KIÊU CĂNG À? ANH ĐÂY THÍCH

Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Nhìn cái tên quen thuộc nhưng Cố Nam Hề dường như không quen biết.

[Dư Tiểu Mạn: Hề Hề! Mình đã hỏi đi hỏi lại anh hai của mình, anh ấy khẳng định chắc nịch rằng viên kim cương tím nước mắt thiên sứ là do Phó Dĩ Diệu mua.]

[Bổn tiên đã qua đời: Biết rồi. Mình đi tìm anh ấy tính sổ cái đã.]

Cố Nam Hề đột nhiên đứng dậy. Chân ghế ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh cực ghê tai làm tất cả mọi người trong văn phòng phải giật mình.

Ánh mắt mọi người đều không hẹn mà gặp rơi trên người cô. Chỉ thấy cô khí thế hừng hực, bước đi mạnh mẽ tiến vào văn phòng Phó Dĩ Diệu.

Lúc cô vừa đẩy cửa tiến vào thì Tiêu Mặc cũng vừa định đi ra.

Cố Nam Hề lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Đồng lõa.”

Trái tim Tiêu Mặc giật nảy lên: “Cố Tiểu Thư…”

“Tránh ra.” Anh ta vừa mở miệng đã bị cô quát nên đành im lặng.

Tiêu Mặc nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng Phó Dĩ Diệu. Sau đó, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Phó Dĩ Diệu!”

Cố Nam Hề đập tay cái bộp trên bàn làm việc của anh.

Khí thế thì cũng khí thế thật đấy nhưng mà tay đau cũng là thật!

Cô nhíu mày, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau âm ỷ.

Phó Dĩ Diệu trầm mặt nhìn bàn tay đang phát run của cô: “Sao lại tự làm khổ mình như thế chứ?”

Giọng điệu thì nhỏ nhẹ nhưng sao không có chút ý tứ nhận sai nào là sao nhỉ?

Cố Nam Hề cũng không rảnh chú ý đến cơn đau nơi bàn tay của mình, lạnh lùng nói: “Chơi vui không? Xem em là một vai hề nhảy nhót biểu diễn trước mặt anh à.”

Cô còn đưa hoa và quà anh tặng đến trước mặt anh để khoe.

Hay lắm! Chỉ thiếu bước dựng một cái sân khấu nữa là cô có thể cho anh xem một màn xiếc thú đặc sắc rồi.

Phó Dĩ Diệu đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc đến trước mặt Cố Nam Hề.

“Đưa tay cho anh xem nào.”

“Không cần anh giả vờ quan tâm.”

Phó Dĩ Diệu: “Thứ nhất, anh không thấy như vậy là vui. Thứ hai, anh cũng không phải xem em làm một vai hề.”

Cố Nam Hề định giấu tay mình ra phía sau. Phó Dĩ Diệu lại bá đạo mà nắm lấy tay cô mở ra, chỉ thấy lòng bàn tay cô đã đỏ hồng một mảng.

Cô bây giờ cũng hối hận chết mất. Bày đặt khí thế gì chứ, cô thắng được anh à?

“Nhìn cũng khá nghiêm trọng đấy nhưng đợi một lúc là không sao rồi. Lần sau đừng có ngốc nghếch như vậy nữa.”

“Anh tưởng em muốn như vậy à? Hành động của anh mà không khiến người ta tức sôi máu thì em cũng sẽ chẳng làm như vậy á?”

Phó Dĩ Diệu dựa bàn làm việc, cụp mắt nhìn cô: “Trong hộp quà anh còn để một tấm thiệp nữa.”

Cố Nam Hề:??

“Thiệp gì? Em không thấy?”

“Vậy cái đó thì trách không được anh rồi.”

Cố Nam Hề cắn răng nhẫn nhịn: “Anh đợi chút! Em đi xem lại.”

Cố Nam Hề lại hấp tấp rời khỏi văn phòng Phó Dĩ Diệu trở về bàn làm việc của mình, lấy hộp vải nhung đựng dây chuyền ra.

Bên trong vậy mà thật sự có một tấm thiệp.

To tiểu hề:

Tối nay bảy giờ. Xin chân thành mời em dùng bữa trên du thuyền.

Ký tên. Thật sự là Phó Dĩ Diệu.

Tấm thiệp này khác hẳn với tấm thiệp ở trên bó hoa. Tấm thiệp này rất tinh xảo, đã vậy còn viết tay nữa.

Chữ viết tay của Phó Dĩ Diệu cô rất quen thuộc.

Vì vậy cô ôm hai bó hoa đến trước mặt Phó Dĩ Diệu khoe. Một bó là cô tự tặng mình, một bó là anh tặng cô.

Hừ! Lễ thất tịch năm nay thật sự khó quên.

Nếu không có đoạn nhạc đệm mất mặt lúc nãy, nói không chừng khi cô thấy tấm thiệp này sẽ vui vẻ đồng ý.

Nhưng mà…

Bây giờ thì anh nằm mơ đi.

Cố Nam Hề cất sợi dây chuyền nước mắt thiên sứ, lại đi vào phòng làm việc của Phó Dĩ Diệu một lần nữa.

Cực kỳ khí thế mà nói: “Trả cho anh. Cái này em cũng không hiếm lạ gì.”

Lại rút ra tấm thiệp vứt đến cho anh: “Muốn cùng em hẹn hò à? Không có cửa đâu.”

Làm cô mất mặt như thế, còn dám dùng bữa tối lãng mạn dưới ánh nến vào ngày thất tịch với cô rồi đi dạo bộ á? Đừng mơ nữa.

Phó Dĩ Diệu kẹp tấm thiệp giữa ngón tay. Động tác vô thức trở nên quyến rũ.

Tỏ vẻ cái gì chứ?

Cố Nam Hề khinh thường hừ một tiếng.

Trong văn phòng trừ tiếng ro ro của điều hòa thì cực kỳ yên tĩnh.

Cô rất khẳng khái mà kiên định lập trường của mình, anh thì không chút phản ứng?

Không trông cậy vào việc anh sẽ nhẹ nhàng mà giải thích với cô về việc làm của anh. Lẽ nào không thể giống trước đây tức giận với cô một trận à?

Bây giờ cô giống như một vai hề như thế mà còn chưa thấy cô đủ mất mặt ư?

Cố Nam Hề thở phì phò trừng mắt lườm anh một cái, ý bảo anh nói chuyện đi.

Phó Dĩ Diệu bỏ tấm thiệp xuống. Bây giờ mới chậm rì rì mà mở miệng: “Tấm thiệp bên trong bó hoa không đề tên là vì anh biết mấy cô lễ tân trước cửa rất nhiều chuyện. Nếu để tên thì không quá một phút cả công ty đều biết bó hoa này là do anh tặng. Anh nghĩ như vậy em sẽ không vui cho nên anh chỉ đề tên trong tấm thiệp ở hộp quà.”

Nghe ra thì rất hợp tình hợp lý.

“Vậy lúc em ôm hoa đến khoe trước mặt anh. Sao anh lại không vạch trần em? Anh chính là đang xem em diễn trò.”

Phó Dĩ Diệu: “Lúc đó em rất đáng yêu. Trong chốc lát không muốn phá vỡ niềm vui của em.”

Cố Nam Hề: “Anh cảm thấy anh khen em một câu đáng yêu em sẽ vui à? Em nói cho anh biết MỘT! CHÚT! CŨNG! KHÔNG!VUI!”

Khóe miệng Phó Dĩ Diệu nhếch lên thành một tia cười nhạt: “Là anh trai xem nhẹ mị lực của em gái, vốn tưởng rằng không có ai tặng hoa cho em. Nếu biết có vị kia theo đuổi và cũng tặng hoa cho em thì anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện dư thừa, chọc em không vui.”

Cố Nam Hề vốn đang khí thế ngút trời nhưng nghe anh nói đến bó hoa và bức thư rác mà Dư Mạn Mạn đưa đến, trong lòng lập tức chột dạ.

Cô vừa rồi đã đủ mất mặt lắm rồi, lỡ như bị anh phát hiện bó hoa kia là tiết mục được cô lập ra để giữ thể diện cho bản thân thì…

Bộ mặt này của cô cũng không biết ném đi đâu.

Vì vậy Cố Nam Hề cười lạnh nói: “Với biểu hiện như vậy của anh, xứng đáng không có ai đi chơi thất tịch cùng. Còn em ấy à…”

“Đã có hẹn từ sớm rồi.”

Thất tịch đúng là một ngày lễ tốt đẹp. Cẩu nam nhân như anh xứng sao?

Cô nguyện cùng Dư Mạn Mạn ăn cơm, còn hơn là nhận sự thương hại của anh.

Phó Dĩ Diệu: “Cùng với cái vị đầu quả tim của em đấy à?”

