KHUYNH THẾ PHỒN HOA

Sau buổi lâm triều Đông Minh vương lại không có ý thả người, cho lui tất cả bá quan văn võ, lưu lại trên điện chỉ có các vị hoàng tước. Trong lòng ai cũng nghi hoặc, không biết hoàng thượng triệu kiến bọn họ để làm gì, bắt đầu suy nghĩ có khi nào hắn muốn công bố ai là Thái tử?

Hoàng thượng ngồi trên long ngai trầm mặc rất lâu, mắt vẫn dán chặt trên người các vị hoàng tước. Hắn có mười hai vị hoàng tước, ai cũng đều là nhân tài xuất chúng, nhưng ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Thái tử chỉ có Tầm vương Khanh Nhược Lan.

Trên điện lúc này chỉ có mười một người, người không đến là Việt vương vì lo lắng cho bệnh tình của vương phi nên đã xin không tham gia buổi triệu kiến hôm nay.

Trong lòng hoàng thượng bất mãn với Khanh Hi Thần, nàng là hoàng tước của vương hậu, tương lai Thái tử vị rất có thể rơi vào tay của nàng. Thế mà hôm nay lại vì một quân quý mà từ chối tham gia buổi thiết triều, đây còn xứng trở thành nhất quốc chi quân hay không?!

Đồng hồ nước trên bàn vẫn không ngừng chảy, mọi người sốt ruột nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

"Trẫm nghĩ các khanh cũng biết được hôm nay trẫm gọi các khanh đến để làm gì."

Mọi người dưới điện đồng loạt ngẩng đầu lên, chờ đợi nghe xem hoàng thượng sẽ nói chuyện gì.

Khanh đế yên lặng quan sát các vị hoàng tước của mình, một chốc lại nói: "Trẫm vì không muốn thấy cảnh huynh đệ tỷ muội tương tàn nên đã không lập Thái tử, nhưng trẫm nay cũng đã già, lo sợ tương lai không thể cán đáng nổi Đông Minh nữa..."

Lời còn chưa dứt các vị hoàng tước đã đồng loạt quỳ xuống: "Phụ hoàng thân thể an khang, phúc tựa đông hải, nhất định sẽ có thể sống lâu trăm tuổi."

"Trẫm biết các khanh một mảng hiếu tâm, nhưng hôm nay..." Khanh đế quét mắt nhìn đến Khanh Nhược Lan, trong mắt một mảng ý vị thâm trường: "Trẫm sẽ chọn ra người tài đức làm Thái tử."

Xung quanh nho nhỏ nổi lên tiếng nghị luận, tất cả đều cho rằng Khanh Nhược Lan lần này sẽ được chọn làm Thái tử. Nhưng lại không biết trong lòng Khanh Nhược Lan tràn đầy nghi hoặc, phụ hoàng là người thế nào nàng hiểu rõ nhất, đang độ tráng niên mà muốn hắn buông tha hoàng vị chỉ sợ là không thể.

"Trẫm quyết định để Hân vương Khanh Hồng Thanh làm Thái tử."

Trong điện rơi vào trầm mặc, riêng Khanh Nhược Lan đã đoán trước được chuyện này, trong lòng cười nhạo. Hân vương năm nay chỉ mới bảy tuổi, còn chưa vỡ lòng, phế trưởng lập ấu xem ra phụ hoàng còn rất yêu quý bộ long bào đang mặc trên người. Lần này phụ hoàng đi một nước cờ liều, muốn đem vây cánh của nàng diệt sạch, chỉ sợ là không hài lòng với việc nàng lấy cô tử Dư quốc.

Chỉ cần hắn còn là hoàng đế việc đoạt thê của con mình không ai dám ngăn cản.

Loại phụ thân như vậy còn cần người khác kính trọng hay sao?

Hân vương lại không biết âm mưu phía sau, hoan hỷ tiến lên quỳ rạp dưới cửu tầng thang: "Tạ phụ hoàng, nhi thần hứa sẽ..."

"Hân vương khoan hẵn vui mừng đã."

Tiếng nói thanh lãnh phát ra thu hút sự chú ý của mọi người, phát hiện là Tầm vương lên tiếng thì ai nấy đều hít liền mất ngụm lãnh khí.

Khanh đế nhướn nhướn mày, không hài lòng nói: "Tầm vương, khanh muốn nói gì?"

