KIÊU CĂNG À? ANH ĐÂY THÍCH

Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Qua hai ngày nữa là đến giao thừa.

Cố Nam Hề và Phó Dĩ Diệu cùng nhau ngồi bên bờ biểu thưởng thức cảnh mặt trời lặn.

Tầng mây bị ánh mặt trời nhuộm thành một rặng đỏ, trên bầu trời cũng bị nhiễm màu ánh chiều tà.

Cố Nam Hề nhìn cảnh sắc xinh đẹp này đến thất thần, ánh mắt có chút si mê.

Phó Dĩ Diệu nhìn cô rồi lại nhìn phong cảnh. Giờ phút này, cô và cảnh vật như hòa cũng một thể, nhịn không được nhà giơ điện thoại ra chụp lại thời khắc đẹp đẽ này.

[Phó Dĩ Diệu: My Princess.]

Cố Nam Hề cũng không biết anh đăng lên vòng bạn bè. Cô đứng dậy, nở nụ cười yếu ớt nhìn anh.

Mắt trời đã lặn xuống dưới mặt biển, người đẹp váy áo xúng xính hiện ra chút dịu dàng.

Anh giơ tay ra trước mặt cô, cùng với những ngón tay trắng nõn mảnh khánh của cô hòa thành một khối. Hai người cùng nhau đi dọc bãi biển rồi trở về phòng.

Nhân viên công tác của khách sạn thấy họ trở về, dùng tiếng trung lưu loát hỏi bọn họ: “Tối nay là giao thừa, bãi cát công cộng sát bên có tổ chức hoạt động đốt lửa trại. Nếu như hai vị có hứng thú thì chúng tôi sẽ thu xếp xe đưa hai vị qua.”

Điểm tốt và điểm xấu của bãi cát tư nhân cũng rất rõ ràng. Tốt là tính riêng tư, bảo mật, không gian yên tĩnh không bị quấy rầy. Chỗ không tốt đó là vì không gian quá yên tĩnh nên ở những lúc cần náo nhiệt như thế này, không khí xung quanh lại trở nên cực kì quạnh quẽ.

Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô: “Em có muốn đi tham gia náo nhiệt chút không?”

Ở đây yên tĩnh hai ngày rồi, Cố Nam Hề ngược lại có chút nhớ không khí náo nhiệt bên ngoài, trả lời: “Được.”

Anh bảo khách sạn sắp xếp xe, đợi họ lên lầu thay quần áo rồi xuất phát.

Về đến phòng, Cố Nam Hề nhận được cuộc gọi video của Thẩm Ấu Kỳ.

“Mẹ.” Trong thời gian mà nhà nhà người người đoàn tụ, bỗng nhiên nhận được điện thoại của mẹ, sự xúc động trong lòng cô cũng tăng vọt lên.

“Không quấy rầy con và A Diệu chứ?”

Cố Nam Hề nhìn Phó Dĩ Diệu đang thay đồ trước mặt cô, yếu ớt cười nói: “Đâu có ạ! Chúng con đang chuẩn bị ra ngoài chơi.”

“Định chơi cái gì?”

“Nghe nói bãi biển bên cạnh có tổ chức đốt lửa trại nên chúng con định đi tham gia.”

“Vậy hai đứa đi chơi vui vẻ nhé!”

Phó Dĩ Diệu thay xong quần áo, ngồi bên cạnh Cố Nam Hề, nói: “Dì à! Cháu sẽ chăm sóc tốt Tiểu Hề.”

Thẩm Ấy Kỳ rất yên tâm nói: “Dì biết, những năm nay cũng nhờ có con.”

Cố Nam Hề nhịn không được liếc mắt nhìn sang. Có ai có cha mẹ ruột giống như cô không? Một năm ở nhà không được mấy ngày, chuyện nuôi dạy cô đều ỉ lại cho Phó Dĩ Diệu hết.

“Mẹ, con cảm thấy mẹ nuôi con gái rất nhàn đấy!”

Phó Dĩ Diệu cười nói: “Không! Dì thay anh nuôi em lâu như thế đã rất vất vả rồi.”

Cố Nam Hề hờn dỗi trừng anh: “Anh cũng rất biết nịnh đấy.”

Thẩm Ấu Kỳ nhịn không được cười to: “Cố Nam Hề, con nên cảm thấy may mắn khi làm con gái mẹ. Nếu không sao con có thể tìm được một người chồng tốt như thế chứ?”

Cố Nam Hề lại lần nữa hoài nghi đây có phải là mẹ ruột của cô hay không? Sao động một tí là lại tỏ ra ghét bỏ cô như thế.

Cô hơi nâng cằm, dữ dằn chất vấn Phó Dĩ Diệu: “Anh cưới em là vì mị lực của em hay là vì thân phận Cố gia đại tiểu thư đây?”

Phó Dĩ Diệu cười cười: “Hai cái này có gì mâu thuẫn không?”

“Tất nhiên là có rồi. Nếu như em không phát có xuất thân từ Cố gia mà con gái nhà họ Cố là một người khác, anh sẽ vẫn chọn em chứ?”

“Loại giả thiết này căn bản sẽ không tồn tại.”

Cố Nam Hề tiếp tục hùng hổ dọa người nói: “Em mặc kệ. Nếu có sự lựa chọn như vậy bày ra trước mặt anh, anh sẽ chọn ai?”

Thầm Ấu Kỳ chậc chậc mở miệng: “Đứa con gái ngang ngược như thế này, thật sự là A Diệu khó xử rồi.”

Cố Chi Sâm nói xen vào: “Em cũng đừng có làm khó A Diệu. Cúp điện thoại còn phải dỗ dành tiểu công chúa nhà em nữa.”

Phó Dĩ Diệu: “Dỗ cô ấy là đương nhiên mà.”

Cố Nam Hề hơi đỏ mặt: “Anh đừng có mà tranh thủ nói điều tốt trước mặt cha mẹ em.”

Phó Dĩ Diệu nhỏ giọng đáp: “Anh không dỗ em à?’

Được rồi! Lúc nào cũng dỗ cô, nâng cô lên trời.

Thẩm Ấu Kỳ: “Thôi vậy! Ăn một bụng thức ăn cho chó, mẹ đáng ra không nên gọi cuộc điện thoại này.”

“Cố phu nhân! Con từ nhỏ đến lớn ăn cơm chó của người và Cố lão gia mà lớn Mẹ không có tư cách nói câu này đâu ạ.”

“Loại trình độ này của cha con.  So với A Diệu ông ấy còn kém xa cả mấy con phố đấy.”

Cố Nam Hề xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Cha, mẹ nói như vậy mà cha vẫn có thể chịu được á?”

“Trước tiên cúp máy cái đã, để cha và mẹ con nghiên cứu thảo luận về việc “kém mấy con phố”.” Theo tiếng nói trầm trầm của Cố Chi Sâm là tiếng cầu xin yếu ớt của Thẩm Ấu Kỳ.

Cho nên đến cùng là ai ăn cơm chó của ai đây?

Vợ chồng già mà còn có thể triền miên như vậy.

Gian phòng bỗng nhiên yên tĩnh trở lại. Cố Nam Hề nghĩ tới vấn đề trước đó, dạng chân ngồi lên đùi Phó Dĩ Diệu, ép hỏi anh: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu đấy.”

Phó Dĩ Diệu híp mắt nhìn cô, đôi mắt bình tĩnh không chút lo lắng.

Anh suy nghĩ mấy giây, bình tĩnh nói: “Tiểu Hề! Điều kiện tiên quyết để chúng ta quen nhau là sự xuất hiện của em ở nhà họ Cố, cho nên nếu như em không phải con gái nhà họ Cố thì khả năng là chúng ta cũng sẽ không quen. Nhưng nếu tiểu thư Cố gia là người khác chứ không phải em thì anh cũng không nhất định sẽ nghe theo ý của họ đâu.”

Đáp án của anh rất đúng trọng tâm nhưng Cố Nam Hề nghe xong cũng không vui là mấy.

Cô không phải muốn nghe anh nói thật mà là muốn nghe anh nói ngọt.

Phó Dĩ Diệu cũng biết câu trả lời của mình không khiến cô hài lòng, lại trầm giọng nói thêm một câu: “Tiểu Hề! Đừng để tâm chuyện vụn vặt. Em đã là con gái nhà họ Cố, cũng là Cố Nam Hề. Tuy hai nhà chúng ta quen biết nhưng vì sự cuốn hút của em nên  anh mới cưới em.”

Hai tay Cố Nam Hề ôm lấy cổ anh, khuôn mặt xinh xắn: “Xem như đáp án này của anh được thông qua.”

Ngón tay thon dài của Phó Dĩ Diệu dừng lại trên má phải của cô, híp híp mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Nhà họ Phó anh có một truyền thống.”

Cố Nam Hề mở to mắt, thăm dò nói: “Sinh con trai?”

Cảm xúc ban đầu đã chuẩn bị tốt lại bị đáp án này của Cố Nam Hề cắt ngang, anh nhịn không được mày day day mày: “Cái này tính là truyền thống gì chứ?”

“Em đoán mò mà.” Cố Nam Hề ngượng ngùng sờ sờ mũi, chu chu môi.

“Hay là em đợi không được mà muốn sinh con cho anh rồi?”

Cố Nam Hề hất cằm, dáng vẻ cao quý, bễ nghễ: “Anh nghĩ hay nhỉ? Bản thân em vẫn là một cô công chúa nhỏ đấy.”

Phó Dĩ Diệu: “Ừm, nuôi trước sinh sau.”

Cái giọng nói này sao giống như đang nuôi một con heo cái, sau đó để nó đẻ ra một bầy heo con thế này?

Phó Dĩ Diệu không nhanh không chậm nói: “Em gái! Anh nuôi em cũng tốn không ít tiền đâu.”

Giống như là.

Cố Nam Hề: “Anh đau lòng tiền của anh rồi?”

“Không có, nuôi em là điều hiển nhiên mà.”

Khóe miệng Cố Nam Hề cong lên, rất hưởng thụ câu nói này của anh.

Đột nhiên nhớ đến câu nói vừa rồi anh chưa nói xong, vội hỏi: “Anh nói Phó gia nhà anh có truyền thống gì?”

Phó Dĩ Diệu hôn lên môi cô, trầm giọng nói: “Thương vợ.”

Cố Nam Hề ôm lấy anh, khóe mắt toàn là ý cười, mềm mại nói: “Em cũng sẽ yêu anh thật nhiều.”

“Ừ, anh tin em.”

“Được rồi, chúng ta nhanh đi tham gia đốt lửa trại thôi.”

Dưới màn đêm đen kịt, sao trăng lấp lánh in bóng xuống mặt biển.

Trên bờ cát đã đốt lửa, ngọn lửa bập bùng làm bầu không khí cũng trở nên sôi động.

Gió nhẹ trăng thanh, ánh lửa bập bùng trở thành điểm nhấn của đêm nay.

Phó Dĩ Diệu và Cố Nam Hề bàn tay nắm chặt, cùng ngồi cạnh đống lửa.

Nhan sắc của họ quá nổi bật vì thế trở thành đối tượng bị trêu ghẹo nhiều nhất.

Cố Nam Hề cho rằng anh sẽ không thích ứng được nhưng ngược lại anh rất phối hợp.

Bảo khiêu vũ thì khiêu vũ, bảo thổ lộ thì thổ lộ.

Ánh lửa hắt lên trên khuôn mặt anh, mị lực bắn ra bốn phía.

Cố Nam Hề cảm thấy thật may mắn. Đây là chồng của cô.

Hoạt động đốt lửa kết thúc, chính là thời khắc đón chào năm mới với màn pháo hoa nở rộ.

Vui vẻ qua đi, trên mặt cô xuất hiện chút mệt mỏi, cả người dựa hẳn vào trong lồng ngực anh, ôm lấy eo của anh chờ đợi thời khắc quan trọng này.

Rất nhanh tiếng đếm ngược của đám người đã vang lên.

“30, 29, 28…”

Cố Nam Hề trong lòng cũng cảm thấy rạo rực. Cô muốn ngay lập tức nói lời chúc phúc với người đàn ông bên cạnh mình.

Cuối cùng, theo tiếng đếm ngược “một” phát ra, trong màn đêm bỗng nhiên xuất hiện vô số bông pháo hoa nở rộ giữa bầu trời.

Dưới hoàn cảnh lúc sáng lúc tối, Cố Nam Hề ôm lấy khuôn mặt của Phó Dĩ Diệu, từng chữ từng chữ nói: “Phó Dĩ Diệu! Chúc mừng năm mới.”

Đèn đuốc sáng trưng nhưng không thể sánh được ánh sáng trong mắt cô vào thời điểm này.

Đôi mắt sáng đậm ý cười, đôi môi đỏ kiều diễm, pháo hoa ngoài kia cũng chả đẹp bằng cô.

Phó Dĩ Diệu cúi đầu, ngậm lấy đôi môi kia, không chút dục vọng nào, dịu dàng mà trằn trọc.

“Tiểu Hề! Chúc mừng năm mới.”

“Được rồi, về ngủ thôi. Em buồn ngủ lắm rồi.”

Náo nhiệt thì náo nhiệt nhưng quá tốn sức, Cố Nam Hề đã rất buồn ngủ.

Phó Dĩ Diệu đứng lên sau đó kéo cô lên.

Cố Nam Hề hình như là nhớ ra điều gì đó, cười cười nói với anh: “Mẹ nói với em, ngày bà quyết định đến với cha em cũng là trên bãi biển. Sau đó, cha  em cõng mẹ em đi một đoạn dài.”

Bước chân của anh dừng lại, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô. Cô không được tự nhiên nói: “Em không có ý bảo anh cõng mà. Em còn đi được.”

“Vậy xem như là anh muốn cõng em đi.”

Ánh trăng chiếu xuống vạn vật, kéo dài cái bóng của hai người.

Cố Nam Hề lại nhớ tới lời của mẹ. Bà nói bởi vì bóng lưng khoáng hậu mà cô đơn kia của ông mới khiến trái tim bà tan chảy.

Nhìn sau lưng Phó Dĩ Diệu, Cố Nam Hề cũng có cảm giác giống ý như mẹ mình nói.

Vì đối phương vì mình mà khom lưng, không thể không khiến lòng người mềm lại.

Cô cẩn thận nằm trên lưng anh, anh trần giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Rồi.”

Phó Dĩ Diệu đứng lên, hai tay cô đặt trên vai anh. Chỉ là chưa kịp vui vẻ đã nghe thấy giọng nói lười biếng của anh từ phía trước truyền đến: “Em gái à, có phải em lại nặng hơn rồi không?”

Cô sững sờ mất mấy giây sau đó đấm mấy cái lên vai anh: “Anh nói bậy bạ gì đó?”

Sao có thể chứ? Cho là cô không khống chế khẩu phần ăn nhưng cũng không ăn uống quá độ mà. Làm sao chỉ có thể dựa vào cảm giác mà phán cô như vậy?

Phó Dĩ Diệu: “Đợi về đến nơi rồi em tìm cái cân câm xem, rất nặng.”

“Nói lung tung.” Có đánh chết cô cũng không nhận mình mập.

“Chỉ là cũng chẳng sao. Xem như em biến thành tiểu tiên heo, anh cũng có thể cõng được em.”

“Em không cho phép anh nhắc đến ba chữ này!” Cố Nam Hề tức giận nói.

Hay lắm! Bầu không khí đều bị anh phá hư hết rồi. Mới ngày đầu năm mới mà đã trêu tức cô rồi.

Đàn ông chó!

Về phòng, Cố Nam Hề mới rảnh rỗi đọc tin nhắn chúc năm mới của bạn bè. Cô cũng đăng một tin lên vòng bạn bè.

[Bổn tiên đã qua đời: Chúc mừng năm mới tất cả mọi người.]

[Dư Tiểu Mạn: Bảo Bảo! Cuối cùng cậu cũng online rồi. Nhanh xem chồng cậu đăng vòng bạn bè kìa.]

[Bổn tiên đã qua đời trả lời Dư Tiểu Mạn:???]

Phó Dĩ Diệu luôn không thích mấy thứ như vậy. Hôm nay thế mà lại đăng bài lên vòng bạn bè rồi?

[Dư Tiểu Mạn trả lời bổn tiên đã qua đời: Không sai. Chính là chồng cậu – Phó Dĩ Diệu đăng vòng bạn bè. Dưới phần bình luận có lẽ là tập hợp hết tất cả tên tuổi lớn của Ôn Thành đấy.]

Chấn động thế cơ à?

Cố Nam Hề nhấn vào vòng bạn bè của Phó Dĩ Diệu, liếc thấy là trạng thái mấy giờ trước.

Cô kinh ngạc nhìn mấy từ tiếng anh đơn giản kia, saou đó khóe môi chậm rãi cong lên.

Cô cầm điện thoại vọt đến cửa phòng tắm, vui sướng nói: “Phó Dĩ Diệu, anh đăng lên vòng bạn bè khi nào thế? Sao em không biết?”

“Bên trên không phải có hiển thị thời gian à?”

Nghe thấy đáp án không hiểu phong tình này của Phó Dĩ Diệu, cô hừ lạnh một tiếng: “Anh chẳng lẽ không nên nói rằng em thật xinh đẹp khiến anh kìm lòng không được nên phải chụp lại, không nhớ rõ thời gian à?”

Cố Nam Hề không nhận được sự trả lời từ anh tức giận mà đá vào cửa.

Sau đó tiếp tục xem bình luận.

Bạn bè chung của họ rất nhiều cho nên cô thấy được một chuỗi dài bình luận.

[Thiệu Văn Dật: Nam Hề! Là em à?]

[Dư Thần: Thật không ngờ có một ngày lại có thể ăn được cơm chó từ tiểu Phó tổng.]

[Mẹ nuôi: Là tiểu công chúa của mẹ!]

[Anh trai Phó trả lời Mẹ nuôi: Của con.]

Cố Nam Hề xem đến say sưa, bỗng nhiên cửa mở ra.

Đuôi tóc ướt sũng mang theo mấy giọt nước nhỏ xuống lồng ngực, bên hông quấn một chiếc khăn tắm khiến người nhìn mặt đỏ tim đập.

Sắc mặt cô hơi ngốc, anh vỗ tay về phía cô mấy tiếng: “Tỉnh lại nào.”

Lỗ tai của cô nóng rần lên, ánh mắt không thể rời cơ thể tráng kiện kia của anh.

Phó Dĩ Diệu cười nhẹ: “Bây giờ, có phải em lại có ý nghĩ gì đó không đứng đắn không?”

Cố Nam Hề đá chân anh: “Anh mới từ trong ra ngoài đều là suy nghĩ không đứng đắn đấy.”

Phó Dĩ Diệu đột nhiên ôm lấy cô, rất thản nhiên thừa nhận: “Em đoán rất đúng! Anh bây giờ chính là muốn cởi sạch đồ của em…”

Thấy thần sắc kinh ngạc của cô, khóe môi anh cười càng sâu. Sau đó xích lại gần tai cô, cười trầm: “Sau đó làm em.”

Bình luận

Truyện đang đọc