KIẾP NÀY CHỈ NGUYỆN BÊN NGƯỜI



“A a a!!”
Trong nháy mắt đó, Tàng Kiến trên người bộc phát sát khí! Hắn bỗng nhiên lao tới Ninh Tương Y! Hận không thể cùng nàng chết tại chỗ!
Ninh Tương Y bị tình thế bất ngờ ép lui lại mấy bước, chờ sau khi thích ứng, vội vàng phản công lại!
Tất cả mọi người đều phải lùi lại xa xa, sợ tai bay vạ gió! Thế nhưng người áo xanh kia phản ứng mạnh với một người chết của Lâu Diệp như thế, đủ để mọi người suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ… Hắn thật sự là gian tế nước láng giềng phái tới nói xấu công chúa sao?
Chuyện này, bởi vì Ninh Tương Y mà ra, chỉ có thể tự nàng giải quyết, tất cả mọi người không thể nhúng tay, ở đây thì cũng chỉ có Long Thành Thính Tuyết là lo lắng! Nàng cầu cho Tàng Kiếm nhanh chết đi, nếu tình huống này, hắn bị bắt lại, thật sự là không thể giải quyết không được!
“Chuyện này là Long Thành Thính Tuyết muốn ngươi làm à?”
Ninh Tương Y thấp giọng hỏi, từng cơn gió lạnh thổi qua mặt nàng, cho người ta một cảm giác vô tình lại sắc bén! Nàng rõ ràng rất thiện lương, nhưng bây giờ, thật giống như lộ ra mặt khác, chỉ còn tàn nhẫn!
Tàng Kiếm hoảng hốt, bóp thật chặt dao găm trong tay!
“Nói xấu ta còn chưa đủ muốn đi vu oan cho công chúa thuần khiết? Ngươi là loại nữ nhân đê tiện, thật là buồn nôn!”.

“Thuần khiết?” Ninh Tương Y tựa như nghe được điều buồn cười nhất!
“Lâu Diệp người ta không quan tâm trinh tiết, còn dám nói là chưa từng lên giường tiểu công chúa của ngươi sao?”
Nàng thật nhớ đến Giấu Gỉ! Hắn cũng như thế, nếu người thủ đoạn như Long Thành Thính Tuyết là nữ nhân thuần khiết, lại tiêm vào đầu hắn một Ninh Tương Y còn tồn tại Thủ Cung Sa là tiện nữ, Thì Long Thành Thính Tuyết ghê tởm đến mức nào rồi?
Trong nháy mắt đó, Tàng Kiếm có một giây hoài nghi, nhưng Ninh Tương Y không cho hắn cơ hội, nhân cơ hội cho một cước đá bay hắn! Hắn phản ứng trong nháy mắt, hai tay nắm chặt lấy vách núi! Cả người lơ lửng trên không! Trong khoảnh khắc đó, trên mặt hắn hiện ra hoảng sợ!

Không đợi hắn bò lên, Ninh Tương Y đã đứng ở trên vách núi, đứng trước mặt hắn ngăn chặn đường sống của hắn!
Tự sát là một chuyện, bị người ép đến đường chết là một chuyện khác! Giờ khắc này, hắn không còn khẩu khí muốn tự sát nữa, từ đáy vực gió thổi lên lạnh thấu lọc xương, để khắp cả người hắn phát lạnh, trong lòng chột dạ nắm chặt lấy vách đá, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

“Không phải muốn chết sao, sao không mau nhảy xuống đi?”
Ninh Tương Y đứng phía trên, thậm chí mũi chân duỗi ra vách núi một chút, loại kia từ trên cao nhìn xuống khiến Tàng Kiếm cảm giác giống như bị ép bởi một tảng đá lớn!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tranh đấu, nhưng hắn đã quá muộn để hạ quyết tâm!
Ninh Tương Y một chân, nhẹ nhàng dẫm lên bàn tay hắn đang bám víu vào vách núi, mặc dù nàng dùng lực rất nhẹ, thế nhưng lại cực kì uy hiếp, không kém gì với áp lực nghìn cân nghiền xuống!
“Ngươi là sư đệ của Giấu Gỉ.”
Ninh Tương Y nói một câu như chấn động, khiến Tàng Kiếm cũng nhịn không được kinh hãi, ngẩng đầu lên.

Ninh Tương Y nhíu mày, tiếp tục nói, “Ngươi chiêu thức rất giống hắn, bởi vì hắn tự tay chỉ dạy ngươi? Nhưng lúc dạy ngươi chắc chắn chưa dạy ngươi cái gọi là dám chơi dám chịu, nghĩa khí quân tử.

Hắn thừa lúc ta không tiện ra tay với ta, nhục nhã ta, sau đó bị ta một đao giết chết, là vì hắn tài nghệ thấp kém! Ngươi dựa vào cái gì mà hận ta? Dựa vào cái gì mà ngậm máu phun người? Dựa vào cái gì?!
Nàng vừa nói, vừa dùng sức dưới chân nghiền tay hắn, Long Thành Thính Tuyết cũng không nhịn được.

“Công chúa! Ngươi sao có thể làm nhục một người như vậy? Hắn đã muốn chết, sao người còn muốn nhục nhã hắn?!”
Nàng lúc nói hai mắt đỏ bừng, giọng điệu khiến Ninh Tương Y trông thật tàn nhẫn, Ninh Tương Y móc móc lỗ tai, “Ninh Úc… Nữ nhân này thật đáng ghét, nam tử này là người Lâu Diệp, nàng cũng là người Lâu Diệp, nói không chừng chính là cá mè một lứa, trước hết người giúp ta làm cho nàng ngậm miệng, đợi lát nữa ta đến trừng trị nàng!” T
Ninh Úc nghe xong, mỉm cười nói, lọc “Được, hoàng tỷ.”
Nói xong, mắt hắn như gió liếc qua, lập tức có cấm quân tiến lên, chuẩn bị đem Long Thành Thính Tuyết trói lại!
Bởi vì nghi lễ Đại Dục, sứ thần Lâu Diệp cũng không đến cùng, cho nên lúc này Long Thành Thính Tuyết một thân một mình, mấy tỳ nữ không hề dám lên trước, chỉ có nàng hoảng hốt sợ hãi hướng đến Hoàng đế cầu cứu.

“Đại Dục bệ hạ! Ngài đây là có ý gì? Thính Tuyết cũng chỉ là nhất thời đồng tình, cũng không có ý gì khác, nhưng Cố Quốc công chúa nói xấu ta kiểu này, còn muốn đuổi bắt ta, Đại Dục muốn khai chiến với Lâu Diệp sao?!”
Ninh Kham cũng giật nảy cả mình, “Ninh Úc! Ngươi đang làm cái gì, ngươi mau buông nàng ra!”
Thế nhưng Ninh Úc thờ ơ, lạnh lùng nhìn Long Thành Thính Tuyết bị trói lại, còn bịt miệng, rồi hắn nhìn qua Ninh Tương Y cười.


“Phụ hoàng, người thật hồ đồ, Nhi thần chỉ đang bắt đồng bọn gian tế, là suy nghĩ vì an nguy Đại Dục!”
“Ngươi đang muốn uy hiếp trẫm!”
Ninh Kham tức giận, vô thức liền nghĩ để Thường Hi bắt Ninh Úc kéo xuống, mà lúc này, Ninh Tương Y yếu ớt nói.

“Phụ hoàng, bọn họ nói ta cùng hoàng huynh hoàng đệ có gian tình, người liền hoài nghi, còn ta nói nữ nhân này là gian tế, là ta mưu phản sao?!”
Ninh Tương Y cười nhạt, sau đó vụt tắt!
“Ninh Úc chỉ là nghe theo ta mà thôi! Việc này ta làm ta chịu! Mong rằng phụ hoàng không nên nhúng tay vào!”.

Rõ ràng đây là đại nghịch bất đạo, nhưng Ninh Tương Y dùng giọng điệu bị thương nói ra, tự dưng khiến Ninh Kham lửa giận bỗng nhiên dập tắt, hắn nhìn Ninh Tương Y, lại nhìn qua Long Thành Thính Tuyết đang liều mạng dãy giụa, cuối cùng nặng nề nhìn Ninh Úc, không nói lời nào.

Ninh Úc cười một tiếng, dù sao việc đã đến nước này, từ khi hắn bắt đầu điều động cấm quân, cũng đã không quan tâm, không sợ cái gọi là mưu phản?
Nhưng nhìn thấy Long Thành Thính Tuyết bị trói, trong miệng nàng còn bị nhét đồ bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

Nàng tốt xấu vẫn là công chúa của một nước! Kiểu này không phải là muốn giết người diệt khẩu sao?!
Tàng Kiếm tức giận! Bọn họ muốn làm gì tiêu công chúa!
Ninh Tương Y cúi người, nhìn hắn đang phí sức treo lơ lửng trên vách núi, Tàng Kiếm cười gian ác, nàng cười lộ ra hàm răng trắng noãn, tự dưng khiến sống lưng hắn ớn lạnh.

“Ngươi có phải do nàng ta phái tới?”

“Hừ! Ngươi ngậm máu phun người!”
Ninh Tương Y lại cười, nụ cười mang bao nhiêu đáng sợ, một khi có ý nghĩ xấu xa, cả người nàng sẽ như tà ma, trong mắt đều là sát khí!
“Ninh Úc, đem nàng tới đây.”
Ninh Úc nghe vậy, tự tay kéo Long Thành Thính Tuyết tới bên vách núi, mà lúc này, Tàng Kiếm lòng như tro nguội, tay có chút buông lỏng, dường như muốn thả mình rơi xuống, nhưng tay trái của hắn bị Ninh Tương Y giẫm mạnh lên, hắn không có cách tách ra được!
Muốn sống không được, muốn chết.

không xong! Chính là hoàn cảnh này.

Long Thành Thính Tuyết thấy không ai giúp nàng, bị dọa đến khóc to, lắp bắp bị kéo tới trước mặt Ninh Tương Y, lúc này nàng nhìn vào Ninh Tương Y ánh mắt lộ ra vô cùng hoảng sợ, tựa như Ninh Tương Y là quái vật đáng sợ!
Ninh Tương Y đưa tay vỗ vỗ vào mặt Thính Tuyết, gió thổi phồng vào áo trường bào màu đen đỏ, hình ảnh quỷ mị không thể tả!
“Muốn chết không?” Nàng nhẹ giọng hỏi.

- ---------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc