KIÊU CĂNG À? ANH ĐÂY THÍCH

Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Trên đường phố nhộn nhịp tràn ngập không khí của ngày thất tịch.

Chỗ quầy lễ tân của tập đoàn Phó thị đã bày đầy những bó hoa tươi và hộp quà nhỏ.

Trong diễn đàn, tin nhắn không ngừng. Trên cơ bản là lễ tân tag tên những cô gái có quà ở quầy lễ tân xuống nhận quà của mình.

Trưởng thư ký cũng ôm một bó hồng vào văn phòng. Cố Nam Hề nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa là tự kỷ đến nơi.

Đến vợ chồng già còn tình cảm như vậy nhưng tiểu tiên nữ xinh đẹp thanh xuân phơi phới như cô đây lại không ai tặng quà cả.

[Dư Tiểu Mạn: Hình ảnh.]

[Dư Tiểu Mạn: Bó nào đẹp?]

Trên ảnh là sáu bó hoa.

[Bổn tiên  đã qua đời:…]

[Dư Tiểu Mạn: Yên tâm, sẽ không bị ai phát hiện đâu.]

[Bổn tiên đã qua đời: Haz, lấy giá thị trường của mình mà nói phải tự tặng hoa cho bản thân? ]

[Dư Tiểu Mạn: Xin hỏi cậu nhận được mấy bó hoa rồi?]

[Bổn tiên đã qua đời:…]

[Dư Tiểu Mạn: Được rồi. Cậu không nói tớ không nói, ai biết? Hay là cậu muốn bị người ta cười nhạo sau lưng rằng ngày thất tịch đến bó hoa cũng không có?]

[Bổn tiên đã qua đời: Mình thích bó thứ hai từ trái sang.]

[Dư Tiểu Mạn: Đợi đó, mình gọi anh trai shipper đưa đến cho cậu.]

Cố Nam Hề càng thêm tự kỷ, suy sụp ngã xuống bàn làm việc.

Không ngờ cô lại bị chút lòng hư vinh này đáng gục, còn tự mình tặng hoa cho mình nữa chứ.

Chán đời quá.

Buổi sáng, Phó Dĩ Diệu mới đến văn phòng không lâu đã ra ngoài với Tiêu Mặc đến giờ vẫn chưa thấy về.

Vì vậy mà cô khá là rảnh.

Mà một khi đã rảnh thì sẽ chăm chăm chú ý điện thoại.

Trừ một số tin tức khác trên diễn đàn thì cũng chỉ là ai lại được tặng hoa.

Cố Nam hề nhanh chóng gửi tin nhắn thúc giục Dư Mạn Mạn.

[Bổn tiên đã qua đời: Shipper bao lâu nữa thì đến?]

[Dư Tiểu Mạn: Hề Hề! Nếu biết cậu cần gấp như vậy thì mình sẽ đích thân lái chiếc siêu xe của anh trai tớ đến đưa hoa cho cậu rồi *mỉm cười*.]

[Bổn tiên đã qua đời: Toàn bộ đồng nghiệp nữ của công ty tớ đều được kêu tên trong diễn đàn là xuống nhận quà rồi nhưng còn chưa đến lượt tớ nữa ý.]

[Dư Tiểu Mạn: Thì ra giá thị trường của tiên nữ nhà chúng ta lại kém như vậy. Trừ mình ra, không ai tặng hoa cho cậu.]

[Bổn tiên đã qua đời:…tạm biệt.]

Đúng lúc này, trên diễn đàn có người tag cô [Cố Nam Hề có một bó hoa và một món quà.]

Cố Nam Hề được gọi tên cuối cùng cũng có cảm giác ngẩng cao đầu.

Dù sao cũng chỉ mỗi mình cô biết đây là dàn dựng.

Cố Nam Hề trả lời một câu [Được], tiếp theo gửi cho Dư Tiểu Mạn một tin nhắn báo cáo rằng hoa đã đến nơi.

Không có chút cảm giác chờ mong nào.

Cô chỉ muốn tên cô được nhắc trong diễn đàn khiến cô không phải gánh cái danh người con gái duy nhất trong công ty không nhận được quà mà thôi.

Sắp 11 giờ, Phó Dĩ Diệu và Tiêu Mặc cùng trở về.

Tiêu Mặc nói: “Cố tiểu thư! Lễ tân nhờ tôi thông báo với cô một tiếng. Tốt nhất là nghỉ giữa giờ xuống lấy hoa và quà lên. Nếu không sợ đến giờ nghỉ trưa lại bị người khác cầm nhầm mất.”

Cố Nam Hề: “Không sao. Dù sao cũng không phải là của người quan trọng tặng.”

Cô chính là tiểu tiên nữ coi nhẹ thế tục, sẽ để ý đến một bó hoa và một món quà ư?

Phó Dĩ Diệu: “Nghe nói cho đến bây giờ em mới nhận được một bó hoa. Nếu không đi lấy thì khả năng cả ngày thất tịnh đến bóng hoa cũng không thấy đâu.”

Nói xong thì đi thẳng vào văn phòng.

Giọng điệu xem thường này của anh thật khiến người ta tức giận!

Cô thật sự may mắn khi quyết định nhận sự trợ giúp của Dư Mạn Mạn, nếu không chắc chắn sẽ bị chê cười đến chết.

Rõ ràng hôm qua Phó Dĩ Diệu còn mang theo bộ dáng chiều chuộng dịu dàng. Qua một đêm lại trở về làm một người máy lạnh lùng độc mồm độc miệng rồi.

Không muốn yêu đương với anh nữa.

Cố Nam Hề tức giận mà ngồi xuống, trong diễn đàn lại lần nữa tag tên cô [Cố Nam Hề có một bó hoa.]

Cố Nam Hề:??

Lại một bó nữa:??

Cố Nam Hề lập tức gửi tin nhắn wechat cho Dư Mạn Mạn thăm dò.

[Dư Tiểu Mạn: Mình chỉ tặng một bó hoa.]

[Bổn tiên đã qua đời: Vậy còn quà tặng kèm thì sao?]

[Dư Tiểu Mạn: không có.]

[Bổn tiên đã qua đời: Trời ạ! Thật sự có người tặng hoa cho tớ này!]

[Dư Tiểu Mạn: Cố đại tiểu thư! Cậu chỉ có vậy thôi à? Nhận được một bó hoa mà đã kích động như thế rồi!]

[Bổn tiên đã qua đời: Ít nhất cũng chứng minh rằng tớ còn có giá.]

[Dư Tiểu Mạn: Không phải cậu không có giá. Mà là quá cao không thể với tới. Không biết tên không tự biết mình biết người tặng hoa cho cậu là ai nhỉ.]

[Bổn tiên đã qua đời: Nể tình cậu khen tớ, đợi lát nữa tớ sẽ cho cậu biết đáp án.]

Cố Nam Hề vui vẻ mà đi nhận hai món quà của mình.

Nhớ đến câu khinh thường vừa rồi của Phó Dĩ Diệu, cô phải đến trước mặt anh mà vênh váo một phen.

Hai bó hoa cũng lớn ngang bằng nhau, cô hai tay ôm hai bó đã lấp kín cả vòng ôm.

Tiêu Mặc mở miệng dò hỏi: “Cố Tiểu thư có cần tôi giúp không?”

“Không cần.”

Phó Dĩ Diệu: “Tiêu Mặc! Cậu ra ngoài trước đi.”

Cố Nam Hề tốn không ít thời gian mới đưa được hai bó hoa đến trước mặt Phó Dĩ Diệu, dùng tư thái kiêu ngạo mà nhìn anh, mở miệng nói: “Tiểu Phó tổng, có cần đếm xem em dính bao nhiêu cánh hoa không?”

Phó Dĩ Diệu buông bút, hơi dựa người ra sau, thần thái lười biếng rút một tấm thiệp từ một bó hoa ra.

Giọng nói trầm thấp đọc từng câu trên tấm thiệp lên.

“Em có biết em với ngôi sao có chỗ nào khác không? Sao là của trời còn em là của anh.”

“Thịt bò, thịt dê, thịt heo. Em đoán xem anh thích cái nào nhất? Đều không phải. Anh thích chính là bảo bối đầu quả tim là em.”

“Gió đem lá vàng rơi xuống dòng nước còn dòng đời đưa đẩy anh đến bên em?”

Cố Nam Hề bị mấy câu nói sến súa này làm tê cả da đầu. Chắc chắn là Dư Mạn Mạn chép mấy dòng văn này ở trên mạng xuống đây mà. Cô ngăn Phó Dĩ Diệu không cho anh đọc nữa: “Cái này đều là tiếng lòng của người thích thầm em. Em tự đọc là được.”

Phó Dĩ Diệu cười nhạt nói: “Hóa ra em thích loại văn rác này.”

Cô đâu nói là cô thích đâu! Nhưng cũng không thể nói đây là việc của Dư Mạn Mạn làm được.

Sớm biết thế cô đã cất tấm thiệp trước khi đến khoe rồi. Kết quả khoe không thành còn bị cười nữa.

Lệ rơi đầy mặt.

Thấy Phó Dĩ Diệu lại đảo mắt qua tấm thiệp bên kia, Cố Nam Hề đã nhanh tay rút tấm thiệp kia ra.

Cô mở ra xem qua một lần.

Là lời chúc đơn giản.

To tiểu tiên nữ xinh đẹp:

Thất tịch vui vẻ.

Không ký tên.

Đối lập tấm thiệp trước, tấm này lại lời ít mà ý nhiều tốt hơn tấm trước.

Cố Nam Hề thoáng chốc yên tâm, không phải của Dư Mạn Mạn.

Cô cất tấm thiệp đi, không tìm đường chết mà khoe trước mắt Phó Dĩ Diệu nữa.

Phó Dĩ Diệu: “Thích cái này sao?”

“Thích chứ.”

Cố Nam Hề nhướng mày cười nhạt còn đáng yêu mà chớp chớp mắt.

Phó Dĩ Diệu thu tầm mắt lại nhìn món quà được gói tinh xảo, mở miệng nói: “Muốn bóc ra không?”

Tuy rằng quà và hoa là đưa đến cùng một lúc nhưng Cố Nam Hề vẫn không thể nắm chắc được tình hình.

Cô tiếng về phía trước, nhanh nhẹn cầm món quà trở về: “Em tự về chỗ của em mở.”

“Được rồi, ra ngoài đi.”

Chuyến này của Cố Nam Hề không thể khiến cô hả cơn giận mà ngược lại khiến bản thân càng buồn bực.

Nếu không phải giữ chút thể diện ở trước mặt Phó Dĩ Diệu thì cô đã ném bó hoa của Dư Mạn Mạn và thùng rác rồi.

Lát sau đến bàn làm việc của chính mình, Cố Nam Hề gửi tin nhắn lên án Dư Mạn Mạn.

[Bổn tiên đã qua đời: Dư Mạn Mạn cậu đừng có suốt ngày xem mấy câu thơ rác trên mạng mà hãy đọc sách nhiều vào tích lũy một chút khả năng văn thơ văn minh một chút được không hả? Cậu thấy mấy câu văn ấy xứng với khí chất của tớ à?]

[Bổn tiên đã qua đời: *Hình ảnh* Đề nghị cậu đọc mấy lời có văn hóa này đi.]

Cố Nam Hề chụp ảnh tấm thiệp khác gửi qua.

[Dư Tiểu Mạn: Cái này mà cũng tính là lời nói có văn hóa á?]

[Bổn tiên đã qua đời: Câu nói mang ý khinh thường này của cậu là có ý gì? Cậu mà cũng dám ghét bỏ người khác á?]

[Bổn tiên đã qua đời: Vì mấy lời âu yếm của cậu mà hại tớ mất hết mặt mũi trước Phó Dĩ Diệu đấy.]

[Dư Tiểu Mạn: Anh ấy có nói mấy lời âu yếm không? Cậu còn dám khinh bỉ tớ?]

[Bổn tiên đã qua đời: Anh ấy không những có thể nói mà còn cực kỳ có trình độ đấy. Cậu nghĩ ai cũng như cậu chắc?]

[Dư Tiểu Mạn: Phó Dĩ Diệu sẽ nói lời âu yếm á?]

[Dư Tiểu Mạn: Đúng nhỉ! Không phải hôm qua hai người mới hẹn hò sao? Xem ra tiến độ không tồi. Vậy hôm nay anh ấy có biểu hiện gì?]

[Bổn tiên đã qua đời: Đây cũng không phải ngày đầu tiên cậu quen anh ấy mà.]

Hôm qua cô đúng là ngu ngốc khi muốn yêu đương với Phó Dĩ Diệu.

Cố Nam Hề đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu bóc quà.

Tặng hoa và quà nhưng trên tấm thiệp không để lại tên họ. Chẳng lẽ trong công ty này lại có người thầm thương trộm nhớ cô à?

Cố Nam Hề bỗng nhiên nhớ đến tin tức được đưa trên bản tin mỗi ngày. Tên biến thái ở trong bóng tối rình mò mọi nhất cử nhất động của các cô gái, rồi đến một ngày nào đó sẽ theo cô về đến nhà.



Hiếp trước giết sau.

Cố Nam Hề giật mình đem món quà đẩy ra xa.

Tiêu Mặc thấy cảnh này, đứng bật dậy đến trước bàn làm việc của Cố Nam Hề hỏi: “Cố tiểu thư không thích món quà này ư?”

Vừa lúc thấy có cứu tinh đến, Cố Nam Hề mở miệng nói: “Anh Tiêu, anh giúp vứt nó đi.”

“Em còn chưa mở mà.”

“Nói không chừng là tên biến thái nào đó đưa quần lót của mình cho em cũng nên ý. Em không muốn xem đâu.”

Tiêu Mặc: “…”

Ông chủ cũng không biến thái như thế mà.

Cố Nam Hề thấy Tiêu Mặc đã cầm nó lên, thu lại biểu cảm trên mặt nói: “Đến cái tên cũng không dám để, hắn ta chắc cũng không phải kẻ quang minh lỗi lạc gì.”

Giống như vừa rồi nói người đó có học thức trình độ không phải là cô ý.

Tiêu Mặc: “Nếu không tôi giúp cô mở nhé?”

“Đừng đừng đừng! Thuận tiện đưa hai bó hoa này đi luôn giúp em với. Chiếm diện tích quá.”

Đều không phải hoa do người đứng đắn gì tặng. Càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Tiêu Mặc đứng chần chừ tại chỗ. Cũng không thể nói với cô rằng hoa và quà là Phó Dĩ Diệu tặng nhưng không để lại tên chính là vì muốn giữ cho cô chút thể diện?

Còn không phải ông chủ sợ rằng lòng tự trọng của cô quá cao. Dưới tính huống các đồng nghiệp đều được tặng hoa mà cô không có thì sẽ bẽ mặt sao?

Thế mà bây giờ lại bị gán cái danh là bụng dạ khó lường.

Tiêu Mặc lấy món quà trên bàn lại giống như không cẩn thận mà mở ra, kinh ngạc nói: “Là vòng cổ kim cương.”

Phụ nữ trời sinh đều rất thích kim cương mà. Đặc biệt là người yêu những thứ bling bling này như Cố Nam Hề, đôi mắt cô sáng rực lên.

Thư ký trưởng cũng ghé đầu qua: “Là thiết kế nước mắt thiên sứ của T gia đây mà.”

Cố Nam Hề cũng biết đến chiếc vòng cổ này. Mặt dây chuyền này cũng không có gì khác so với các mặt dây chuyền bình thường nhưng dưới ánh nắng mặt trời thì ở giữa trung tâm lại có một chùm ánh sáng tím nhạt. Cho nên được đặt tên là nước mắt thiên sứ.

Bởi vì hiếm cho nên cũng không phải có tiền là mua được.

Tiêu Mặc:??

Anh ta thật sự cũng không biết món quà này là gì, Phó Dĩ Diệu chỉ dặn dò anh ta đem đến cùng với hoa là được.

Đồ hiếm như vậy muốn tra ra ai tặng không phải rất đơn giản à?

Cho nên ông chủ siêu cấp thông minh nhà anh đã không để lại tên mà còn cung cấp cho lượng tin tức lớn như thế là vì sao?

Quả nhiên Cố Nam Hề đã đi nhờ người đi tìm hiểu xem chủ sở hữu của chiếc vòng cổ nước mắt thiên sứ này là ai.

Ở trong lĩnh vực trang sức đá quý cô tiêu rất mạnh tay, sẽ không ngại dùng giá cao để mua lại.

Chỉ là hỏi một vòng cũng không truy ra được thân phận người mua.

Tiêu Mặc đứng cạnh do dự mấy lần. Cuối cùng vẫn quyết định đi vào phòng kể chuyện này cho Phó Dĩ Diệu nghe.

Động tác trên tay Phó Dĩ Diệu hơi khựng lại, bình tĩnh nói: “Tôi có để lại một tờ giấy. Cô ấy không nhìn thấy sao?”

Tiếu Mặc:??

“Không thấy thì thôi đi.”

Cố Nam Hề không hỏi được chủ nhân của chiếc vòng cổ này, cảm xúc đột nhiên tụt xuống về con số không.

Vòng cổ bỗng chốc trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay, ném không được mà giữ cũng không xong.

Cô nằm bò trên bàn, lật đi lật lại sợi dây chuyền. Dưới sự phản chiếu của ánh đèn, mơ hồ có thể thấy được sắc tím.

Thật là một phản ứng thần kỳ.

Cô muốn có được nó.

[Bổn tiên đã qua đời: Hóa ra nhận được vòng cổ kim cương cũng không nhất định sẽ vui vẻ. Mình cảm thấy bản thân thật hổ thẹn với danh hiệu vua thu thập trang sức mà.]

[Dư Tiểu Mạn: Cậu xác định không phải đang khoe khoang với mình chứ?]

[Bổn tiên đã qua đời: Không phải.]

[Bổn tiên đã qua đời: *Hình ảnh* Nước mắt thiên sứ. Không ngờ có một ngày tâm trạng của mình lại trở nên tồi tệ vì trang sức như vậy.]

[Dư Tiểu Mạn: Là vị thần thánh nào đưa đấy?]

[Bổn tiên đã qua đời: Mình cũng không biết, vì vậy mới phiền muộn đây. Nếu biết là ai mình đã trực tiếp mua lại rồi.]

[Dư Tiểu Mạn: Có một người thần bí vào lễ thất tịch lại tặng cậu viên nước mắt thiên sứ?]

[Bổn tiên đã qua đời: Có thể nói là như vậy.]

[Dư Tiểu Mạn: Có chút lãng mạn đấy.]

[Bổn tiên đã qua đời: Cậu chắc chứ?]

[Dư Tiểu Mạn: Có rồi! Có rồi!]

[Bổn tiên đã qua đời: Cậu muốn hù chết bảo bảo cứ việc nói thẳng.]

[Dư Tiểu Mạn: Mình vừa nói chuyện viên nước mắt thiên sứ với anh hai tớ, anh ấy nói rằng là do Phó Dĩ Diệu mua!]

Bình luận

Truyện đang đọc