Cố Nam Hề: “…”

“Đúng! Người ấy ít ra còn có thể khiến em vui vẻ.”

“Nếu như Cố đại tiểu thư hôm nay đã có người đi cùng. Vậy thì anh cũng không ép nữa.”

Từng câu từng chữ anh nói ra đều tràn ngập ngữ khí ghét bỏ. Anh không biết xấu hổ à?

Ai hiếm lạ gì anh chứ?

Tức giận.

Cố Nam Hề cau mày, cố bày ra bộ dáng thư thái và cao quý: “Vậy thì Phó tổng này! Em không làm phiền ngài làm việc nữa. Chúc ngài làm việc vui vẻ.”

Ý tứ rất rõ ràng.

Hàng mi Phó Dĩ Diệu khẽ run: “Nhóc lanh chanh.”

Cố Nam Hề trở về bàn làm việc của mình, lập tức gửi tin nhắn cho Dư Mạn Mạn.

[Bổn tiên đã qua đời: “Là ai cho anh ta tự tin như vậy? Tùy tiện đưa ra một tấm thiệp là có thể khiến bổn tiên nữ ăn tối với anh ta à?]

[Dư Tiểu Mạn: Là khuôn mặt!! Không phải cậu si mê nhan sắc của người ta à? Không phải là một tấm thiệp đâu mà là cả viên nước mắt thiên sứ nữa đó.]

[Bổn tiên đã qua đời: Cậu là người của phe địch? Mời cậu biết điều một chút.]

[Dư Tiểu Mạn: Sống là người của cậu, chết là ma của cậu.]

[Bổn tiên đã qua đời: Cậu nói xem đam mê của anh ta là gì? Sao lại thích nhìn người khác gặp họa như vậy. Tâm lý sao lại biến thái như thế.]

[Dư Tiểu Mạn: Có lẽ là mỗi lần Hề Hề bảo bối lật xe đều có chỗ độc đáo khác người. Là anh ta nông cạn nên chưa từng thấy qua.]

[Bổn tiên đã qua đời:…. Dư Tiểu Mạn, cảnh báo cấp độ cao.]

[Dư Tiểu Mạn: *icon câm miệng*]

[Bổn tiên đã qua đời: Buổi tối không hẹn hò với cẩu nam nhân. Mình đi tìm cậu chơi.]

[Dư Tiểu Mạn: Con trai tớ tối thất tịch phát sóng trực tiếp hẹn hò. Cậu có đến cũng không sao nhưng mình sẽ không để ý đến cậu đâu. *icon mỉm cười*]

[Bổn tiên đã qua đời: Từ khi nào mà cậu có nhiều con trai như vậy? Cậu cũng thay lòng đổi dạ nhanh thật đấy. Cậu như vậy, FIVE của cậu không đau lòng sao?]

[Dư Tiểu Mạn:…Tiểu tiên nữ! Phiền cậu tìm hiểu tin tức một chút. Nguyên đội trưởng của FIVE – Kiều Thời Dạ đã ra solo rồi.]

[Bổn tiên đã qua đời: Ngại quá! Mấy chuyện nhân gian thế tục đó không xứng với khí chất của mình.]

Văn phòng Phó Dĩ Diệu.

Anh cầm viên nước mắt thiên sứ lên, không hiểu sao Cố Nam Hề lại thích trang sức đá quý như vậy. Ngoài chói mắt ra thì chẳng được tích sự gì.

Ở trong tay anh cũng không khác gì cục đá bình thường cả.

Phó Dĩ Diệu nhìn màn hình điện thoại đang sáng lên thông báo có cuộc gọi đến. Nhìn tên là bà mẹ của mình, anh ấn nghe, mở loa ngoài nói: “Mẹ.”

“Hẹn được Tiểu Hề chưa?”

“Bị từ chối rồi. Nói đã có hẹn.”

Tô Ôn Nhu rất ngạc nhiên hỏi: “Sao lại bị từ chối? Hôm qua về không phải bảo còn rất vui vẻ, không khí cũng không tồi đấy à? Có phải con đã làm gì chọc nó không vui không? Đứa trẻ tốt tính như Tiểu Hề…” Phó Dĩ Diệu lại nghĩ đến bộ dạng hất cằm vênh váo, nhe nanh múa vuốt lúc ở trước mặt anh của cô.

Khả năng là hai mẹ con anh đối với cụm từ đứa trẻ ngoan có cách hiểu khác nhau.

Phó Dĩ Diệu: “Được rồi! Mẹ và ba cứ trải qua thế giới của hai người đi, không cần nhọc lòng chuyện của con đâu.”

Tô Ôn Nhu: “Con trai à! Nếu không phải sợ đứa con dâu nuôi từ bé là Tiểu Hề bị người khác rước đi mất thì chuyện con có độc thân hay không cũng không liên quan gì đến mẹ đâu.”

“Con tin hai người còn có năng lực sinh thêm đứa con trai nữa đấy.”

“Tiểu tử thối! Để cha con giáo huấn con một trận.”

Hôm nay là ngày đặc biệt nên mấy vị bên trên cũng rất thấu tình đạt lý. Không bắt tăng ca, việc chưa xong có thể để ngày mai. Cho nhân viên nghỉ rất đúng giờ.

Thấy người khác đều hân hoan tất bật thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi hẹn hò, Cố Nam Hề lại ủ rủ giống như đóa hoa khô, tinh thần uể oải.

Cô cũng làm bộ làm tịch mà thu dọn đồ đạc của mình trên mặt bàn, duy trì nụ cười trên môi.

Quả thật không nên có lòng hư vinh. Quá mệt mỏi.

Chờ tất cả mọi người rời đi, Cố Nam Hề mở wechat ra, gửi tin nhắn âm thanh cho Dư Mạn Mạn: “Tiếp giá đi! Ba ba sắp đến chỗ cậu rồi.”

Cố Nam Hề cầm túi xách chuẩn bị đi thì di động ting một cái, wechat có tin nhắn gửi đến.

[Thần tiên tiểu ca ca tâm địa lương thiện: Em gái à! Thì ra em lại thích chơi kiểu này.]

Đm!

Sao cô lại gửi nhầm sang Phó Dĩ Diệu rồi?

Nội tâm đang cuồn cuộn sóng ngầm nhưng bên ngoài vẫn rất bình tĩnh mà đánh chữ.

[Bổn tiên đã qua đời: Khiến anh chê cười rồi! Tình thú nhỏ ý mà. *icon mỉm cười*]

Nhìn ghi chú trên khung chat, Cố Nam Hề cười lạnh, ấn vào lại một lần nữa đặt cho anh biệt danh khác.

[mosaic*]

(*) có nghĩa là làm mờ

Anh chính là không xứng để hiển thị tên rõ ràng.

Từ trong cửa chớp nhìn ra, biểu cảm trên mặt Cố Nam Hề đều được thu gọn vào trong tầm mắt của Phó Dĩ Diệu. Anh không cần nghĩ cũng biết bây giờ trong lòng Cố Nam Hề đang nghĩ gì.

Anh ngay lập tức lấy áo ngoài của mình từ trên giá áo xuống, sau đó từ trong văn phòng đi ra.

Cố Nam Hề nghe thấy tiếng động, khẽ ngẩng đầu, bộ dạng người lạ chớ lại gần.

Phó Dĩ Diệu: “Đi đâu? Anh đưa em đi.”

Muốn nhân cơ hội này mà thăm dò hành trình của cô á? Không có cửa đâu.

Nếu như bị anh biết cô và Dư Mạn Mạn đi chung với nhau thì không phải là đưa mặt cho anh ném đi à?

Cô còn có thể làm tiểu tiên nữ cao quý ư?

Cố Nam Hề mỉm cười: “Không cần đâu.”

Bây giờ điện thoại lại ding một tiếng.

Phó Dĩ Diệu dù vội nhưng vẫn ung dung cười: “Đọc tin nhắn đi.”

Cố Nam Hề duy trì nụ cười trên môi. Tìm một góc khiến người khác không thể nhìn được để tránh Phó Dĩ Diệu đọc trộm tin nhắn của cô. Sau đó cô mới mở wechat ra.

[Dư Tiểu Mạn: Bảo Bảo! Thật xin lỗi! Mình phải cho cậu leo cây rồi. Mẹ mình phái hai ông anh trai của mình làm môn thần đến phục sẵn ở chung cư bắt mình đi gặp đứa con trai của bạn tốt bà ấy. Sợ rằng khi cậu tan làm về sẽ không gặp được mình nữa rồi.]

[Dư Tiểu Mạn: Hay là cậu cứ tạm nhận lời mời của tiểu Phó tổng đi!! *icon đầu chó*]

[Dư Tiểu Mạn: Còn có! Còn có! Chú ý an toàn nhé!]

Ý tứ ẩn sâu trong bốn chữ “Chú ý an toàn” này tuyệt đối không đơn thuần.

Cố Mạn Mạn cái đồ con gái trong đầu chỉ biết đến làm tình.

Không thể để cảm xúc bộc lộ ra mặt được.

Cố Nam Hề dịu giọng gửi qua một tin nhắn thoại: “Được rồi! Em biết rồi anh yêu.”

Nói thì như vậy nhưng trong nước mắt tuôn như suối.

Phó Dĩ Diệu đứng đó, dáng người cao thẳng vững chãi, gương mặt anh được nhuộm bởi tia nắng chiều tà càng khiến nhan sắc của anh được nâng lên tầm cao mới.

“Sao? Đi đâu?”

Cố Nam Hề cười miễn cưỡng: “Em có xe đưa đón, không cần anh lo.”

Cùng lắm thì đi tham gia cuộc tụ hội của mấy chị em hoa nhựa vậy.

Hình như cũng không được. Đám người đó tụ hội chắc chắn sẽ chụp một tá ảnh đăng lên mạng. Không được không được.

Như thế thì cô sẽ bị lộ.

Vào một ngày đẹp như thất tịch sao cô lại có cảm giác bị bỏ rơi thế này.

Phó Dĩ Diệu: “Em gái. Lúc nào em cũng xem trọng cách ăn mặc và trang điểm mà ngày hôm nay lại ăn mặc đơn sơ như vậy à.”

Cố Nam Hề cụp mắt nhìn bộ đồ công sở trên người mình, cười nhạt nói: “Anh có hiểu câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không hả? Em như thế nào, anh ấy đều thích.”

“Anh lại cho rằng em là kiểu người sẽ phô diễn hết tất thảy vẻ đẹp của mình trước mặt người mình yêu cơ đấy.”

Nói không sai. Cô chính là loại người này.

Không đúng! Không đúng! Nói như thế, hôm qua cô ăn mặc lộng lẫy thu hút ánh nhìn của nhiều người xung quanh mà đi hẹn hò với Phó Dĩ Diệu. Như vậy chẳng phải đang ngầm thừa nhận là cô thích Phó Dĩ Diệu à?

Ha ha, thì ra là thế.

Mơ cũng đẹp đấy.

Cố Nam Hề: “Thứ anh thấy chỉ là tảng băng nổi trong em. Còn phương diện đẹp nhất của em thì anh chưa được thấy đâu.”

Cố Nam Hề kiêu ngạo mà dùng tay phất đuôi tóc của mình, ý như nói: Anh không xứng.

Phó Dĩ Diệu cười nói: “Đúng. Anh chưa từng nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của em.”

Người đàn ông thúi này là có ý gì? Muốn nói đến chuyện cô liên tục bị lật xe ư?

Anh dám nói thêm một chữ nữa, cô chặt cái đầu chó của anh xuống.

Bỗng nhiên di động của Phó Dĩ Diệu đột nhiên vang lên. Anh chẳng ngại Cố Nam Hề đang đứng ở đây, ung dung mà nghe điện thoại.

“Cuối tuần đi đánh bài? Không thành vấn đề. Hôm nay?”

Phó Dĩ Diệu nhìn Cố Nam Hề. Cố Nam Hề lại trừng mắt lườm lại anh.

Nhìn cái gì mà nhìn.

“Hử? Phải không? Đó là chuyện tốt mà.” Ánh mắt Phó Dĩ Diệu mang theo ý cười, cả người anh đều trở nên rực rỡ lung linh dưới tia nắng chiều tà.

Phát mị lực cái quái gì chứ?

Nhưng ánh mắt của cô lại nhìn không được mà nhìn chằm chằm anh. Người này lớn lên quá đẹp trai, giơ chân nhấc tay đều đẹp như họa.

Phó Dĩ Diệu nói chuyện rất nhanh, qua hai phút đã cúp máy.

Cố Nam Hề cầm túi xách của mình định đi. Phó Dĩ Diệu lại đi đến sát cạnh cô, nói: “Dư Thần gọi điện đến, còn nhắc đến em đấy.”

Dư Thần là anh cả của Dư Mạn Mạn. Cố Nam Hề nghe đến tên Dư Thần giống như gặp phải đại địch nhưng cô lại ra vẻ thong dong hỏi: “Nhắc đến em làm cái gì? Em đâu có thân với anh ấy.”

“Cũng không nói gì. Hình như hôm qua cậu ấy đã sắp xếp hẹn hò cho Dư Mạn Mạn. Nhưng Dư Mạn Mạn đánh chết cũng không đi còn gào lên bảo có hẹn với em.”

Cố Nam Hề vô tội chớp chớp mắt, bình tĩnh nói: “Chắc là Mạn Mạn lấy cớ thôi.”

“Nói cũng đúng! Đã có người khác hẹn em rồi cơ mà.”

Cố Nam Hề: “…”

Cô giả bộ nghe không hiểu anh đang nói gì.

Phản đồ Dư Mạn Mạn này bán đứng cô dễ dàng như thế.

Hai người đi thang máy xuống đến lầu 1, Cố Nam Hề nở nụ cười nhạt nói: “Tiểu Phó tổng! Bye bye.”

Phó Dĩ Diệu bỗng nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt dò xét dừng lại trên người cô.

Trái tim Cố Nam Hề run rẩy nói: “Không cho phép anh nói.”

Mặc dù anh đã nhìn thấy kỹ thuật diễn vụng về của cô nhưng anh cũng sẽ không nói ra.

Vì cô còn cần bộ mặt này lắm!

Phó Dĩ Diệu cụp mắt, giọng nói trầm thấp: “Hay là em hỏi lại vị hẹn hò cùng em xem tối nay có phải người đó đột nhiên có việc bận không? Em xem… Anh một mình trải qua ngày thất tịch cũng rất thảm mà.”

Cố Nam Hề nhìn anh từ trên xuống dưới rồi đánh giá một lượt: “Không phải là do anh tự chuốc lấy sao?”

Nếu mà thành tâm thành ý mà hẹn cô, nói không chừng cô sẽ đồng ý với anh đấy.

Vừa hay cô cũng rảnh, miễn cưỡng trải nghiệm một chút cảm giác hẹn hò ngày thất tịch của người phàm vậy.

Phó Dĩ Diệu: “Tiểu Hề.”

Giọng nói khàn khàn có chút nhẫn nại và uy hiếp, ý bảo cô đừng có được một tấc lại muốn thêm một thước khiến cô muốn diễn cũng không thể diễn tiếp được nữa.

Cố Nam Hề khịt khịt mũi, theo bậc thang anh cho cô mà leo xuống: “Vậy anh đợi chút.”

Cô đi cách anh một đoạn, làm bộ đưa điện thoại lên gọi điện. Sau đó quay trở lại còn kiêu ngạo nói với anh: “Hôm nay anh may mắn đấy.”

Phó Dĩ Diệu: “Vậy nên hôm nay anh có được vinh hạnh mời Cố tiểu thư trải qua ngày lễ đặc biệt này ư?”

“Đúng vậy. Nhưng bây giờ em có một yêu cầu. Đó là phải đi đổi một bộ quần áo cho phù hợp với không khí ngày lễ hôm nay. Nếu không sẽ làm em mất đi hứng thú.”

Lúc nãy còn tràn ngập vẻ khinh thường. Bây giờ phải cho anh biết muốn hẹn cô ăn cơm cũng phải làm cho cô vui vẻ mới được.

Phó Dĩ Diệu cười nhẹ một cái: “Anh lại tưởng em muốn ăn mặc mộc mạc như thế trải qua lễ thất tịch chứ.”

Cố Nam Hề cười lạnh: “Trong mắt tình nhân mới hóa Tây Thi. Anh là tình nhân của em à? Không trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, anh sẽ không chế giễu em à?”

Tuy rằng cô đã bị anh chê cười cả một ngày hôm nay.

Ghế sau của Phó Dĩ Diệu có một hộp đựng một hộp quà lớn màu trắng và một bó hồng xinh đẹp.

Cố Nam Hề vốn chẳng ôm hy vọng gì với Phó Dĩ Diệu nên khi nhìn thấy hai thứ này, cô đã bất ngờ đến trợn trừng mắt.

Nhưng vẫn cố tỏ ra lãnh đạm, chỉ chỉ món quà rồi hỏi: “Đây là chuẩn bị riêng cho em à?”

Nếu anh dám nói không, cô sẽ quay đầu đi về luôn. Hơn nữa còn một đao cắt đứt quan hệ của hai người.

Phó Dĩ Diệu cầm lấy bó hồng, đôi mắt đen như mực, giọng nói dịu dàng từ tính: “Tặng cho tiểu thư Cố Nam Hề xinh đẹp nhất.”

Cũng coi như anh biết điều.

Cố Nam Hề miễn cưỡng cho anh một nụ cười, nhận lấy bó hồng.

Bình luận

Truyện đang đọc