KHUYNH THẾ PHỒN HOA

Nhìn bàn tay đặt trên thắt lưng mình, Nạp Thiểu Song khẽ thở dài...

Vừa lúc đó bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chưa kịp hiểu chuyện gì thì trước mặt xuất hiện một bóng người. Vạt áo liên hoa trùng trùng điệp điệp, tóc dài vẫn còn vương lại vài cánh Bảo Tử Đăng, mặt ngọc đoan chính chứa đựng ánh nhìn ôn nhu.

"Bệ hạ..."

Khanh Nhược Lan thở ra một làn khói mỏng, khẽ nói: "Trẫm nghe nói nàng không về Thái Dư điện nên mới đến xem thử."

Nạp Thiểu Song chậm chạp ngồi dậy, giống như quân quý nhỏ bị bắt quả tang, mặc dù trong lòng hoảng muốn chết vẫn cố tỏ ra thật bình thường.

"Được rồi, nằm xuống đi, đứa nhỏ to như vậy rồi nàng cứ nằm lên ngồi xuống sẽ mệt chết đó."

"Ni."

Ngoan ngoãn nghe lời Khanh Nhược Lan mà nằm xuống, lại hồi hộp liếc nhìn Ly Chiêu ở phía trong, xem ra là sắc mặt không dễ nhìn rồi.

Nhưng Ly Chiêu lại rất bình tĩnh mở miệng: "Khanh Nhược Lan ngươi cũng có nhã hứng ghé qua Bảo Hoa cung này?"

"Phải là trẫm đi tìm ái hậu của mình."

Thấy hai người sắp sửa bắt đầu cuộc cãi vả, Nạp Thiểu Song vội lên tiếng cắt ngang: "Cô định ở lại đây đêm nay, bệ hạ, ngài sẽ về Thái Dư điện?"

"Không, trẫm sẽ ở đây."

"Ni?"

Hai chân mày Ly Chiêu thình lình chau lại: "Ngươi nói ở đây?"

Không có ý muốn trả lời, Khanh Nhược Lan lưu loát cởi bỏ ngoại bào treo lên giá, xoay người nằm xuống bên cạnh Nạp Thiểu Song.

Lập tức Nạp Thiểu Song xích vào trong nhường chỗ cho Khanh Nhược Lan nằm.

"Bệ hạ, ngài ở đây thật sao?"

"Nằm cạnh nàng rồi còn giả sao?" Khanh Nhược Lan vươn tay nắn nắn mặt nàng, cười nói: "Không có nàng ngủ không được."

Nạp Thiểu Song ngọt ngào mỉm cười, lại chợt nhớ trên giường còn có Ly Chiêu, nhịn không được đưa mắt quan sát đối phương.

Phát hiện Nạp Thiểu Song nhìn, Ly Chiêu liền nở nụ cười, thu hồi dáng vẻ cáu bẳng ban nãy của mình.

"Ngươi tức giận?"

"Không có, ta làm sao có thể tức giận với nàng?"

Tuy vẫn còn nghi ngờ nhưng Nạp Thiểu Song không hỏi nữa, lại không biết phải quay về phía nào, mà bụng to lại nằm ngửa ra không được.

Phía sau truyền đến tiếng nói của Ly Chiêu: "Nằm về phía nào nàng thấy thoải mái là được."

"Nếu vậy..."

Nạp Thiểu Song quay mặt về phía Khanh Nhược Lan, chậm rãi nhắm mắt lại dỗ mình vào giấc ngủ.

Khanh Nhược Lan khẽ cười, đưa tay chỉnh lại góc chăn rồi cũng ôm lấy nàng.

Phía bên này Ly Chiêu vẫn để tay cho Nạp Thiểu Song nằm lên, tay đặt trên tiểu phúc của nàng.

Chưa được bao lâu, lại nghe thấy tiếng nói của Khanh Nhược Lan: "Ngươi thật sự rất yêu Song nhi."

Ly Chiêu bật cười, nói: "So với Khanh Nhược Lan ngươi chỉ hơn không kém."

"Cùng yêu một người, cảm giác đó không tốt đẹp gì." Khanh Nhược Lan vuốt ve gương mặt nhỏ chìm sâu trong giấc ngủ, thì thầm: "Trẫm chấp nhận, chỉ vì yêu nàng ấy, sẽ chẳng có ai thay thế được nàng ấy."

"Nếu như có cơ hội chọn lại, ta vẫn như vậy, không thay đổi quyết định của mình."

Tóc dài tán loạn trên gối đầu, đẹp kinh tâm động phách...

=============

Cuối tháng ba, Nạp Thiểu Song lâm bồn, hạ sinh một tiểu thạc quân, phẩm cấp chưa giám định được. Theo nguyện vọng của Nạp Thiểu Song, tiểu thạc quân này được đặt tên là Khanh Ly Sênh, là trưởng công chúa của Đông Minh.

Trong lúc Nạp Thiểu Song đau đớn sinh tiểu thạc quân, Ly Chiêu chỉ có thể ở trong Bảo Hoa cung nom nóp lo sợ, nếu có thể tự do xuất cung nàng liền chạy ngay đến chỗ nàng ấy.

Rất may mẫu tử bình an, A Lý đích thân đến báo tin tốt cho nàng: "Chúc mừng Đạt Lý, là tiểu thạc quân rất đáng yêu."

Ly Chiêu nhịn không được hỏi: "Thế cô tử nàng sao rồi?"

"Hơi mệt nên ngủ thiếp đi rồi, vài ngày cô tử khỏe lại sẽ mang tiểu thạc quân đến cho ngài xem."

"Hảo, hảo."

Không ngoài dự đoán, hai ngày sau Nạp Thiểu Song đích thân bồng trưởng công chúa đến cho Ly Chiêu xem mặt.

Vừa nhìn thấy hài tử, Ly Chiêu không kìm được nước mắt, vừa ôm con vừa hôn gương mặt nhỏ kia, nước mắt cứ giàn dụa không ngăn được.

"Hảo hài tử, hảo Sênh nhi."

Bộ dáng này của nàng khiến cho Nạp Thiểu Song cảm động không ngớt, dù là nhất quốc chi quân hay là một nữ tử lãnh đạm, khi nhìn thấy con mình đều sẽ biến thành bộ dạng như vậy.

Ly Chiêu ôm con đi lòng vòng một hồi, mừng rỡ nhìn Nạp Thiểu Song: "Nàng xem, nàng xem, con nhìn ta cười kìa, thật đáng yêu."

Nạp Thiểu Song chậm rãi đứng dậy kéo một góc khăn ra xem, bắt gặp gương mặt bánh bao kia đang chúm chím cười, thật sự là quá đáng yêu: "Đúng là đang cười này."

"Trông giống như nàng vậy." Ly Chiêu vừa dỗ nha đầu trong lòng vừa nói: "Mắt này, môi này, đều giống y hệt nàng."

"Cô lại thấy giống ngươi." Nạp Thiểu Song chỉ vào đôi môi chúm chím của nha đầu, cười nói: "Giống ngươi như đúc, xem cách nha đầu này cười này, thật đáng yêu."

"Vậy ý nàng là ta cũng cười đáng yêu như Sênh nhi?"

Nạp Thiểu Song liếc nàng một cái sắc lẻm: "Không biết xấu hổ."

"Ha hả, Sênh nhi mau xem, mẫu hậu như thế nào mắng..."

Nói một nửa, Ly Chiêu ngập ngừng, nhìn sang Nạp Thiểu Song hỏi: "Nàng để con gọi Nhược Lan là gì?"

"Mẫu hoàng." Nạp Thiểu Song vừa chọt gò má đầy sữa của nha đầu vừa nói: "Còn gọi ngươi là mẫu thân."

"Nàng tính hết rồi sao?"

"Dĩ nhiên." Nạp Thiểu Song quay lại nhìn nàng, ngập ngừng nói: "Dù sao Sênh nhi cũng là con ngươi, cô... cô không thể để ngươi chịu thiệt thòi, càng không thể để con quên đi nguồn cội."

"A Song..." Ly Chiêu nhỏ giọng hỏi: "Ta ôm nàng một cái có được không?"

Nạp Thiểu Song không trả lời, chậm chạp tiến nhận Khanh Ly Sênh, đứng yên cho Ly Chiêu ôm ấp vào lòng. Cái ôm này không bao hàm du͙ƈ vọиɠ, cũng chẳng tính toán lợi dụng, đơn giản là ôm một cái, đem tất cả yêu thương quyến luyến đặt lên người đối phương.

"A Song, ta yêu nàng..."

Yếu ớt gật đầu một cái, Nạp Thiểu Song nhắm chặt mắt, chính nàng bây giờ lại có thứ tình cảm không đúng với Ly Chiêu.

Sai rồi, ngay từ lúc đầu đã sai rồi...

Phần lớn thời gian Nạp Thiểu Song ở lại Bảo Hoa cung, dù sao Sênh nhi còn nhỏ, để ở cạnh Ly Chiêu vẫn thích hợp hơn. Mà Ly Chiêu không hổ là hảo mẫu thân, làm đủ tiểu đồ vật cho Sênh nhi chơi, còn tự tay làm một cái nôi nhỏ treo đầy những con ngựa gỗ be bé.

Một buổi chiều yên ả, Ly Chiêu sau khi dỗ Ly Sênh ngủ xong thì đi ra ngoài sân, vừa vặn thấy Nạp Thiểu Song đang ngồi lắc trống bỏi.

"Nàng thích nó sao?"

"Ni, rất đáng yêu." Nạp Thiểu Song lắc thêm mấy cái, cười nói: "Khi còn nhỏ mẫu hoàng làm cho cô rất nhiều trống bỏi, cái nào cũng đẹp cả, nhìn thấy ngươi làm trống bỏi cho Sênh nhi thì hoài niệm."

"Thế ta làm cho nàng một cái nhé?"

Nạp Thiểu Song xấu hổ nói: "Cô bao nhiêu tuổi còn chơi trống bỏi đây?"

"Nhìn nàng cao hứng như vậy kia mà." Ly Chiêu ngồi xuống đối diện nàng, nhu tình mở lời: "Ta sẽ làm cho nàng một cái đẹp của Sênh nhi."

Mặt Nạp Thiểu Song đỏ bừng lên, nhìn trống bỏi rồi nhìn Ly Chiêu, đây không phải ám chỉ nàng là tiểu hài tử sao?

Ly Chiêu bật cười thật lớn, đưa tay nhéo mặt nàng: "Xem bộ dạng bây giờ của nàng kìa, có bao nhiêu đáng yêu, hả?"

"Hừ."

Nạp Thiểu Song đưa mắt nhìn sang hướng khác, xem ra là giận dỗi rồi!

Ly Chiêu càng cười lợi hại hơn, đồng thời lấy trong túi áo một thanh mộc trâm đưa về phía nàng: "A Song, nhìn xem."

Tuy giận nhưng vẫn nhìn thử thứ trong tay Ly Chiêu, nhịn không được kêu lên: "Đẹp thật."

"Cái này cho nàng."

Ly Chiêu đi vòng ra phía sau Nạp Thiểu Song, giúp nàng cài lên mộc trâm.

Nạp Thiểu Song gọi người mang gương đến, cẩn thận quan sát búi tóc của mình. Chỉ đơn giản là tiểu mộc trâm nhưng đủ tinh tế, cài lên không mất vẻ quý phái mà còn thêm hai phần nhã nhặn.

"Ngươi với A Lan một dạng, đều giỏi làm mấy món đồ này."

"Rảnh rỗi không gì làm sẽ tìm mấy loại thú vui này thôi. Thế nào? Nàng thấy mộc trâm này ra sao? Muốn sửa cái gì không?"

"Cái này rất đẹp rồi, không cần sửa chữa gì nữa." Nạp Thiểu Song vịn búi tóc, quay lại hỏi: "Hợp với cô đúng chứ?"

"Tất nhiên là hợp với nàng rồi." Ly Chiêu ôm lấy hai vai nàng, cùng nhìn vào gương đồng, gọi khẽ: "A Song này."

"Ni?"

"Ta muốn hôn nàng..."

Hai mắt Nạp Thiểu Song mở lớn, vô cùng kinh ngạc trước yêu cầu này của Ly Chiêu. Đối phương không giống trước đây cưỡng cầu nàng, đứng yên một chỗ chờ đợi, nhưng vẻ mặt hy vọng kia làm nàng không nỡ mở miệng từ chối.

Thấy Nạp Thiểu Song không nói gì, Ly Chiêu từ bỏ hy vọng định tìm cớ đi vào xem tiểu nha đầu thì tay áo bị nắm lại, gương mặt nhỏ đối diện đỏ bừng bừng lên. Không cần hỏi cũng biết ý tứ của Nạp Thiểu Song, Ly Chiêu không chút chần chờ kéo nàng vào lòng, dịu dàng đặt lên phiến môi mềm kia một nụ hôn.

Ban đầu chỉ là môi chạm môi, kết quả lại nhịn không được mà mãnh liệt tiến tới, đi sâu vào khoang miệng kia cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ vẫn còn thẹn thùng giấu mình bên trong.

Không quan tâm sẽ có ai nhìn thấy, hiện tại, ở đây, khoảnh khắc này, thiên địa chỉ còn lại duy nhất hai người.

Đáng tiếc chưa được bao lâu lại truyền đến tiếng khóc thất thanh của Ly Sênh, cả hai không ai nói ai vội buông nhau ra tiến vào xem thử.

Bình luận

Truyện đang đọc