KHUYNH THẾ PHỒN HOA

Như mọi hôm, sau khi dùng xong ngọ thiện với Nạp Thiểu Song, Ly Chiêu lại vội vã đến thư phòng bàn bạc chính sự với các vị trọng thần.

Tuy không còn như trước cấm đoán đủ điều, nhưng giới hạn đặt ra không cho phép nàng rời khỏi địa phận Thái Cực điện. Bất quá được phép dạo quanh hoa viên hay bất cứ nơi nào, miễn có sự giám sát của nội giám và cung nữ.

Nạp Thiểu Song dẫn theo hai ba cung nữ cùng mình đi dạo ngự hoa viên, nàng chính là muốn ngắm nhìn Bảo Tử Đăng, cảm giác vùi mình giữa hoa hải thật sự rất thoải mái.

Cánh hoa rơi lác đác, toàn bộ hoa viên chìm trong sắc trắng mỹ lệ.

Ngước nhìn cả một bầu trời Bảo Tử Đăng hoa, những tưởng như tháng năm dài rộng vừa bước qua chỉ như hồ điệp vỗ cánh, lại như trăng trong nước chạm một cái là vỡ tan.

"Quân sở thực, đình đình như cái hĩ. Quân sở ngôn, thôi xán nhiên bất tẫn. Vọng bất đoạn, tuế nguyệt dĩ liên y. Chí tôn lộ, chinh chiến vô quy ý..."

"Cô tử hôm nay có nhã hứng ngắm hoa ngâm thơ sao?"

Nạp Thiểu Song liếc nhìn tiểu cung nữ vừa lên tiếng, cũng không có nói gì, lưu loát xoay người bỏ đi.

Cung nữ lẫn nội giám vội vàng nối gót theo sau, không ai hiểu được tâm tình bí ẩn của cô tử. Nữ nhân này giống như một cái giếng sâu nhìn không thấy đáy, nhưng lại chứa nước mát trong lành, thôi thúc người khác đến thưởng thức.

Nắng rơi bên hàng hoa phật tang, loang ra sắc vàng nhạt.

Vừa vặn dừng trước một hàng cổng rào bằng gỗ phủ đầy dải thường xuân xanh biếc, Nạp Thiểu Song ngẩng đầu lên nhìn thử, bên trên là hai chữ [Biệt Cung].

"Cái này..."

Cung nữ tiến lên giải thích: "Ba người Tạp Hồng, Tất Nhữ và Cơ Thiến đang ở đây. Bất quá, Đạt Lý có lệnh không ai được phép vào thăm, nhất là ngài, cô tử."

Nạp Thiểu Song vịn tay vào hàng rào gỗ, đưa mắt nhìn cánh cửa đóng im lìm, không biết giờ này ba người kia thế nào rồi. Nơi này tuy là biệt cung nhưng không tồi tệ như nàng nghĩ, để ý kỹ phát hiện xung quanh vẫn được dọn dẹp chăm sóc kỹ lưỡng.

"Ba người họ thế nào?"

"Vẫn tốt, cô tử yên tâm." Cung nữ chấp tay cung kính nói tiếp: "Đạt Lý căn dặn phải hảo hảo chiếu cố họ, chúng nô tỳ tất cả đều không dám lơ là."

"Vậy thì tốt."

Âm thầm thở ra một hơi, buông tha hàng rào gỗ, lặng lẽ nhấc bước chân nặng trĩu đi về phía trước.

"Quân sở thực... đình đình như cái hĩ..."

Nạp Thiểu Song lẩm bẩm rất lâu, nàng ngưỡng vọng bầu trời trong trẻo trước mặt. Đế vương của nàng liệu có đang cùng nàng nhìn ngắm một bầu trời, cùng hướng về một phía và cùng nghĩ về nhau hay không?

Phật tang hoa nở rộ hai bên đường, gió thổi cánh hoa nhè nhẹ lay động.

"Cô tử."

Từ phía xa một tiểu nội giám đi tới, cung kính chấp tay nói: "Hòa Ân vương gửi cho ngài một món lễ vật, nói là quà đáp lễ cho bộ vòng ngọc ngài tặng."

Nghe đến ba chữ "Hòa Ân vương", Nạp Thiểu Song mừng rỡ nói: "Lễ vật nào? Mang đến cho cô."

Tiểu nội giám lấy trong tay áo một hộp gỗ đào tương tự, nhanh chóng dâng lên cho nàng.

Liếc nhìn đã nhận ra đây là hộp gỗ đựng bộ dương chi bạch ngọc lần trước, Nạp Thiểu Song đối cung nữ phân phó: "Đều lui xuống đi, cô muốn ngồi ở đây ngắm hoa."

"Chúng nô tỳ không dám, cô tử, ngài đừng làm khó."

"Nếu vậy các ngươi đưa cô vào đình rồi canh giữ ở bên ngoài."

Cung nữ liếc mắt nhìn nhau, cũng không có ý kiến gì, hướng dẫn Nạp Thiểu Song đi về đình viện vắng vẻ ở phía tây.

Nước chảy róc rách, đôi cá chép hoa vẫy đuôi bơi lội. Bên ngoài đình đặt những chậu mẫu đơn xinh đẹp, cánh hoa no đủ vươn mình đón những tia sáng ấm áp.

Nạp Thiểu Song tiến vào trong đình, hạ lệnh buông mành, mãi khi cung nữ đều lui xuống hết mới đem hộp gỗ đào mở ra xem thử. Bên trong như cũ là bộ vòng dương chi bạch ngọc, nhưng kèm theo một phong thư, xem chừng viết cũng ít nhất hai ba ngày trước sau mới gửi đến nàng.

Bóc thư ra xem, nội dung đơn giản, tối nay Hòa Ân vương trở về Phiên Hữu sẽ dẫn theo nàng. Hóa ra chậm trễ gửi tin là muốn đợi đến khi nào thật sự trở về Phiên Hữu rồi mới báo tin cho nàng, dù sao người tâm tư kín đáo cẩn thận cũng không muốn lộ chuyện trước khi khởi hành.

Nạp Thiểu Song cẩn thận giấu lá thư vào tay áo, ngước nhìn đàn chim nhạn bay qua.

Nhược Lan, ngài đợi, Song nhi sớm thôi sẽ trở về...

...

Tối hôm nay Ly Chiêu phải tổ chức tiệc chiêu đãi các vị khách phương xa trở về Phiên Hữu, đến tận tối muộn mới hồi Thái Cực điện.

Nến loe loét cháy, mưa rơi buông từng giọt nặng nề bên khung cửa sổ. Cái lạnh thấu xương luồn lách qua những khe hở, len lỏi vào từng ngóc ngách, khiến người ngồi trên giường rùng mình một cái.

Đèn lồng trên tay hắt sáng trên con đường rải đầy sỏi đá.

Đem đại môn đẩy ra, Ly Chiêu đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Nạp Thiểu Song, vừa vặn bắt gặp đối phương ngoan ngoãn ngồi trên giường chơi đùa với tiểu bạch miêu.

Con mèo này đến từ Tây Dương, là giống mèo mắt xanh lông trắng quý hiếm, phải mất rất nhiều tiền của và công sức Ly Chiêu mới mua được mang về tặng cho tình lữ.

"A Song."

Vẫy lui cung nữ trong điện, Ly Chiêu nhấc chân bước đến chỗ nàng như một thói quen, dịu dàng nói: "Khuya như vậy rồi, mau ngủ đi thôi."

"Đợi ngươi về."

Ly Chiêu không tin được vào tai mình, hỏi ngược lại: "Sao?"

Nạp Thiểu Song vuốt vuốt lông mèo, ngẩng đầu nhìn Ly Chiêu, giống như xấu hổ mà thỏ thẻ: "Cô cũng không biết nữa, chỉ là... không có ngươi ngủ không được..."

Hai mắt Ly Chiêu trừng trừng mở lớn, không thể tin có ngày Nạp Thiểu Song chủ động nói những lời thật lòng, tâm tình cũng vì thế mà trở nên kích động. Không nói không rằng một phát đem nhân nhi trong lòng ôm chặt, dọa cho tiểu bạch miêu hoảng sợ rơi xuống đất, phát ra mấy tiếng kêu meo meo kháng nghị.

Nạp Thiểu Song cũng không có đẩy ra, nhẹ nhàng đáp lại cái ôm kia: "Ly Chiêu..."

"A Song, nàng có phải..." Ly Chiêu nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng hỏi: "Có phải nàng chấp nhận trẫm rồi phải không?"

"Ni." Nạp Thiểu Song chớp mắt một cái, gò má nhỏ ửng hồng: "Cô đã nghĩ rất nhiều, dù sao thân thể cô cũng là của ngươi, tiêu ký cũng đã tiêu ký rồi, nên cô quyết định cho chúng ta một cơ hội..."

Lời còn chưa nói hết đã bị người phía trên hung hăng hôn lên môi, kích động đến mức hai vai cũng run lên, trong mắt tràn ngập tiếu ý.

"A Song, trẫm vui lắm, nàng có biết hay không?"

Người bên dưới không đáp, chậm rì rì tiếp nhận nụ hôn, có vẻ là không thích ứng kịp với nhiệt tình của nàng. Môi nhỏ ngọt ngào như mật, đã thưởng thức qua một lần nhất định sẽ nghiện, vĩnh viễn trầm mê không có lối thoát.

Bàn tay thon dài tinh tế lướt trên cơ thể nhỏ, dừng trước đai lưng bằng gấm, nhẹ nhàng giải khai nút kết. Từng lớp y phục như liên hoa bung ra từng cánh, để lộ cơ thể trắng nói xinh đẹp khẽ run rẩy giữa những đợt gió lạnh vào một đêm mưa thế này.

Ly Chiêu dịu dàng rời khỏi nụ hôn, xoa xoa gương mặt đỏ ửng của nàng, thì thầm: "A Song, trẫm cứ như vậy muốn nàng, được không?"

Nạp Thiểu Song mờ mịt ngẩng đầu lên, khẽ cười: "Tất nhiên, nhưng mà..."

Ly Chiêu đột nhiên căng thẳng: "Thế nào?"

"Muốn hôn thêm một cái..."

Nói xong Nạp Thiểu Song còn ngượng ngùng vùi đầu vào lòng Ly Chiêu.

Ngẩng người hồi lâu Ly Chiêu mới kịp nhận ra nhân nhi trong lòng đang làm nũng, lập tức bật cười thành tiếng, tay luồn vào suối tóc dài kia.

Hai phiến môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, rồi lại rời ra một chốc, đến cuối cùng vẫn nhịn không được mà quyến luyến day dưa một chỗ. Cơ thể nóng hừng hực như bị thiêu đốt chậm rãi ma sát, da thịt nhẵn nhụi, hương thơm nhiếp hồn.

Hơi lạnh vờn quanh vẫn không thể khiến cái nóng trong điện tan đi một nửa.

Đầu lưỡi trơn trượt truy đuổi trong khoang miệng nhỏ, nước bọt chạy ướt đẫm cả gối đầu, nhiệt tình này là lần đầu tiên Ly Chiêu được cảm thụ. Trước giờ Nạp Thiểu Song không mắng cũng là lạnh nhạt không thèm nhìn đến, hôm nay nhiệt tình câu dẫn nàng, mặc dù không rõ lý do nhưng nàng quyến luyến nhu tình hiếm hoi này.

"A Song..."

Nạp Thiểu Song vươn đầu lưỡi liếm môi dưới của Ly Chiêu, khóe mắt đong đầy nước, giống như muốn đòi hỏi thêm một cái hôn nồng nhiệt như vậy.

"Đừng gấp, trẫm sẽ hảo hảo hầu hạ nàng."

Nhanh chóng tháo bỏ y phục trên người mình, thuận tay ném xuống dưới sàn, dùng sức đè ép lên đối phương khiến tuyến thế vừa vặn va vào nhau.

"A~"

Người bên dưới rên lên một tiếng, cắn chặt môi dưới, đôi gò má hồng nhuận chọc người khác hung hăng khi dễ.

"Hảo A Song."

Tuyến thể theo lối cũ tiến vào bên trong, ẩm ướt hơn nàng nghĩ nhiều, không chần chờ đã mạnh mẽ đẩy nhanh tiến xuất.

"A... ân... chậm... chậm đã..."

Nạp Thiểu Song giãy dụa không thành, cả người bị đè ép bên dưới, tuyến thể non mềm chưa kịp thích ứng đã phải tiếp nhận dục vòng bành trước thô bạo trừu sáp bên trong.

Bất quá chỉ là một chút, bản năng của quân quý chính là tiếp nhận giao phối và sinh con, cơ thể rất nhanh quen dần với nhịp thúc đẩy, dịch nhờn tiết ra ướt đẫm cả nệm vải bên dưới.

Người bên trên dường như rất hưng phấn, liên tục kéo Nạp Thiểu Song vào những nụ hôn dài ngắn khác nhau, thậm chí là muốn đem nàng tiến nhập vào lòng, mãi mãi ôm ấp bảo hộ.

"A... ha... nhanh... ưʍ..."

"Như vậy?" Ly Chiêu trêu đùa nói: "Thật cơ khát, siết trẫm như vậy chặt."

"Ân... ni..."

Mưa rơi tí tách bên bệ cửa sổ, nến đỏ loe loét cháy.

Chẳng biết qua bao lâu, người bên trên sau khi phóng thích toàn bộ vào nàng thì đổ sụp xuống, đôi hàng mi thật dài rũ xuống, giống như đang hôn mê.

Bản thân Ly Chiêu là một người rất cẩn trọng, đối với những thay đổi xung quanh vô cùng cảnh giác, chỉ đối với thân thể Nạp Thiểu Song thì chẳng có phòng bị nào.

Dùng sức đẩy mạnh Ly Chiêu ra, bước ra phía sau bức bình phong cẩn thận tắm rửa một lượt rồi thay bộ y phục dễ dàng di chuyển. Nhìn chính mình phản chiếu trong gương đồng, Nạp Thiểu Song cười khổ, để thoát khỏi nơi này dùng thân thể đánh đổi cũng không quá thiệt thòi.

Trước khi cùng Ly Chiêu day dưa, Nạp Thiểu Song bôi khắp cơ thể một loại mê hương, nếu từ đầu nàng đổi mê hương vào lư bát giác nhất định sẽ bị phát hiện, đành đánh đổi bằng cơ thể của mình.

Ngay lúc đó bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, Nạp Thiểu Song chụp vội tay nải giấu dưới gầm giường, liếc nhìn Ly Chiêu một cái rồi nhanh chóng bỏ đi.

Bên ngoài Tông Yến đã giúp Nạp Thiểu Song giải quyết cấm vệ quân, một đường dẫn theo nàng chạy đến nơi hẹn trước với hai người Tông Hiền, trong đêm nay nhất định phải rời khỏi Lục Du.

"Khoan đã, cứu bằng hữu của cô trước!"

"Lúc nào rồi còn đi cứu người?" Hồ vương thúc giục: "Mau đi kẻo trễ!"

Nạp Thiểu Song lập tức lùi lại, quát: "Các ngươi không cứu, cô liền quay trở về báo động cho Ly Chiêu!"

Tông Yến đau đầu không thôi, gắt gỏng: "Ở lại đây, bản vương giúp ngươi, bọn họ ở đâu?"

"Biệt cung bên cạnh ngự hoa viên!"

"Các ngươi ở đây trông chừng, bản vương đến biệt cung." Tông Yến liếc Nạp Thiểu Song một cái sắc lẻm: "Cứu bằng hữu của cô tử!"

Lời lẽ đay nghiến rõ mồn một, Nạp Thiểu Song cũng không nói gì, trầm mặc đứng ở một bên chờ đợi.

Trăng trên cao tỏa ra ánh sáng nhu hòa, thời gian lặng lẽ trôi qua, mọi người đều một dạng bồn chồn lo lắng. Rất may chưa tới một chung trà, Tông Yến đã trở về, dẫn theo ba người Cơ Thiến đi cùng.

Tông Yến thô lỗ đẩy ba người vào mã xa, đối Nạp Thiểu Song nói: "Ngươi cũng mau vào."

Nạp Thiểu Song hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí leo lên mã xa, tạm thời cứ nhẫn nhịn, rời khỏi địa giới Lục Du nàng liền tìm cách trở về Đông Minh.

Mã xa lộc cộc lăn bánh, để lại cơn mưa lạnh buốt phía sau...

Bình luận

Truyện đang đọc