KIẾP NÀY CHỈ NGUYỆN BÊN NGƯỜI



Chiêng trống cùng vang lên, bên trong lọc trăm dặm đều trang trí lộng lẫy.

Cái lạnh đầu đông đều bị không khí náo nhiệt này xua tan.

Ninh Tương Y gả cho Ninh Úc, vốn là làm trái luân thường, Ninh Tương Y cho rằng mọi người sẽ thấy phản cảm, nhưng không ngờ dân chúng cuối cùng đều đón nhận, vô cùng nhiệt tình vây quanh cỗ kiệu của nàng.

Dân chúng nghĩ rất đơn giản, công chúa là người bọn họ kính trọng, nàng làm quyết định gì đều có lý của nàng, cho nên cho dù có rất nhiều người không hiểu, nhưng đến ngày nàng thành thân này, tất cả mọi người vẫn vui vẻ từ trong đáy lòng, vì nàng ăn mừng.

Cỗ kiệu trực tiếp xuất phát từ Tề Vương Phủ, sau đó phải đi một vòng thành rồi lại trở lại Tề Vương Phủ, trên đường dân chúng chen chúc càng ngày càng nhiều, nhìn thấy bọn họ có thể đón nhận hôn sự này, Ninh Tương Y trong đáy lòng vui vẻ, trên mặt mỉm cười ngọt ngào, ngồi ở trong kiệu, nghe tiếng hoan hô náo nhiệt, lòng nàng lại an bình như vậy.
Lúc này trên tay và trên chân nàng đều phải mang xiềng xích, nhưng nàng rất vui vẻ, lòng cũng rất thỏa mãn.

Chỉ cần có thể bình an vượt qua hôm nay, bọn họ cùng rời khỏi kinh thành đi tìm thuốc giải, nàng sẽ không có uy hiếp với người khác.

Mặc dù với Ninh Úc, nàng vẫn là một quả bom hẹn giờ, không cẩn thận thì sẽ làm bị thương chính hắn, thế nhưng… Tay Ninh Tương Y đã bị khoá bằng xích sắt, nàng cũng đành chịu chết...!Nếu một ngày, nàng thật sự phát cuồng mà tổn thương Ninh Úc… sau khi nàng tỉnh táo, nàng sẽ chết cùng hắn.

Mặc dù ích kỷ, nhưng ai kêu Ninh Úc luôn luôn nuông chiều nàng như vậy? Ninh Tương Y cười trộm.
Cuộc hôn lễ này mặc dù vội vàng, nhưng danh tiếng to lớn, quy cách long trọng, có thể nói hơn cả lúc cưới Hoàng hậu! Của hồi môn rất nhiều, gọi là siêu nhiều, trong đó không chỉ có của hồi môn của Hoàng đế khi còn sống ban thưởng, còn có của Ninh Giác đưa tới, cùng các quốc gia khác đưa tới thêm, trực tiếp phủ kín bốn cửa thành, có thể nói trước nay chưa từng có.


Ninh Tương Y không muốn nói cho Tiêu Uyên, dù sao trong nước bọn họ hiện tại có nhiều việc, nàng bên này lại vội vàng, nhưng Tiêu Uyên dù sao thân phận tôn quý, cuối cùng vẫn thông qua nhiều bên mà biết, thời gian quá gấp, người không thể đến, nhưng lễ vật lại gấp rút thúc ngựa đưa tới, mà mỗi người đều tặng không ít!
Trừ bọn họ, Ninh Tương Y còn có một số bằng hữu ngày xưa cũng đưa tới không ít lễ vật, Úc Cửu Thiên yên lặng đưa tới ròng rã năm mươi khay của hồi môn.

Cuối cùng tất cả đồ cưới hội tụ thành bốn con rồng dài, từ nhiều hướng khác nhau tràn vào Tề Vương Phủ, đám người không khỏi kinh ngạc, còn may Tề Vương Phủ đủ lớn, nếu không đã bị lễ vật bao phủ lại.

Quản gia từng người từng cái thâm tra đối chiếu, đều bị bảo bối muôn màu rực rỡ làm cho choáng váng mặt mày, trong lòng không khỏi tự hào, công chúa thật sự được yêu thích….

Chuyên trang đọc truyện -- .

n et --
Cũng có rất nhiều lễ vật gửi đến cho là Ninh Úc, nhưng những đồ tốt đến từ khắp nơi, đều là gửi đến cho công chúa! Cũng may vương gia bọn họ nhanh tay lanh lẹ, nếu không công chúa và những thứ này đã bị những cái tên dòm ngó ngoài kia cướp đi rồi!
Quản gia một bên ghi sổ nhập kho, một bên đắc ý nghĩ.

Trong hành lang khách mời tụ tập, ngoài trọng thần Đại Dục, vương gia công chúa ở bên ngoài, Ninh Giác ngồi ngay ở phía trên, thay thế Ninh Kham chủ trì nghi thức.

Những sứ thần Tam quốc thỉnh thoảng đến cùng Ninh Giác bắt chuyện, tâm sự chuyện thông thương, tóm lại một cảnh tượng vui vẻ hoà bình, tiếng người huyên náo!
Buổi tiệc cưới này tốn không ít tâm tư của Ninh Úc, nhưng hắn lo lắng thân thể Ninh Tương Y, cho nên những lễ rước nương tử ở đây, đều bị hắn cắt giảm đi nhiều, nếu có chuyện chỉ cần một mình hắn là đủ.

Cho nên một buổi lễ hoàn chỉnh này, cũng chỉ có Ninh Úc đang một mình ứng phó.

Nhưng không ai dám nói lời nào về tân nương, chỉ cần có vương gia ở đây, mọi người chỉ cần vui tươi hớn hở chúc phúc là được.

Cuối cùng, giờ lành đã đến–
“Đón tân nương mới đến “
Theo một tiếng tuyên hộ, Ninh Tương Y mặt ửng đỏ từ trong cỗ kiệu bước ra, trước đó nàng một mình ở bên trong lười biếng, có chút ngượng ngùng nhưng biết tất cả chuyện này đều được Ninh Úc chuẩn bị cho nàng, nàng cũng liên biết nghe lời, yên tâm đón nhận.

Chiếc váy thật dài, vương miện xa hoa lấp lánh, Ninh Tương Y vừa bước ra, liền thu hút tất cả ánh mắt mọi hướng!
Con đường đang vô cùng náo nhiệt nháy mắt lặng yên như tờ! Vài trăm người mắt nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, chấn động, cực kỳ hâm mộ, càng là si mê...!
Nàng không đeo khăn cô dâu, vẻn vẹn một tấm màn mỏng che mặt, chầm chậm đi tới, có loại lộng lẫy cao sang không nói nên lời, cặp mắt kia gần như hội tụ sao trời, nhất thời cướp đi hơi thở tất cả mọi người, cả Ninh Úc.


Ninh Úc đột nhiên có chút ghét thiết kế này, căn bản không cần mang khăn cô dâu, nên để cho mọi người có thể ngắm nhìn.

Đám đại thần trong lòng thổn thức không thôi, khó trách Tề Vương tình nguyện lật tung trời cũng phải cưới nàng, không nói đến tài hoa, đơn thuần là dung mạo, cũng đã thắng tất cả nữ tử.

Cũng khó trách… Tân đế lại nhớ mãi không quên nàng.

Ninh Giác cuồng si nhìn nàng.

Giống trong tưởng tượng của hắn, lúc nàng lấy chồng, sẽ là dáng vẻ này, phong thái ngất trời, tuyệt thế vô song.

Ninh Giác trong lòng chua xót, hắn cho rằng hắn làm Hoàng đế, thì có thể có được nữ nhân mình yêu mến, chỉ là không ngờ, hắn chờ mãi nhiều năm, si tình nhiều năm, yêu mãi một người, vậy mà kiếp trước hắn lại bỏ lỡ sao…
Như vậy ở kiếp trước lúc nàng gả cho hắn, cũng là dáng vẻ như vậy đúng không?
Sứ thần các quốc gia cũng thở dài.

Bọn họ không khỏi thầm nghĩ, khó trách Vương của bọn họ đối với công chúa này nhớ mãi không quên, nàng đúng là bức tranh tuyệt thế, mà còn đẹp hơn bức hoạ.

Người này… Là nương tử của hắn!
Ninh Úc tim đập nhanh lên, nhanh chân đi đến phía nàng.

Ninh Úc chưa từng mặc qua màu đỏ, bởi vì khi còn bé, vì hắn muốn khiến cho người chung quanh tin phục, hắn nhất định phải vô hình khiến người khác coi trọng bình tĩnh của chính mình, làm sâu sắc ấn tượng đầu tiên, đến mức sau khi lớn lên, lực lượng to lớn, vẫn không có sửa đổi thói quen này, một mực mặc áo đen gặp người khác, thỉnh thoảng sẽ mặc đồ trắng, nhưng rất ít.


Nhưng hôm nay, hắn mặc một thân màu đỏ chót lại tuấn mỹ bất phàm đến vậy!
Dáng người cao lớn thẳng tắp càng được màu đỏ chiếu lên khí thế hùng hồn, mà nhan sắc lạnh lùng cũng hiền dịu đi một chút.

Tướng mạo tinh xảo có chút giãn ra, có loại xinh đẹp, ánh mắt yêu thương đó gần như giữa đất trời chỉ có một mình nàng.

Trên người hắn có mùi hương nhân nhạt, hương vị kia có chút nhẹ nhàng, vô cùng thích hợp với hắn.

Ninh Úc vươn tay, Ninh Tương Y tự nhiên nắm tay hắn tiến lên, nhưng nàng vẫn đem xích sắt giấu đi, không để người khác phát hiện.

Lúc này, các sứ thần quốc gia vội vàng tới làm lễ, nhiệm vụ của bọn họ trừ đến chúc phúc, còn có vì chủ tử đến biểu đạt “Tình cảm xưa cũ”, cho nên đứng xếp hàng đến chào hỏi.

Đầu tiên là thủ hạ của Tiêu Uyên người Ngọc Hành, vóc dáng hắn tương đối thấp, giữ lại hai chòm râu, cười hì hì nói.

“Thỉnh an công chúa, ngoại thần là Lưu Nặc sứ thần Ngọc Hành, công chúa tân hôn, bởi vì thời gian cấp bách, Hoàng đế liền phái ngoại thần đến biểu đạt áy náy với công chúa, vào ngày tết, bốn quốc gia lại có một lần tụ họp, đến lúc đó, bệ hạ sẽ đích thân đến đây chúc phúc cho ngài, mong ngài không trách.”
“Làm gì có…”
- ---------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc