KỸ THUẬT TRẠCH HỆ THỐNG

Tuần đầu tiên khai giảng, trường học tuyên bố một thông báo.

Cuộc thi văn toàn quốc năm 2016 bắt đầu cử hành cuối tuần, mỗi lớp nộp lên trường mấy bài văn ưu tú, trúng cử thì gửi đi tham gia cuộc thi toàn quốc. Khối 10 11 phải tham gia, 12 thì tùy ý.

Nghe chủ nhiệm trên bục công bố tin này, Vệ Thư Tuân chỉ nghe trong đầu níp một tiếng, tiếp đó là tiếng điện tử lạnh lẽo của máy học tập: “Tuyên bố nhiệm vụ, tham gia cuộc thi văn toàn quốc và lấy được thứ hạng.”

Vệ Thư Tuân trước đó có tự kiểm điểm lại, cảm thấy nếu không có máy học tập, có lẽ y đã như đám Nghiêm Đông Nam kia chơi trò mất tích làm ba mẹ lo lắng. Cho nên trong lòng y cảm kích máy học tập, cũng muốn ở chung hòa thuận với nó lắm.

Nhưng nhiệm vụ thứ ba này, rốt cục vẫn đánh vỡ chút cảm kích kia—— cái máy này sao không chịu tuyên bố nhiệm vụ đứng đắn hữu dụng gì, còn ép y làm mấy chuyện phiền chết người, sao mà hòa thuận cho nổi chứ?!

“Làm rõ ràng cho tao, thi văn toàn quốc thứ này, liền tính lấy được quán quân cũng không có khả năng trở thành người vĩ đại, nhiệm vụ này không có ý nghĩa!”

“Tôi chỉ thông qua nhiệm vụ cố gắng khai quật ưu điểm của cậu.” giọng Máy học tập kiên định: “Nhưng thẳng đến giờ tôi còn chưa tìm được. Lúc cậu tự cảm thấy mình giỏi, xin suy xét tiến độ nhiệm vụ chút.”

“…” tổng tiến độ nhiệm vụ người vĩ đại bây giờ là 0. 5% khổ bức, cách 100% thiệt là xa xôi diệu dợi. Nếu có thể, Vệ Thư Tuân tự nhiên cũng hy vọng sớm đạt tới 100%, để máy học tập nhanh chóng cút đi. Nhưng đồng thời y lại không muốn làm cái nhiệm vụ thoạt nhìn ngốc hề hề này.

Viết văn là cái gì vậy? Nữ sinh thì thôi, vốn đã mang tính cách đa sầu đa cảm, nhưng đàn ông con trai viết gì đây?

Tỷ như học kỳ trước chủ nhiệm đọc một bài văn hay, tiêu đề 《 Lá rụng 》—— từ mảnh lá rụng mùa thu, lại nghĩ tới cha mẹ gieo hy vọng ngày xuân, vất vả của ngày hè chói chang, rồi mùa thu thì thu hoạch hạnh phúc. Cuối cùng lại cảm thán sinh mệnh đáng quý, cái gì mà lá rụng là vì để cây ra quả mà hy sinh chính mình, tay tôi nâng chiếc lá khô vàng, nhịn không được hốc mắt ươn ướt…

Bài văn này nếu là nữ sinh viết, Vệ Thư Tuân cùng lắm thì nổi da gà mấy đợt là xong. Cố tình là lớp trưởng bọn họ viết. Tuy lớp trưởng này là một bìm bịp 4 mắt, trừ học giỏi ra, mặt khác đều vô tích sự, điểm thể dục vĩnh viễn đếm ngược, nhưng dầu gì cũng là thằng đàn ông đó!

Nhìn có cái lá rụng đất thôi mà có thể nhớ đến chuyện cũ cả năm, còn cảm thán đến khóc luôn, cmn có cần bánh bèo dữ dội vậy không?!

Nếu không phải lớp trưởng không tồi, Vệ Thư Tuân đã sớm dồn cậu ta vô WC oánh một trận. Tuy không đánh người, nhưng để tỏ ý khinh bỉ bài văn này, Vệ Thư Tuân còn đặt cho lớp trưởng ngoại hiệu: “Má lá rụng”.

Sau đó cuối kỳ lớp trưởng phải lấy dàn ý trao đổi, mới có thể đặt dấu chấm hết cho ngoại hiệu này.

Nói nhiều vậy, cũng là vì nhấn mạnh, Vệ Thư Tuân cực kì cực kì ghét môn ngữ văn, đặc biệt là trò làm văn không ốm mà rên kia.

Mà hiện tại, nhiệm vụ thứ ba của máy học tập, cư nhiên yêu cầu y tham gia cuộc thi văn toàn quốc?

Vệ Thư Tuân không muốn, nhưng rất rõ ràng, trong 24 giờ tuyên bố nhiệm vụ y phải có hành động gì đó. Nếu y không làm gì hết, máy học tập sẽ khống chế thân thể y cưỡng chế chấp hành, đến lúc đó sẽ thế nào thì không dễ nói.

Cứ việc không vui lòng, nhưng hết tiết Vệ Thư Tuân vẫn đến văn phòng tìm chủ nhiệm, nói ý xin cô để mình tham gia cuộc thi văn toàn quốc.

Chủ nhiệm nghe Vệ Thư Tuân xin xong, vẻ mặt kinh ngạc. Cô dạy văn, tự nhiên biết Vệ Thư Tuân chén ngữ văn đến mức nào, hơn nữa còn ghét viết văn. Nghĩ nghĩ, cô hòa nhã nói “Em Vệ Thư Tuân, cô muốn nói rõ trước, tham gia cuộc thi toàn quốc, là không thể cộng điểm cho thi đại học đâu. Em còn muốn tham gia không?”

Đương nhiên không muốn, cộng hay không cộng cũng cốc muốn!

Nhưng Vệ Thư Tuân chỉ có thể làm bộ như đã thay đổi triệt để: “Dạ, Cô Dương, đây là khoảng thời gian cuối cùng thời cấp 3 của em, em hy vọng có thể lưu lại chút hồi ức đáng quý.”

Cô chủ nhiệm bị làm cảm động: “Người dự thi đều là bình chọn ra, cô không thể đảm bảo em nhất định có thể thông qua, nhưng cô sẽ cố hết sức giúp em.” Vỗ vỗ vai Vệ Thư Tuân, cổ vũ: “Cô biết em rất thông minh, chỉ cần cố gắng học, nhất định có thể thi được điểm cao, cố lên.”

Sau khi rời khỏi văn phòng, Vệ Thư Tuân lập tức nói với máy học tập “Ê, mày cũng nghe mà, cô chủ nhiệm nói không xác định tao có thể tham gia, đây là việc bất khả kháng, không thể bởi vậy mà nói tao không hoàn thành nhiệm vụ đúng không?”

“Quả thật thế.” Máy học tập cư nhiên thông tình đạt lý đến bất ngờ: “Đây là trường hợp bất khả kháng, sẽ suy xét giảm nhẹ trừng phạt.”

Để cổ vũ Vệ Thư Tuân, tiết ngữ văn buổi chiều chủ nhiệm đọc bài văn《 đêm đông 》của Vệ Thư Tuân lên trước cả lớp. Bài văn này là máy học tập từ kho văn hay tìm ra, tự nhiên phi thường xuất sắc. Sau khi chủ nhiệm thâm tình đọc xong, còn nói với cả lớp: “Bài văn này là em Vệ Thư Tuân viết. Đây là học kì cuối cùng thời học sinh của các em, lập tức sẽ nghênh đón các em đến cuộc thi đại học quan trọng nhất trong đời, em Vệ Thư Tuân học kỳ này rất cố gắng, học xong còn làm sách bài tập, hy vọng mọi người cũng có thể cố gắng. Bất kể trước kia thành tích thế nào, đây là cơ hội cuối cùng để mấy em tiến tới.”

Vệ Thư Tuân gần như chôn đầu vào bàn, bài văn này là y khi thi làm biếng mà chép xuống, không ngờ bị sếp trên coi thành văn mẫu đọc trước lớp, còn cổ vũ mọi người học tập y. Đáy lòng Vệ Thư Tuân luôn xem thường cái gọi là viết văn, được khích lệ như thế chỉ làm y cảm thấy không mặt mũi nhìn người a.

“Bốp bốp bốp bốp ——” lớp phó học tập Trương Linh dẫn đầu vỗ tay, rất nhanh cả lớp vang lên tiếng vỗ tay, sau phòng học còn truyền đến tiếng huýt sáo.

“Chúng ta đều học tập Vệ Thư Tuân nha!” Mấy học sinh học dỡ chơi khá thân với Vệ Thư Tuân ồn ào lên, Vệ Thư Tuân trừng họ một cái, lại vùi đầu lần nữa.

Trong mắt đám người bọn họ, học sinh tốt có tên gọi khác là mọt sách, bìm bịp 4 mắt, được cô khích lệ như thế, bọn Nghiêm Đông Nam mà nghe được, nhất định sẽ cười chết… Nghĩ đến Nghiêm Đông Nam, Vệ Thư Tuân lại giận tái mặt, rồi không có tâm tư nghĩ cái khác nữa.

Nghiêm Đông Nam trừ ngày khai giảng có đến ra, vẫn chưa từng vào lớp. Đã qua một tuần, trường học chuẩn bị đưa đơn thông báo cho ba má Nghiêm Đông Nam. Trốn nữa nó sẽ bị đuổi học. Những người khác cũng vậy, thậm chí tới cũng chưa tới một lần. Cũng có cha mẹ đã tới trường làm thủ tục thôi học.

Cấp 2 còn muốn bỏ học kiếm tiền, hiện tại đến cấp 3, biết tuổi mình mà ra xã hội tất phải có trưởng bối nhập bọn vào, nếu không thì nửa bước cũng khó đi. Ban đầu chọn đại ca Thành muốn lao vào, ai biết ổng là tai nạn, ổng vừa xuất hiện liền làm hại đoàn thể của họ sụp đổ.

Vệ Thư Tuân không cách nào phụ trách nhân sinh của người khác, chỉ hy vọng đám bạn đừng đụng phải chuyện gì lớn, bình an là được.

Vô tri vô giác chờ đến tan học, một người đi qua bên cạnh Vệ Thư Tuân, gõ gõ lên bàn của y.

Vệ Thư Tuân ngẩng đầu, đối diện chính là gương mặt của lớp trưởng. Lớp trưởng từ trên cao nhìn xuống nhìn Vệ Thư Tuân, cắp mắt kính dày như đít chai bị ánh chiều tà ngoài cửa sổ chiếu vào lóe lên chói lóa, sau đó cậu ta phun một câu xanh rờn: “Đồ bánh bèo!”

“…” Nếu không phải lớp trưởng thường xuyên giúp y gạch trọng điểm để học bài, Vệ Thư Tuân thề mình nhất định sẽ đập tên này cho ba má nhìn không ra!

Bình luận

Truyện đang đọc