KỸ THUẬT TRẠCH HỆ THỐNG

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương gia

Kỳ thực Tề Tiểu Vũ căn bản không thích làm bài tập, nhưng cậu thật sự rất thích người anh họ Thư Tuân này. Anh Thư Tuân không giống với mấy anh em họ trấn trên, trước kia chỉ cảm thấy y sảng khoái hào phóng, ở chung tốt lắm, hiện tại phát hiện khía cạnh nhã nhặn, tao nhã của anh Thư Tuân, công thêm thân phận sinh viên tài cao đại học A, làm Tề Tiểu Vũ tự dưng sinh ra một cảm giác núi cao xa xăm, chỉ một lòng hi vọng càng tiếp cận anh họ, được anh họ khích lệ.

Cho nên Tề Tiểu Vũ ôm bài tập nghỉ hè của mình, ánh mắt lấp lánh tràn ngập chờ mong nhìn người anh họ Thư Tuân “Học rất giỏi” này.

Ngày đầu tiên Vệ Thư Tuân dùng cái cớ vừa tới cần nghỉ ngơi đuổi bọn họ đi, bản thân Tề Tiểu Vũ cũng nhẹ nhàng thở ra, kỳ thực cậu cũng không phải thật muốn làm bài, chỉ là muốn được anh họ tán thưởng mà thôi.

Nhưng buổi sáng hôm sau thức dậy, mở mắt liền nhìn thấy anh Thư Tuân ôm quyển sách chuyên ngành dày cộm, lại so sánh với anh Kiến An ngồi xếp bằng lọt thỏm trên ghế, miệng ngậm điếu thuốc chơi game, lòng kính ngưỡng của Tề Tiểu Vũ lại dâng trào.

“Anh họ, anh nhất định phải dạy em làm bài tập!”

Mẹ Vệ bưng bữa sáng tiến vào nghi ngờ hỏi: “Sao vậy, Tiểu Vũ phải làm bài à?”

“Dạ.” Tề Tiểu Vũ ra sức gật đầu: “Con muốn anh Thư Tuân dạy con.”

Trong mắt người lớn, sinh viên đại học khẳng định biết làm bài tập cấp ba, dù con trai bà bình thường điểm không cao, nhưng lúc đó không phải cũng qua sao. Cho nên Mẹ Vệ không chút do dự nói: “Vậy Thư Tuân, con dạy cho Tiểu Vũ đi, đừng chỉ vùi đầu đọc sách chứ!”

Vệ Thư Tuân mặt không chút thay đổi buông 《 Quang học phi tuyến tính 》, nhìn về phía Tề Tiểu Vũ đôi mắt mong đợi, thở dài: “Được rồi, lấy bài tập toán của em qua đây.”

Ngữ văn và tiếng Anh y hoàn toàn hết cách, nếu là toán chắc còn có chút hi vọng.

Tề Tiểu Vũ không nghi ngờ gì đem hơn mười cuốn trắc nghiệm toán qua, Vệ Thư Tuân ngồi ở trước bàn học, lật xem một lát, xếp theo logic rồi nói với Tiểu Vũ: “Mấy bài điền chỗ trống và lựa chọn đơn giản thì khỏi nói, anh giảng mấy bài tính toán cho em.”

Tề Tiểu Vũ gật đầu lia lịa.

“Bắt đầu từ bài tính toán đầu tiên.” Vệ Thư Tuân lấy tờ giấy nháp ra: “Giả thiết a0 = 1, a1 = 2, an+1 = 2an – 1 + n, n = 1, 2, 3, làm theo phương thức an, phép tính của nó là biến điều kiện thành PA>PC>PB, sau đó ứng dụng định lý sin tiến hành thay đổi tam giác, được ∠BPC=120°, lợi dụng cách chứng minh tương tự, hiểu chưa?”

Mắt Tề Tiểu Vũ biến thành hình nhan muỗi: “Em… em không hiểu lắm, anh có thể nói lại lần nữa được không?”

“Được rồi.” Vệ Thư Tuân lắc đầu, lộ vẻ mặt thất vọng: “Cách giải của nó là phép tính biến điều kiện thành PA>PC>PB, sau đó ứng dụng kết cấu tuần hoàn tiến hành thay đổi tam giác, được ∠BPC=120°, lợi dụng cách chứng minh tương tự, nghe hiểu rồi chưa?”

