KIỀU HOA KHÓ DƯỠNG


Editor: hungtuquy
Mặc kệ như thế nào, Ôn Nguyên Nhu vẫn đem quần áo mặc vào, cũng may nàng cũng từng sống tự lực cánh sinh, vấn tóc cái gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, vài ba động tác liền chuẩn bị xong.

Động tác của nàng thuần thục, làm người nhìn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Thẩm Nhược Hàn không để nàng hầu hạ chính mình, tự mình mặc tốt quần áo, ngồi trên long ỷ, nhìn nàng: "Ở thiên điện ngủ một lát, buổi tối cùng trẫm hồi cung Trường Hoa."
Ôn Nguyên Nhu thụ sủng nhược kinh, cười cười, gật đầu đồng ý: "Thần thiếp đã biết".

Ôn Nguyên Nhu chậm rãi đi đến thiên điện, thiên điện bày biện một cái mềm sụp, còn có một cái long sàng to rộng.

Nàng tự nhiên sẽ không nằm ở long sàng, mà là đi đến một bên mềm sụp.

Nằm ở trên mềm sụp, hạ thể còn trơn trượt, Ôn Nguyên Nhu cố nén thân thể không khoẻ, dựa vào bên kia nhắm mắt dưỡng thần, có lẽ cũng là vì quá mệt mỏi, dần dần mà ngủ say.

Một lần nữa tỉnh lại, Ôn Nguyên Nhu mở mắt ra liền liếc đến minh hoàng, giương mắt vừa thấy, Thẩm Nhược Hàn đã an vị ngồi ở bên người, ánh mắt thâm trầm, đầu ngón tay ở trên má...!
Nàng chinh lăng nhìn hắn, hắn liền thu tay trở về, nhàn nhạt nói: "Tỉnh, đi thôi, dùng bữa tối."
Hắn mới vừa rồi là làm cái gì? Ấn đường Ôn Nguyên Nhu hơi chau, đảo mắt khôi phục thành bộ dáng mỉm cười, đi theo phía sau Thẩm Nhược Hàn.


Bữa cơm này cực kỳ an tĩnh, thái độ Thẩm Nhược Hàn cùng lúc trước hòa hoãn không ít, tuy rằng không nói chuyện, chính là lại yên lặng gắp đồ ăn cho Ôn Nguyên Nhu, rõ ràng này đó đều là chuyện cung nhân nên làm nhưng hắn lại tự mình động thủ.

Tươi cười trên mặt Ôn Nguyên Nhu vẫn luôn câu lên, cũng không rối rắm lúc nãy hắn đã làm cái gì.

Chỉ biết an phận hưởn thụ sự chăm sóc của Thẩm Nhược Hàn, đại biểu khoảng cách chính mình cùng hắn càng gần thêm một bước.

Những ngày ở hậu cung sau này dường như tăng thêm không ít lạc thú, nụ cười dối trá trên mặt Ôn Nguyên Nhu cũng dần trở nên chân thành, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Nhược Hàn đáy mắt đều sáng lấp lánh, giống như là nhìn đến người yêu của mình.

Thẩm Nhược Hàn cảm thấy chính mình dường như có chút đắm chìm trong sự ôn nhu mà Ôn Nguyên Nhu đem lại, thấy nàng vui vẻ, so với chính mình vui vẻ còn muốn sung sướng hơn.

Nàng yêu cầu rất ít, nhìn đến vàng bạc châu báu sẽ không cao hứng phấn chấn, chỉ có nhìn đến hắn, ánh mắt kia mới có dao động.

Cùng với bộ dáng trầm tĩnh khi mới vào cung, Ôn Nguyên Nhu của hiện tại lại tràn đầy sức sống.

Nàng muốn bất quá là mình, chỉ cần hắn đối với nàng yêu thương.


Còn những nữ nhân kia cùng nàng đối lập hoàn toàn, không có ôn nhu, diện mạo không có tinh xảo, chú ý là vinh hoa phú quý cũng không phải hắn.

Ai đều so ra cũng kém Ôn Nguyên Nhu.

Ôn Nguyên Nhu thực đặc biệt, Thẩm Nhược Hàn cảm giác được vị trí của nàng ở trong lòng hắn không ngừng tăng lên, rất nhiều thời điểm thậm chí làm ra những hành động mà chính hắn cũng chưa từng nghĩ đến.

Bọn họ bình yên ở cùng nhau, nhưng triều đình lại không như vậy.

Hắn thường xuyên ngủ lại cung Trường Hoà làm các đại thần có chút bất mãn, còn có một hoàng đệ có chút ngo ngoe rục rịch, cho rằng hắn trầm mê với nữ sắc, kích động đại thần.

Những việc này có nghĩa gì, không cần tự hỏi đều có thể đoán được.

Nhìn bọn họ giống như những tên hề không ngừng nhảy nhót làm hắn cảm thấy thật phiền.

Xem ra là hắn huyết tẩy còn chưa đủ.

Vốn định giữ lại huyết mạch hoàng thất, nhưng nhìn dáng vẻ này, tên hề này căn bản là không cảm kích.

Ôn Nguyên Nhu thực mau liền cảm giác được Thẩm Nhược Hàn trở nên bận rộn, thời gian lưu tại cung Trường Hoa cũng ít đi, mỗi ngày mỗi đêm đều ở ngự thư phòng, đại thần cùng ám vệ nối liền không dứt.

Chắc là có chuyện lớn sắp xảy ra..


Bình luận

Truyện đang đọc