KIÊU CĂNG À? ANH ĐÂY THÍCH

Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Ngày công bố kết quả ở D&L, mọi người cũng đã nghe được phong phanh nên khi biết Cố Nam Hề có tên trong danh sách cũng không lấy làm lạ.

Mọi người rất thức thời chạy đến chào hỏi cô. Cố Nam Hề cũng không thân với các cô ấy lắm nên cũng chỉ xã giao đáp lại mà thôi.

Cô tìm một chỗ ngồi xuống, lấy di động ra giết thời gian.

[Anh trai phó: Xuống máy bay rồi, đang đi đến D&L đây.]

[Bổn tiên đã qua đời: Sao anh có thể mời được vị thiết kế sư nổi danh kia làm giám khảo thế??]

Lúc nãy nhìn qua cửa kính phòng họp, Cố Nam Hề đã rất bất ngờ. Trong đó, có mấy vị lão đại trong làng thiết kế đang ngồi chễm chệ ở đó.

[Anh trai Phó: Đợi lát nữa kết thúc cuộc thi, anh sẽ mời bọn họ ăn cơm. Em có muốn đến không?]

[Bổn tiên đã qua đời: Đến! Đến! Đến!]

Nửa giờ sau, bóng dáng cao lớn của Phó Dĩ Diệu đã xuất hiện ở tòa cao ốc của D&L.

Sự lạnh nhạt và xa cách nơi đáy mắt, cả người anh tỏa ra khí phách người lạ chớ tới gần.

Bộ tây trang được may thủ công tỉ mỉ, thẳng thớm không một nếp nhăn, cà vạt màu lam thẫm cùng với sơ mi trắng, vừa khí chất lại có chút tự phụ.

Anh xuất hiện thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Cố Nam Hề cũng bất giác đứng lên.

Tầm mắt của Phó Dĩ Diệu dừng lại trên người cô mấy giây, rồi bước vào phòng họp nơi ban giám khảo đang ở.

Mọi người nín thở chờ đợi anh rời đi. Sau khi anh rời đi thì hiện trường lập tức bùng nổ.

“Tiểu Phó tổng đẹp trai quá đi!”

“Xong đời rồi, hai chân mình đều mềm nhũn ra cả rồi đây này.”

“Có thể khiến anh ấy nhìn mình một cái, đời này sống cũng không uổng phí.”

Cố Nam Hề âm thầm chửi thề: 

Phó Dĩ Diệu đi vào phòng họp, gật đầu với các vị giám khảo, ban giám khảo đồng loạt đứng lên tiếp đón anh.

Anh ngồi ở vị trí chủ tọa. Bởi vì các bài thi không có điền tên cho nên các vị giám khảo cũng không biết là của ai với ai.

Nhưng mà Cố Dĩ Diệu vừa nhìn một lượt đã có thể nhìn ra tác phẩm của Cố Nam Hề. Bản thiết kế của cô cũng giống như con người cô vậy, đều mang một phong cách riêng.

Xinh đẹp mà cao quý.

Viên đá quý đính trên đó cùng với các chi tiết khác phối hợp với nhau tạo cho người nhìn một cảm giác thoải mái dễ chịu, dung hợp với nhau cực kỳ tốt.

Khó trách cô lại tự tin như vậy.

Tào Tuấn Văn là một lão đại trong nghề, thấy Phó Dĩ Diệu nhìn tác phẩm kia với ánh mắt tán thưởng, liền nói: “Phó tổng cũng thấy bản thiết kế kia rất cao thâm ư?”

Phó Dĩ Diệu nghiêm túc hỏi: “Có chỗ nào không ổn ư?”

“Không phải thế! Chỉ là chúng tôi cảm thấy bản thiết kế này bỏ xa các bản thiết kế khác ở đây, nhưng mà….”

Anh ta đưa điện thoại đến trước mặt của Phó Dĩ Diệu, tiếp tục nói: “Nó quá giống với tác phẩm mới đây của Điệp Vũ Lộ.”

Trong nháy mắt, ánh mắt của Phó Dĩ Diệu trở nên âm u, nhìn về phía màn hình điện thoại đang phát video trực tiếp.

Tào Tuấn Văn tiếp tục nói: “Còn việc là ai sao chép ai, ai tham khảo của ai thì tự công ty của cậu điều tra làm rõ. Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm đánh giá thôi.”

“Tôi dám khẳng định bản thiết kế này là hàng chính chủ.” Phó Dĩ Diệu nghiêm túc mà nói.

Tào Tuấn Văn hơi ngây người, trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn căn cứ theo nguyên tắc của ngành thiết kế mà nói: “Ngại quá tiểu Phó tổng. Chúng tôi cũng không dám vội vàng quyết định chuyện này, vẫn là nên điều tra cho rõ thì hơn. Nếu như sau này có điều tra ra được bản thiết kế này là của chính chủ thì chúng tôi sẽ xin lỗi chủ nhân của nó và công nhận. Nhưng hôm nay thì không thể.”

Phó Dĩ Diệu: “Không có cách nào có thể cứu vãn ư?”

“Tiểu Phó tổng! Đứng trên lập trường chúng tôi mà nói, chúng tôi không thể phân biệt được thứ tự sáng tác trước sau của hai bản thiết kế kia. Tất nhiên, hôm nay là cuộc thi nội bộ của D&L, chúng tôi chỉ nói với cậu kết quả mà chúng tôi đã thảo luận và đưa ra kết luận. Còn quyết định cuối cùng là như thế nào thì vẫn là do bản thân cậu quyết định.”

Ánh mắt Phó Dĩ Diệu trở nên nặng nề, trả lời: “Tôi biết rồi.”

**

Cố Nam Hề trông ngóng khoảnh khắc Phó Dĩ Diệu bước ra và công bố kết quả. Bỗng nhiên, trong đám đông có người hét lên.

“A a a a! Tôi quên mất hôm nay là ngày Điệp Vũ Lộ công bố tác phẩm mới.”

“Đúng, đúng, đúng! Tôi cũng mới nhớ ra. Tôi rất thích tác phẩm của cô ấy. Không biết tác phẩm mới lần này thế nào? Hình như có thể xem livestream ở trên mạng đấy. Nhanh! Lên xem đi!”

Lập tức có người lôi ipad ra, mọi người tụm lại xem livestream.

Tác phẩm của Điệp Vũ Lộ thì Cố Nam Hề cũng từng xem qua, không hợp với khẩu vị của cô lắm. Cho nên khi mọi người túm tụm lại xem livestream thì cô cũng chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái mà thôi.

Nhưng vừa nhìn một cái, cô bỗng nhiên kinh ngạc đến sững sờ đứng bất động.

Trong video Điệp Vũ Lộ mặc một bộ lễ phục trắng bó sát người, nói nói cười cười mà giới thiệu tác phẩm của mình.

Nếu không phải tác phẩm này của cô ta và bản thân quá giống nhau thì cô cũng muốn khen một câu là bản thiết kế này quả thực rất đẹp.

Người dẫn chương trình hỏi Điệp Vũ Lộ rằng phong cách tác phẩm lần này có sự thay đổi kinh người so với những tác phẩm trước đây, một ý tưởng lớn mật như vậy lẽ nào không sợ hãi ư?

Cô ta cười thẹn thùng mà trả lời rằng thật ra cũng có chút sợ hãi nhưng mà cô ta tin tưởng vào năng lực thiết kế của mình. Còn chào mừng mọi người đến mua và cảm nhận.

Cố Nam Hề càng xem thì tâm càng lạnh. Cô chưa nói đến bản thiết kế của cô đặc sắc như thế nào nhưng trong bản thiết kế của cô có rất nhiều chi tiết chưa từng xuất hiện trên các sản phẩm khác ở trên thị trường. Lần này, lại đều nằm hết trong bản thiết kế kia của Điệp Vũ Lộ. Hai người khác nhau sao có thể sáng tác ra hai bản thiết kế có sự tương đồng đến nghi ngờ như vậy?

Bỗng nhiên trong đầu cô xoẹt qua một đoạn ký ức. Bản thiết kế kia của cô từng ở chỗ của Điệp Phi Ngữ một đêm.

Mà Điệp Phi Ngữ và Điệp Vũ Lộ lại là chị em.

Cố Nam Hề vừa định mở miệng gọi Điệp Phi Ngữ thì Tiêu Mặc lại gọi cô vào gặp riêng Phó Dĩ Diệu.

Trong ấn tượng của Tiêu Mặc, cô luôn luôn mỉm cười lễ phép nhưng sắc mặt nghiêm trọng như bây giờ thì chưa thấy lần nào.

Cố Nam Hề đi theo Tiêu Mặc vào gặp Phó Dĩ Diệu, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Có phải gọi em đến đó vì chuyện tác phẩm của em và Điệp Vũ Lộ giống nhau không?”

Tiêu Mặc khó xử nói: “Cố tiểu thư, cô trực tiếp đến hỏi ông chủ đi.”

Cố Nam Hề cũng không muốn làm anh ta khó xử, chỉ là suy nghĩ câu trả lời này của anh ta cũng khiến cô phần nào chắc chắn câu trả lời.

Tiêu Mặc đưa Cố Nam Hề đến phòng tiếp khác của D&L.

Phó Dĩ Diệu đứng trước cửa sổ sát đất, những tia nắng mặt trời len lỏi và nhảy nhót xung quanh như một tầng hào quang mỏng được phát ra từ người anh.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, anh xoay người lại.

Cố Nam Hề chắc nịch nói: “ Em không sao chép gì tác phẩm của cô ta. Từ đầu đến cuối, bản thiết kế kia đều là ý tưởng của một mình em.”

Đôi chân thon dài của anh bước hai bước đã đi đến trước mặt của Cố Nam Hề. Nhìn thấy đôi mắt ửng hồng của cô, anh cất giọng khàn khàn nói: “Anh tin em.”

“Nếu như anh tin em, sao còn muốn gặp riêng em làm gì?”

Cố Nam Hề không ngốc. Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của anh thì đã có câu trả lời ở trong đầu rồi.

“Tiểu Hề.” Phó Dĩ Diệu khó khăn mở miệng.

“Anh biết mấy tháng nay em vất vả như thế nào mà. Anh cũng biết em vì cuộc thi này mà lo lắng biết bao nhiêu mà.”

“Anh biết, tất cả những thứ đó anh đều nhìn thấy.”

“Em không biết vì sao bản thiết kế của em và cô ta lại giống nhau đến vậy. Nhưng mà em dám dùng tất cả những gì em có để thề rằng em không có sao chép tác phẩm của cô ta.”

Đáy mắt Phó Dĩ Diệu có chút không đành lòng. Anh vươn tay ra xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Anh tin em nhưng giám khảo thì lại có các ý kiến trái chiều với tác phẩm này. Họ cũng không thể đưa ra quyết định.”

Cố Nam Hề hất tay Phó Dĩ Diệu ra, cặp mắt to bây giờ đã được phủ bởi một tầng hơi nước mỏng, trong đó tràn đầy sự uất ức: “Dựa vào đâu? Dựa vào việc Điệp Vũ Lộ có danh tiếng trong làng thiết kế. Mà em lại là thứ vô danh tiểu tốt nên kết luận là em sao chép tác phẩm của cô ta ư?”

“Không có ai nói em sao chép cô ta cả, chỉ là bây giờ đang có những tranh luận về việc này. Mà hôm nay lại phải công bố kết quả cuộc thi.”

“Nói vậy chính là hủy bỏ tư cách bài thi của em đúng không?”

Phó Dĩ Diệu rũ mắt nhìn cô, cả người tỏ ra bình tĩnh.

Cố Nam Hề biết tính cách việc công thì xử theo phép công của anh, nỗi uất ức trong lòng cô bắt đầu dâng lên như nước lũ.

Về mặt lý trí thì cô biết Phó Dĩ Diệu làm vậy là vì đại cục. Nhưng về mặt tình cảm mà nói thì cô không thể nào tiếp thu nổi kết quả này.

Cố Nam Hề mạnh mẽ đè nước mắt xuống, lạnh giọng nói: “Em hỏi anh. Nếu như không có lần ngoài ý muốn này thì bản thiết kế kia của em có thể xếp thứ mấy?”

“Tiểu Hề.”

“Như vậy cũng không thể nói à? Sao? Hay là sợ em không chịu nổi đã kích?”

Phó Dĩ Diệu nắm lấy cổ tay cô, giải thích: “Tiểu Hề! Chỉ là kết quả công bố lần này không có em mà thôi nhưng về việc kia anh nhất định sẽ đòi lại công đạo cho em.”

Cố Nam Hề lạnh mặt sát lại gần anh nói: “Không cần, em sẽ tự mình giải quyết.”

Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi Phó Dĩ Diệu, Phó Dĩ Diệu lại sợ làm cô bị thương nên quyết định buông tay.

Cố Nam Hề lòng đầy tức giận nghênh nganh rời đi.

Cô bước ra khỏi phòng tiếp khách, hùng hùng hổ hổ mà đi đến trước mặt Điệp Phi Ngữ, những người khác cũng tự giác mà lùi lại mấy bước..

Cố Nam Hề nhìn chằm chằm Điệp Phi Ngư hỏi: “Hôm cô cầm nhầm bản thiết kế của tôi, chị của cô có từng nhìn qua nó không?”

“Tôi cũng không rõ nữa. Chị ta lúc nào cũng xem phòng tôi như chốn không người.” Điệp Phi Ngữ có chút chua xót mà nói.

Kết quả so với trong tưởng tượng của cô ta cũng không khác nhau là bao.

Cố Nam Hề lạnh giọng nói: “Cô quay về báo với cô ta một tiếng rằng. Hãy đợi tin khiếu nại từ luật sư của tôi đi.”

Những người ở đây từ đoạn đối thoại ngắn này mà đã thu được một lượng tin tức khổng lồ, nhịn không được hít vào một hơi.

Cố Nam Hề cũng lười quan tâm đến việc người khác nghĩ gì. Bây giờ, cô đang tức đến muốn nổ tung luôn rồi đây này.

Vừa thấy Tiêu Mặc đứng cách chỗ cô một mét, ánh mắt lảng tránh, cô trực tiếp gọi điện cho Phó Dĩ Diệu.

“Đừng bảo Tiêu Mặc đi theo em nữa. Cuộc đời này em còn chưa sống đủ, vẫn chưa ngu đến mức mà nghĩ quẩn đâu!”.

Nói xong rồi thì cúp điện thoại.

Cố Nam Hề ngồi lên xe của mình, tức giận đến nỗi đấm đá lung tung bên trong. Đập đến mức cô hít thở không thông nữa mới dừng lại.

Mấy tháng nay cô vất vả như thế. Ban ngày thì đi làm, đến tối về thì thức đêm thức hôm hoàn thành bản thiết kế.

Bởi vì thích nên ngay cả than vãn cô cũng không than nửa lời.

Cô muốn cho Phó Dĩ Diệu thấy rằng cô cũng là một con người có năng lực. Cô giữ bí mật lâu như thế, chính là muốn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh, muốn nghe anh khen cô một câu rất giỏi.

Kết quả…

Vô dụng.

Chóp mũi Cố Nam Hề trở nên chua xót, mắt phiếm hồng, năng lượng trong cơ thể cô cũng dần kiệt quệ.

Di động trên ghế lái phụ rung lên không ngừng, trên màn hình hiển thị là “Thầy Chu.”

Cố Nam Hề điều chỉnh cảm xúc của bản thân, bắt máy.

“Cố Nam Hề, anh thấy tác phẩm mới trong cuộc họp báo của Điệp Vũ Lộ rồi.”

“Ừ.”

“Vậy em…”

“Thầy Chu, em có thể đến phòng làm việc của thầy không?” Cố Nam Hề ngắt lời anh.

“Có thể. Anh đã nói rồi, em có thể đến đây bất cứ lúc nào.”

Cố Nam Hề: “Vậy bây giờ em sẽ qua đó.”

**

Mấy tiếng ngồi trên máy bay. Vừa xuống máy bay đã vội vàng đến D&L. Vậy mà kết quả lại như thế này đây.

Nhớ lại bộ dạng tủi thân lúc nãy của Cố Nam Hề, lông mày Phó Dĩ Diệu lại nhíu chặt.

Tiêu Mặc bước vào, thuận tay đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Ông chủ, Cố tiểu thư lái xe ra khỏi công ty rồi. Tôi không dám đi theo, sợ cô ấy phát hiện. Với tính tình phản nghịch của cô ấy lại sợ cô ấy làm ra chuyện gì nguy hiểm.”

“Ừ.”

“Kết quả lần này đã có rồi, có cần để tổng giá D&L thay ông chủ tuyên bố luôn không?”

Phó Dĩ Diệu đè nén cơn đau âm ỉ ở nơi huyệt thái dương, giọng nói lạnh lẽo: “Ai thắng?”

“Điệp Phi Ngữ.”

Lời vừa nói ra, không khí cũng trở nên lạnh hơn mấy phần.

Yên lặng một lúc, Phó Dĩ Diệu mới từ từ nói: “Tiêu Mặc, cậu thấy chuyện lần này của Tiểu Hề, Điệp Phi Ngữ có liên quan không?”

Tiêu Mặc hơi ngây người, sau đó ăn ngay nói thật: “Tôi cảm thấy khá là có liên quan.”

Phó Dĩ Diệu đứng dậy, trên mặt vẫn là biểu cảm xa cách như cũ, nói: “Tôi cũng cảm thấy là như thế.”

Tiêu Mặc: “Trong lúc công bố kết quả, tôi sẽ chú ý hơn.”

“Chuyện này giao cho cậu, cậu giải quyết cho tốt hậu quả đi.”

Phó Dĩ Diệu đi ra, Điệp Phi Ngữ đã đứng chờ sẵn ở đó. Thấy anh, cô ta dè dặt mở miệng nói: “Tiểu Phó tổng, tôi thực sự xin lỗi vì chuyện hôm nay. Nếu như ngày đó tôi không cầm nhầm bản thiết kế của Cố tiểu thư thì chuyện cũng không đến nỗi như ngày hôm nay.”

Phó Dĩ Diệu nheo mắt, ánh mắt sắc bén lướt qua cô ta, nói: “Cô biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì ư?”

Đầu ngón tay của Điệp Phi Ngữ khẽ run lên, biểu cảm có chút cứng đơ: “Lúc nãy Cố tiểu thư có hỏi có phải chị của tôi có từng xem qua bản thiết kế của cô ấy không nên tôi mới suy đoán là vậy. Chị tôi lúc nào cũng vênh mặt hất hàm với tôi. Cô ta đã từng lấy bản thiết kế của tôi rồi biến nó thành của mình. Tôi không biết có phải lúc đó chị ta cũng thấy bản thiết kế kia của Cố tiểu thư ở trong phòng tôi, rồi tưởng nó là của tôi và tự ý chiếm làm của riêng của mình không nữa.”

Phó Dĩ Diệu khẽ liếc cô ta một cái: “Phải không?”

Điệp Phi Ngữ nhìn Phó Dĩ Diệu yên lặng không nói gì nữa. Trong lòng có chút hoảng nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, trả lời: “Nếu được, tôi đồng ý xin lỗi Cố tiểu thư.”

“Tiếc là lời xin lỗi của cô cũng không đáng một xu.”

“Tôi…”

Phó Dĩ Diệu thẳng người vòng qua Điệp Phi Ngữ rồi nghênh ngang rời đi.

Anh lên xe, cau mày, trái tim như bị thứ gì đó đè nặng, tắc nghẽn. Một thứ cảm xúc khó mà lý giải nổi.

Tài xế ở hàng ghế trước phát hiện anh có sự bất thường, so với bộ dáng vui vẻ hứng thú ngẩng cao đầu lúc từ sân bay về hoàn toàn khác nhau, cẩn thận mở miệng hỏi: “Tiểu phó tổng, bây giờ đi đâu đây ạ?”

“Về nhà.” Giọng Phó Dĩ Diệu khàn khàn, lộ ra chút cảm giác bất lực.

Xe mới đi được không lâu, Phó Dĩ Diệu cầm điện thoại lên gọi cho Thiệu Văn Dật, bảo anh ta đến nhà anh một chuyến.

**

Lúc Thiệu Văn Dật đến Phó gia, chỉ thấy Phó Dĩ Diệu đang ngồi một mình. Trên mặt bàn là vỏ của mấy lon bia rỗng nằm lăn lóc.

Tính cách của Phó Dĩ Diệu anh ta biết rõ. Trừ những buổi tiệc xã giao bắt buộc phải uống thì anh hầu như không động vào bia rượu. Bởi vì Phó Dĩ Diệu từng nói, cồn làm ảnh hướng đến sự phán đoán của anh. Vì vậy căn bản anh sẽ không làm ra mấy việc gọi bạn đến nhà uống rượu vào lúc thanh thiên bạch nhật thế này.

Thiệu Văn Dật ngồi vào chiếc ghế đối diện Phó Dĩ Diệu, Phó Dĩ Diệu đẩy một lon bia qua. Bộ dáng vẫn trầm ổn như cũ, không nhìn ra chút bất thường nào.

Thiệu Văn Dật nhận lấy “cách” một tiếng bật nắp lon bia lên, uống một hớp rồi mới mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Cậu biết chuyện D&L mở cuộc thi thiết kế kia chứ?”

Thiệu Văn Dật biết, vì dù sao thì Điệp Phi Ngữ cũng tham gia mà.

“Tiểu Hề cũng tham gia. Các vị giám khảo đối với bản thiết kế lần này của cô ấy khen không dứt miệng. Nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra thì cô ấy sẽ dành được hạng nhất.”

“Vậy là có chuyện ngoài ý muốn ư?”

“Bản thiết kế của Điệp Vũ Lộ mới công bố lần này cùng với bản thiết kế của Tiểu Hề tương thích đến 80%.”

“Nam Hề không thể nào sao chép tác phẩm của cô ta được.”

“Đúng vậy. Cô ấy khinh thường những việc như thế.”

Biểu cảm của Thiệu Văn Dật khẽ biến: “Là Điệp Vũ Lộ sao chép tác phẩm của Nam Hề? Trước đây cô ta thường hay lấy mấy bản thiết kế của Phi Ngữ làm của riêng. Thanh danh đều là nhờ mấy bản thiết kế sao chép kia mà tạo nên. Tớ từng bảo Phi Ngữ vạch trần cô ta nhưng Phi Ngữ niệm tình cô ta là người một nhà, cứ nhịn rồi lại nhịn. Lần này sao lại chạy đến chỗ Nam Hề sao chép rồi? Chẳng lẽ là lần Phi Ngữ cầm nhầm bản thiết kế đó ư?”

Phó Dĩ Diệu dựa lưng vào ghế sofa, khép hờ mắt, giống như là đang nhắm mắt dưỡng thần.

Thiệu Văn Dật cảm giác đường rằng dường như Phó Dĩ Diệu có chuyện muốn nói với mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng là vì Điệp Phi Ngữ. Thiệu Văn Dật tính toán mở miệng: “A Diệu, cậu cảm thấy Phi Ngữ biết chuyện này ư?”

“Văn Dật, cậu cảm thấy cô ta là người lương thiện nên vẫn một mực dương cung không bắn ư?” Phó Dĩ Diệu mở mắt, ánh mắt âm u giống như dã thú ngủ đông trong rừng rậm, lộ ra sức mạnh cường thế không thể xâm phạm: “Cô ta là dạng người gì, mình cũng khinh thường để ý. Nhưng cô ta lại muốn lợi dụng Tiểu Hề để đối phó với ả chị gái của cô ta. Vậy thì cô ta cũng nên chuẩn bị tốt tinh thần gánh chịu hậu quả cô ta gây ra đi.”

Thiệu Văn Dật nắm chặt lon bia trong tay đến nỗi nó đã biến dạng, trầm mặc một lúc mới thu lại cảm xúc, nói: “A Diệu, có thể để tớ hỏi cô ấy trước không?”

Phó Dĩ Diệu: “Văn Dật! Hôm nay tớ gọi cậu đến, chỉ là để thông báo cho cậu một tiếng mà thôi.”

Mí mắt Thiệu Văn Dật rũ xuống, chua xót nói: “Thực ra tớ biết cô ấy tiếp cận tớ là có mục đích. Chẳng phải là việc kết giao giữa người với người luôn luôn có mục đích ư? Tiền đồ, uy thế, nhân mạch các thứ gì đó nhưng tớ cũng không để ý.”

Phó Dĩ Diệu chạm ly với anh ta: “Uống đi.”

Thiệu Văn Vật sau khi uống một hớp bia thật lớn, tâm tình cũng thả lỏng không ít. Nhưng mà cái cách uống thả cửa này của Phó Dĩ Diệu nhìn thế nào cũng không thích hợp: “Cậu và Nam Hề cãi nhau à?”

Thần sắc Phó Dĩ Diệu hơi ngưng trệ: “Không tính là cãi nhau.”

“Vậy sao cậu lại ở đây uống rượu giải sầu?”

“Chỉ là cô ấy đơn phương giận tớ, không muốn nhìn thấy tớ, cũng không muốn nói chuyện với tớ.”

Thiệu Văn Dật hơi ngạc nhiên, lại tỏ ý đã hiểu: “Cái này cũng không thể trách được cô ấy. Từ nhỏ đến lớn là ai nuông chiều cô ấy quá. Bây giờ, gặp chuyện như vậy, cô ấy tức giận cũng là chuyện bình thường.”

Phó Dĩ Diệu ngửa đầu ra sau, mu bàn tay che lại đôi mắt, giọng nói trầm trầm có chút mất mát trong đó: “Hôm qua cô ấy có hỏi tớ tại sao không về sớm chút? Cô ấy còn hỏi tớ có mong chờ tác phẩm lần này của cô ấy không.”

Thiệu Văn Dật kinh ngạc đến há hốc miệng. Phó Dĩ Diệu từ trước tới nay không dễ gì để lộ cảm xúc thật của mình nhưng lúc này nhìn đi nhìn lại lại thấy giống như người vừa mới thất tình vậy???

Thiệu Văn Dật cẩn thận mà tới gần, thấp giọng nói: “A Diệu, không phải cậu thích Nam Hề rồi chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc