tử Đăng.

Khanh Nhược Lan nâng cánh hoa lên xem, cảm nhận được sự mềm mại từ cánh hoa truyền đến, sắc vàng nhạt phản chiếu ở trong mắt.

Giống như màu mắt của Nạp Thiểu Song, một bên màu vàng đặc trưng của người Dư quốc và một bên là màu xanh nhạt giống người Tây Dương. Nghe qua mẫu hậu của Nạp Thiểu Song là công chúa Tây Dương đến hòa thân, lại chưa từng nghe qua quân quý mang hai dòng máu lại có hai màu mắt khác nhau, quả thật là độc nhất vô nhị, thảo nào Nạp Âu lại xem nàng là hòn ngọc quý trong tay.

Đem cánh hoa cất lại vào tay áo, Khanh Nhược Lan nhìn qua phát hiện Khanh Hi Thần đang lộ ra một chút khó chịu, mười phần là tức giận nàng phá hỏng kế hoạch của nàng ta.

Khanh Nhược Lan vờ nhưng không thấy, ung dung kéo dây cương tiếp tục hành trình.

.........

"Nạp Thiểu Song!!!!"

Bị mẫu hậu quát một tiếng, Nạp Thiểu Song sợ đến co rúm người lại, hoảng hốt chụp lấy hai cái lỗ tai của mình, ủy ủy khuất khuất mà cúi đầu.

"Nha đầu, con càng lúc càng không nghe lời!" Mẫu hậu đi qua bên cạnh, nắm lấy lỗ tai nhỏ của Nạp Thiểu Song ra sức nhéo: "Đã dạy bao nhiêu lần hả? Thân là cô tử Dư quốc lại chạy ở ngoài phố như vậy? Con nghĩ như vậy là giỏi sao? Đánh bại đám tước quý đó là lợi hại sao? Con hung hăng như vậy sao này ai dám lấy con đây hả?"

Nạp Thiểu Song bị nhéo đau, mắt rơm rớm nước, lại không dám giãy ra, nức nở nói: "Mẫu hậu, Song nhi biết sai rồi, Song nhi không dám nữa đâu."

Dư hậu không thể không tức giận được, là do nàng cùng Nạp Âu chiều hư nha đầu này, muốn gì được đó còn cho nha đầu này học công phu, bây giờ hay rồi, cả lời nàng nói cũng không xem ra gì!!

Đương định mở miệng giáo huấn lại nghe thấy tiếng thông truyền bên ngoài, sau đó Nạp Âu tiêu sái nhấc chân đi vào, vừa vặn bắt gặp con gái bị phạt quỳ trên sàn nhà vừa cứng vừa lạnh còn bị nhéo lỗ tai nhỏ nữa.

Nhìn thấy mẫu hoàng đến, Nạp Thiểu Song liền ra sức bám víu lấy: "Mẫu hoàng, Song nhi đau."

Nói xong còn chớp mắt một cái cho nước mắt cá sấu rơi xuống, rưng rức cắn khăn trùm đầu.

Nạp Âu không đành lòng, vội gỡ tay ái hậu ra khỏi tai của nhi nữ: "Ây da, Tô Phỉ*, nàng sao lại mạnh tay như vậy chứ? Xem, cái tai nhỏ của Song nhi đều bị nàng nhéo hỏng cả rồi."

(Tô Phỉ = Sophia)

Tô Phỉ giận thở phì phì ra khói, chỉ vào mặt Nạp Âu mà mắng: "Còn không phải do ngài dạy hư Song nhi sao? Nạp Âu ta nói cho ngài biết hảo bảo bối của ngài hôm nay gây ra chuyện gì, thân là quân quý không biết e lệ đã đành, còn cùng một đám tước quý đánh nhau đến mức phải chạy vào kỹ viện, chuyện này đồn ra ta còn mặt mũi nào nhìn người nữa?"

Nạp Âu phất phất tay: "Cũng không có vấn đề gì lớn, cho người dẹp bỏ kỹ viện kia là được rồi, kẻ nào dám truyền tin bậy bạ quả nhân gϊếŧ kẻ đó!"

Nói xong còn nhìn Nạp Thiểu Song cười một cái, đưa tay ra cùng nàng vỗ bép~

Tô Phỉ tức đến ngã ngồi xuống ghế quý phi, trợn mắt lên mà mắng: "Nạp Âu ngài giỏi lắm, hảo hảo hài tử không dạy dỗ đàng hoàng, xem sau này nàng như thế nào chọc ngài tức chết!!"

Nạp Âu nhìn thấy ái hậu tức giận như vậy không khỏi chột dạ, bước đến chỗ nàng dỗ dành: "Ây, Tô Phỉ, nàng biết rõ Song nhi tuy nghịch ngợm một chút nhưng rất hiểu chuyện, sẽ không khiến chúng ta thất vọng đâu."

Nạp Thiểu Song chớp lấy cơ hội này nhào đến ôm chân Tô Phỉ, bắt chước con mèo làm nũng: "Mẫu hậu, Song nhi biết lỗi rồi, Song nhi hứa sẽ không như vậy nữa, mẫu hậu tha lỗi cho Song nhi đi."

Tô Phỉ bất đắc dĩ thở dài, xoa đầu Nạp Thiểu Song: "Nha đầu, con có biết con chính là giọt máu duy nhất của ta hay không, hôm nay ở ngoài nháo lớn như vậy lỡ như con xảy ra chuyện gì thì làm sao? Con muốn mẫu hậu phải sống tiếp thế nào đây? Chưa kể con còn là quân quý, nhỡ như gặp phải tước quý xấu xa khi dễ thì phải làm sao bây giờ?"

Nạp Thiểu Song hổ thẹn cúi đầu, lách người chui vào lòng của mẫu hậu, nhỏ giọng làm nũng: "Sau này Song nhi không làm vậy nữa, Song nhi hứa sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng theo các tỷ tỷ học nữ hồng mà."

"Như vậy thì tốt." Tô Phỉ dịu dàng xoa đầu của Nạp Thiểu Song, nói: "Con đó, sau này đừng học công phu nữa, lẽ nào tính dựng lôi đài tỷ võ chiêu thân sao?"

Nạp Thiểu Song xấu hổ lè lưỡi, nói: "Nhưng không có công phu sẽ bị tước quý khi dễ, mẫu hậu, ngài thật sự muốn Song nhi bị khi dễ sao?"

Tô Phỉ bất đắc dĩ liếc trắng mắt, nhưng nghĩ lại lời Nạp Thiểu Song nói không phải không có đạo lý, đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, nhưng học ít thôi, chú ý nhiều vào nữ hồng, biết không?"

Nạp Thiểu Song cười lộ ra răng nanh nho nhỏ: "Song nhi biết rồi."

"Lại nói." Tô Phỉ chỉ vào khăn trùm đầu của Nạp Thiểu Song, nói: "Sao lại rách rồi?"

Nạp Thiểu Song kéo khăn trùm đầu xuống đưa cho Tô Phỉ, rồi nói: "Không cẩn thận bị cạnh bàn cắt rách."

Nạp Âu lúc này hốt hoảng kêu to: "Vậy con có bị thương không? Đến cho mẫu hoàng xem thử."

"Con không có sao." Nạp Thiểu Song bất mãn chun mũi: "Nhưng đám hộ vệ kia quả thật kém cỏi, mới đánh mấy chiêu đã đứng dậy không nổi, mẫu hoàng ngài giúp con đổi hộ vệ khác đi."

"Lại đổi?" Tô Phỉ tức giận mắng: "Tháng này đổi năm lần rồi, lần nào đổi cũng bị con đánh cho trọng thương."

Nạp Thiểu Song xấu hổ gãi đầu, chuyển qua kéo tay áo Nạp Âu làm nũng: "Mẫu hoàng, ngài thương Song nhi không?"

"Nha đầu, lại giở trò này rồi." Nạp Âu cười khổ, xoa đầu nàng nói: "Được rồi, đổi thì đổi, tìm cao đẳng tước quý cho con đánh thỏa thích."

Hai mắt Nạp Thiểu Song sáng lên, ôm chầm lấy Nạp Âu kêu to: "Mẫu hoàng ngài là nhất rồi~"

Nghĩ đến ngày tháng đem đám cao đẳng tước quý kia đánh tới lăn lê bò lết trên đất, Nạp Thiểu Song nhịn không được phấn khích, tay chân cũng bắt đầu ngứa ngáy rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc