Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Qua một thời gian rất dài, Vệ Thư Tuân mới hoãn lại, dần dần xóa đi ảnh hưởng mà trung tâm hàng không mang đến, khôi phục trạng thái đi học tan học bình thường.
Học kỳ hai năm tư của khoa học điện tử cùng kỹ thuật chỉ còn lại hai môn, 《Khai phá thực tế hạng mục kết nối nhúng ARM》, 《Giáo trình hệ thống và thực nghiệm DSP》, một tuần cũng chỉ có mấy tiết, cho nên thời gian tự do của sinh viên rất nhiều. Ngũ Phong và Vương An Thanh chung phòng đã tìm được công việc thực tập, không ở trường nhiều, Dư Hân đang chuẩn bị thi thạc sĩ, hiện tại đã dọn về nhà ở cùng thành phố. Bởi vì Vệ Thư Tuân trở về, bọn họ cũng cố ý trở về một chuyến, nắm chặt thời gian tụ hợp với Vệ Thư Tuân vài ngày, lúc sau lại mỗi người một hướng.
Vệ Thư Tuân khó được cảm thấy tịch mịch, tốt nghiệp cấp ba y trải qua trong bệnh viện, hơn nữa khi đó quan hệ bình thường với bạn chung lớp, không có cảm giác đặc biệt gì. Nhưng hiện tại chỉ có mình y ở lại ký túc xá, nhìn căn phòng trống dần đi, quyến luyến khó nén nảy lên trong lòng.
Nhưng tịch mịch cũng chỉ trong chớp mắt, các môn của ngành khoa học và kỹ thuật điện tử rất ít, nhưng mà, y còn có Công trình cơ học phải học. Rõ ràng là cuối năm tư, các môn của công trình cơ học lại càng nhiều, cũng càng khó. Chỉ học kỳ này đã có 4 môn 《Cơ học dẻo》, 《Cơ học tấm》, 《Phần tử hữu hạn》, 《Ansys》, hơn nữa học kỳ trước có 4 môn, Điện khoa chuyên nghiệp học kỳ trước là 3 môn, nói cách khác, nội trong học kì này, y phải thi cho hết 13 môn, bằng không không có cách nào tốt nghiệp.
Cho dù không cần thi thạc sĩ, luận văn tốt nghiệp là trốn không thoát, cộng thêm 13 môn, ha ha, làm sao có thời gian tịch mịch a (╯‵□′)╯︵┻━┻!
Giáo sư Quan Trình rõ ràng được đi sớm hơn Vệ Thư Tuân, về trường lại trễ hơn y, nghe nói thầy trong thời gian Vệ Thư Tuân bị nhốt ở trung tâm hàng không làm hướng dẫn du lịch, chạy tới Tam Á du lịch một thời gian, làm Vệ Thư Tuân đố kị muốn chết, giờ không muốn nhìn thấy thầy. Giáo sư Triệu hiện tại đang bận chuyện tốt nghiệp, thầy là lão giáo sư, danh tiếng trường học lớn hơn Quan Trình, không ít sinh viên đều muốn chọn thầy làm thầy hướng dẫn, cho nên giáo sư Triệu hiện tại đang khảo sát sinh viên, cộng thêm công việc của bản thân, Vệ Thư Tuân cố ý đến thăm thầy, thầy cũng chỉ miễn cưỡng dành ra được nửa giờ.
Khi nói chuyện phiếm nghe Giáo sư Triệu nói, Diệp Thành Thiên giờ đã chuẩn bị lấy được học vị tiến sĩ, còn thiếu một bài luận văn thôi, cho nên đã không ở trường học. Lúc trước Vệ Thư Tuân giúp anh thắng được năm trăm vạn đầu tư, anh làm một phòng thí nghiệm riêng bên ngoài, hiện tại rất ít nhìn thấy anh.
Về phần Hàn Chi Tân, cậu ta đang chuẩn bị hồ sơ du học. tuy cậu thoạt nhìn tương đối ngơ ngác, nhưng có đầy đủ quy hoạch nhân sinh của mình, đã sớm bắt được thư thông báo của mấy trường có tiếng ở nước ngoài, cuối cùng Hàn Chi Tân chọn trường Ivy League (*) ở Mỹ, hiện tại chỉ chờ tốt nghiệp là đi du học.
(*)Ivy League là một nhóm 8 trường đại học tư nhân ở Mỹ có chất lượng giáo dục xuất sắc và thu hút những sinh viên ưu tú nhất từ khắp nơi trên thế giới. Gồm: Harvard, Yale, Princeton, Columbia, Pennsylvannia, Dartmouth College, Brown và Cornell.(theo vietint.net)
Vệ Thư Tuân ôm sách khó chịu, bởi vì có chút danh tiếng, bên cạnh y không thiếu người tụ tập, có đôi khi một mình ở nhà ăn trường ăn cơm, sẽ có mấy nữ sinh chạy tới bắt chuyện. Nhưng họ nhìn thấy là Vệ Thư Tuân học thức cao, có chút ngốc manh trong TV kia, không ai biết bản chất của Vệ Thư Tuân là loại người gì, Vệ Thư Tuân cũng sẽ không dễ dàng thổ lộ tình cảm với những người này.
Nhưng ở Công trình cơ học y có quen biết mấy người bạn không tồi. Công trình cơ học đại khái là một trong những ngành ít ỏi không có dấu hiệu đang chuẩn bị tốt nghiệp, bởi vì càng lên cao chương trình học càng khó, hơn nữa Công trình cơ học phải thi thạc sĩ, nếu không cả chuyên ngành coi như bỏ, vì thế sinh viên ngành này vẫn mỗi ngày lên lớp đầy đủ quân số, tan học đều kéo tới thư viện, không có gì khác ngày thường.
Vệ Thư Tuân học vài ngày liền tâm lý đã cân bằng, không phải chỉ có mình y bận học hành thi cử ở học kỳ cuối cùng trước tốt nghiệp, thật sự quá tốt!
Hôm nay Vệ Thư Tuân đột nhiên nhận được tin nhắn của Diệp Thành Thiên, nói có chuyện quan trọng muốn trao đổi cùng y. Vệ Thư Tuân nhìn nhìn chương trình học, hẹn buổi chiều 4h gặp.
Diệp Thành Thiên thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, khi tới đón Vệ Thư Tuân, chỉ miễn cưỡng cười cười, ánh mắt cũng không dám nhìn vào y, dọc theo đường đi càng không nói một lời. Thẳng đến khi tới phòng thí nghiệm, anh mới chần chờ nói: “Thư Tuân, vi thấu kính kiểu mới lần trước chúng ta cùng nghiên cứu kia, anh đã hoàn thành.”
“Phải không, thật tốt quá!” Vệ Thư Tuân cảm thấy mừng thay anh, sau đó khó hiểu: “Vậy anh Diệp vì sao không vui, có vấn đề gì sao?”
“Không có, chỉ là…” Diệp Thành Thiên cúi đầu, xin lỗi nói: “Nhưng giống như không có giá trị thương mại gì, đầu tư của em không có lợi nhuận gì…”
Khác với dự đoán ban đầu của Diệp Thành Thiên, vi thấu kính tuy rất hữu dụng, nhưng phạm vi thương mại nhỏ hẹp, chỉ có thể dùng cho mấy thiết bị như kính hiển vi và máy x quang vân vân. Những thiết bị này vốn không phải thương phẩm lượng dùng cao, cũng sẽ không có đơn vị cố ý vì một kỹ thuật thăng cấp liền đổi một loạt thiết bị. Cho nên cứ việc đã nghiên cứu ra thành phẩm, nhưng không có người mua nguyện ý ra giá cao. Một công ty chế tạo máy báo giá cao nhất cũng chỉ có hai trăm vạn, nhưng chi phí Diệp Thành Thiên nghiên cứu không chỉ hai trăm vạn, bởi vậy anh cảm thấy thực áy náy với Vệ Thư Tuân.
Vệ Thư Tuân vỗ vỗ lưng Diệp Thành Thiên, cười nói: “Không sao, anh Diệp, nếu anh cảm thấy thích hợp liền bán, không thích hợp thì để đó trước, vốn em cũng không muốn dựa vào nghiên cứu của anh kiếm tiền, anh tự xem thế nào rồi giải quyết là được rồi.”
Mỗi khi có chuyện thành quả mà mình cho rằng rất tuyệt không phù hợp thị trường kinh tế xảy ra, Giáo sư Triệu liền thường xuyên lấy mình làm ví dụ, nói cho bọn họ nghiên cứu nào căn bản bán không được, làm thiếu chút nữa thu không bằng chi, Vệ Thư Tuân sớm đã chuẩn bị tâm lý. lúc trước y chỉ thuần túy giúp anh Diệp thôi, hiện tại làm sao lại trách anh Diệp không kiếm được tiền cho y chứ.
Đích đích!!
Máy học tập im lặng một thời gian khó được nhảy ra, sau khi Vệ Thư Tuân rời khỏi trung tâm hàng không, nó chỉ nhắc y một lần là tiến độ nhiệm vụ đã tới 35%, sau đó thì im luôn. Bởi vì Vệ Thư Tuân hiện tại luôn rất cố gắng, hơn nữa mỗi ngày y đều nhắc tới chuyện phải thi lại, máy học tập không cần nói cũng không dám gia tăng nhiệm vụ học tập gì trong thời điểm này. Bằng không Vệ Thư Tuân tuyệt đối sẽ phát điên bóp chết nó.
Nhưng nhìn thấy Vệ Thư Tuân và Diệp Thành Thiên tính toán bán tháo bán chạy thành quả nghiên cứu của bọn họ, máy học tập vẫn không thể không ra mặt nhắc nhở.
“Vi thấu kính kiểu mới các cậu nói, trong tư liệu của tôi, được gọi là “Kính khuếch tán Ag “, là kỹ thuật trung tâm của thiết bị quân dụng như ống nhòm nhìn xuyên đêm quân dụng, máy quét viễn hồng ngoại vân vân.”
Lúc trước vì trợ giúp anh Diệp, Vệ Thư Tuân lợi dụng kỹ thuật của máy học tập tiến hành cải tiến, mà kỹ thuật đó, cơ bản đều là kỹ thuật quân dụng của tương lai. Cho nên, thành quả nghiên cứu của Diệp Thành Thiên, kỳ thực là quân dụng, mà không phải dân dụng.
Vệ Thư Tuân trợn mắt há hốc mồm, lúc trước y chỉ giúp một chút, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, dù sao mục tiêu của y vẫn không ở quân đội, quân giới với y mà nói là chuyện rất xa vời.
“Chờ một chút anh Diệp, đừng liên hệ bên kia.” Vốn hai người thương lượng xong đã tính hai trăm vạn bán kỹ thuật này đi, ít nhất cũng giảm chút tổn thất, Diệp Thành Thiên đang chuẩn bị gọi điện thoại, Vệ Thư Tuân vội ngăn cản anh.
“Em có người mua càng đáng tin hơn, anh chờ chút.”
Cái gọi là người mua càng đáng tin, tự nhiên là Chu Tuyền. Chu Tuyền hiện tại không giống thường xuyên có nhiệm vụ cơ mật như trước nữa, cứ việc vẫn bề bộn nhiều việc, nhưng có thể gọi điện thoại bất cứ lúc nào, Vệ Thư Tuân vừa gọi là hắn bắt máy ngay.
Nghe Vệ Thư Tuân nói, Chu Tuyền rất coi trọng, lập tức lái ô-tô tới.
Hắn kỳ thực có suy nghĩ qua đưa một ít tư liệu vũ khí của máy học tập cho quân bộ nhà nước, nhưng thứ nhất chính hắn không hiểu kỹ thuật, thứ hai cũng không có biện pháp giải thích kỹ thuật này từ đâu ra, mà Thư Tuân lại không ở đây, Chu Tuyền cũng không nghĩ vì tư tâm của mình làm y khó xử. Giao tư liệu ra, thăng quan là y, Thư Tuân lại phải bỏ qua phương hướng nghiên cứu hiện tại của y, thậm chí có thể bị quân bộ đặc biệt chiêu mộ, Chu Tuyền cũng không tính để y hi sinh như vậy. Muốn thăng chức, muốn phát triển, dựa vào chính mình nỗ lực đi!
Cho nên hiện tại hắn đang cố gắng học tập kỹ thuật nghiên cứu khoa học phương diện công nghiệp quân sự, còn bị bạn tốt Hứa Nguyên Quân giễu cợt, vì theo đuổi vợ mà tự chạy đi làm khoa học gia thật sự là đủ liều mạng mà.
Chu Tuyền ở phương diện khoa học kỹ thuật không ưu tú như quân sự, nhưng cố gắng hơn nửa năm, vẫn có thành tích không tệ. Hắn chỉ nhìn nhìn tư liệu nghiên cứu của Diệp Thành Thiên, lại nhìn thành phẩm, cũng đã xác định công dụng của nó.
“Đây quả thật là kỹ thuật của ống nhòm nhìn xuyên đêm, ống nhòm quét hồng ngoại quân dụng, nhưng ngoại hình cần làm chút thay đổi, thích hợp không còn phải lắp đặt thực tế thử.”
Chu Tuyền đặc biệt mang ống nhòm xuyên đêm của quân sự đến, vì thế dựa theo yêu cầu của hắn, Vệ Thư Tuân và Diệp Thành Thiên tiến hành sửa chữa vi thấu kính, sau khi lắp vào ống nhòm, vừa mới bắt đầu ước số không hợp mà thất bại. Hai người sửa chữa mấy lần nữa, thẳng đến hơn 2h đêm, mới đạt tới hiệu quả thích hợp nhất.
Chu Tuyền thực vừa lòng, sau khi trở về lập tức giao thành phẩm cho quân bộ, vì thế ngày hôm sau, Vệ Thư Tuân còn nằm nướng trên giường đã nhận được điện thoại của Diệp Thành Thiên, kêu y cùng đến ký hợp đồng.
Vệ Thư Tuân ngáp dài ngáp ngắn, tối hôm qua bận đến khuya quá, khi Chu Tuyền đưa y về, đã ngủ quên luôn trên xe. Sau đó hình như được Chu Tuyền ôm về nhà, tỉnh lại phát hiện mình nằm trên giường của Chu Tuyền, Chu Tuyền để lại một tờ giấy trên đầu giường, sáng sớm cũng đã rời đi.
Quen thuộc mà lấy chìa khóa xe của Chu Tuyền từ ngăn kéo ra, Vệ Thư Tuân lái ô-tô đến phòng thí nghiệm của Diệp Thành Thiên. Trong phòng thí nghiệm đã có một sĩ quan trung niên, người tháp tùng là Hứa Nguyên Quân mà Vệ Thư Tuân quen biết. Quân bộ cực kỳ hào phóng với kỹ thuật quân dụng, giá mua là hai ngàn vạn, gần gấp 10 lần, yêu cầu duy nhất chính là kỹ thuật này sau này không được truyền ra ngoài, tất cả tư liệu sau khi quân bộ mua đi đều phải tiêu hủy.
Diệp Thành Thiên không có gì không vui, anh cũng chưa nghĩ tới nghiên cứu của mình cư nhiên có thể được quân đội coi trọng, quả thực vui vẻ không gì sánh được. Vệ Thư Tuân tự nhiên cũng đồng ý, lưu loát ký hợp đồng và hiệp nghị giữ bí mật với sĩ quan, sau đó liền nhận được chuyển khoản hai ngàn vạn, Hứa Nguyên Quân cầm tư liệu nghiên cứu và thành phẩm của Diệp Thành Thiên đi, lại trước mặt hai người tiêu hủy tất cả tư liệu, bao gồm máy tính và tất cả tư liệu giấy tờ, có thể nói là nhổ cỏ tận gốc, mạnh mẽ vang dội.
Diệp Thành Thiên đợi hai vị sĩ quan rời đi, mới đột nhiên a kêu lên một tiếng.
“Làm sao vậy?” Vệ Thư Tuân hỏi.
Diệp Thành Thiên khóc không ra nước mắt: “Anh anh anh… trong máy tính còn có nghiên cứu mới từ tính quang học của anh… Anh mừng quá nên quên…” Lấy thủ đoạn của quân bộ, căn bản không có khả năng khôi phục.
“…” Vệ Thư Tuân đồng tình vỗ vỗ anh: “Không sao, giờ chúng ta có tiền, nghiên cứu lại là được.”
Lúc trước Vệ Thư Tuân giao năm trăm vạn kinh phí nghiên cứu cho Diệp Thành Thiên, có ký hợp đồng với anh, năm trăm vạn do Diệp Thành Thiên hoàn toàn chi phối, thành quả nghiên cứu cùng ích lợi đạt được toàn bộ thuộc về Vệ Thư Tuân. Diệp Thành Thiên tuân thủ lời hứa, tuy đau lòng vô cùng, nhưng anh cũng không mơ ước số tiền kia. Nếu không thể giữ vững lòng mình, về sau anh cũng khỏi phải tìm người đầu tư nữa.
Vệ Thư Tuân trực tiếp đưa lại cho Diệp Thành Thiên năm trăm vạn kinh phí nghiên cứu, y đột nhiên nghĩ đến nên tận dụng máy học tập thế nào rồi, mục tiêu nghiên cứu hàng không vũ trụ của y sẽ không thay đổi, nhưng nhét một ít kỹ thuật cho phòng thí nghiệm của anh Diệp lấy ra cho quốc gia thăng cấp chút vũ khí có vẻ cũng không tệ.
Sau khi tất cả công việc xử lý hoàn tất, hai người vui vẻ đến nhà ăn chúc mừng. Làm bình dân chưa từng hưởng cuộc sống giàu sang, lại là hai người đàn ông trưởng thành, phương pháp chúc mừng của hai người chính là cùng đi một nhà bufet hải sản thực đắt đỏ ăn một bữa hả hê.
Vệ Thư Tuân no căng mà gặm một con tôm hùm, khi đi lấy con thứ hai, bên cạnh chen tới một nữ sĩ, cầm đi con tôm hùm y nhắm tới. Vệ Thư Tuân không ngại, vươn tay lấy một con khác, đột nhiên nữ sĩ bên cạnh kia lên tiếng gọi y: “Vệ Thư Tuân?”
Vệ Thư Tuân quay đầu nhìn về phía cô, ngẩn người: “Trần Tử Hà?”