Khanh Nhược Lan ung dung tiến lên phía trước, chậm rãi mở miệng: "Hân vương chỉ sợ ngồi trên Thái tử vị không được."

Lời vừa dứt liền khiến bốn phía xôn xao, nhất là Hân vương, hắn hung hăng đứng dậy chỉ tay vào mặt Khanh Nhược Lan mà mắng: "Tầm vương ngươi đừng nghĩ ngươi niên kỷ lớn ta sẽ sợ ngươi, phong Thái tử là quyết định của phụ hoàng, làm gì đến lượt ngươi lên tiếng?"

"Nếu đã chọn Thái tử tất nhiên sẽ cần có rất nhiều điều kiện." Khanh Nhược Lan không quan tâm Hân vương tức giận thế nào, thản nhiên nói tiếp: "Thứ nhất xem xét ngươi là hài tử do vị phi tần nào sinh ra, một đứa nhỏ có mẫu phi xuất thân yên hoa kỹ nữ thì cao nhất cũng chỉ làm vương gia. Thứ hai phải có đủ công trạng, hài tử nhà ngươi đến cả bộ quyền pháp còn học không xong, chưa từng xuất chinh đánh giặc càng chưa nếm qua mùi phong sương khói lửa sao có thể khiến bá tánh tin phục? Cuối cùng..."

Khanh Nhược Lan quét mắt nhìn sắc mặt Hân vương càng lúc càng khó coi, cười nhạo: "Hân vương chưa vỡ lòng, không thể nào làm Thái tử được, những điều này nhi thần nghĩ phụ hoàng là người rõ nhất chứ?"

Gương mặt Khanh đế vặn vẹo, hắn vốn muốn tìm một vị vương gia tuổi nhỏ để hắn dễ điều khiển, nào ngờ khi chọn lại không để ý xuất thân của Khanh Hồng Thanh thật sự không thỏa điều kiện.

Ngay lúc này các vị hoàng tước ủng hộ nịnh bợ Khanh Nhược Lan bắt đầu xông xáo lên tiếng: "Phụ hoàng tam tư suy xét, người xứng đáng với vị trí Thái tử chỉ có Tầm vương. Mẫu thân của nàng là nhi nữ của Ân Liệt Thái phó, ba đời đều cống hiến sức mình cho Đông Minh, chưa kể nàng lập nhiều chiến công, bên cạnh có cô tử Dư quốc, không còn ai có thể xứng đáng hơn nàng nữa!!"

Khanh Nhược Lan chấp tay: "Phụ hoàng tam tư suy xét."

"Các ngươi đây là muốn làm phản!?"

"Phụ hoàng, nhi thần chỉ nghĩ cho ngài mà thôi." Khanh Nhược Lan nói: "Ngài tùy tiện lập một kẻ không tài cán gì làm Thái tử nhất định sẽ bị bá tánh cười nhạo, sử sách ghi ngài hôn quân, làm con thần nhi không muốn để ngài mang danh ô nhục!"

"Khanh Nhược Lan ngươi!!!"

"Phụ hoàng, thỉnh suy xét!!!"

Khanh đế bị Khanh Nhược Lan chọc giận đến ngã ngồi xuống long ngai, hai mắt trừng trừng mở lớn.

"Phụ hoàng, thỉnh xin đổi Thái tử!"

Tất cả các vị hoàng tước đều quỳ xuống, khiến Khanh đế giận đến mức xém chút siết vỡ đầu rồng.

"Được, trẫm sẽ đổi Thái tử!"

Khanh đế siết chặt nắm tay, trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi: "Người thỏa đủ điều kiện làm Thái tử không phải chỉ có Tầm vương, còn hai người là Việt vương và Đan vương, trẫm sẽ quan sát thêm một thời gian rồi quyết định, bãi triều!"

Nghe rõ ý tứ thoái thác của Khanh đế, Khanh Nhược Lan trong lòng tràn ngập chắc chắn, xem ra sắp tới lại có chuyện vui để xem rồi.

.....................

"Cái này thế nào?"

Nạp Thiểu Song cầm bạch ngọc trâm cài trên khay gỗ đưa đến trước mặt Nạp Hoành Cơ, trên mặt tràn ngập hứng thú.

Vừa nhìn thấy trâm cài Nạp Hoành Cơ đã vừa ý, đón lấy từ trên tay của Nạp Thiểu Song, xoay tới xoay lui xem xét, càng xem lại càng cảm thấy thích.

"Đúng là rất đẹp, thật tinh xảo."

Nạp Thiểu Song cười nói: "Ngươi thích thì cô mua cho ngươi."

"Thật không?"

Nạp Thiểu Song không trả lời mà đưa trâm cài qua cho lão bản xem, hỏi: "Bao nhiêu?"

Hồng Lam thấy lão bản ngơ ngác liền tiến lên thuật lại: "Vương phi hỏi ngươi món trang sức này bao nhiêu tiền."

"A, nếu là vương phi mua thì ta tính nửa giá thôi, à ta nghĩ..."

Không để lão bản dong dài thêm, Nạp Thiểu Song nhét hai thỏi bạc vào tay hắn, hỏi: "Đủ không?"

Với một tiểu bạch ngọc trâm tầm trung mà hai thỏi bạc đã là quá cao rồi, vừa thấy bạc hai mắt đã sáng lên, lão bản liên tục gật đầu mặc dù không hiểu Nạp Thiểu Song nói gì.

Nạp Thiểu Song cầm lấy trâm cài lên phía sau búi tóc của Nạp Hoành Cơ cố định lại khăn trùm đầu cho nàng. Mặc dù trâm cài không tính là quý giá, nhưng hình dáng cũng như chất liệu phối với nhau thật sự đẹp mắt, cài lên búi tóc càng tôn thêm vẻ đẹp của chủ nhân.

Loay hoay tìm một cái gương đồng, Nạp Hoành Cơ giơ trái giơ phải để xem, càng xem thì càng vừa ý: "Cảm ơn ngươi, tỷ tỷ."

"Ngươi thích là được rồi." Nhìn ra ngoài, sắc trời cũng không còn sớm, Nạp Thiểu Song đành nói: "Giờ này chắc gia về rồi, ngày mai chúng ta lại đi vậy."

"Cũng được."

Các nàng vội vã lên xe ngựa trở về, đến ngoại trạch thì chia tay nhau, Nạp Thiểu Song không quên sai hạ nhân chiếu cố Nạp Hoành Cơ chu đáo một chút. Đường đi về vương phủ không tính là xa, trong lòng Nạp Thiểu Song có chút bất an, hối thúc Hồng Lam đánh xe nhanh thêm một chút nữa.

Không bao lâu về đến vương phủ, A Lý chờ sẵn bên ngoài, thấy Nạp Thiểu Song trở về liền chạy đến đem phi phong phủ lên người nàng.

"Điện hạ hồi phủ rồi, đang ở hồ tâm đình, tâm trạng không tính là tốt."

"Cô biết rồi."

Nạp Thiểu Song một đường đi thẳng đến hồ tâm đình, xa xa đã bắt gặp dáng người quen thuộc phía sau tầng tầng sa mạn thiển tử sắc.

Bên trong đình Khanh Nhược Lan đang một mình thưởng trà, trước mặt đặt một bàn cờ, nước cờ trên bàn rối loạn sớm không phân định được thắng thua. Ánh mắt tĩnh lặng buông xuống con cờ trắng trên bàn cờ, tay mân mê miệng chén trà, dường như đang suy nghĩ lại như đang ngẩn người.

Một chốc đã tiến vào đình, Nạp Thiểu Song vươn tay vén sa mạn qua một bên, gọi khẽ: "Nhược Lan."

Khanh Nhược Lan quay đầu nhìn lại, thấy Nạp Thiểu Song cũng không có gì ngạc nhiên, cười nói: "Đến, ngồi cùng ta."

"Có chuyện rồi đúng không?"

Không nghe được câu trả lời, Nạp Thiểu Song liếc mắt nhìn sang bàn cờ, thuận tay cầm một con cờ đen đặt giữa vòng vây, phá tan cục diện rối loạn trước mắt.

Trên mặt Khanh Nhược Lan lộ rõ vẻ kinh ngạc, cuối cùng là bật cười: "Chỉ nàng hiểu rõ ta."

"Cô còn không hiểu được ngươi hay sao?" Nạp Thiểu Song đem cờ lùa hết sang một bên, nghiêm túc nói: "Hà tất khổ sở tìm cách thoát khỏi? Sao không dùng một đòn kết thúc tất cả, cùng lắm lưỡng bại câu thương, được ăn cả ngã về không."

Thắt lưng đột ngột bị ôm lấy, Nạp Thiểu Song theo bản năng tìm một thứ để bám víu liền bám ngay vào vai của Khanh Nhược Lan, hai mắt mở to đầy kinh ngạc cũng có chút hiếu kỳ.

"Tiểu dã miêu, ta thật không hiểu trong cái đầu nhỏ của nàng đang suy nghĩ cái gì nữa." Khanh Nhược Lan bất đắc dĩ kéo khóe môi: "Ta bị đẩy khỏi vị trí Thái tử, dù cho có thật sự lưỡng bại câu thương đi nữa thì ta cũng mang trên người tội danh kháng chỉ."

"Đã nói rồi, thắng làm vua, thua làm giặc. Ngươi đi một nước cờ liều, chỉ có thể sống mái một phen mà thôi, làm gì có chuyện nhượng bộ ở đây?" Nạp Thiểu Song nhướn mày, tỏ vẻ bất mãn: "Cô không phải không hiểu, ở Dư quốc không phải không có chiến loạn, không ít lần mẫu hoàng cho phép cô tham gia chính sự, chuyện nhân tâm cô nắm rõ trong lòng bàn tay. Lần này hoàng đế đẩy ngươi ra khỏi vị trí Thái tử chỉ có thể là do trong lòng hắn có quỷ, hắn sợ, bất kể điều gì, ngươi càng ra sức ép, con quỷ đó càng thêm cường đại ám ảnh hắn. Bây giờ ngươi có ý muốn thoái nhượng, hắn nhất định sẽ lấn tới, lần này chỉ có một cách, một là hắn chết hai là chúng ta chết!"

Khanh Nhược Lan trầm mặc, lời Nạp Thiểu Song nói không phải không có đạo lý, nếu nàng thoái nhượng thì sợ rằng lão hoàng đế không dễ gì buông tha cho nàng. Vậy thì thử một lần, được ăn cả ngã về không, nếu được thì đồng quy vu tận còn hơn nhìn hắn hủy đi tất cả của nàng.

"Lần này có những ai?"

Bị câu hỏi của Nạp Thiểu Song kéo về thực tại, Khanh Nhược Lan thành thật khai báo: "Việt vương, Đan vương và ta."

"Khả năng thắng của chúng ta không lớn." Nạp Thiểu Song nghiêng đầu hỏi: "Có bắt được điểm yếu nào không?"

"Phía sau Việt vương là hoàng hậu nương nương, muốn bắt điểm yếu của nàng cũng khó, nhưng hiện tại nàng đang dần để lộ yếu điểm của mình."

"Ni?"

Khanh Nhược Lan điểu chỉnh tư thế một chút, nghiêng người tựa lưng vào cạnh bàn, ánh mắt lơ đễnh rơi trên đài hoa cúc: "Vương phi của nàng bệnh tình xem ra khá nghiêm trọng, ta nghe nói Việt vương đang phát điên đi tìm một loại linh chi có thể chữa được bách bệnh."

Nghe qua lời miêu tả của Khanh Nhược Lan, Nạp Thiểu Song đáp: "Ý ngươi là xích linh chi?"

"Nàng biết xích linh chi?"

"Dư quốc chính là thiên đường của xích linh chi." Nạp Thiểu Song tìm cách chui vào lòng của Khanh Nhược Lan, tìm được chỗ thoải mái mới chịu nói tiếp: "Đáng tiếc tất cả xích linh chi đều bị phụ tử Nạp La Hằng thiêu hủy cả rồi, chỉ sợ Khanh Hi Thần muốn tìm cũng tìm không ra."

"Dã miêu nhà chúng ta bắt đầu biết cách thu phục nhân tâm rồi." Khanh Nhược Lan cười cười: "Nói đi, xích linh chi của nàng ở đâu?"

Nạp Thiểu Song bĩu môi: "Cô mới không có, cái kia xích linh chi ở chỗ A Lý. Ngày trước trong cung có quá nhiều xích linh chi, cô dùng không hết đã đem đi phơi héo cả rồi, may mà A Lý kịp giấu mấy củ tươi còn lại, xem ra bây giờ vẫn còn dùng được."

Trên trán Khanh Nhược Lan đổ xuống mấy dòng mồ hôi, gì đây, phơi héo cả xích chi!? Đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm mà!

Bình luận

Truyện đang đọc