KIỀU HOA KHÓ DƯỠNG


Editor: hungtuquy
Hành động của Ôn Nguyên Nhu thành công làm mọi người cả kinh, máu tươi kia giống như chặt đứt từng tuyến hạt châu, từng giọt xuống bùn đất.

Biểu tình Thẩm Nhược Hàn giống như thạch cao, thân hình hắn cứng đờ, đột nhiên đem tay nàng kéo ra, thấp giọng quát: "Nàng điên rồi!"
Ôn Nguyên Nhu buông mi, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, thần thiếp không điên."
Thẩm Nhược Hàn nói không rõ trong lòng bây giờ là cái dạng cảm giác gì, ê ẩm trướng trướng cảm xúc qua lại quay cuồng, làm người không thể tự hỏi.

Nàng rốt cuộc có biết nếu làm không tốt, nàng sẽ chết!
Con ngươi nhìn chằm chằm huyết nhục mơ hồ, cắn răng hướng về phía người bên cạnh nói: "Gọi thái y cho trẫm."
Mouj người như ở trong mộng mới hồi phục lại tinh thần, không dám chần chờ, vài người vội vàng hướng tới Thái Y Viện gọi Thái y.

Thẩm Nhược Hàn nheo lại hai mắt, thị vệ bốn phía nhanh chóng đem Quý Phi vây quanh, chỉ lưu ra một đường, là đi đến phía Thẩm Tử Tinh.


Quý Phi tựa hồ bị hết thảy trước mắt làm cho kích thích, thân mình phát run, đột nhiên chạy trở về, muốn tránh ở trong lòng ngực Thẩm Tử Tinh.

Khoé miệng Thẩm Tử Tinh hơi hơi run rẩy, hắn thật không thể tin Quý Phi thật sự nằm ở trong lòng ngực hắn.

Hắn đối với bà không có hứng thú nha!
"Bệ hạ, thần thiếp sợ hãi!!" Quý Phi cầm trường kiếm trong tay còn dính máu, run bần bật, hoảng sợ bất an.

Thẩm Nhược Hàn nhìn hai người, biểu tình như là muốn đem bọn họ ăn tươi nuốt sống.

Thẩm Tử Tinh đẩy Quý Phi sang một bên, để bà không cần lại dính ở trên người.

Quý Phi bỗng nhiên dừng lại, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Không đúng, ngươi không phải bệ hạ."
Nàng như là phát hiện ra một thế giới mới, đột nhiên hét lên: "Ngươi không phải bệ hạ! Ngươi không phải! Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta!"
Người điên không thể khắc chế chính mình, Quý Phi loạng choạng, giơ lên trường kiếm, đột nhiên liền hướng tới Thẩm Tử Tinh.

Những chuyện này phát sinh quá nhanh, ai cũng đều không có nghĩ đến Quý Phi sẽ đột nhiên ra chiêu này, không kịp bảo hộ Thẩm Tử Tinh, chỉ có thể nhìn Quý Phi giống như ket điên không ngừng cắm vào lại rút ra, máu tươi vẩy ra ở trên mặt, trên người, hỗn hợp làm bà có chút dữ tợn, tại trong đêm tối lại có vẻ quỷ dị ghê người.

( hai thế giới này tác giả viết cảnh tranh quyền nó cứ bị hài hước kiểu gì á ????‍♀️)
Vết thương trên người Thẩm Tử Tinh không ngừng chảy ra máu, tràn lan trên mặt đất, thật không nỡ nhìn thẳng.


Quý Phi bỗng nhiên dừng lại hành động điên cuồng của mình, bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Nhược Hàn: "Con trai của ta."
Quý Phi cười hắc hắc: "Nhược Hàn a, con có phải hay không đặc biệt hận mẫu phi."
Thần thái tuy có hơi điên cuồng, nhưng nói chuyện lại thập phần bình tĩnh: "Ta biết con hận ta, chính là lại đối với ta không hạ thủ được.

Bởi vì ta a, sớm đã đem tính tình của con thăm dò rõ ràng.

Con chính là người như vậy, chỉ cần ta đối với con tốt một chút, con liền có thể đem những chuyện ta làm với con quên đi."
"Lòng tràn đầy vui mừng chờ mong ta đối với con càng tốt." Đôi môi mỹ lệ phun ra những lời nói khắc nghiệt, "Mỗi lần nhìn thấy con như vậy, ta liền cảm thấy buồn cười, càng muốn dùng càng phương thức đặc biệt tới đối đãi với con."
Lòng bàn tay của Thẩm Nhược Hàn đã nắm chặt, gân xanh giữa trán như ẩn như hiện.

"Con xem, liền tính là như vậy, con vẫn nhịn." Quý Phi cười khẽ, dường như không thèm để ý đến máu tươi trong tay mình, "con có phải hay không đặc biệt muốn giết ta, muốn ta câm miệng."
"Hôm nay cũng coi như là món quà đầu tiên cũng như cuối cùng ta mang đến cho con." Quý Phi nói, đem trường kiếm giơ lên, mọi người liền trở nên kiêng kị cảnh giác, giây tiếp theo lại kinh ngạc không thôi.

Nữ nhân cầm trường kiếm đâm vào người chính mình, dường như hồn nhiên không cảm giác được thống khổ: "Con nhìn xem, mẫu thân thân sinh tự đâm chết trước mặt mình, con có thích hay không?"
Mọi người đều sởn tóc gáy, lần đầu, bọn họ cảm nhận được thống khổ lúc trước Thẩm Nhược Hàn đã chịu đựng, không chỉ có tâm lý, mà còn có sinh lý.


Ôn Nguyên Nhu mặc kệ tay đau, nhịn không nổi mà che ở trước người Thẩm Nhược Hàn, giơ lên đôi tay tràn đầy máu tươi, ngăn trở tầm mắt của hắn: "Bệ hạ, cầu xin ngài, đừng nhìn."
Thanh âm Thẩm Nhược Hàn khàn khàn, bình đạm nói: "Giết, tiêu diệt phản quân."
Hắn duỗi tay đem tay Ôn Nguyên Nhu thật cẩn thận cầm lấy, xoay người, rốt cuộc không nhìn những việc phía sau, thần sắc bình đạm như cái gì cũng chưa phát sinh: "Chúng ta đi tìm thái y."
Tiếng thét chói tai vẫn còn vang vọng bên tai, "Nhược Hàn, đến xem nương....!Đây là món quà của con, lại xem nương biểu diễn lần cuối đi nào......"
"Bệ hạ, không cần nghe.

Không cần nghe." Thẩm Nhược Hàn phiết đầu nhìn về phía nàng, khuôn mặt nhỏ rõ ràng bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệt, rõ ràng đã đau đến nói không ra lời, chính là trước mặt tiểu nhân lại còn an ủi hắn, còn lo lắng hắn.

Hắn khẽ nhắm mắt, nghiêm túc nhìn nàng: "Không nghe."
Thẩm Nhược Hàn bỗng nhiên dừng lại bước chân, đột nhiên ôm lấy Ôn Nguyên Nhu, làm nàng ở trong lòng ngực: "Như vậy càng nhanh, lập tức liền đến.".


Bình luận

Truyện đang đọc