KIỀU HOA KHÓ DƯỠNG


Editor: hungtuquy
Cuối cùng, Diệp Tri Thu bị làm đến ngất xỉu.

Thể lực Tần Nguyên Thượng thật sự là quá mức cường hãn, từ lúc đó lại tới thêm ba lần nữa, mỗi một lần ước chừng khoảng nửa canh giờ, nàng kêu đến giọng nói đều đã khàn.

Phía dưới lại bát nháo, tất cả đều là tinh dịch của hắn.

Nàng thật sự không còn sức lực sai sử hắn, chỉ có thể nặng nề ngủ.

Tần Nguyên Thượng vốn không biết quá nhiều kỹ thuật, chỉ biết làm bừa.

Đặc biệt là Diệp Tri Thu lại kêu đến lợi hại, làm hắn kìm nén không được dục vọng.

Rốt cuộc chờ đến khi bắn xong, Tần Nguyên Thượng mới ngừng lại được.

Nghĩ đến một màn lúc sáng Diệp Tri Thu bảo hắn rửa sạch sẽ cho nàng, Tần Nguyên Thượng ngồi dậy nghiêm túc lau khô cho Diệp Tri Thu, lúc này mới an tâm đi ngủ.


Ngày hôm sau, thời điểm Tần Nguyên Thượng đi làm, Diệp Tri Thu ẩn ẩn có cảm giác.

Thân hình lửa nóng rời đi, mang theo một tia lạnh lẽo.

Nàng lười biếng mở mắt ra, nghiêng thân mình nhìn hắn, nói: "Ngốc tử, chàng muốn đi đâu?"
Nghe được thanh âm của Diệp Tri Thu, Tần Nguyên Thượng quay đầu, mỉm cười nói: "Làm việc nông, nàng ngủ tiếp sẽ."
Hắn đang chuẩn bị mặc xong quần áo, liền nhìn thấy Diệp Tri Thu ngáp một cái, chậm rãi từ trên giường đất đứng dậy, tùy ý phủ thêm một kiện áo khoác, liền đến trước mặt hắn.

Tay nhỏ đoạt lấy quần áo hắn, đâu vào đấy mặc vào cho hắn, một bên mặc một bên nói: "Từ hôm nay trở đi, ta mặc cho chàng."
Tần Nguyên Thượng nhìn nhìn chính mình, lại nhìn sắc mặt đắc ý của Diệp Tri Thu, không nói lời nào mà bế Diệp Tri Thu lên giường đất, lại đắp chăn cho nàng.

"Trời rất lạnh." nói xong, hắn đem giày tròng lên, tinh thần phấn chấn đi ra ngoài.

Diệp Tri Thu không phải người ủy khuất chính mình, nửa híp mắt nhìn Tần Nguyên Thượng rời đi, lại mị một hồi, mới đứng dậy thu thập chính mình.

Thời điểm nàng ra tới, chỉ mặc trên người một kiện quần áo, hiện tại kiện quần áo đã bị ép tới nhăn nhúm không thành bộ dáng, còn mang theo chút bạch trọc.

Khóe miệng nàng vừa kéo, nhìn quần áo trong ngăn tủ.

Tùy ý lấy một kiện có thể mặc được liền tròng lên, lại vẫn có chút lỏng lẻo.

Diệp Tri Thu nhún vai, dù sao cũng không thể không mặc liền trần trụi đi ra ngoài gặp người được.

Một khác đầu, ở đồng ruộng.

Thái dương không chút khách khí chiếu rọi vào mọi người, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào khiến mọi người nóng rát.

Chính là giờ phút này có một người trong đất lại không có một câu oán giận, ngược lại cần cù chăm chỉ lao động.

Hai nông gia bên đường đi qua nhìn thấy Tần Nguyên Thượng, lập tức nhăn lại mi.


"Ai, ngươi có nghe nói không, nghe nói hồ ly tinh bên Lý gia thôn chạy đến thôn chúng ta, còn bị tiểu tử Nguyên Thượng đem về nhà."
"Không phải chứ? Ngươi đừng nói giỡn." một người khác kinh ngạc nói.

Người nói chuyện mang khuôn mặt theo đắc ý mà nói lại: "Chuyện này ta lừa ngươi làm gì, hôm qua có người chính mắt nhìn thấy tiểu tử Nguyên Thượng cùng hồ ly tinh đi vào phòng đó."
"Hắn sẽ không bị hút tinh khí đi.

Đáng thương, hắn tốt như vậy sao lại đem tiền đồ của mình vứt bỏ chứ."
"Nhưng mà mấy ngày trước ya còn nghe Hoa đại nương nói, phải tìm cho Nguyên Thượng một mối hôn nhân, hiện tại hắn cùng hồ ly tinh kia trộn lẫn cùng nhau, bây giờ cô nương nhà nào chịu cùng hắn yên bề giai thất đây."
Tần Nguyên Thượng tựa hồ đều nghe rõ hết thẩy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hai người.

Hai người thoáng nhìn thấy ánh mắt đen kịt của hắn, đều ngây ngốc một hồi, cuối cùng nói không nên lời, có chút xấu hổ mà cười gượng.

Làm bộ cái gì cũng chưa nói, xám xịt rời đi.

Dù sao cũng là nói xấu trước mặt người, da mặt các nàng còn chưa có dày như vậy.

Hai nông gia vừa đi, Tần Nguyên Thượng dừng một chút, lại tiếp tục làm việc, ngày xưa hắn đều sẽ nghỉ ngơi một chút, nhưng hiện tại trong nhà có người chờ hắn, hắn không muốn nghỉ ngơi, muốn mau mau trở về thấy nàng.

Liên tiếp làm việc đến trưa.


Tần Nguyên Thượng đã sửa sang lại hơn phân nửa, mà ông chú bên cạnh chỉ mới sửa sang lại được một phần ba.

Có nữ quyến đưa tới thức ăn, đều là người cùng thôn, mọi người đều nhận thức lẫn nhau, nhìn thấy Tần Nguyên Thượng chôn đầu làm việc cũng không ăn cơm, người mang theo nhiều thức ăn liền gọi Tần Nguyên Thượng lại ăn cùng.

"Nguyên Thượng, người là thiết, cơm là cương, dù có cuồng công việc đến thế nào, ngươi cũng phải ăn cơm trước." Tần Sơn bên cạnh nhìn không nỗi mà hô lên.

Tần Nguyên Thượng lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của ông, hắn không muốn thiếu người, hơn nữa nếu như hiện tại hắn không ngừng lại thì hắn có thể về nhà sớm hơn hai canh giờ.

"Ai, Nguyên Thượng, nghe nói ngươi đem Diệp cái gì mang về nhà?" Tần Sơn tò mò hô.

Tần Nguyên Thượng ngừng lại, gật đầu một cái.

"Nữ nhân kia có phải câu ngươi lên giường rồi không?" Tần Sơn nửa híp mắt nghĩ, hắn đã nhìn thấy Diệp Tri Thu, nếu nói là hồ ly tinh hạ phàm, hắn là thật sự tin.

Dáng người kia, còn có diện mạo, chỉ nhìn thôi cũng muốn....!
"Tư vị có phải hay không thực tốt......!Ai da." Đột nhiên, trước mắt Tần Sơn xuất hiện một cái thiết quyền, bị Tần Nguyên Thượng hung hăng mà đánh bại trên mặt đất..


Bình luận

Truyện đang đọc