LÀM CHO TỔNG TÀI KHÓC THÚT THÍT MÀ KHÔNG CHO AI BIẾT PHƯƠNG PHÁP

* Mình cũng không chắc khúc này edit sao nữa ಠ╭╮ಠ

Thời Sở Yêu nhất thời không nghĩ đến Âm Mật Vi lại hỏi về Quý Nguyên Tu.

Âm Mật Vi đã biết cái gì, hay chỉ là đang thăm dò?

"Quý tiên sinh của tập đoàn Càng Hào?" Thời Sở Yêu miễn cưỡng cười một tiếng, tỏ vẻ thoải mái gác tay lên hàng rào bên cạnh, nhìn mặt hồ nói: "Quý tiên sinh nổi tiếng như vậy, đương nhiên tôi đã nghe qua."

Âm Mật Vi cười nhạt một tiếng: "Đã nghe qua, vậy hẳn là cũng không xa lạ gì." Âm Mật Vi nói, tiến đến gần Thời Sở Yêu, nhìn thẳng vào mắt cô. "Thời tiểu thư là người thông minh, hẳn phải biết nên phân biệt người nào nên gần gũi, người nào nên cách xa, nếu như chỉ vì không phân biệt được mà tự khiến cho bản thân không thoải mái, vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?"


Lời nói của Âm Mật Vi có ẩn ý, Thời Sở Yêu cảm thấy hơi sợ hãi.

"Tôi không hiểu ý em là gì." Thời Sở Yêu tỏ vẻ thoải mái, tránh đi ánh mắt của Âm Mật Vi, không hiểu tại sao cô rõ ràng biết nếu hiện tại trực tiếp thừa nhận quan hệ của mình cùng Quý Nguyên Tu hiển nhiên sẽ thành công chọc giận Âm Mật Vi, nhưng hiện tại cô một chút cũng không muốn làm vậy.

Nếu như thừa nhận, người kiêu ngạo như Âm Mật Vi nhất định sẽ quay người bỏ đi, sau đó liệt nàng vào sổ đen không còn quan hệ.

Cô tuyệt đối không muốn như vậy.

Thời Sở Yêu muốn báo thù Âm Mật Vi, nhưng cô không nghĩ sẽ kết thúc trò chơi này nhanh như vậy giữa lúc vừa mới bắt đầu.

"Em đề cập về Quý tiên sinh, là vì anh ta là chồng em?" Thời Sở Yêu quyết tâm không thừa nhận, mạnh dạn hóa giải bầu không khí ngột ngạt.


Âm Mật Vi cười nhạt một tiếng. "Quý tiên sinh là Quý tiên sinh, tôi là tôi, bất quá giữa chúng tôi đúng thật là có một tầng quan hệ về pháp luật..."

"Em nói cho tôi biết, giữa em và anh ta căn bản không có tình yêu, không phải sao?" Thời Sở Yêu bỗng nhiên nhịn không được thốt lên, cứ coi như cô không có chứng cứ xác thực, nhưng nhìn biểu hiện của hai người họ có chỗ nào giống tình yêu đâu?

Chí ít Thời Sở Yêu cảm thấy tình cảm Âm Mật Vi dành cho Quý Nguyên Tu không phải tình yêu, thậm chí giữa bọn họ có tồn tại tình cảm hay không cũng cần phải cân nhắc.

Quý Nguyên Tu chẳng qua chỉ là một điều rất hiển nhiên xuất hiện trong sinh hoạt của Âm Mật Vi, mà đối với lẽ hiển nhiên thì có ai dùng tình cảm đối đãi đây?

"Thời tiểu thư, với tuổi của chị, thực sự không nên đánh giá tôi nhiều như vậy." Âm Mật Vi nheo mắt, nhìn Thời Sở Yêu với ánh mắt nguy hiểm, Thời Sở Yêu đang dần xâm phạm vào ranh giới cuối cùng của nàng mà không hề hay biết.


"Tuổi của tôi? Em..." Thời Sở Yêu khẽ cắn môi, rất rõ ràng, cô lại một lần nữa bị Âm Mật Vi xem thường.

Âm Mật Vi đeo tai nghe lên, nhìn Thời Sở Yêu một chút: "Xem xét thể lực cùng kiên nhẫn của Thời tiểu thư hiện tại, có lẽ không thích hợp tiếp tục chạy bộ, tạm biệt."

Âm Mật Vi nói xong liền quay người rời đi, chỉ lưu lại cho Thời Sở Yêu một thân ảnh mảnh khảnh trong nắng.

Nói năng vớ vẩn, rõ ràng thể lực và kiên nhẫn của nàng rất tốt.

Thời Sở Yêu cởi giày cao gót, xoa xoa mắt cá chân bị thương, ánh mắt vẫn dán trên người Âm Mật Vi đã đi xa.

Thời Sở Yêu thoáng cảm thấy bất an, Âm Mật Vi nhất định là đã biết cái gì đó, nhưng cô không xác định được là nàng đã biết bao nhiêu.

Thân ảnh Âm Mật Vi trong gió sớm phá lệ gầy gò, nhìn qua trông giống một cây trúc cao gầy. Quần áo thể thao rộng rãi cũng không thể che khuất đường cong tinh xảo trên cơ thể nàng, dù ở cách xa như vậy Thời Sở Yêu vẫn có thể nhìn thấy thân hình làm người ta ghen tỵ của Âm Mật Vi, tóc dài bung xõa bay phấp phới theo từng bước chân, giống như đang cùng chủ nhân đùa giỡn.
Thời Sở Yêu đột nhiên nghĩ đến thời điểm tay nàng chạm vào mái tóc Âm Mật Vi, cảm xúc lạnh lẽo cùng mềm mượt cùng một lúc tựa như vuốt ve ngọc thạch mới được đào ra từ băng tuyết.

Âm Mật Vi lúc động tình ngửa đầu ra phía sau, Thời Sở Yêu một bên cắn lên bả vai nàng, một bên luồn tay vào mái tóc nàng kéo ra sau, Âm Mật Vi mềm mại thuận theo cô mà nghiêng một chút, gần như phải dựa vào bả vai Thời Sở Yêu mới có thể đứng vững, còn phát ra âm thanh bị đau như có như không.

Mái tóc mỏng như vậy, mềm như vậy.

Thời Sở Yêu còn nhớ rõ xúc cảm nơi đầu ngón tay lúc chạm vào tóc Âm Mật Vi, cũng nhớ rõ bờ môi nàng khẽ mở phát ra những âm thanh hàm hồ, cô đã từng cùng Âm Mật Vi gần gũi như vậy, mà giờ phút này, nàng lại chẳng chần chừ rời đi.

Thời Sở Yêu đột nhiên cảm giác có chút mất mát, cô cùng Âm Mật Vi ở giữa có khoảng cách, nếu như đến quá gần, cô lại lo lắng Âm Mật Vi có thể phát hiện ra bí mật của mình, nếu như khoảng cách quá xa sẽ giống như bây giờ, bất lực nhìn bóng lưng nàng rời đi.
Bất quá Thời Sở Yêu cảm thấy rất kì quái, vì sao cô lại sinh ra cảm giác mất mát?

Cô cùng Âm Mật Vi chẳng qua chỉ là hai người tình cờ lướt qua cuộc sống nhau, nếu như nói có gì đặc biệt hơn, thì chính là Âm Mật Vi so với các mỹ nhân hiện nay quả thực đẹp hơn một chút.

Nhưng vì sao cô cảm thấy địa vị của Âm Mật Vi trong lòng cô có vẻ không đơn giản như vậy?

Thời Sở Yêu mãi cho đến khi đã đến trường quay vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, đợi đến lúc Khương Phàm đưa cà phê cùng kịch bản tới trước mặt mới hoàn hồn nói cảm ơn.

"Hôm nay cà phê chỉ bỏ thêm 2 viên đường, lúc đó chỉ còn lại có 3 viên, nếu như muốn bỏ thêm phải đợi thêm mười lăm phút." Khương Phàm giải thích, cô nhớ kĩ Thời Sở Yêu đã từng dặn cà phê của nàng ít nhất phải bỏ thêm 4 viên đường.
"Không sao." Thời Sở Yêu nhìn chằm chằm vào kịch bản ngẩn người, cầm tách cà phê lên, một hơi uống cạn.

Khương Phàm âm thầm lè lưỡi, Thời Sở Yêu hôm nay bị cái gì ám hay sao, nếu là bình thường nàng đã sớm phun ra vì đắng rồi.

Khương Phàm đưa tay lên sờ vào trán Thời Sở Yêu, lẩm bẩm: "Không có bị sốt mà."

Thời Sở Yêu phẩy tay cô ra. "Chị làm gì vậy?"

Khương Phàm nói: "Từ sáng đến giờ em đều là dáng vẻ mất hồn mất vía, tôi còn nghĩ em bị bệnh."

"Em mất hồn mất vía?" Thời Sở Yêu liếc mắt. "Là chị lạm dụng thành ngữ thì đúng hơn."

Vừa rồi cô đang nghĩ đến Âm Mật Vi, cái nữ nhân khiến người ta tức giận đến nghiến răng này, thế nào Khương Phàm lại nhìn ra cô đang mất hồn mất vía?

Khương Phàm cầm một ly cà phê khác ngồi xuống bên cạnh Thời Sở Yêu, uống một ngụm, nhàn nhạt nhìn sang Thời Sở Yêu, đột nhiên lấy tay che lại kịch bản trước mặt nàng, hỏi: "Vậy tôi hỏi em, câu thoại đầu tiên trong kịch bản là gì?"
Thời Sở Yêu sững sờ, trong đầu trống rỗng.

Khương Phàm lắc đầu đứng lên, vỗ vai Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu đang muốn đứng lên đi cùng Khương Phàm, Diệp Thanh Dục đột nhiên đi tới, hướng Thời Sở Yêu cười cười: "Cô trang điểm xong rồi sao? Loại người sau khi trang điểm mà trông vẫn tự nhiên như vậy, có lẽ chỉ có một mình cô."

Thời Sở Yêu mỉm cười: "Đàn ông nếu nhìn ra đã trang điểm son phấn, vậy có chỗ nào đẹp đẽ đâu?"

"Cô bây giờ vẫn rất đẹp." Diệp Thanh Dục thốt lên, dứt lời phát hiện hình như không ổn, lập tức đỏ mặt, lúc lâu không nói nên lời.

Thời Sở Yêu ngoắc ngoắc khóe miệng, đối với lời khen của Diệp Thanh Dục tự nhiên nói cảm ơn, lại ngồi xuống ôn lại kịch bản.

Diệp Thanh Dục đi theo Thời Sở Yêu, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nói nhỏ: "Sở Yêu, cô cảm thấy bộ phim lần này của chúng ta có khả năng đoạt giải phim truyền hình xuất sắc nhất hay không?"
Thời Sở Yêu thoải mái ngồi trên ghế thả lỏng thân thể. "Không biết, bất quá chuyện này không phải không phải chỉ do một yếu tố quyết định."

Diệp Thanh Dục nghĩ nghĩ, thần thần bí bí nhìn Thời Sở Yêu: "Tôi có một cách có thể giúp chúng ta một cách triệt để."

Thời Sở Yêu nhìn Diệp Thanh Dục một chút: "Cô có cách?"

Diệp Thanh Dục gật đầu: "Hai chúng ta trong phim là đóng vai tình nhân, nếu như chúng ta chủ động tung ra tin đồn, vậy chắc chắn sẽ là bùng nổ tin tức."

Thời Sở Yêu nhìn Diệp Thanh Dục: "Đây là chủ đích của cô, hay là của người đại diện?"

Diệp Thanh Dục hỏi lại: "Có gì khác nhau sao?"

Thời Sở Yêu mỉm cười: "Tôi cũng phải phân biệt được thật giả, dù sao người đại diện của tôi hẳn là..."

Thời Sở Yêu nhìn ra cách đó không xa người đại diện Khương Phàm đang cùng đạo diễn nói chuyện, nàng không cần hỏi cũng biết Khương Phàm tuyệt đối sẽ không đồng ý với loại lăng xê này.
Trên thực tế, tất cả người đại diện Anh Lan đều sẽ không sử dụng loại biện pháp hạ lưu này, bất kể lí do gì.

Chủ nào tớ nấy, Thời Sở Yêu nghĩ đến bộ dáng đàng hoàng của Âm Mật Vi, cảm thấy tất cả mọi người trong Anh Lan đều mang trên mình mặt nạ cùng cái tên Âm Mật Vi.

Có cảm thấy mệt hay không?

Diệp Thanh Dục nói: "Tất nhiên là không cần để người đại diện biết, đợi đến lúc cô ta biết, chúng ta đã thành công tung ra tin tức."

Thời Sở Yêu có chút buồn cười, từ chối cho ý kiến. Diệp Thanh Dục thúc giục nàng suy nghĩ nhanh một chút, nhìn thấy Thời Sở Yêu không có từ chối, Diệp Thanh Dục lúc này mới vươn người tới, đặt một nụ hôn tại một bên mặt Thời Sở Yêu.

"Cô..." Thời Sở Yêu chưa kịp phản ứng, Diệp Thanh Dục đã đứng dậy nhanh nhẹn chạy đi, không quên trừng mắt nhìn Thời Sở Yêu.
"Vừa rồi bên cạnh em là Diệp Thanh Dục tiểu thư?" Khương Phàm đi tới, nhìn chằm chằm vào hướng Diệp Thanh Dục vừa bỏ đi với ánh mắt kì quái.

Thời Sở Yêu đứng dậy, đưa kịch bản cho Khương Phàm, miễn cho cô đặt thêm câu hỏi.

Âm Mật Vi từ phòng họp đi ra, liền thấy Triển Nhan cùng mấy diễn viên nhỏ đang xì xào bàn tán, vừa nhìn thấy Âm Mật Vi tới liền dừng bàn bạc, cung kính chào hỏi Âm Mật Vi.

Âm Mật Vi ừ một tiếng, nhìn Triển Nhan, Triển Nhan khẽ mỉm cười nói: "Các nàng chẳng qua đang nói vài chuyện linh tinh thôi."

Âm Mật Vi nói: "Tôi không nghĩ em cũng thích nói những chuyện này."

Triển Nhan dừng một chút, thận trọng quan sát sắc mặt Âm Mật Vi: "Thực ra mấy ngày nay tôi nghe được một vài tin tức về chuyện riêng tư của Thời Sở Yêu tiểu thư, cảm thấy không thể tin được thôi."
"Thời Sở Yêu?" Âm Mật Vi vừa nghe đến tên Thời Sở Yêu thần kinh liền căng lên, từ buổi sáng đi chạy bộ hôm đó Thời Sở Yêu không còn liên lạc với nàng, mà nàng cũng không tự nhiên đi trêu trọc cô.

Chỉ là, đôi khi Âm Mật Vi sẽ thầm tưởng tượng ra Thời Sở Yêu ngồi ngoài cửa, nặng nề dựa vào vách tường thϊếp đi.

"Đúng vậy." Triển Nhan nói đến chuyện này tinh thần đột nhiên trở nên tỉnh táo. "Nghe nói đối tượng dính chuyện xấu với Thời Sở Yêu lần này là người khác, Âm tổng, chị đoán xem là ai?"

Âm Mật Vi sững sờ. "Đối tượng chuyện xấu?" Cũng phải, Thời Sở Yêu từ khi tham gia diễn xuất đến nay chuyện xấu luôn không ngừng, không có chuyện xấu với Thời Sở Yêu có lẽ mới đáng ngạc nhiên.

Triển Nhan gật đầu liên tục: "Lần này là phụ nữ, có đến vài lần hai người đó bị bắt gặp trong phòng thay quần áo... Phóng viên mai phục ở bên ngoài vài ngày liền chụp được mấy cảnh hôn hàng thật giá thật, làm kinh động tất cả mọi người trong đoàn làm phim."
Triển Nhan say sưa nói, Âm Mật Vi lại đột nhiên sững sờ, đối tượng chuyện xấu của Thời Sở Yêu lại là nữ?

"Loại chuyện này em cũng quan tâm?" Âm Mật Vi lạnh lùng nói. Không biết sao nàng lại nghĩ đến chính mình.

Dù sao nàng và Thời Sở Yêu cũng đã từng ở trong phòng nghỉ làm ra những chuyện khác người như vậy.

Bị phát hiện rồi sao?

Nội tâm Âm Mật Vi có chút nhột nhạt.

Triển Nhan cười cười: "Thế nhưng tôi cảm thấy Thời Sở Yêu tiểu thư cùng Diệp Thanh Dục tiểu thư có thể là thật sự yêu nhau, cho nên mới... Mà không phải chỉ có mỗi mình tôi cho là vậy, tất cả mọi người đều cho là vậy."

Thời Sở Yêu và Diệp Thanh Dục?

Âm Mật Vi nhìn Triển Nhan một chút, xác nhận cô không có nói đùa, người cô nói tới xác thực là nữ diễn viên chính thứ 2 đóng cùng Thời Sở Yêu, Diệp Thanh Dục.
"Lúc nào các em mới có thể thay đổi cái bệnh nhiều chuyện này." Âm Mật Vi để lại câu nói, không chút lưu tình đóng cửa phòng họp.

《Cùng ngươi tránh mưa》 đã khai máy một tuần lễ, dựa theo thông lệ, mỗi tuần người chế tác sẽ dựa vào tiến độ quay phim mà báo cáo với Âm Mật Vi.

Người chế tác Đàm Lai gương mặt tươi cười hướng các chư vị đại biểu tung ra một vài đoạn phim đã quay, cuối cùng tổng kết lại nói: "Thời Sở Yêu tiểu thư và Diệp Thanh Dục tiểu thư quay phim rất ăn ý, cũng rất thu hút báo chí, chuyện ngoài lề mấy ngày nay xem chừng có tác dụng rất lớn, tôi đây rất xem trọng."

Các chư vị ngồi đây đều ngầm hiểu, âm thầm nở nụ cười.

Đàm Lai tiếp tục nói: "Bởi vì cả hai đều là nữ nhân, không lo lắng các nàng sẽ có gian tình, hai nữ nhân ở cùng một chỗ sẽ vô cùng thu hút báo chí, tôi đã hỏi qua ý kiến của hai người, bọn họ cũng rất tán thành đem việc này trở thành một phần hậu trường quay diễn, mà tôi cũng muốn triệt để lợi dụng chuyện này."
Âm Mật Vi im lặng nghe Đàm Lai báo cáo, từ khi cuộc họp bắt đầu chưa từng nói một lời.

Ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối vẫn dán chặt trên màn hình lớn, hình ảnh Thời Sở Yêu một tay nâng cằm Diệp Thanh Dục, Thời Sở Yêu ánh mắt dịu dàng mà rực lửa, Diệp Thanh Dục lại vô tội mà ngây thơ, ánh mắt hiếu kỳ tràn ngập đối với khát vọng cấm kỵ.

Âm Mật Vi bỗng nhiên nghĩ đến, Thời Sở Yêu cũng đã từng dùng bàn tay này nâng cằm nàng lên như vậy, không quan tâm nàng dãy dụa mà ấn nàng vào tường hôn cuồng nhiệt.

Cho nên, Thời Sở Yêu thực ra có thể làm ra những hành động như vậy đối với bất kì người nào?

Cái nữ nhân Thời Sở Yêu này, trong lòng rốt cuộc là còn chút liêm sỉ nào hay không?

Âm Mật Vi cười lạnh, cây bút bi trong tay bất giác lưu lại ấn kí nặng nề trên laptop.
Đúng lúc đó, điện thoại Âm Mật Vi nhận được tin nhắn của Khương Phàm, nội dung chỉ có mấy chữ vô cùng đơn giản: "Thật xin lỗi Âm tổng, việc quay phim tạm thời bị ngưng trệ, Thời Sở Yêu tiểu thư bị thương ngoài ý muốn, vừa mới đưa đi bệnh viện."

"Bị thương cái gì?" Âm Mật Vi nhìn điện thoại, bất giác thốt lên.

Không khí trong phòng họp đột nhiên yên tĩnh trở lại, Đàm Lai thử thăm dò Âm Mật Vi: "Âm tổng, xảy ra chuyện gì sao?"

Âm Mật Vi lắc đầu: "Không có gì, tiếp tục đi."

Chỉ là một diễn viên bị thương mà thôi, không có nghiêm trọng đến mức khiến nàng gián đoạn cuộc họp.

Huống chi người bị thương lại là nữ nhân đáng ghét Thời Sở Yêu kia, nàng hoàn toàn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Bàn tay Thời Sở Yêu không phải rất thích nâng cằm nữ nhân khác hay sao, đôi mắt cũng không phải rất biết phóng điện à? Vừa vặn lần này có thể khiến nàng ta thu liễm lại.
Âm Mật Vi hít một hơi thật sâu, đem hình bóng Thời Sở Yêu vứt ra khỏi đầu, một lần nữa tập trung vào phần báo cáo của Đàm Lai.

___________________________________________

Chưa có cái chương nào mà edit mãi một tuần mới xong như cái chương này

(;¬_¬)

Bình luận

Truyện đang đọc