“Em… em còn chưa nghe hiểu…” Tề Tiểu Vũ hoang mang nghiêng đầu: “Hình như không giống với vừa rồi nói…”

“Vẫn nghe không hiểu sao?” Vệ Thư Tuân đánh gãy lời cậu, mặt lộ vẻ xin lỗi: “Thật có lỗi, anh nói nhanh quá… Ai, anh quả nhiên không thích hợp dạy học.”

“Không có không có!” Tề Tiểu Vũ thu cuốn trắc nghiệm về, ngượng ngùng: “Em, em tự về làm là được rồi.” Đều do trước kia quá ham chơi, nên mới không hiểu anh họ đang nói cái gì.

Thừa dịp Tề Tiểu Vũ đi cất cuốn trắc nghiệm, Lâm Kiến an thò đầu qua hỏi: “Mày vừa nói là phép tính gì vậy?”

Vệ Thư Tuân thè lưỡi: “Không biết, nói bậy bạ đó.”

Anh em họ cố ý đến chơi, Vệ Thư Tuân tự nhiên không thể nằm ì trong nhà, xem xong thực nghiệm làm chậm lại vận tốc ánh sáng, y cất sách, mang hai anh em họ đi chơi vòng vòng. Thành phố Du tuy là thành phố nhỏ, nhưng phong cảnh sơn thuỷ có không ít, Vệ Thư Tuân và Lâm Kiến an đã sớm không xa lạ gì, nhưng Tề Tiểu Vũ rất ít đến Thành phố Du, hai người thuần túy đi chơi với cậu cho vui thôi.

Chạng vạng ba người đi chơi từ núi Phượng Vĩ về, nhìn thấy một đám người đang xúm lại trước cửa tiểu khu, đến gần mới phát hiện còn có một chiếc xe cảnh sát.

“Wa, xe cảnh sát!” Tề Tiểu Vũ sợ hãi than: “Chẳng lẽ xảy ra vụ án gì?”

“Không biết, đi thôi!” Vệ Thư Tuân làm như không thấy. Y có dự cảm không tốt, người có thể mang cảnh sát đến tiểu khu này, đám bạn bè ngày trước của y có xác suất lớn nhất.

Mới vừa lách qua đám người chen lấn, nghênh diện liền nhìn thấy Lý Triết Hữu bị hai cảnh sát áp giải đến. Mẹ của Lý Triết Hữu đi theo sau họ gào khóc: “Các người sai rồi, sai rồi, con trai tôi ngoan lắm, sao nó buôn ma túy được, nó sẽ không buôn ma túy đâu.” Bà nói xong đã đuổi theo, giữ chặt góc áo một cảnh sát không buông, cảnh sát bên cạnh nhanh chóng tiến lên tách bà ra.

“Các người nhầm rồi, con trai tôi ngoan lắm… Vệ Thư Tuân…!” Đột nhiên nhìn thấy Vệ Thư Tuân ở ven đường, mẹ của Lý Triết Hữu như quơ được mảnh gỗ mà nhào về phía y: “Vệ Thư Tuân, cháu mau nói cho họ, con trai dì không có buôn ma túy! Cháu là sinh viên Đại học A, họ nhất định tin cháu!” Bà ta rất khỏe, Vệ Thư Tuân cư nhiên giãy không ra, bị kéo lên phía trước vài bước.

“Anh cảnh sát, các anh nghe nó nói, nó là sinh viên Đại học A, nó có thể chứng minh…” Cảnh sát làm sao nghe y, đã sớm nhân cơ hội leo vào xe cảnh sát.

Lý Triết Hữu từ đầu tới cuối không nói một lời, chỉ vào lúc cuối cùng khóc hô một tiếng: “Mẹ…”

Mẹ Lý ngơ ngác nhìn xe cảnh sát đi xa, bỗng nhiên xoay người cho Vệ Thư Tuân một cái tát.

“Tại sao mày không nói giúp Triết Hữu!” Hành động của bà quá đột ngột, Vệ Thư Tuân phản ứng không kịp, trực tiếp đã trúng một cái tát.: “Triết Hữu nhà tao ngoan như vậy, đều là bị mày dạy hư! Mày giờ ngon rồi, đậu Đại học A, Triết Hữu nhà tao lại bị mày hại ngồi tù!”

“Ê, bà làm gì?” Tề Tiểu Vũ và Lâm Kiến An xông lên đẩy bà ra: “Con bà ngồi tù liên quan gì đến anh tôi, bà rảnh rỗi trách người khác sao không mà lo quản lý con trai bà…”

“Thôi bỏ đi.” Vệ Thư Tuân vỗ vỗ vai Tề Tiểu Vũ, nhìn người đàn bà ngồi bệt dưới đất bụm mặt khóc thảm thương kia, lắc lắc đầu: “Đi thôi!”

Tề Tiểu Vũ hình như còn không cam lòng, lại mắng vài câu rồi mới đi. Đuổi theo anh họ, lo lắng mà hỏi: “Anh, anh có sao không?”

“Không có gì.” Vệ Thư Tuân mặt vô cảm mà xoa má: “Như vậy lại càng trực quan hiểu biết tương lai.”

“Cái gì?” Hai người không rõ hỏi lại.

“Không có gì.” Vệ Thư Tuân sụp mí mắt xuống: “Anh tuyệt đối không để mẹ gặp phải viễn cảnh như vậy”

Vệ Thư Tuân cũng không muốn để ý tới chuyện của đám bạn kia nữa, Lý Triết Hữu buôn ma túy bị bắt, Vệ Thư Tuân trừ bội phục can đãm của hản ra không có chút đồng tình nào. Mấy đứa khác dẫn mối hoặc bài bạc tuy cũng làm ngta khinh, nhưng buôn lậu thuốc phiện lại là một trong mười việc ác.

Nhưng người chung quanh cứ đánh đồng y với Lý Triết Hữu, bạn hồi trung học gọi điện thoại tới, trừ hỏi tình hình gần đây, chính là trong trong ngoài ngoài mà tìm hiểu nội tình về chuyện Lý Triết Hữu.

Vụ án còn chưa thẩm tra xử lí, chỉ biết là cảnh sát bắt được Lý Triết Hữu bán ma túy ngay hiện trường, còn từ nhà hắn tìm ra một loại thuốc gây ảo giác bị liệt vào ma túy.

Vệ Thư Tuân không có hứng nhiều chuyện, những điều này đều là Tề Tiểu Vũ hỏi thăm được nói cho y. Nhưng đám bạn kia đều mang thái độ: Mày và Lý Triết Hữu là bạn tốt, sao không biết hả.

Thi thoảng đi chung với mẹ mua đồ ăn đụng phải hàng xóm trong khu, mở miệng ngậm miệng đều là bàn tán chuyện của Lý Triết Hữu, cuối cùng luôn tránh không được bồi thêm một câu: “Tôi sớm biết đám côn đồ kia ngày nào đó sẽ phạm tội mà, nhìn đi, giờ là Lý Triết Hữu, sớm muộn gì mấy đứa kia cũng đi vào, may mà Thư Tuân nhà cô khác với tụi nó!”

Vệ Thư Tuân chán ghét cách nói như vậy, đóng di động không ra cửa. Ba Mẹ Vệ cũng không giục y ra ngoài nữa, bọn họ cũng chán ghét con mình bị đặt chung với một tên bán ma túy mà bàn tán.

Đợi khi hai anh em họ rời đi, Vệ Thư Tuân càng cảm thấy nhàm chán. Thính lực của y tốt, cho dù không muốn, ngẫu nhiên cũng sẽ vô ý nghe được một vài câu nói.

“Bà nói coi chung một loại người, cảnh ngộ sao kém xa dữ vậy. Đều là du côn, một thằng làm sinh viên Đại học A, một thằng lại đi bán ma túy.”

“Thì thằng kia hên chứ sao!”

Xuống lầu giúp mẹ mua muối về, còn chưa lại gần thang máy liền nghe được đám bà thím buôn dưa lê. Vệ Thư Tuân giương mắt nhìn nhìn, phát hiện nói chuyện nhiều nhất chính là nhà bà Trần dưới lầu.

Con trai bà Trần gia thi đại học chung năm với y, nhưng bởi vì khẩn trương quá nửa đường nhập viện, năm nay đang muốn thi lại. Vệ Thư Tuân cười lạnh phía sau bà ta: “Đúng rồi, hên quá tôi không cần thi lại.”

Không nhìn mấy bà thím vẻ mặt giật mình hoảng loạn, Vệ Thư Tuân đi vào thang máy, lạnh lùng hỏi: “Muốn vào chung không?”

Bọn họ nhanh chóng lắc đầu. Trước khi thang máy đóng cửa, Vệ Thư Tuân nói: “Đúng rồi, tôi không đánh người lớn, nhưng tôi thích ra tay với đám chung tuổi hay nhỏ hơn lắm đó. Mấy dì mấy thím trong nhà nếu có con nhỏ…” Vệ Thư Tuân làm một động tác cắt cổ.

Lời đe dọa này cũng đủ làm các bà im lặng một thời gian, nhưng cũng không có cảm giác thành tựu gì. Vệ Thư Tuân tựa vào vách tường, quay quay cái gói trong tay: “Chán muốn chết.”

Chu Tuyền đang bận gì vậy, sao không gọi đến chứ? Muốn hắn nói dùm một tiếng cảm ơn với Vệ Thừa. Tuy rằng thằng chắt này ban đầu cũng chả có ý tốt gì, nhưng phải cảm ơn! Trịnh trọng mà cảm ơn!

Ru rú trong nhà chán quá, cách khai giảng còn nửa tháng, Vệ Thư Tuân liền về trường trước thời gian. Y có chìa khóa sơ cua của nhà Chu Tuyền, không chút khách khí gửi một tin nhắn cho Chu Tuyền liền mang hành lý vào ở.

Ngày hôm sau khi tới Thành phố A, Vệ Thư Tuân đi đến trung tâm thương mại Thịnh Hoa lớn nhất của thành phố để thăm hỏi Hàn Chi Tân đang làm tiếp thị bán hàng tại đây. Nhìn thấy sản phẩm Hàn Chi Tân tiếp thị, Vệ Thư Tuân khoa trương huýt sáo một tiếng: “Oa, đồ trang điểm!”

“Biết chữ không?” Hàn Chi Tân cắn răng: “Là đồ chăm sóc da cho NAM!” Chữ nam nhấn cực mạnh.

“Cũng tương đương thôi!” Vệ Thư Tuân xua tay: “Mấy thứ ẻo lả này, xứng với cậu lắm á.”

“Xứng với cậu thì có!”

Kỳ thực hai người dáng người ngang ngang, Hàn Chi Tân còn cao hơn Vệ Thư Tuân một chút, nhưng mà trước kia Vệ Thư Tuân là tên du côn cả ngày đánh nhau, Hàn Chi Tân là học sinh giỏi đẹp trai nhã nhặn, nhìn yếu thế hơn Vệ Thư Tuân rất nhiều.

Vệ Thư Tuân của hiện tại đã rất lâu không ra mà hầu ông mặt trời, hơn nữa thân thể bị người máy sinh vật nano cải tạo qua. Làn da càng có vẻ trắng sáng như tuyết, muốn nói ẻo lả, hắn quả thật càng thích hợp hơn so với Hàn Chi Tân đã phơi nắng đen thui —— dưới tình trạng không nói lời nào.

Vệ Thư Tuân đương nhiên không thừa nhận, phải nói là không hề hay biết. Y mặc một bộ đồ vận động màu xanh da trời gọn gàng, trên vai đeo một cái ba lô đen, hai tay cắm trong túi quần, tư thế tùy ý mà phóng khoáng, Hàn Chi Tân rõ ràng nhìn thấy mấy nữ sinh tiếp thị bên cạnh liên tục liếc liếc về phía bên này

“Tớ còn nghĩ cậu…”

“Này… anh muốn nếm thử trà bưởi mới nhất đang tung ra thị trường không ạ?” Một nữ sinh quảng cáo đồ uống cười tủm tỉm tiến lên hỏi, trên tay cầm một ly nước nhỏ.

“Ồ, cảm ơn.” Vệ Thư Tuân nhận lấy, uống một ngụm, thấy nữ sinh kia còn chưa rời đi, lập tức nói: “Rất ngon, đợi lát tôi sẽ mua.”

Hàn Chi Tân đẩy đẩy kính: “Tớ thực đồng tình người thích trúng cậu đó.”

Sợ ảnh hưởng Hàn Chi Tân bán hàng, Vệ Thư Tuân đi vòng qua sau cậu ta: “Hồi nãy tớ muốn hỏi, sao cậu không đi bán đồ uống, đồ trang điểm… Được rồi, kem dưỡng da không hợp với cậu.”

“Tớ đương nhiên biết.” bản tính thanh niên nghiệm túc của Hàn Chi Tân căn bản nói không ra mấy câu quảng cáo dụ dỗ người ta mua hàng, nhưng không dụ được, rất khó để một người đàn ông mua kem dưỡng da, cho nên doanh số bán hàng của cậu ta luôn không tốt.

Lúc hai người đang nói chuyện, có một khách hàng đến gần nhìn qua, xoay người muốn đi, Vệ Thư Tuân cười nói: “Anh ơi, thử xem đi, cậu ta là dùng loại kem dưỡng da này đó, anh xem, hiệu quả rất rõ ràng, cho dù cả ngày phơi nắng da cũng không thô ráp.”

Nước da của Hàn Chi Tân quả thật không tồi, trừ phơi nắng đen chút, trên mặt không ban không mụn. Người nọ nghe vậy dừng lại, đánh giá hai người một hồi, đột nhiên chỉ vào Vệ Thư Tuân hỏi: “Cậu thì sao? Cậu cũng dùng loại kem dưỡng da này?”

“A?” Vệ Thư Tuân ngạc nhiên.

“Không sai.” Hàn Chi Tân gật đầu: “Cậu ta dùng là loại này…”

“Tôi muốn một bộ.” Nói còn chưa dứt lời, đã bán đi một bộ.

Nhìn khách hàng rời đi, hai người liếc nhau, Hàn Chi Tân nói: “Hôm nay cậu rảnh mà đúng không?”

“Mời tớ ăn cơm.” Vệ Thư Tuân đáp.

Giúp Hàn Chi Tân làm người mẫu tiếp thị cả ngày, kiếm được một bữa cơm trưa, lúc rời đi còn mua hai chai trà bưởi. Cô nữ sinh quảng cáo kia luôn cứ nháy mắt, lại nháy mắt với Vệ Thư Tuân, Vệ Thư Tuân xua tay nói: “Hai chai đủ rồi, đồ uống này không quá hợp gu của tôi!”

Tuy nói thù lao chỉ là bữa thức ăn nhanh rất rẻ, Vệ Thư Tuân vẫn mỗi ngày dành chút thời giờ đến giúp Hàn Chi Tân tiếp thị, cứ việc y rất khó hiểu tại sao những người đó nhìn thấy y là lập tức mua. Y và Hàn Chi Tân cũng giống nhau mà, chỉ không có ban không có mụn mà thôi.

Hôm nay như bình thường mà đi tìm Hàn Chi Tân, đậu xe lại trong bãi xong, mới ra đến đuôi xe sau lập tức chui ra mấy tên nhìn như côn đồ quát y: “Ê, mày đụng hư xe tụi tao còn muốn chạy hả?” Vệ Thư Tuân nhướng mày: “Dàn cảnh?”

“Dàn cảnh cái gì, xe rớt một tảng lớn sơn, mày lại đây coi.” Mấy tên con đồ xúm lại lôi kéo Vệ Thư Tuân đi, y cũng không trông cậy bãi người ở bãi có thể hỗ trợ, chậm rì rì đi theo đám côn đồ rời khỏi đó. Y đã quyết định không đánh nhau nữa, cho nên moi một cây côn điện ở nhà Chu Tuyền để phòng thân, không ngờ nhanh vậy đã có cơ hội dùng đến.

Bị đám côn đồ đưa đến một đầu hẻm hẻo lánh  khác, vốn tưởng sẽ bị đưa đến hẻm nhỏ dàn cảnh lừa tiền các kiểu, nhưng vừa rời khỏi bãi đỗ xe đám côn đồ lập tức tản ra chạy mất.

“Có ý gì?” Vệ Thư Tuân nghi ngờ, xoay người muốn quay về bãi đỗ xe, thình lình nghe máy học tập quát: “Ngồi xổm xuống!”

Thân thể vì bản năng chiến đấu lập tức ngồi xổm xuống, đồng thời bụp một tiếng vang nhỏ, trên mặt đất bên cạnh Vệ Thư Tuân không xa hiện ra một vết đạn bắn.

Bình luận

Truyện đang đọc