KHUYNH THẾ PHỒN HOA

Thuyền lao băng băng trên biển, tựa như một con giao long mãnh liệt cuộn người, phát ra tiếng gầm chấn động cả đại dương. Cánh buồm căng lộng chứa đầy gió, bốn bề là biển cả mênh mông, thậm chí đích đến còn cách bao xa cũng chẳng ai rõ.

"Thật sự là Lục Du sao?" Tông Yến nhướn nhướn mày, nói: "Tại sao phải chọn đường thủy? Chẳng phải từ Đông Minh đi đến Lục Du đường bộ là nhanh nhất sao?"

"Nhất định là có quỷ kế nào đó." Tông Hiền nhăn trán, liếc nhìn Tông Yến nói tiếp: "Chỉ sợ đây không phải là cái bẫy dành riêng cho Khanh Nhược Lan."

Câu nói kia rõ ràng ám chỉ Tông Yến biết rõ là bẫy vẫn đuổi theo đến cùng.

"Dù cho là bẫy, ta cũng phải mạo hiểm một phen." Tông Yến siết chặt lan can, buông rũ đôi hàng mi: "Tình hình hiện tại của Kiều nhi không cho phép ta chần chờ giây phút nào nữa."

"Nhưng Khanh Nhược Lan không phải đồ ngốc, nhỡ như nàng ta phát hiện tung tích của Nạp Thiểu Song thì e rằng chúng ta cũng bị kéo vào vụ bắt cóc này."

"Vốn dĩ ta đã không muốn cùng nàng ta thương lượng." Tông Yến ngước nhìn mặt biển bao la, vân đạm phong khinh mở miệng: "Cùng lắm là đánh một trận, để xem mấy năm qua, Đông Minh hay là Phiên Hữu luyện quân tốt hơn."

"Quá mạo hiểu đi." Tông Hiền vén mái tóc dài bị gió biển thổi loạn, hai chân mày thanh tú chau lại: "Sau Đông Minh còn có cả Dư quốc hậu thuẫn."

"Lục Du không phải đồ ngốc đâu, bọn họ kỳ công an bài chuyện này nhất định là cần Nạp Thiểu Song làm gì đó cho họ, nếu vậy họ càng không dễ dàng nhả miếng mồi ngon kia ra. Chỉ cần nắm được yếu điểm đó, phía sau chúng ta tự nhiên sẽ có Lục Du hậu thuẫn, còn gì phải e sợ Đông Minh đây?"

"Cứ cho là ngươi đúng đi, nhưng Lục Du là thuộc địa quan trọng của Đông Minh, họ sống phụ thuộc vào sự giúp đỡ từ phía Đông Minh, e là..."

"Yên tâm đi." Tông Yến nheo nheo mắt, khóe môi kéo lên một độ cong hoàn mỹ: "Lục Du sống nhục nhiều năm rồi, bọn họ không muốn tiếp tục phụ thuộc nữa đâu, nhất là nàng ta..."

"Nàng ta?"

Tông Yến bật cười, xoay người dựa vào lan can, liếc nhìn mây trời lơ lửng trôi trên đỉnh đầu: "Chúng ta lại sắp gặp nhau rồi, Ly Chiêu..."

...

Cả ngày bị giam trong tẩm cung rộng lớn, thậm chí đến cửa sổ cũng bị khóa kín, Nạp Thiểu Song sắp phiền chết rồi, trong lòng bực bội lại không có chỗ xả càng khiến tâm tình thêm tồi tệ.

Ngoài trơi vẫn đang mưa, nếu như cửa sổ mở được Nạp Thiểu Song đã nhảy ra ngoài chạy trong cơn mưa mùa hạ này. Mọi thứ quá tồi tệ, Nạp Thiểu Song đã cầu nguyện mỗi đêm, kết quả chẳng thay đổi mà càng thêm gian nan hơn.

Những ngày gần đây Ly Chiêu hoàn toàn không đến, chỉ có số người đến canh gác càng lúc càng dày đặc, dù cho nàng có mọc cánh bay cũng thoát không được. Đường đường Đông Minh hậu lại bị giam hãm trong nội cung Lục Du, chuyện này đồn ra nàng còn mặt mũi gì nhìn người đây?

Tất Nhữ mấy lần thử đẩy cửa sổ, phát hiện phía sau khung cửa sổ giấy chính là song sắt, dù có đẩy hết đời cũng không đẩy ra được.

Bất quá điều kiện sinh hoạt ở đây không hề tệ chút nào, sáng sớm và chiều tối luôn có nha hoàn vào giúp quét dọn lau chùi, thức ăn cũng vô cùng phong phú, cảm giác như Ly Chiêu đang muốn vỗ béo nàng.

Bỗng chốc Nạp Thiểu Song cảm thấy lo lắng, không lý gì Ly Chiêu lại đối xử tốt với một con tin chính trị cả, nhất định là có lý do gì đó mà nàng không biết đến.

Một ngày nhanh chóng kết thúc, bầu trời chìm vào sắc xanh âm u, thậm chí không thấy nổi một ánh trăng mùa hạ.

Sau khi dùng xong cơm tối, Nạp Thiểu Song ngồi trên thư án nghĩ cách làm sao thoát ra khỏi nơi này, bất quá chính nàng cũng không rõ đây là nơi nào nữa. Từng hỏi qua nha hoàn, kết quả bọn họ đều một dạng giả điếc, nàng có nói cái gì các nàng cũng chẳng lấy nửa điểm phản ứng.

Âm thầm xoa thái dương đau nhức của mình, mấy ngay nay đều không ngủ được, nàng sắp vì chuyện này mà phiền chết rồi!!

"Hay là ngài nghỉ ngơi sớm đi." Tất Nhữ giúp Nạp Thiểu Song dẹp gọn giấy viết hỏng, nói: "Chúng ta cũng không thể một sớm một chiều thoát ra được, chi bằng nghỉ ngơi lấy sức để chiến đấu còn tốt hơn."

"Ngươi nói phải."

Nạp Thiểu Song buông bút xuống, nói: "Cơ Thiến sao rồi?"

"Nha đầu này rất ngoan, cô tử yên tâm." Tất Nhữ rót một chén trà, dùng cả hai tay dâng lên: "Uống thuốc xong thì ngủ, ai nói gì cũng nghe theo, thật sự khiến người ta yêu thương mà."

"Vậy thì tốt rồi."

Nạp Thiểu Song tiếp lấy chén trà, chậm chạp uống một ngụm, đưa mắt nhìn xung quanh lại không nhìn thấy bóng dáng của Tạp Hồng.

Tất Nhữ tinh ý nhận ra, nói: "Tạp Hồng đi gọi người mang nước nóng cho cô tử tắm rửa rồi."

"Phiền các ngươi quá."

"Không phiền, không phiền!!" Tất Nhữ híp mắt cười xinh đẹp: "Chúng tôi đều là được cô tử cứu về, mạng này là của cô tử, hầu hạ giúp đỡ cô tử là việc chúng tôi phải làm."

"Các ngươi đừng nói như thế." Nạp Thiểu Song vỗ vỗ mu bàn tay của Tất Nhữ, yếu ớt thì thào: "Năm đó chiến loạn không bảo vệ được các ngươi, là Nạp tộc nợ các ngươi, cô cũng nợ các ngươi."

"Cô tử không nên nghĩ vậy, năm đó người chịu thiệt thòi nhiều nhất là ngài mà." Tất Nhữ đặt tay lên ngực trái, ngẩng cao đầu mà nói: "Dòng máu Dư quốc còn cuộn chảy nơi đây, niềm kiêu hãnh của chúng tôi vẫn còn, và cô tử chính là niềm kiêu hãnh của chúng tôi."

Nạp Thiểu Song cảm thấy hốc mắt xót cay, mở miệng ra định nói lại nghe thấy tiếng đẩy cửa phát ra.

Còn tưởng là Tạp Hồng, nào ngờ lại là Ly Chiêu.

Như cũ một bộ bạch y, tóc dài xõa như thác đổ xuống vai, gương mặt so với trước đây có điểm tái nhợt nhưng vẫn tràn đầy sức sống.

Tất Nhữ theo bản năng đứng bật dậy che chắn cho cô tử ở phía sau: "Ngươi đến đây làm gì?"

"Ta không đến nói chuyện với ngươi." Ly Chiêu liếc nhìn hắn, lạnh giọng: "Tránh ra."

Nạp Thiểu Song buông tách trà trên tay xuống, đưa mắt nhìn sườn mặt của Tất Nhữ, nói: "Ngươi lui xuống đi."

"Cô tử!"

"Lui xuống đi."

Tất Nhữ nghiến chặt răng, tuy vậy nhưng vẫn nghe theo lui xuống đứng phía sau lưng Nạp Thiểu Song.

"Ngươi muốn gì cứ nói một lần đi, cô không hứng thú với trò đùa dai của ngươi."

"Đợi đến lúc thích hợp ta sẽ nói."

Ly Chiêu thả người ngồi xuống trường kỷ, ánh mắt rơi trúng giường ngủ phủ mạn che kín kẽ, hai chân mày thoáng chau lại.

Phát hiện ánh nhìn của Ly Chiêu, Nạp Thiểu Song vội chạy đến trước giường, dang hai tay che chắn người bên trong.

"Ai mà có phúc phận nằm trên giường cô tử như vậy?"

Vừa nói vừa chậm rãi bước đến, tà áo lay động khe khẽ để lộ đôi giày thêu hoa bạch sắc.

"Ngươi tránh ra!" Nạp Thiểu Song nói như hét lên: "Không được bước đến đây!!"

Bắt gặp cánh tay kia vươn ra muốn vén rèm Nạp Thiểu Song vội vung chưởng đánh vào cổ tay Ly Chiêu, thủ tư thế như muốn cùng nàng một mất một còn, khắp người tản mát một cỗ chiến đấu khí tức.

Ly Chiêu cười nói: "Hung dữ thật."

So về tốc độ thì Nạp Thiểu Song lợi thế hơn, nhưng so về nội lực còn lâu nàng mới bì kịp Ly Chiêu. Đối phương đột ngột tung ra một kích, đem Nạp Thiểu Song đánh lùi mười bước, chuẩn xác chụp được rèm hoa kéo mạnh sang một bên.

Bắt gặp Cơ Thiến đang co người nằm ngủ, Ly Chiêu liền giễu cợt: "Loạn thế a, một diệu nữ cũng có thể nằm trên nệm Ba Tư êm ái mà ngủ."

"Cơ Thiến không phải diệu nữ!" Nạp Thiểu Song siết chặt nắm tay, quát: "Nàng chính là bị những kẻ không có lương tâm như các ngươi đẩy vào đường cùng!"

"Nói thế nào thì nói..."

Ly Chiêu chụp lấy bả vai của Cơ Thiến, muốn ném nha đầu này xuống đất thì cổ tay đã bị Nạp Thiểu Song chụp lấy.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Nàng là ta mua về, ta muốn làm gì liên quan đến cô tử sao?"

"Coi như cô cầu xin ngươi, tha cho nàng một ngựa, được không?"

Nạp Thiểu Song thoáng run lên, nàng không muốn Cơ Thiến có kết quả thảm khốc như Nạp Hoành Cơ, nhiêu đó đã quá đủ rồi.

"Đừng đùa giỡn." Ly Chiêu dời tầm mắt sang Nạp Thiểu Song: "Ta còn thiếu một quân kỹ."

"Đừng mà!!!" Nạp Thiểu Song siết mạnh lấy cổ tay của Ly Chiêu, hốc mắt sưng tấy đỏ bừng lại bướng bỉnh không cho nước mắt chảy xuống: "Đừng làm hại Cơ Thiến, làm ơn..."

"Ta càng lúc càng không hiểu nổi nàng." Ly Chiêu chỉ tay vào Cơ Thiến, như châm chọc như mỉa mai nói: "Bất quá chỉ là một diệu nữ mua về từ kỹ viện, có cần phải chăm nó như chăm một tiểu công chúa hay không? Nhìn lại xem tình trạng của mình bây giờ đi, nàng cũng chẳng tốt hơn nó chút nào đâu."

"Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được đâu." Nạp Thiểu Song thoáng run lên, nhỏ giọng cầu xin: "Tha cho nàng, chỉ cần tha cho nàng thôi, ngươi muốn gì cô cũng sẽ đáp ứng."

"Ha, ta thật không biết nên khen nàng quá lượng thiện hay mắng nàng quá ngu xuẩn nữa."

Ly Chiêu phất tay ngồi xuống nệm, bắt lấy vòng eo nhỏ của Nạp Thiểu Song, đôi mắt thuần đen phản chiếu ánh sáng chăm chú quan sát nhấc cử nhấc động của người bên cạnh.

Nạp Thiểu Song không dám giãy dụa, nàng chỉ sợ nếu nàng có bất cứ hành động gì khiến Ly Chiêu phật ý thì tính mạng của Cơ Thiến liền gặp nguy hiểm.

"Không dám phản kháng sao?" Ly Chiêu đưa tay sờ đường cong từ chiếc cổ duyên dáng, cười nói: "Vì một tiện nô, đáng sao?"

"Với ngươi Cơ Thiến chỉ là tiện nô, nhưng với cô..." Nạp Thiểu Song cắn chặt răng nhẫn nhục: "Nàng là bằng hữu, là muội muội, là ngươi thân của cô."

Tất Nhữ nhịn không được muốn xông đến thì bị Nạp Thiểu Song khoác tay ngăn lại, đây là chuyện giữa nàng và Ly Chiêu, nàng không muốn liên lụy cả Tất Nhữ.

"Đúng là một mảng chủ tớ tình thâm." Ly Chiêu nghiêng đầu thì thầm vào tai Nạp Thiểu Song: "Từ hôm nay, nàng sống dưới sự kiềm hãm của Ly Chiêu ta, đừng nghĩ chạy trốn, có trốn cũng trốn không thoát đâu."

Nạp Thiểu Song cắn chặt răng, hoàn toàn không muốn cùng Ly Chiêu day dưa.

"Được rồi, ta đến cũng không phải cùng nàng nói chuyện này."

Ly Chiêu liếc mắt nhìn Nạp Thiểu Song, chậm rãi mở miệng: "Đêm nay khắp Lục Du tổ chức đăng hoa lễ, ta muốn đưa nàng đi."

"Cô không muốn."

"Không phải cho nàng lựa chọn." Ly Chiêu vuốt ve sườn mặt nàng, cong khóe môi: "Đây là mệnh lệnh."

Nạp Thiểu Song siết chặt nắm tay, trong lòng âm thầm mắng chửi Ly Chiêu.

Với tình hình hiện tại của nàng, phản kháng chỉ khiến bản thân chịu thiệt, chi bằng nghe theo để xem nàng ta sẽ giở trò gì tiếp theo.

Bình luận

Truyện đang đọc