KỸ THUẬT TRẠCH HỆ THỐNG

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Bởi vì hiểu lầm Giáo sư Lâm, cho nên khi Vệ Thư Tuân đến bộ nghiên cứu tàu vũ trụ báo danh biểu hiện thực ngoan. Đương nhiên, kỳ thực Giáo sư Lâm căn bản không phát hiện mấy trò trẻ con kia của Vệ Thư Tuân. Ông trực tiếp đưa Vệ Thư Tuân đến phòng thí nghiệm, cũng không vội vã đòi tư liệu gì, mà là bắt đầu giảng giải.

Bắt đầu từ khái niệm căn bản nhất về tàu vũ trụ, nếu sử dụng chuyển động quay, nên thiết kế thế nào khiến nó sinh ra trường năng lượng, nguyên lý trường năng lượng là cái gì vân vân. Mặc dù có xem qua tư liệu, nhưng lại khác với thực tế, kỹ thuật chỗ biết chỗ không qua bài giảng của giáo sư Lâm, cuối cùng thật sự trở thành tri thức trong đầu y.

Tốn thời gian cả ngày, ban đầu là làm thực nghiệm một lần cho Vệ Thư Tuân xem, Giáo sư Lâm phát hiện kiến thức chuyên nghiệp của y rất vững, sức nắm bắt cũng rất mạnh. Cho nên đến phản ứng terahertz điều khiển vòng kín mà Vệ Thư Tuân đề cập qua trước đó, Giáo sư Lâm dứt khoát buông tay để tự y thực nghiệm. Vốn nghĩ chờ y sai lầm lại giảng tiếp, nói cho y sự chênh lệch giữa “giả thiết” và thực tế, không ngờ là Vệ Thư Tuân lại hoàn thành không sai gì hết!

Tuy vì lạ lẫm nên tốc độ rất chậm, vài lần thiếu chút nữa làm lỗi, nhưng cuối cùng hoàn thành kết quả vẫn chính xác. Giáo sư Lâm dám nói, kêu các trợ lý bên ngoài của ông vào, tuyệt đối không ai có thể hoàn thành chính xác thực nghiệm này ngay lần đầu tiên.

“Cậu thật sự dựa vào tưởng tượng?” Giáo sư Lâm hoài nghi hỏi.

“Cũng không phải tất cả…” Vệ Thư Tuân đẩy kính, nghiêm trang trả lời: “Tôi từng làm qua rất nhiều bản nháp giải toán, cũng thiết tưởng qua rất nhiều vấn đề có thể mắc phải, nhưng không có thiết bị thực nghiệm, cho nên chỉ có thể coi là tưởng tượng.”

Một khi xuất hiện tình huống có thể bị lỗi, Vệ Thư Tuân liền giả mọt sách, đóng vai thiên tài.

Quả nhiên, Giáo sư Triệu nháy mắt liền tin. thiên tài trong trung tâm thật sự nhiều lắm, Vệ Thư Tuân tuyệt đối không đáng ngạc nhiên, tuy y còn quá quá trẻ.

Một bên giảng giải một bên thực nghiệm, chậm rãi tới hạng mục tản sóng tập trung, Giáo sư Lâm dừng thực nghiệm. Vệ Thư Tuân lập tức tiếp lời: “Giáo sư Lâm, chỗ này tôi…”

“Vệ Thư Tuân, những cái vừa rồi tôi giảng, cậu đã hiểu hết chưa?”

“Vâng.” Vệ Thư Tuân gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, hôm nay tới đây trước.”

“A?”

Giáo sư Lâm cười cười: “Mấy kiến thức cậu học hôm nay về củng cố một chút, ngày mai chúng ta chính thức bắt đầu giải quyết tản sóng tập trung. Đến lúc đó cậu chính là nghiên cứu viên chính thức, nếu theo không kịp tôi cũng sẽ không bỏ qua.”

Kỳ thực không cần chờ đến ngày mai, hôm nay là có thể giải quyết. Tản sóng tập trung bây giờ nhìn như vấn đề lớn, nhưng sau khi giải quyết cũng chỉ là một vấn đề nhỏ, càng về sau vấn đề mới càng nhiều.

Vệ Thư Tuân vừa định mở miệng, chống lại đôi mắt đầy tơ máu của giáo sư Lâm, sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy Vệ Thư Tuân biểu hiện thực thiên tài, nhưng Giáo sư Lâm cũng không tính đặt tất cả kỳ vọng hết lên một người trẻ tuổi. Ông điều Vệ Thư Tuân lại đây, chỉ là vì không thể tùy ý điều động nghiên cứu viên khác, mà trợ lý của ông rất bảo thủ căn bản là không giúp được gì, cho nên kỳ thực ông chỉ là coi Vệ Thư Tuân như trợ lý, chuyện thực nghiệm, vẫn phải dựa vào chính mình.

Giáo sư Lâm tuy nghĩ như vậy, nhưng ông thân là bộ trưởng bộ nghiên cứu tàu vũ trụ kỳ thực bề bộn rất nhiều việc, hơn nữa mấy ngày nay chồng chất một ít văn kiện, sớm đã bị mọi nơi thúc giục xử lý. Vì thế Giáo sư Lâm để Vệ Thư Tuân ở lại phòng thí nghiệm chuyên dụng của mình, cho y một đống tư liệu: “Đây là ghi chép về thực nghiệm của tôi và giáo sư Kim, cậu có thể xem trước, trong máy tính trên bàn có video thực nghiệm tôi quay, cậu học thao tác trước đi, khi thực nghiệm có thể nhanh chóng làm được.”

“Vâng.”

Vệ Thư Tuân mặc dù có tư liệu kỹ thuật, nhưng lại không biết thao tác thực tế, video của Giáo sư Lâm có tác dụng rất lớn với y. Y nghiêm túc mà nghiên cứu tư liệu thực nghiệm của hai vị giáo sư, phát hiện hai người đều kẹt ở việc tản sóng tập trung, cuối cùng không thể không dừng thực nghiệm lại.

Kỳ thực phương pháp tản sóng tập trung giải quyết rất đơn giản, chẳng qua mọi người bị cố định tư duy, cứ lấy phương pháp của chuyển động tịnh tiến để làm, mới luôn không giải quyết được thôi.

Xem qua tất cả tư liệu, cũng nghĩ sẵn lí do thoái thác, Vệ Thư Tuân lại đợi nửa giờ, Giáo sư Lâm còn chưa đến, Vệ Thư Tuân nhàm chán cầm lấy cây bút hàn trên đài thực nghiệm.

Giải quyết sóng tập trung rất đơn giản, làm hai buồng chân không nitơ lỏng, lắp đặt máy bơm, van trước, đồng đỏ, lợi dụng nguyên lý dẫn đồng để cân bằng dao động

Chờ lúc Vệ Thư Tuân lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình đã làm tốt một cái buồng chân không nitơ lỏng.

Không thể trách y, buồng chân không nitơ lỏng thật sự rất dễ làm, có bản vẽ rồi thì tùy tiện tìm một sinh viên lớp điện công cũng có thể làm ra được, nơi này lại đầy đủ tài liệu hết, tối hôm qua y còn cố ý nghiên cứu qua, ngay cả milimet cửa vào của buồng cũng nhớ rõ rành mạch, thật sự nhắm mắt lại cũng có thể làm được.

Đương nhiên điểm ấy không thể khoe ra trước mặt Giáo sư Lâm, may mà ông còn đang bận, phòng thí nghiệm cũng không ai vào, Vệ Thư Tuân lấy tốc độ nhanh hơn hủy buồng chân không nitơ lỏng đi, mới chạy ra đi tìm Giáo sư Lâm.

Giáo sư Lâm còn đang bận, Vệ Thư Tuân đẩy đẩy kính, lấy hình thức mọt sách hỏi: “Giáo sư Lâm, tôi có thể tự mình làm thí nghiệm trước không?”

Giáo sư Lâm cũng không ngẩng đầu lên: “Có thể, chú ý an toàn là được.”

Vì thế Vệ Thư Tuân trở về ráp lại. thật ra y muốn làm ra một quá trình thực nghiệm khó khăn chút, bất đắc dĩ là buồng chân không nitơ lỏng thật sự rất đơn giản, y giả bộ cũng không có khả năng tính sai hướng thuận nghịch của dây đồng đúng không? Chỉ có thể ra tay với kích thước bên ngoài và độ cao của buồng chân không nitơ lỏng thôi.

Theo chính xác này, Vệ Thư Tuân lại phân biệt làm hai buồng chân không cỡ lớn và cỡ nhỏ, sau đó y lại không biết nên làm gì, không lẽ trước khi Giáo sư Lâm đến là hoàn thành hết thực nghiệm rồi?

Cuối cùng Giáo sư Lâm điều chỉnh công tác cho cấp dưới xong, khi mở cửa ra liền nhìn thấy Vệ Thư Tuân đang ngớ người. Nhíu nhíu mày, nghĩ là Vệ Thư Tuân đang lười biếng, Giáo sư Lâm đi qua: “Thư Tuân, ngớ ra làm gì… Đây là cái gì?”

Đến gần, liền thấy trước bàn Vệ Thư Tuân đặt song song ba cái xi lanh inox lớn nhỏ không đồng đều, vì thế tò mò hỏi.

Vệ Thư Tuân lấy lại tinh thần, đứng dậy nói ra cái cớ đã sớm chuẩn bị với Giáo sư Lâm: “Giáo sư, lúc tôi học điện tử, từng học qua nguyên lý cân bằng dẫn sóng, cho nên tôi nghĩ có thể lợi dụng dây đồng tiến hành cân bằng hay không…”

Kỳ thực tối hôm qua Vệ Thư Tuân lúc trù tính, là muốn bắt đầu từ mặt khác trước, đừng đụng tới nito lỏng, cũng đừng bắt đầu bằng đồng đỏ, chậm rãi thực nghiệm rồi đổi tài liệu chính xác sau. Nhưng thứ này thật sự rất đơn giản, suy nghĩ phải phí thời gian vì nó Vệ Thư Tuân cảm thấy thật sỉ nhục, trực tiếp không đổi gì hết.

Cũng may Giáo sư Lâm cũng không cảm thấy có gì không đúng, tài liệu của mấy thứ này thật sự quá bình thường, kỹ thuật lắp ráp cũng rất đơn giản, thậm chí sau khi Vệ Thư Tuân nói xong ý tưởng của mình, ông trừng mắt cầm lấy buồng chân không nhìn nhìn, mở miệng nói: “Dùng cửa vào nito lỏng.”

Sự thật chứng minh buồng chân không nitơ lỏng phi thường hữu dụng, kích thước bên ngoài căn bản không ảnh hưởng, chỉ cần điều chỉnh tốt trị số là OK. Cho nên ở trong tay Giáo sư Lâm, ba cái buồng chân không Vệ Thư Tuân làm ra đều thực nghiệm thành công, cái này không có trong tư liệu, quả nhiên tư liệu và thực tế cuối cùng cũng không giống.

Giáo sư Lâm cực kỳ kích động: “Cư nhiên… Dễ như vậy… Ổn định … Ổn định! Có thể tiến hành bước tiếp theo!”

Không để ý đến Vệ Thư Tuân, Giáo sư Lâm cầm lấy bút, xoát xoát xoát mà bắt đầu tính toán trên bản nháp.

Sau khi giải quyết vấn đề sóng tập trung, nghiên cứu sau đó lập tức có thể tính ra, Giáo sư Lâm vẫn viết vẫn viết, từ sáng viết đến trưa, bất tri bất giác cả một sấp giấy nháp đã dùng xong, Vệ Thư Tuân ngồi bên cạnh ông, yên lặng lấy sấp thứ hai ra.

Giáo sư Lâm viết bao lâu, y liền nhìn bấy lâu. Trên tay y có đầy đủ tư liệu kỹ thuật, nhưng đây là thành phẩm, giờ y đang xem chính là quá trình giải toán để hình thành một tàu vũ trụ mới, so với xem thành phẩm càng học được nhiều hơn.

Viết hết mực một cây viết, Giáo sư Lâm lại đổi cây thứ hai, đến cây thứ ba giáo sư Lâm cuối cùng cũng dừng bút lại.

“Có thể… Có thể thành hình!” Giáo sư Lâm nắm chặt bản thảo trong tay: “Không có vấn đề, có thể thành hình!”

Tuy trong thực nghiệm có thể sẽ có một ít nan đề, nhưng lấy ổn định tản sóng tập trung làm cơ sở, có thể tính toán ra một kiểu tàu vũ trụ mới càng toàn diện, tốc độ nhanh hơn, càng ổn định, càng tiết kiệm nguồn năng lực!

Giáo sư Lâm kích động lên, chân lại vì thời gian ngồi lâu quá mà ngã ập xuống, Vệ Thư Tuân vội đỡ lấy ông: “Giáo sư Lâm, cẩn thận.”

Giáo sư Lâm bắt ngược lấy tay y: “Vệ Thư Tuân, đi theo tôi!”

Hai người vừa đi ra phòng thí nghiệm, vài trợ lý bên ngoài lập tức đứng lên, Trợ lý Tiểu Dương đã chạy tới: “Giáo sư Lâm, ngài đã ra! Tôi có việc cần báo cáo, nhưng Vệ Thư Tuân không cho tôi vào.”

Nói xong hắn còn trừng Vệ Thư Tuân một cái.

Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ nhún nhún vai. Lúc trước kỳ thực y và Trợ lý Tiểu Dương quan hệ không tệ, nhưng Trợ lý Tiểu Dương tìm đến hai lần đều bị y ngăn lại, hiện tại có ý kiến rất lớn với y.

Giáo sư Lâm khoát tay: “Không khẩn cấp thì để qua một bên trước, giờ cậu đi thông báo cho giáo sư Kim, giáo sư Lưu, giáo sư Quan, giáo sư Lữ đến phòng họp số 3.”

Vài vị giáo sư Giáo sư Lâm thông báo là những người có chút hiểu biết về tàu vũ trụ, Quan Trình cũng có trong đó. Kỳ thực vốn không cần gọi thầy, nhưng thầy là thầy của Vệ Thư Tuân, Giáo sư Lâm vẫn phải nể mặt thầy.

Người của Trung tâm vũ trụ đều quen cuộc sống vội vàng, khi Giáo sư Lâm dẫn Vệ Thư Tuân vào phòng họp, đã có hai giáo sư già chờ ở đó.

“Lão Lâm, tìm chúng tôi có chuyện gì?”

“Chờ những người khác đến cùng nói, Vệ Thư Tuân, chuẩn bị máy chiếu.”

“Vâng.”

Rất nhanh các giáo sư đều đến đông đủ, sôi nổi giục Giáo sư Lâm nhanh lên, bọn họ bề bộn nhiều việc.

Giáo sư Lâm cũng không vô nghĩa, trực tiếp tung chiêu: “Vấn đề tản sóng tập trung đã được giải quyết.”

“Cái gì?!”

Bốn vị giáo sư cùng lúc đứng bật lên. Bọn họ đều từng suy nghĩ đến kỹ thuật tàu vũ trụ kiểu mới, cơ bản đều mắc kẹt ở vấn đề tản sóng tập trung. Đương nhiên, người nào đó trong bọn họ sau đó khẳng định giải quyết được vấn đề này, mới có bản thiết kế đầy đủ, hiện tại Vệ Thư Tuân lại căn cứ bản thiết kế, giải quyết vấn đề này cho bọn họ trước.

—— Không biết nên nói gà đẻ trứng hay trứng nở ra gà nữa.

Kế tiếp chính là hội nghị ngắn gọn mà hiệu suất cao, sau khi xác định vấn đề sóng tập trung đã giải quyết, Giáo sư Lâm đưa ra hạng mục nghiên cứu chính thức triển khai tàu vũ trụ kiểu mới. Lúc trước ông tự nghiên cứu một mình là vì không nắm chắc, hiện tại đã có đảm bảo thì lập tức quyết định tổ chức nhân sự chính thức triển khai thực nghiệm.

“Nhân sự không phải vấn đề, nhưng cần thời gian bao lâu?” giáo sư Lữ lớn tuổi nhất hỏi.

“Ba tháng!” Giáo sư Lâm chém đinh chặt sắt.

“Tốt, anh chính thức đệ trình đơn xin hạng mục, chúng tôi sẽ ký tên.”

“Tôi còn có hai chuyện phải nói trước.” Giáo sư Lâm bổ sung.

“Chuyện gì?”

“1. Điều lão Kim qua giúp tôi.”

Giáo sư Kim gật đầu: “Tôi không thành vấn đề.”

Giáo sư Lữ vì thế gật đầu: “Đồng ý.”

“2. người phụ trách hạng mục viết tên ba người, tôi, lão Kim, và Vệ Thư Tuân.”

Vệ Thư Tuân: “Hả?!”

Không chỉ y kinh ngạc, những người khác cũng rất bất ngờ, giáo sư Lữ lắc đầu: “Lão Lâm, đừng càn quấy.”

“Nếu tôi nói, vấn đề tản sóng tập trung là Vệ Thư Tuân giải quyết thì sao?”

“Cái gì?!”

“Sao có thể?!”

Lúc nãy giáo sư Lâm không đề cập đến tên Vệ Thư Tuân, Vệ Thư Tuân cũng không để ý, kỹ thuật quả thật không phải của y, không ngờ giáo sư Lâm cố ý để đến cuối mới nói ra.

Bị các giáo sư nhìn chằm chằm, Vệ Thư Tuân không biết nên phản ứng thế nào, dứt khoát bật style mọt sách lên. Đẩy đẩy kính, nghiêm trang nói: “Sách tôi xem tương đối tạp, học ba chuyên ngành, trước mắt đang học hai ngành.”

Các giáo sư: “…”

Không ai muốn nghe cái quỷ này.

Giáo sư Lâm tiếp tục bổ sung: “Tôi biết năng lực của Vệ Thư Tuân còn không đủ, nhưng tàu vũ trụ kiểu mới là nhờ căn bản của cậu ta mới triển khai được, tôi cảm thấy nên thêm tên cậu ấy vào. Về phần công việc, tôi sẽ sắp xếp phù hợp.”

Ý là cho y đóng cái tên vào coi như phần thưởng, về phần công việc, vẫn là kêu gì thì làm nấy đi!

Quan Trình là người đầu tiên nhấc tay: “Tôi đồng ý.”

“Tôi không cần.” Vệ Thư Tuân phản đối.

Thêm tên mình vào người phụ trách hạng mục với y mà nói lại không có ý nghĩa gì, thứ hư danh này y không cần, còn không bằng cầm ra đổi cái gì thực tế.

“Tôi muốn xin đề giáo sư Quan Trình thay thế tôi, tôi làm trợ lý là đủ rồi.”

Hai người gần như đồng thời ra tiếng làm cho mọi người bật cười, hai thầy trò này tình cảm không phải tốt thường đâu.

Giáo sư Lữ cười lắc đầu: “Đi đi, cứ như vậy, thêm tên Vệ Thư Tuân vào.”

“Tôi không cần, tôi chưa biết gì hết, để Giáo sư Quan Trình đến làm đi!” Vệ Thư Tuân cố gắng muốn nhường cơ hội cho Quan Trình.

Quan Trình giận tái mặt: “Thư Tuân, nói bậy bạ gì đó, việc bên thầy bộ có thể mặc kệ à! Em làm tốt việc của mình là được rồi.”

“Nhưng mà…” Vệ Thư Tuân rối rắm cực kỳ.

Kế hoạch của y là đẩy giáo sư Quan Trình vào ngành trung tâm, vì cái gì Giáo sư Quan Trình còn ở bên ngoài, y lại đi vào trước?

Bình luận

Truyện đang đọc