LÀM CHO TỔNG TÀI KHÓC THÚT THÍT MÀ KHÔNG CHO AI BIẾT PHƯƠNG PHÁP

Chương 36: Bí Mật Dưới Bàn Làm Việc!

Lúc Thời Sở Yêu đi vào văn phòng Âm Mật Vi còn chưa thấy nàng đã ngửi thấy hương thực vật trong không khí.Cô cảm thấy hương vị này tươi mát tốt đẹp như vậy, so với phòng hóa trang toàn mùi tinh dầu cao cấp kia còn tốt hơn nhiều. Đi vào thêm một chút nữa liền thấy Âm Mật Vi đang ngồi bên cửa sổ.

Phía sau nàng là cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ chính là những toà cao ốc chọc trời với hàng loạt phích quảng cáo thể hiện thực lực tài chính của trung tâm kinh tế thành phố C. Xa hơn một chút có thể thấy toàn cảnh nơi phồn hoa nhất trong thành phố giờ phút này cả thành phố như thức tỉnh. Mặc dù kính thuỷ tinh này nhìn như rất kiên cố lại có hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng Thời Sở Yêu vẫn có thể nghe được âm thanh ồn ào ngoài cửa.


Mà cái ồn ào này ở trong mắt Âm Mật Vi lại chỉ là một mảnh yên tĩnh nhưng lạnh lùng.

Âm Mật Vi cầm bút, cúi đầu viết cái gì đó. Khi thì dừng lại trong chốc lát, sau đó lại viết liền một mạch.

Nàng cao quý như nữ thần! Mặc dù không nói câu nào, một ánh mắt cũng không cho, một động tác cũng không làm, nàng vẫn ưu nhã như vậy.

Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi, xem chừng nàng bất động khoảng ba giây, vẻ mặt lại có tia sửng sốt, sau đó mấp máy môi, bất giác làm động tác nuốt xuống. Thời Sở Yêu bỗng nhiên cảm thấy, hô hấp của mình đều đang run rẩy.

Cô đối với Âm Mật Vi có khao khát là không thể nghi ngờ. Cô muốn xé bỏ vẻ ưu nhã bên ngoài của nàng, muốn lấy đi khôn mặt tẻ nhạt của, muốn đảo loạn suy nghĩ của nàng, muốn nhuộm đen đôi cánh thuần trắng sau lưng nàng (đôi cánh của thiên sứ?), muốn vò nát thân thể lạnh như băng như ngọc của nàng. Ý niệm này có lẽ từ lúc vào cửa đã bắt đầu nảy sinh rồi, Thời Sở Yêu cố gắn trấn tĩnh mà đi đến chỗ Âm Mật Vi.


"Triển Nhan, đem trà lúc nayc tôi ngâm tới đây." Âm Mật Vi nghe thấy tiếng động, đầu không ngẩng, động tác trong tay cũng không ngừng, liền nói như vậy.

Thời Sở Yêu liếc nhìn bàn trà cạnh cửa, đi qua bưng chén trà lài nhỏ kia, lại từ từ đi đến trước mặt Âm Mật Vi, đem trà đặt chỗ cách tay Âm Mật Vi không xa.

"Cám ơn..." Âm Mật Vi ngẩng đầu liền nhìn thấy Thời Sở Yêu, ánh mắt đờ ra trong chốc lát.

Thời Sở Yêu đối với biểu hiện của nàng như vậy rất hài lòng, dương khóe miệng cười cười: "Triển Nhan có việc ra ngoài, em quên rồi?"

Âm Mật Vi thu hồi ánh mắt, động tác tạm dùng trong tay cũng tiếp tục lạ, dừng một chút mới nói: "Chị đi qua phòng nghỉ của chị rồi?"

"Không có a" Thời Sở Yêu miễn cưỡng nghiêng người về phía trước bên trái Âm Mật Vi, tay chống lên bàn làm việc đỡ đầu, "Tôi không thích phòng hóa trang, thợ trang điểm, trợ lý, tôi cũng không ưa thích."


Thời Sở Yêu nói xong, đứng lên đinh một vòng quanh bàn làm việc Âm Mật Vi, bất tri bất giác đi đến sau lưng nàng, hai tay chống lên lưng ghế dựa, hơi khôm người, nghiêng đầu ở bên tai Âm Mật Vi nói khẽ: "Cũng là nơi này của em tốt..."

Âm Mật Vi đặt bút trong tay xuống, hướng về phía dối diện Thời Sở Yêu đứng dậy, từ từ đi đến bên cửa sổ, vừa uống trà vừa nhìn bên ngoài nói: "Bây giờ là thời gian làm việc, Thời tiểu thư cứ không có trách nhiệm với công việc như vậy  sao?"

Thời Sở Yêu mỉm cười, từ trên ghế dựa chậm rãi trượt xuống, thuận thế ngồi lên ghế  Âm Mật Vi,  nhìn nàng. Âm Mật Vi nói: "Chị hẳn nên quay về chỗ của chị ..."

Âm Mật Vi còn chưa nói xong tì Thời Sở Yêu đã trực tiếp đi lên phía trước, cầm lấy chén trà trong tay Âm Mật Vi nhìn vào mắt nàng cười nói: " Đến lúc nên đi tôi tự khắc sẽ rời khỏi.  Nhưng mà, em cũng nên biết, tôi cũng không phải là một nhân viên biết nghe lời, có điều, nếu như là do em nói..." Thời Sở Yêu cố ý ngừng lại.
Âm Mật Vi nghiêng đầu liếc nhìn Thời Sở Yêu : "Tôi như thế nào?"

Thời Sở Yêu mỉm cười: "Nếu như là em yêu cầu vậy tôi đều nghe theo."

Âm Mật Vi không rõ Thời Sở Yêu có ý gì, trước đây cô ấy ở trước mặt nàng luôn kiêu ngạo lại càn rỡ, nhưng bây giờ đột nhiên thuận theo ý nàng, Thời Sở Yêu là thật sự nghĩ như vậy, hay là có tính toán khác?

Âm Mật Vi nhàn nhạt nói: "Tùy chị cao hứng là tốt rồi."

Thời Sở Yêu đưa tay nắm lấy tay Âm Mật Vi, dùng ngón tay vuốt vuốt nói: "Em luôn ở đây ghi mấy thứ này, không mệt sao?"

"Cũng quen rồi, không có cảm giác gì." Âm Mật Vi không tiếng động rút tay về, không biết làm sao, cho dù Thời Sở Yêu đến bây giờ cũng không có bất kỳ hành động quá đáng gì, thế nhưng mà Âm Mật Vi lại cảm giác được nguy hiểm.

Mặc dù có ý nghĩ như vậy Âm Mật Vi cũng không muốn để Thời Sở Yêu biết được, với độ nhạy cảm của Thời Sở Yêu một khi phát hiện được cái gì, sẽ gặp làm ra chuyện khiến nàng không biết làm sao.
Nàng trở lại ngồi xuống ghế của mình lại nhìn đồng hồ tay một chút. Cách thời gian gặp mặt còn đến nửa tiếng nữa, chẳng lẽ Thời Sở Yêu định ở đây luôn sao?

Lúc phòng nhân sự gọi đến nói đắc tội không nổi Yến Tuyết Trì thì  Âm Mật Vi biết rõ, nếu như phải dựa theo yêu cầu của Thời Sở Yêu khắp nơi áp đảo Yến Tuyết Trì vậy Anh Lan phiền phức sẽ nối tiếp phiền phức rồi.

Yến Tuyết Trì như vậy, không gây chuyện đã là không tệ rồi, sao có thể nhịn được Thời Sở Yêu ngang ngược trước mặt nàng .

"Đúng rồi, kêu Triển Nhan đi giải quyết Yến Tuyết Trì, hẳn là ý của em a." Thời Sở Yêu đứng ở đó, tươi cười ấm áp.

Âm Mật Vi từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Tuy rằng chị cùng Yến Tuyết Trì không hợp tác chung, nhưng vẫn hoà thuận là tốt nhất."

"Cảm ơn em!" Thời Sở Yêu đi đến trước mặt nàng, rồi từ bên cạnh bàn ngồi xổm xuống.
"Chị... Làm cái gì vậy?" Âm Mật Vi không tự giác nắm chạt ghế dịch về phía sau một chút, Thời Sở Yêu lại không thèm để ý, chỉ đưa tay bắt lấy chân nàng.

"Ngoài miệng thì nói nên hoà thuận, nhưng trên thực tế lại phân phó Triển Nhan thay tôi giải quyết phiền toái, Âm tiểu thư, em làm như vậy đúng là ngoài dự liệu của tôi". Mặc dù nàng không thể hiện ra là thiên vị ai, nhưng mà cán cân rõ ràng đã nghiêng về phía cô rồi.

Thời Sở Yêu nói xong, liền lưu loát cởi ra giày cao gót của Âm Mật Vi, Âm Mật Vi còn chưa phản ứng kịp thì cả người đã đứng cũng không đứng lên nổi.

Không, phải nói là trốn cũng trốn không thoát.

Chân trái nàng bị Thời Sở Yêu nắm chặt lại cố ý không chịu buông tay, chỉ cầm lấy chân của nàng ung dung đặt lên đầu gối của mình .

"Tôi không khỏi suy nghĩ, em nghĩ cho tôi như vậy là vì phá 17 tỷ suất để dẫn đầu người xem  kia, hay vẫn là vì..." Thời Sở Yêu hơi thẳng thân thể, để môi ở bên tai Âm Mật Vi , "Để cho tôi có cơ hội... Coi trọng em."
Thanh âm của Thời Sở Yêu mềm mại như gió xuân, lặng yên đi vào chỗ xâu nhất trong màng nhĩ , trực tiếp lại sắc nhọn xâm nhập vào đại não, ở nơi mẫn cảm nhất mà xây dựng căn cứ, sau đó lan rộng ra, điều khiển tế bào thần kinh toàn thân phải chịu rung động mà run rẩy.

Cùng với đó Thời Sở Yêu còn làm đủ mọi hành động càn rỡ với nàng, khiến nàng không thể trấn tĩnh.

Âm Mật Vi cảm thấy sau lưng cùng lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng chân bị Thời Sở Yêu nắm chặt lại cực kì nóng, nóng đến mức đến nàng cảm thấy tứ chi khpong còn tồn tại nữa.

"Ở đây là văn phòng, chị nhất định phải làm ra chuyện như thế sao?" Âm Mật Vi đè nén trái tim đang run rẩy, trầm giọng nói với Thời Sở Yêu. Ở phòng làm việc nàng không có thói quen khóa cửa.

Thời Sở Yêu nắm chặt mũi chân Âm Mật Vi, ngửa đầu nhìn nàng cười yếu ớt nói: "Nếu như nói với em lúc nào cũng có thể có người đi vào vậy có phải càng hưng phấn hay không?"
Âm Mật Vi xiết chặt ghế muốn rút chân về thì Thời Sở Yêu lại nói: "Chỉ muốn giúp em thả lỏng chân một chút mà thôi, em luôn mang giày cao gót, rất dễ khiến máu huyết ở chân khó lưu thông."

Thời Sở Yêu nói xòn liền ở gần bàn chân Âm Mật Vi ấn ấn mấy cái, khiến nàng cảm thấy đau, nhăn lông mày lại.

Nhưng mà ngoài đau đớn ra chính là cảm thấy kỳ quái.

Thời Sở Yêu khi nào lại có lòng tốt như vậy?

Bất quá sức lực mà Thời Sở Yêu dùng lại làm cho người ta dễ chịu, Âm Mật Vi lúc này mới cảm thấy, lúc ngồi mang giày cao gót là không thoải mái đến mức nào.

"Âm tổng, Yến tiểu thư..." Triển Nhan vừa đẩy cửa vào, lại thấy Âm Mật Vi hơi nghiêng người tựa lên ghế, đầu gối nàng như ẩn hiện phía sau bàn làm việc chúng tỏ Âm Mật Vi lúc này đang co chân đấy.

Cái tư thế này...
Âm Mật Vi chưa bao giờ ở trong phòng làm việc có biểu hiện động tình như thế, nàng chính là một tổng giám đốc luôn biết tự kiềm chế lại cẩn thận, ngay cả cười cungx không thường xuyên.

Cao quý ưu nhã giống như nữ thần Hy Lạp sao hôm nay lại... như thế...

Chỉ có một khả năng, chồng Âm Mật Vi đến.

Triển Nhan thoáng cái đỏ mặt, nàng thế nào không nhớ ra hôm nay Quý tiên sinh có hẹn trước.

"Thực xin lỗi..." Triển Nhan dự định  đi khỏi thì Âm Mật Vi lại lần nữa rút chân về, đứng lên. Lấy lại bình tĩnh trầm giọng nói: "Chuyện xử lý thế nào rồi?"

"Không thành vấn đề, đã sắp xếp Yến Tuyết Trì đi qua phòng nghĩ mới bên kia rồi." Triển Nhan nói xong lại nhịn không được giương mắt nhìn.

Nhưng mà người chậm rãi từ dưới bàn đứng lên không phải là Quý Nguyên Tu như nàng nghĩ mà là Thời Sở Yêu mới cùng tranh chấp cùng Yến Tuyết Trì.
Triển Nhan kinh ngạc há hốc mồm,  Thời Sở Yêu người phụ nữ này, sao lại ở trong phòng làm việc của Âm tổng?

Thời Sở Yêu dương miệng mỉm cười, cũng không muốn giải thích cái gì. Âm Mật Vi sửa sang cổ áo, nói với Triển Nhan: "Đi ra ngoài đi."

Thời Sở Yêu nhìn theo bóng lưng Triển Nhan, cười nói: "Tôi cảm thấy nàng nghĩ mình thấy được cái không nên thấy."

Âm Mật Vi chậm rãi ngồi xuống liếc nhìn Thời Sở Yêu: "Chị còn không đi sao?"

Thời Sở Yêu cũng không trả lời, chỉ đi đến trước mặt Âm Mật Vi, vén tóc che ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Chân của em rất mềm mại, tiếp theo, tôi muốn cởi tất chân của em ra mà xoa bóp."

Bình luận

Truyện đang đọc