KIÊU CĂNG À? ANH ĐÂY THÍCH

Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Bên bờ sông, ánh đèn dịu dàng chiếu lên những tán cây tạo bóng loang lổ đổ rạp trên mặt đất.

Từng cơn gió nhẹ khẽ thoảng qua khiến đêm hè có chút lạnh lẽo.

Số lần Cố Nam Hề đến đây không nhiều. Khắp nơi xung quanh đều là những đôi tình nhân nắm tay ôm ấp.

Vì cô không hay đến đây cho nên cũng không biết số người ở đây bình thường nhiều hay ít nhưng hôm nay người đến đây lại cực kỳ đông.

Lại một cặp tình nhân nữa lướt qua, tính xấu của cô lại nổi lên, cười lạnh nói: “Mấy người này là hết chỗ hẹn hò à? Sao cứ đến chỗ người ta hít thở không khí mà lượn lờ thế này.”

Phó Dĩ Diệu dắt cô đến lan can bên bờ sông, ôm trọn cơ thể cô vào trong vòng tay anh.

Cứ như là giấu đi không cho người lạ động vào.

Cứ như vậy, hai người đứng bên bờ sông.  Tư thế cực kỳ thân mật giống như bao đôi tình nhân khác ở đây.

Cũng không biết Phó Dĩ Diệu cố ý hay là thuận tay kéo cô đến đây vì chỗ hai người đang đứng bây giờ khá tối.

Cố Nam Hề có chút ngượng ngùng. Cô dựa lưng vào lan can, trong giọng nói có chút mềm mại: “Phó Dĩ Diệu, anh thật sự chưa yêu đương lần nào sao?”

Một Phó Dĩ Diệu lạnh lùng quyết đoán thì cô đã thấy nhiều rồi nhưng đột nhiên lắc mình một cái biến thành một cao thủ tình trường khiến người ta kinh sợ thì cô chưa từng thấy qua.

Phó Dĩ Diệu: “Biết rõ còn hỏi.”

Cố Nam Hề bỗng nhiên nổi lên tâm lý muốn đùa giỡn với Phó Dĩ Diệu, cô nghiêng đầu tựa lên vai anh, nũng nịu nói: “Anh trai Phó ngây thơ thật đấy. Hay là để em dạy anh cách yêu nhé?”

“Em?” Một chữ ngắn ngủi nhưng tràn ngập khinh thường.

“Sao nào? Anh cảm thấy em không có tư cách dạy anh ư? Em không giống với người không có kinh nghiệm như anh đâu nhé.” Nói xong còn tinh quái nhìn anh một cái.

Phó Dĩ Diệu cúi đầu xuống, lọt vào tầm mắt anh chính là đôi vai trần như ngọc của Cố Nam Hề. Bầu không khí trở nên mê hoặc.

Anh nháy nháy mắt, hơi thở ấm áp phả vào trán cô: “Dựa vào đoạn tình cảm chưa bắt đầu đã kết thúc kia của em à? Bây giờ em còn nhớ rõ người nọ mặt ngang mũi dọc như thế nào nữa không? Đúng là kinh nghiệm phong phú quá mà.”

Cố Nam Hề bị cười nhạo. Vì vậy cô phồng má giả làm người mập: “Đó cũng được tính là kinh nghiệm mà.”

Trên đời còn có việc gì đau khổ hơn là bị đối phương nắm rõ tình sử của mình chứ?

Bị anh nói như thế, cô nhớ lại đoạn tình sử xa xăm kia của cô hình như còn kém hơn cả Phó Dĩ Diệu.

Anh từng bị cô hôn, cô cũng từng bị anh ôm và nắm tay.

Hình như hai người cũng đã thử hết tất cả các chuyện mà một đôi tình nhân trong sáng bình thường nên làm rồi.

Phó Dĩ Diệu: “Tiểu Hề, em ngủ rồi à?”

Cố Nam Hề thật sự hy vọng bản thân đã ngủ rồi. Không! Cô hi vọng là bản thân mất trí nhớ luôn đi. Như thế thì quá khứ đen tối của cô cũng bị xóa sổ.

Đúng lúc này, một cô bé ôm theo một giỏ hoa đến trước mặt hai người, giọng nói ngọt ngào: “Anh trai à, muốn mua hoa cho bạn gái không? Sắp đến thất tịch rồi đấy.”

Cố Nam Hề đứng thẳng người, giọng nói trở nên cao vút: “Chị không phải bạn gái anh ấy.”

Ánh mắt Phó Dĩ Diệu dừng trên mặt cô. Màn đêm buông xuống như bủa vây anh trong làn sương đen, khiến người ta nhìn vào có chút lạnh lẽo.

“Ồ.” Cô bé thất vọng ủ rũ cúi đầu xuống.

Cố Nam Hề biết mấy chiêu trò này. Những người làm ăn sẽ lợi dụng những đứa nhỏ này để kiếm tiền. Trước mặt các đôi tình nhân, nhà trai cũng sẽ không bủn xỉn mà tiếc số tiền nhỏ đó.

“Hôm nay em còn chưa bán được bông nào.” Cô bé nhỏ tủi thân nói.

Cố Nam Hề: “Giỏ hoa này của em bao nhiêu tiền?”

“Chị gái xinh đẹp, chị muốn mua hết ư?”

“Đúng vậy, chị sẽ mua hết.” Cố Nam hề rất hài lòng với cách gọi này của cô bé.

“Một bông 30 tệ, ở đây có tổng cộng bốn mươi bông ạ, em giảm giá cho chịu 10%, còn 1080 tệ nhé.”

Nói xong đem mã thanh toán giơ lên trước mặt Cố Nam Hề, động tác cực kỳ lưu loát.

Cố Nam Hề rút di động ta quét mã thanh toán, trả hẳn cho cô bé 1200 tệ. Cô bé nhận được tiền, rất thành thực mà trả lại cho cô 120 tệ.

Cô bé nhảy nhót trở về, Phó Dĩ Diệu trầm giọng nói: “Chắc em cũng có thể nhìn ra nó không đơn thuần như vẻ bề ngoài. Không đến mười phút sau nó sẽ dùng cách y hệt như vậy để đi lừa những người khác.”

Cố Nam Hề đem giỏ hoa đến trước mũi ngửi ngửi, thoải mái trả lời: “Em biết chứ. Nhưng cô bé còn nhỏ như vậy đã phải chạy tới chạy lui mà kiếm tiền mưu sinh, chúng ta cũng không thiết chút tiền ít ỏi đó mà.”

“Đúng là thần tiên tỷ tỷ lương thiện.”

Gương mặt Cố Nam Hề bỗng nhiên đỏ rần, hừ một tiếng: “Đúng là vậy mà.”

Một giỏ hoa kia không hề nhẹ. Cố Nam Hề chỉ cầm lấy một bông trên tay, còn tất cả lại nhét cho Phó Dĩ Diệu.

“Hóa ra ngày mai là lễ thất tịch. Khó trách hôm nay lại có nhiều người đến đây như vậy. Sao bây ngờ con người ta lại thích làm mấy việc mang tính hình thức như vậy chứ? Anh nói có đúng không?”

Trong giọng Cố Nam Hề lộ rõ ý tứ “anh nhanh phối hợp với em để quở trách mấy đôi nhìn nhân thối này một phen đi”.

Phó Dĩ Diệu: “Khá tốt mà.”

Anh nói cái gì đó? Khá tốt??

Cố Nam Hề sợ mình tuổi còn trẻ mà đã lãng tai nghe nhầm nên hỏi lại anh lần nữa: “Anh thấy hành động xem trọng nghi thức này của bọn họ khá tốt á?”

Phó Dĩ Diệu dừng bước nhìn cô: “Có gì không tốt?”

Đúng là không có gì không tốt nhưng đây đâu phải những điều mà con người như Phó Dĩ Diệu sẽ nói chứ.

Cố Nam Hề cũng không biết tại sao mà buột miệng hỏi một câu: “Cho nên anh cũng là kiểu người xem trọng nghi thức?”

Phó Dĩ Diệu: “Phải xem đối tượng là ai. Nếu như cô ấy để ý hình thức, anh sẽ đáp ứng cô ấy. Bằng trí nhớ của anh thì việc nhớ mấy chi tiết này không khó.”

Đây là lần đầu tiên Cố Nam Hề nghe anh nói đến chuyện kết hôn yêu đương của sau này, có chút thẫn thờ.

Cô luôn cảm thấy kiểu đàn ông không tình thú như Phó Dĩ Diệu rất nhàm chán, anh là kiểu người thích hợp với công việc hơn.

Hóa ra là không phải như vậy.

Anh cũng có lúc sẽ khen đối phương xinh đẹp, lúc dùng cơm cũng rất lịch sự hào phóng, lúc cùng nhau đi tản bộ sẽ tỉ mỉ mà chăm sóc, thỏa mãn hết thảy mọi tiêu chí.

Lập tức trở thành kiểu bạn trai kinh điển trong truyền thuyết.

Có một đôi tình nhân đi qua, cô gái tùy hứng nói: “Ngày mai là thất tịch đấy! Bất kể thế nào cũng không cho phép anh tăng ca. Anh phải cùng em trải qua lễ tình nhân đấy anh biết chưa hả?”

Phó Dĩ Diệu cúi đầu hỏi cô: “Ngày mai em có sắp xếp gì?”

Cố Nam Hề đột nhiên ngẩng đầu. Đối diện với cặp mắt thâm thúy kia của Phó Dĩ Diệu, trong chốc lát trái tim bỗng nhiên gia tăng tốc độ đập liên hồi.

Anh hỏi việc này làm gì? Chẳng lẽ muốn cùng cô trải qua ngày thất tịch? Hay chỉ đơn thuần cảm thấy hai người độc thân chắp vá cùng nhau chơi bời một chút? Hay là có ý đồ khác?

Nên đồng ý hay cười nhạo anh một trận đây?

Cố Nam Hề đang phân vân tự hỏi.

Không biết là do Phó Dĩ Diệu chỉ thuận miệng hỏi hay không mà thấy cô không trả lời anh cũng không truy hỏi nữa.

Tâm tình Cố Nam Hề bỗng trở nên tồi tệ, làm hại cô còn suy nghĩ sâu xa để đưa ra câu trả lời. Hai người biếng nhác mà tản bộ một vòng, xung quanh đều đã tràn ngập không khí của ngày thất tịch đâu đâu cũng là màu hồng phấn của tình yêu.

Hôm nay cửa hàng bán hoa chắc chắn là nơi hút khách nhất, người đến người đi tấp nập.

Đứng trước cửa hàng hoa, Cố Nam Hề có chút buồn bực mãi đến khi Phó Dĩ Diệu đem giỏ hoa trong tay cho nhân viên cửa hàng, nói: “Giúp tôi gói số hoa này sao cho thích hợp với vị tiên nữ đây.”

Anh không cần nói rõ, nhân viên cửa hàng đã lập tức hiểu ra vị tiên nữ trong miệng anh là ai.

Ở đây trừ Cố Nam Hề ra thì không ai xứng với cái danh hiệu này cả.

Hôm nay làm ăn rất tốt, trong tiệm bận tối mắt tối mũi. Vốn dĩ kiểu đưa hoa đến nhờ gói như hai người tiệm sẽ không nhận nhưng nhìn cách ăn mặc của hai người thì biết không phú cũng quý. Vì thế chủ quán mới uyển chuyển thương lượng: “Gái cả thì…”

Phó Dĩ Diệu: “Không quan trọng. Ông nói ít là ít nói nhiều là nhiều.”

Tuy rằng chỉ là một bó hoa nhưng các nữ sinh đều thích phong cách tổng tài bá đạo của anh. Chung quanh không ít người nghe được lời này của anh nên đã bắt đầu quay qua hờn dỗi bạn trai mình.

Cố Nam Hề thân là đương sự có chút hơi kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, bày ra phong thái cao quý, tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của người xung quanh.

Được lắm. Anh bạn trai giả Phó Dĩ Diệu này rất biết điều. Còn rất giữ thể diện cho cô, thỏa mãn được lòng hư vinh của cô nữa.

Phó Dĩ Diệu thấy người xung quanh chen chúc xô đẩy, anh vòng tay ôm eo Cố Nam Hề, lại nói với nhân viên cửa hàng: “Phiền cô nhanh một chút.”

Tiền chính là tấm vé thông hành tốt nhất, muốn nhanh là có thể nhanh. Người có tay nghề cao nhất cửa hàng gói hoa cho Phó Dĩ Diệu.

Ở xung quanh bắt đầu có một cô gái tinh quái nói: “Mấy người có biết có một chiêu trò marketing không? Chính là ở một số ngày đặc biệt, chủ cửa hàng sẽ thuê một số người đến để đảm đương việc kích thích tiêu dùng. Đặc biệt là sẽ thuê mấy người có nhan sắc một chút khiến người mua nảy sinh cảm giác đua đòi. Mọi người đừng để bị lừa.”

Cố Nam Hề:??

Lần đầu tiên người khác nói cô đẹp mà làm cho cô cảm thấy không vui đấy, dám kéo thấp địa vị của cô?

Còn có loại không biết xấu hổ như cô ta muốn kéo người khác xuống cùng đẳng cấp với mình như vậy à?

“Cũng đúng. Mấy người không thấy hai người kia ôm nhau rất giả sao? Nếu là tình nhân thật thì sợ cái gì? Nói không chừng là kiểu người dùng nhan sắc để kiếm tiền ấy chứ chẳng phải là tình nhân thật gì đâu.”

Nói cũng đúng đấy nhưng mà thiếu ở chỗ là bọn cô đâu có được trả tiền.

Bản tính ghen ghét của con người thật đáng sợ. Đâycòn không phải thấy cô đứng bên cạnh Phó Dĩ Diệu nên ghen ăn tức ở à.

Cố Nam hề tức giận mà ấn tay Phó Dĩ Diệu sát lên eo mình, sau đó đùa giỡn nói: “Em đã nói không cần hoa rồi mà, anh cứ chú trọng hình thức như vậy làm gì? Kiểu con trai lớn lên vừa đẹp trai vừa có tiền đúng là thật thuận mắt đám con gái ở đây. May mà hôm nay em không đeo sợ dây chuyền một trăm triệu mà anh tặng em tháng trước. Nếu không thì em sợ là sáng mù mắt các cô ấy đấy.”

Cô gái khơi mào lúc nãy trong giọng nói có chút ghen tức nói: “Đúng là biết diễn. Mọi người cho cô ta một tràng vỗ tay đi.”

Cố Nam Hề còn muốn nói nhưng đầu ngón tay Phó Dĩ Diệu đã chọc chọc cô, sau đó ưu nhã nói: “Được rồi? Bao nhiêu tiền?”

Nhân viên cửa hàng bỗng nhiên bị đổ tội oan nhưng không thể đuổi khách. Đang buồn bực thì nghe thấy Phó Dĩ Diệu hỏi vậy mới nở nụ cười nghề nghiệp nói: “Được rồi. Tôi còn phối cho anh thêm một ít hoa khác nữa, tổng cộng 500 tệ.”

Sau đó đem mã thanh toán đến trước mặt anh.

“Tôi không dùng cái này. Có thể quẹt thẻ không?”

Bây giờ mà còn người không dùng wechat hoặc Alipay chuyển tiền à? Người kia đúng là thứ kỳ lạ trong kỳ lạ. Những lời này từ trong miệng Phó Dĩ Diệu nói ra lại khiến người ta không thể cười nhạo anh được.

“Được, để tôi lấy máy quẹt thẻ.”

Lúc thấy Phó Dĩ Diệu lấy ra một tấm thẻ đen, cô gái kia lại tiếp tục cười nhạo: “Cũng trang bị đầy đủ đấy. Cho rằng làm một tấm thẻ đen giả là có thể nâng cao địa vị của mình à? Bạn trai tôi chính là nhân viên ngân hàng đấy, anh xem anh đã thấy qua loại thẻ này chưa.”

“Đủ rồi đấy! Đừng nói nữa.” Bạn trai cô ta xấu hổ mà chặn miệng cô ta lại.

“Sao lại không nói? Bạn gái anh bây giờ đang bị người ta khó dễ đây này! Anh không đứng ra giúp em ư? Bây giờ không ra mặt thì sau này em còn trông đợi được gì vào anh chứ?”

Cốc Nam Hề:??

Cái khẩu khí này, respect.

Phó Dĩ Diệu không nói gì mà quẹt thẻ. Cùng với tiếng hóa đơn được in ra, bạn trai cô ta cũng đùng đùng nổi giận: “Đó là tấm thẻ mà khách hàng vip của ngân hàng mới có được. Không chiếm đến 1% đâu, em tất nhiên là chưa từng thấy qua rồi! Em nghĩ em có tư cách này sao?”

Phó Dĩ Diệu nhận bó hoa, trong mắt giống như có ngàn vì sao, cực kỳ dịu dàng nói: “Tiểu tiên nữ của anh, tặng em này.”

Một bên lỗ tai của Cố Nam Hề đã ửng đỏ, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh. Đôi mắt to tròn đen nhánh ngượng ngùng chớp chớp. Sau đó nhận lấy bó hoa, nhào vào trong lồng ngực ấm áp của anh, vui sướng nói: “Yêu anh nhất.”

Ở trước mặt nhiều người như vậy mà lại chiều cô tận trời khiến người khác chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn.

Thật ra nếu nói tính cách của Phó Dĩ Diệu mà lại làm ra chuyện ấu trĩ như quẹt thẻ đen chỉ vì cô?

Đúng là kiến tâm trạng người ta thoải mái!

Cô muốn lớn tiếng hét lên rằng: Phó Dĩ Diệu không phải người máy không có lương tâm!

Cố Nam Hề một tay cầm hoa, một bên khoác tay Phó Dĩ Diệu đi qua trước mặt đôi tình nhân kia.

Giống như nói bổn tiên nữ sẽ không thèm hạ mình so đo với loại người phàm tục các ngươi.

“Chúng ta chia tay đi!”

“Chia tay thì chia tay, ai thèm chứ.”

Phía sau truyền đến tiếng cãi nhau của đôi tình nhân.

Cố Nam Hề bỗng mở miệng nói: “Anh cảm thấy cô ấy khó hầu hại hơn hay là em khó hầu hạ hơn.”

Phó Dĩ Diệu: “Anh không quen cô ta, anh chỉ biết em không khó hầu hạ một chút nào.”

Oa! Thật muốn cùng Phó Dĩ Diệu nói chuyện yêu đương quá đi!

Bình luận

Truyện đang đọc