KIẾP NÀY CHỈ NGUYỆN BÊN NGƯỜI



Tiểu công chúa nhíu mày.

Nữ nhân so với nam nhân đố kị càng nhiều, lúc nàng nắm rõ quá khứ của Ninh Úc, liền cảm giác đôi tỷ đệ này có vấn đề, về sau ca ca điều tra càng chứng minh điều đó, cho nên Ninh Tương Y, cũng là đối tượng nàng cần giải quyết.

Thật không biết là cái loại nữ tử gì, mà chẳng biết xấu hổ đến cả đệ đệ ruột thịt của mình cũng không buông tha?
Nàng cậu môi cười lạnh.
Nhìn qua thấy một đội hình đến, binh lính thủ thành liền biết là công chúa Lâu Diệp đến hòa thân, vội vàng đi thông báo cho Ninh Tương Y!
Lần này, Lâu Diệp Vương gả muội muội cũng coi như hoà vốn, cho dù đánh đổi mới con đường, thế nhưng những chuyện khác hắn cũng không phải bỏ qua là bỏ qua.

Mà Ninh Tương Y lúc này ở trong thành, đã ngủ được một giấc.

Nghe được người đã đến, nàng duỗi lưng một cái, chỉ chốc lát sau, người Lâu Diệp tiến vào thành!
Lâu Diệp sứ thần đi đầu bước xuống ngựa, nhìn thấy Ninh Tương Y ngồi trên kiệu, vội vàng đến thăm hỏi, mà trong đội ngũ, Lâu Diệp tiểu công chúa vén rèm xe ra nhìn thoáng qua, chỉ một chút, cái cỗ kiệu Kim Liên lộng lẫy hai mươi bốn người nhấc chiếm lấy con mắt của nàng!
Cùng so sánh đối phương, cái xe ngựa nhỏ này của nàng quả thực tàn tạ không tả nổi!
Lúc này, sứ giả Bố Cát của Lâu Diệp đang tiến lên hành lễ, vừa cười vừa nói chuyện, mà đằng sau cỗ kiệu kia là từng nhóm cấm quân xếp ngay ngắn, khiến tiểu công chúa đỏ mặt.


Ai cũng biết ở Đại Dục, Ninh Úc là thủ lĩnh cấm quân đầu, mà bây giờ, quả nhiên là Ninh Úc tới đón nàng rồi? Xem ra Hoàng đế Đại Dục, cũng quá đồng ý chuyện hôn sự này.

Rất nhanh, Bố Cát liền trở lại, hắn đối với công chúa nhà mình cười nói, “ công chúa, nhanh lên chào hỏi đi, đây chính là Đại nhân vật của Đại Dục!”
Bố Cát căn bản cũng không hiểu tâm tư của tiểu công chúa, nhưng là đối với Ninh Tương Y thì biết rất rõ, cũng quá ngưỡng mộ, hiện tại biết được Ninh Tương Y đích thân đến tiếp đón, hắn rất biết cách lấy lòng!
Tiểu công chúa mím môi cười một tiếng, liền gọi người đỡ lấy, xuống xe ngựa đi tới.

Lúc này ở cửa thành cũng không có nhiều người, nhưng cũng không ít thần dân đang đứng xem rất náo nhiệt, nhưng lâu nay nữ tử Lâu Diệp không coi trọng tiểu tiết, có thể trực tiếp ra mặt.

Cho nên vị tiểu công chúa này thong dong đi đến bên cạnh cỗ kiệu Kim Liên, ôn nhu nói.

“Long Thành Thính Tuyết, bái kiến Đại nhân.”
Nàng thi lễ một cái, nhưng thấy người trong kiệu không có phản ứng, nàng cũng không giận, Long thành Thính Tuyết tự nhận là mình có chút thông minh, nàng đã sớm biết Ninh Úc tính tình lạnh lùng, không quan tâm người khác, nhưng cũng không sao, nàng có thể kiên nhẫn.

“Làm đại nhân vất vả chờ, là do Thính Tuyết sai.”
Nàng cười, giọng nói mềm mại, vô hại, nếu là thật sự là một người nam tử ngồi bên trong kiệu Kim Liên, chắc chắn sẽ không đành lòng để đối phương đứng dưới kiệu nói chuyện.

Thấy Ninh Tương Y vẫn không đáp, Long Thành Thính Tuyết có chút xấu hổ, nàng cắn cắn môi, nhẹ giọng nói, “ đại nhân vì sao không nói lời nào? Hay là Thính Tuyết đã làm sai điều gì?”
Nàng nhận định người ở bên trong là Ninh Úc, nhưng nàng tuyệt đối không biết, trừ Hoàng đế, Thái tử và Ninh Úc, còn có một người ra ngoài có thể mang theo cấm quân, có tướng quân bảo vệ, đó chính là Ninh Tương Y!
Lúc này Ninh Tương Y vung tay lên, mới có người kéo tấm màn kia lên, lộ khuôn mặt nhỏ của Ninh Tương Y có chút kinh ngạc.

“Công chúa đang nói chuyện với bản cung sao? Ngươi một mực hô hào đại nhân, bản cung còn tưởng rằng người đang nói chuyện với khác.”
Nàng cười giảo hoạt, lộ ra hai hàm răng trắng, bộ dáng kia mang theo chút xấu xa.

Thế nhưng vừa nhìn thấy Ninh Tương Y, lại nghe nàng tự xưng bản cung, Long Thành Thính Tuyết làm sao lại không biết người kia là ai?
Không ngờ người ngồi bên trong không phải người nàng mong nhớ! Mà là Ninh Tương Y! Kẻ địch lớn nhất của nàng trong chuyện này!
Nàng đã nhìn qua chân dung Ninh Tương Y, cũng biết dung mạo của nàng ưa nhìn, thế nhưng khi xuất hiện ở trước mặt, phản ứng đầu tiên của nàng là tự thấy xấu hổ!

Dung mạo của nàng nhìn rất đẹp, mà loại đẹp này, khí chất thong dong, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua!
Khó trách Ninh Úc bị nàng mê hoặc, quả nhiên là loại hồ ly tinh!
Long Thành Thính Tuyết rủ mắt xuống, không thể bị đối phương phát giác được ý nghĩ thù địch.

Ninh Tương Y cảm thấy buồn cười, nàng nhìn vẻ mặt người kia từ vui mừng đến cực kỳ xấu xa chuyển sang bình tĩnh, mất khoảng một giây, đúng là trò trở mặt của nàng ngày càng nhanh, Ninh Tương Y nâng má nghĩ.

“Tiểu công chúa, trời cũng không còn sớm, nếu ngươi không có việc gì nữa, thì lên xe ngựa đi, chúng ta vào trong cung trò chuyện được chứ?”
Ninh Tương Y ở trên cao nhìn xuống, nhẹ nói.

Thái độ thản nhiên của nàng lại khiến tiểu công chúa tức giận! Nhưng ngoài mặt lại khẽ cười.

“Vậy đa tạ quý quốc công chúa đến đón.”
Ninh Tương Y khoát tay, “Khách khí, bản cung cũng là phụng mệnh làm việc thôi.”
Nói xong, rèm được thả xuống, ngăn cách ánh mắt oán hận của tiểu công chúa kia!
Vì sao cũng là công chúa, thái độ của nàng lại cao ngạo như vậy? Ninh Tương Y không sợ nàng đi tìm Hoàng đế Đại Dục tố cáo sao? Mà đúng, nghe nói Hoàng đế Đại Dục luôn nuông chiều Ninh Tương Y, nàng mới không biết sợ như thế!
Long Thành Thính Tuyết gục đầu thất vọng, từng bước lui về xe ngựa của mình, khi đi ngang qua Bố Cát, còn liếc hắn một cái, không phải chỉ là một công chúa sao, còn muốn nàng đi chào hỏi, cái tên này có phải là muốn chết!
Nàng làm sao biết Ninh Tương Y là một nam tử trong lòng thiên hạ? Cũng chỉ có thể chịu đựng sự thua thiệt này! “Khởi giá “
Một thái giám hô lên, sau đó Cấm quân đồng loạt hộ tống Ninh Tương Y, cảnh tượng này khiến lòng Long Thành Thính Tuyết mất cân bằng đến cực điểm!
Tại Lâu Diệp, người người đều sủng ái nàng, thuận theo nàng, ăn mặc chi phí cái gì của nàng đều là tốt nhất, thế nhưng vừa đến Lâu Diệp, vừa đối mặt, so với Ninh Tương Y thì nàng cũng chỉ là cát bụi.


Hai trăm của hồi môn người ta Ninh Tương Y đều coi như là nhìn chưa từng nhìn thấy, không thèm để ý.

Cứ như vậy, Ninh Tương Y làm như vị công chúa muốn lấy chồng, mà nàng giống như nhà gái đang mệt mỏi theo ở phía sau, Ninh Tương Y nhất định là cố ý! Biết nàng muốn gả cho Ninh Úc, cố ý cho nàng mất mặt!
Long Thành Thính Tuyết ở trong lòng tính toán, càng nghĩ càng thấy không cam tâm! Nàng đều cảm thấy, Ninh Tương Y gọi cấm quân đi theo, chính là cố ý muốn để nàng hiểu lầm, làm xấu mặt nàng!
Hừ! Loại này bên ngoài nhục nhã tính là gì? Nếu như Ninh Tương Y còn làm mấy trò như diễn hề kia nàng sẽ chết rất thế thảm!
Lúc này, thần dân hai bên có tiếng hoan hộ truyền đến, nàng vén rèm lên xem, phát hiện Ninh Tương Y ở trong lòng người dân Đại Dục, thanh danh quá cao… Không ít người ở đường hẻm hoan nghênh, dường như nhìn thấy được nàng đều là một vinh hạnh!
Kiểu thanh danh này, nàng ở Lâu Diệp đều chưa từng trải qua..

Long Thành Thính Tuyết trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó cười nhạt.

Thanh danh quá tốt phải không? Rất được dân quý phải không?
Hưởng thụ đi, cố mà hưởng thụ cho tốt đoạn cuối cùng của khoảng thời gian này đi, bởi vì nàng đến, tất cả của Ninh Tương Y, nàng đều sẽ cướp đi từng cái một!
Nghĩ như vậy, nàng tự tin buông màn xe xuống, khóe miệng vẫn như cũ mang theo nụ cười, để người khác không nhìn không ra một chút ý xấu!
- ---------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc