LÀM CHO TỔNG TÀI KHÓC THÚT THÍT MÀ KHÔNG CHO AI BIẾT PHƯƠNG PHÁP

Chương 35: Hấp dẫn ngươi

Lúc Triển Nhan đem cà phê đưa đến trước mặt Âm Mật Vi chuẩn bị thêm vào ít đường thì Âm Mật Vi ngẩng đầu nhìn Triển Nhan, cười nói: "Cảm ơn."

Lúc Triển Nhan mỉm cười chuẩn bị rời khỏi, Âm Mật Vi liền gọi nàng lại: "Tổ biên kịch chuẩn bị xong hết chưa, còn diễn viên lúc nào thì tập kịch?"

Triển Nhan lấy tư liệu trong tay: "Tất cả đều chuẩn bị xong hết rồi, nam nữ thứ chính hôm qua cũng đã diễn tập thử, hôm nay muốn mời Thời tiểu thư cùng Diệp tiểu thư đến diễn tập, để các nàng diễn tập ngay sáng sớm luôn hay để tôi đưa các nàng đến tổ biên kịch xem qua?"

Âm Mật Vi lật vài tờ văn kiện rồi mới nói: "Tới công ty trước tiên nên cùng tổ chế tác chào hỏi một chút."

Triển Nhan gật đầu rời khỏi, Âm Mật Vi lại không nhịn được nhìn đến điện thoại. Từ lúc sáng sớm khi khởi động máy đến giờ ngoại trừ Quý Nguyên Tu gửi tin nhắn đến thì còn lạii đều là liên quan đến công việc.


Âm Mật Vi cảm thấy như thiếu thứ gì đó, nhưng mà làm sao cũng không nhớ nỗi là đã bỏ quên thứ gì. Rõ ràng tất cả đều rất tốt đều dựa theo kế hoạch của mình mà từng bước khai triển,mở rộng. 'Cùng ngươi tránh mưa' đến hôm nay cuối cùng cũng thuận lợi khai máy, đạo diễn, biên kịch, diễn viên cũng đã...

Diễn viên?

Âm Mật Vi bỗng nhiên nhớ đến, Thời Sở Yêu chính là một trong số những diễn viên đó.

Sau khi Thời Sở Yêu mượn danh nghĩa hợp đồng để trói buộc nàng thi từ lúc rời khỏi khách sạn cũng không còn liên lạc nữa. Ký hợp đồng đã có bên bộ phận Quách tổng chịu trách nhiệm, công tác cụ thể của Thời Sở Yêu cũng do Đặng tổng an bài. Thời Sở Yêu cùng Anh Lan liên hệ như thế nào cũng không cần nàng quan tâm.

Âm Mật Vi nhìn cổ tay nơi bị trói kia hình như còn dấu đỏ, cũng may là đồng hồ có thể che khuất. Thật ra thì cái ấn kí này người khác nhìn cũng không ra, chỉ là Âm Mật Vi không muốn mình lúc nào cũng thấy nó, miễn cho lại nhớ đến khuôn mặt kiêu ngạo càng rở kia.


Không biết có phải là do ấn tượng Thời Sở Yêu để lại quá sâu hay không mà Âm Mật Vi cảm thấy mình có thể nhớ hết những thứ liên quan đến Thời Sở Yêu, khuôn mặt xinh đẹp lại lại thấy ghét, âm thanh ưu nhã nhưng có khi lại giống như ác ma, còn có thân thể mảnh khảnh lại chất chứa đr loại tà ác...

Tại sao lại khống chế mà nghĩ đến Thời Sở Yêu nữa đây?

Rõ ràng từ sau khi trải qua chuyện ở khách sạn tình yêu thì nàng cũng không liên lạc với Thời Sở Yêu, không phải nói là Thời Sở Yêu không có tìm nàng nữa.

Lúc Âm Mật Vi phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đã bỏ vào cà phê hết năm viên đường rồi.

Cà phê ngọt như vậy, nàng làm sao uống đây! Âm Mật Vi thở ra một hơi, đứng dậy đem cà phê đổ hết vào bồn rửa mặt...

Khi Thời Sở Yêu đang làm tóc thì bỗng nhận được thông báo đến Anh Lan, vì để giữ được hình tượng của nhân vật nên c để nhà tạo mẫu cắt tóc ngắn lên một chút, tạo cảm giác mạnh mẽ một chút, cả người ngoại trừ đồng hồ kim cương ra thì không đeo thêm bất kì trang sức gì. Thời Sở Yêu nhìn nhìn mình trong gương, lại nhớ tới Âm Mật Vi.


"Tiểu Phàm, cô nói xem tôi mặc như vậy có thích hợp hay không?" Thời Sở Yêu nhìn vào gương liếc Khương Phàm đang đứng sau lưng cô, hỏi.

"Rất đẹp." Khương Phàm mỉm cười, cung kính nhìn thân ảnh Thời Sở Yêu phản chiếu trong gương . Khương Phàm vào nghề đã được tám năm, bởi vì có năng lực nên luôn đi theo những nghệ sĩ có tiếng. Mà lần này được phân đến bên cạnh Thời Sở Yêu, vốn là cảm thấy công ty không biết trọng người tài, nhưng sau khi thấy Thời Sở Yêu rồi mới phát hiện cô ấy so với bất kì nghệ sĩ nào nàng phục vụ qua mới biết được cô ấy thật sự khác biệt.

Thời Sở Yêu giống như có một loại mị lực tồn tại thầm lặng, cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy thì vẫn có cảm giác đã quen biết cô ấy từ lâu trước đó, bị loại mị lực này hấp dẫn thật sâu. Cho dù ngươi không biết đến cuối cùng là ánh mắt của nàng mê người, hay môi của nàng tạo cho ngươi có cảm giác, hay là tính cách của nàng tỏa sáng.
Khoé miệng Thời Sở Yêu hơi nâng lên, cô đối với đáp án này đúng là không có nghi vấn , thậm chí cô không cần nghe đáp án từ Khương Phàm, thì từ lúc ánh mắt của những người trong cửa tiệm nhìn sang cô cũng đã đoán được mình đẹp đến trình độ nào rồi.

Hôm nay đại khái chính là lần cuối cùng được tới cửa tiệm rồi, dựa theo các điều lệ của hợp đồng từ nay về sau mỗi một lần cô tạo hình đều phải giữ bí mật, chỉ có thể để thợ trang điểm đã chọn chịu trách nhiệm. Thời Sở Yêu hoài niệm khoảng thời gian nhàn hạ mà cửa tiệm này cùng mình trôi qua, cho nên nàng muốn lưu lại bóng lưng đẹp nhất...

Không biết khi Âm Mật Vi nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy có sẽ có biểu cảm gì đây?

Từ khi rời khỏi khách sạn tình yêu cô cũng không có chủ động liên lạc với Âm Mật Vi, mà tất nhiên là Âm Mật Vi cũng sẽ không chủ động tìm nàng, hơn nữa hai người hình như cũng không có việc gì ngoài công việc, vì vậy, trong điện thoại Thời Sở Yêu chỉ có tin tức liên quan đến Âm Mật Vi, còn lại đều luôn ẩn.
Nhưng trên thực tế, Thời Sở Yêu vô cùng... vô cùng muốn gặp Âm Mật Vi. Mỗi tối, cô đều phải đem điện thoại đặt thật xa mình mới có thể khắc chế ý nghĩ gửi tin nhắn cho Âm Mật Vi, nhất là, khi cô nghĩ đến tin nhắn mà mình gửi đi có khả năng bị Quý Nguyên Tu nhìn thấy thì cảm thấy càng thêm hưng phấn.

Thời Sở Yêu cảm giác mình đúng là điên rồi, nếu bình thường cô sẽ cố gắn tránh những chuyện nguy hiểm như vậy xảy ra mới đúng. Nhưng vì cái gì, lúc này đối với những nguy hiểm đó chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn chờ mong?

Thật giống như, cô chờ mong lúc Âm Mật Vi chủ động cởϊ qυầи áo ra, quỳ gối trước mặt mình, cầu cô thân mật cùng nàng.

Bộ dạng của mình như vậy ở trong mắt Âm Mật Vi, nhất định là không ra gì a.

Thời Sở Yêu thở ra một hơi, đi theo Khương Phàm, ngồi lên xe đến Anh Lan .
Thời Sở Yêu vừa xuống xe đã bị một đám phóng viên bao vây nàng lễ phép mỉm cười, chỉ tùy ý để Khương Phàm cùng bảo vệ mở đường đi vào đại sảnh Anh Lan.

Thời Sở Yêu mới vừa vào thang máy cửa còn chưa kịp đóng lại, đã bị giày cao gót đột nhiên đưa qua cản lại làm cửa thang máy không thể không mở.

Xuất hiện trước mặt, chính là nhất tỷ của Anh Lan hiện tại, Yến Tuyết Trì.

Trợ lý Mễ Á đi theo bên cạnh khẩn trương nhìn Yến Tuyết Trì, nhưng cũng không dám nói lời nào. Trên thực tế, ở Anh Lam, người dám đối với lời nói và việc làm của Yến Tuyết Trì ra đánh giá cũng không có bao nhiêu, thậm chí ngay cả nhân viên cấp cao cũng mắt nhấm mắt mở, ai bảo Yến Tuyết Trì hôm nay quá nỗi tiếng, người xem nàng càng ngày càng nhiều.

Khương Phàm lễ phép nhắc nhở: "Tuyết tỷ, đây là thang máy của Thời tiểu thư."
Yến Tuyết Trì tháo kính râm, liếc nhìn Thời Sở Yêu , đang muốn nói chuyện thì Thời Sở Yêu khẽ mỉm cười nói: "Tiểu Phàm, để các nàng vào đi, Yến tiểu thư tuy rằng so với trước kia hơi mập một chút, nhưng không gian trong đây vẫn đủ, không sao."

"Cô..." Yến Tuyết Trì trừng Thời Sở Yêu , xoay người rời khỏi.

Thời Sở Yêu cười lạnh một tiếng, thuận tay ấn đóng cửa.

Khương Phàm tò mò hỏi Thời Sở Yêu: "Thời tiểu thư, cô sao lại thấy Yến tiểu thư mập hơn so với trước kia ." Mập ốm là chuyện mà nữ minh tinh để ý nhất, khó trách Yến Tuyết Trì lại bị Thời Sở Yêu chọc thành cái dạng này.

Thời Sở Yêu cười nói: "Tôi chỉ là nhìn bộ dạng kiêu ngạo của nàng thôi, nên cố ý chọc tức nàng."

Khương Phàm đang chuẩn bị mang theo Thời Sở Yêu rời khỏi thang máy thì bỗng nhận được điện thoại, sau khi cúp điện thoại thifc sắc mặt khẩn trương lên, Thời Sở Yêu hỏi: "Làm sao vậy?"
Khương Phàm khó xử nói: "Bởi vì Tuyết tỷ so với chúng ta có danh tiếng hơn, nên lúc này nàng cho trợ lí chặn ở cửa phòng hoá trang của chúng ta không cho chúng ta qua ."

Thời Sở Yêu suy nghĩ một chút, đi về phía hành lang được vài bước quả nhiên thấy mấy người cả trai lẫn gái cử chỉ ương ngạnh ra ra vào vào phòng hóa trang , thỉnh thoảng còn cầm vài thứ.

Thời Sở Yêu âm thầm khinh bỉ Yến Tuyết Trì, nữ nhân này là đồ ngực lớn hẹp hòi, cô ta đã là nhất tỷ của Anh Lan, mà còn phải vội vã chèn ép người khác như vậy sao.

Lúc Thời Sở Yêu xoay người lại thì phát hiện Khương Phàm đang gọi điện thoại, qua loa nói vài câu Khương Phàm liền lộ vẻ vui mừng. Cúp điện thoại liền nói với Thời Sở Yêu : "Không cần phải lo lắng , Triển Nhan tiểu thư biết chuyện này rồi, sẽ lập tức tới xử lý."
Triển Nhan? Thời Sở Yêu nhớ đến, nàng không phải là thư kí bên cạnh Âm Mật Vi bên sao? Triển Nhan đến xử lý chuyện này, vậy chứng tỏ Âm Mật Vi cũng biết chuyện này.

Thời Sở Yêu nhếch khóe miệng, nói với Khương Phàm : "Cô ở này cùng Triển Nhan đi, tôi có việc đi trước một lát."

"Ai, cô đi đâu vậy?" Khương Phàm vội vàng gọi Thời Sở Yêu lại, "Sắp phải gặp mặt rồi."

"Sẽ không chậm trễ." Thời Sở Yêu lưu cho Khương Phàm một cái mỉm cười liền xoay người rời khỏi.

Tìm phòng làm việc của Âm Mật Vi rất đơn giản, tầng cao nhất trong tập đoàn Anh Lan đều là phòng làm việc của nàng, Triển Nhan bởi vì phải xử lí nghệ sĩ đang tranh chấp dưới lầu mà rời khỏi, cho nên ở đây càng lạnh lùng cô đơn rồi.

Phải nói, ngoại trừ Âm Mật Vi ra thì không có người khác.

Thời Sở Yêu không biết như thế nào khi nghĩ đến khả năng này lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi, hơn nữa còn hơi ngứa ngáy. Thật giống như chỉ có thể đem Âm Mật Vi nắm chặt trong tay, như vậy bóp a bóp a~ mới có thể khiến cho mình bình tĩnh lại.
Nghĩ như vậy, Thời Sở Yêu liền gõ cửa phòng làm việc, không bao lâu liền nghe giọng nói ưu nhã lại lạnh lùng trong suốt từ bên trong truyền đến: "Vào đi."

Chỉ là hai chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho trái tim Thời Sở Yêu 'bịch' nhảy dựng lên.

Cô bỗng nhiên ý thức được, đã lâu không liên lạc với Âm Mật Vi, có lẽ là sai rồi.

Như vậy tiếp theo cô nên xin lỗi Âm Mật Vi thật tốt mới đúng.

.............

Bóp a~ bóp a~ bóp cái gì đây! hahaaaa

Bình luận

Truyện đang đọc