LÀM CHO TỔNG TÀI KHÓC THÚT THÍT MÀ KHÔNG CHO AI BIẾT PHƯƠNG PHÁP

Chương 41: Khiêu Vũ

Âm Mật Vi nhìn ba chữ “sông đa_nuýp” trầm ngâm suy nghĩ.

Cho dù cô ấy không phải người thứ ba thì Âm Mật Vi cũng biết đây không phải là tên thật. Nhưng nhìn từ tên cho đến nội dung cũng đủ biết Thời Sở Yêu cùng người này không chỉ rất quen thuộc, mà còn thân mật.

Mà người thân mật với Thời Sở yêu đâu chỉ có Danube. (để sông đa_nuýp nghe kì quá nên lấy tên này đi  ha)

Âm Mật Vi nghĩ đến đây không khỏi nhớ đến Lý Minh, nội tâm không khỏi trầm xuống.

Lúc nàng nước chanh trở lại điện thoại Thời Sở Yêu vẫn phát sáng, ‘Danube’ này đúng là kiên nhẫn mà. Âm Mật Vi cầm lấy điện thoại, hiếu kì muốn xem thử người tên ‘Danbe’ có quan hệ không  bình thường với Thời Sở Yêu cuối cùng là một người như thế nào.

Nghĩ vậy Âm Mật Vi liền ấn xuống trả lời.


“Này, Sở Sở, em còn chưa về sao? Anh rất nhớ em.” Giọng nói ‘Danube’ có chút lười biếng, nhưng lại không mang  theo một tia lo lắng.

Âm Mật Vi không nói gì, chỉ cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc.

‘Danube’ lại nói: “Sở Sở,em sao lại không nói  gì? Được rồi, anh biết rồi. Anh chờ em liên hệ, không làm phiền em nữa,…”

Sau khi kết thúc cuộc gọi thanh âm ‘ong…ong…’ liền truyền đến. Âm Mật Vi đột nhiên ý thức được, ở đầu  dây bên kia, cái người tên ‘Danube’ kia chính là lão công nàng, Quý Nguyên Tu.

Âm Mật Vi cuối cùng cũng hiểu được những lời mà Thương Luật Viện nói, cái gì mà Thời Sở Yêu có khuất mắc trong tình cảm, cái gì mà làm một ít chuyện không để ý đến luận thường đạo lý là có ý gì.

Thì ra từ lâu Thời Sở Yêu đã tham dự vào gia đình nàng với vai trò là một người thần bí, hành động giữa nàng và Quý Nguyên Tu.


Âm Mật Vi một lần nữa ngồi lại trên ghé cao, cố kiềm chế lửa giận dưới đáy lòng đưa tay khẽ lướt qua những sợi tóc đang tán loạn trên bàn của Thời Sở Yêu, không ngờ lại truyền đến một cổ thơm mát.

Tóc cô ấy rất ấm… cũng  rất lạnh.

Tuy rằng  thời Sở Yêu xinh đẹp động lòng người, khả năng giao tiếp cũng hơn hẳn người khác, nhưng mà cô ấy thực chất lại là một người bạc tình. Chuyện tình cảm của mình cô ấy sẽ tự giải quyết lấy, cũng sẽ lớn gan làm càn, người khác có thể nghĩ rằng cô ấy tiêu sái, nhưng cũng có thể cho rằng cô ấy ích kĩ.

Nếu như trước đó Âm Mật Vi còn có thể thờ ơ với cách làm người của Thời Sở Yêu thì hiện tại, nàng không thể không thay đổi cách nghĩ mà nhìn kĩ Thời Sở Yêu một lần nữa.

Thời Sở Yêu có thể cùng nàng ở hội từ thiện tranh Dom Pérignon, có cách khiến cho nàng đồng ý để cô ấy làm nhân vật chính trong ‘Cùng ngươi trú mưa’ mà nàng cho là không có khả năng đáp ứng, còn ở trước mặt nàng cùng Lý Minh tranh thủ sự ủng hộ.


Không biết Thời Sở Yêu có  biết mối quan hệ giữa mình và Quý Nguyên Tu hay không, hay ngay từ đầu đã nhất thanh nhị sở. Nếu vậy thì Thời Sở Yêu có tâm tình gì khi ở bên cạnh nàng lâu như vậy đây?

Âm Mật vi không khỏi nghĩ đến, Thời Sở Yêu thích tranh đồ vật của người khác vậy không phải sẽ càng thích xâm chiếm thứ của người khác hơn sao?  Chẳng lẽ cô ấy lại là nữ nhân làm càn lại tham lam?

Tiếp theo Thời Sở Yêu muốn làm cái gì? Muốn tranh cái gì? Hay là muốn đoạt cái gì?

Nàng không biết, một  chút xíu cũng không biết.

Âm Mật Vi nhìn cô, chỉ  cảm thấy có một tia không rõ. Tầm mắt dọc theo bắp chân uốn lượn nhìn lên lướt rồi qua đầu gối...

Sau đó làm cho toàn thân nàng nhịn không được mà nóng lên.

Sở dĩ sau khi Thời Sở Yêu làm ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí là hiện tại dám can đảm mà tiếp cận nàng, tới gần nàng không chỉ bởi vì  cô ấy không sợ  chết mà còn  bởi vì Thời Sở Yêu cực kì yêu thích cảm giác đùa với lửa.
Thật đúng là không  biết trời  cao đất rộng, hay là nói không đem nàng để vào mắt đi.

Âm Mật Vi hít sâu một  hơi, đem ly nước chanh để trước mặt Thời Sở Yêu, cuối người nói bên tai cô: “Nước chanh có thể giải rượu, uống một chút đi.”

Thời Sở Yêu ngẩng đầu liền thấy gương mặt bình tĩnh lại non mềm của Âm Mật Vi, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi cầm lấy nước chanh uống xog lại vuốt vuốt huyệt thái dương mới nói: “Cảm ơn em, hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều.”

Âm Mật Vi cũng không đáp lại cô mà chỉ nhìn về phía sàn nhảy nói: “Muốn khiêu vũ không?”

Lúc Thời Sở yêu còn chưa kịp phản ứng nàng nói gì thì Âm Mật Vi đã xoã tóc xuống, để tóc dài thoải mái thả tán loạn đi về phía sàn nhảy.

Thân hình thon dài của Âm Mật Vi dưới tiếng nhạc chậm rãi lộ ra vũ mị cực kì, chân dài dưới làn váy như  ẩn như hiện, dưới ngọn đèn càng thêm chói loá, tóc dài tung xoã che đi gương mặt nàng ở ngoài nhìn vào chỉ thấy vai lưng thon gầy tinh xảo. .
Âm Mật Vi tựa như tiên nữ lần đầu xuống nhân gian, vui đùa khiến người cảm thán lại khiến không ít người oán thầm.

Nam có, nữ có đã vài lần muốn đến bên cạnh nàng cùng nhảy múa nhưng nếu không bị nàng bỏ qua thì cũng là dứt khoát cự tuyệt. Âm Mật Vi chỉ như tinh linh mà vui đùa, dưới ánh mắt hâm mộ khao khát của mọi người mà uốn éo thân thể.

Thời Sở Yêu đột nhiên thấy Âm Mật Vi chính là đang câu dẫn mình, nàng như giăng sẵn một cái lưới lớn đợi mình nhảy vào.

“Không nghĩ đến Âm lão sư lại khiêu vũ đẹp như vậy.” Thương Luật Viện cùng Thi Mạn Nhu đi đến bên cạnh Thời Sở Yêu tán thưởng nói

Thi Mạn Nhu nói: “Âm tiểu thư nào có nhảy, chẳng qua chỉ là lắc lư vài cái đã xinh đẹp động lòng người rồi.” Lại huýnh cách tay Thời Sở Yêu: “Vừa rồi cậu cùng cô ấy nói chuyện lâu như vậy, là nói cái gì?”
“Cúng không có gì, chỉ là một ít chuyện riêng.” Thời Sở Yêu lạnh nhạt nói, nhưng  ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Âm Mật Vi trong sàn nhảy.

Âm Mật Vi ưu nhã lại c ao ngạo giống như thiên nga trắng tuỳ ý lướt trên mặt hồ, vui sướng như tinh linh, xinh đẹp như tiên nữ. Ngươi muốn ở xa xa ngắm nhìn lại bị nàng hấp dẫm đến gần.

Không sai, Âm Mật Vi là đang muốn hấp dẫn cô tới gần.

Âm Mật Vi giống như đoàn hoả diễm cháy nơi cực bắc, yên tĩnh ưu nhã, ôn nhu lại uyển chuyển, nhưng khi ngươi đến gần mới biết được, thoạt nhìn lạnh như băng hoả cũng có thể tổn thương người.

Nhưng mà, nếu như được Âm Mật Vi thương tổn, có phải là đặc biệt thú vị hay không?

Thời Sở Yêu biết ý tưởng của mình vô cùng ngu xuẩn, nhưng mà ý nghĩ này lại không cho cô cơ hội để do dự. Cho dù Âm Mật Vi là vòng xoáy nguy hiểm cô vẫn nguyện ý bị cuốn  vào, tìm tòi cuối cùng.
Thời Sở yêu nghĩ như vậy liền đứng dậy đi vào sàn nhảy, đến bên người Âm Mật Vi hăng hái nhìn nàng.

Gương mặt nàng dưới ánh đèn như ẩn như hiện khiến Thời Sở Yêu nhìn không rõ ràng. Nhưng lại thấp thoáng lại nhìn đến bờ môi Âm Mật Vi, cô vẫn nhớ rõ hương vị son môi của nàng. Nó giống như hương vị của thiên nhiên, tươi mát như vậy.

Còn có hương thơm trên người nàng, giờ phút này nàng  tựa như bay múa giữa không trung. Dùng khuôn mặt của thiên sứ lại ẩn hiện thần sắc ác quỷ mà xuất hiện, đem mị dược phiêu tán trong không khí để mõi người hít phải một ít sau đó đi vào máu huyết cuối cùng đều phải nghe theo nàng mà làm việc.

Thời Sở Yêu chưa bao giờ biết thì ra Âm Mật Vi lại mị hoặc như thế.

Âm Mật Vi nhìn thấy Thời Sở Yêu chỉ mỉm  cười, đưa tay kéo cô đến bên cạnh sau đó mới nhẹ giọng nói bên tai: “TONIGHT, thế nào?” (xin lỗi vì em đã hiểu lầm rằng chị rất ngây thơ và trong sáng)
Âm Mật Vi vừa dứt lời DJ liền chuyển sang vũ khúc tango trầm thấp uyển chuyển. Nàng theo giai điệu nghiên người về phía trước, nhẹ nhàng ở trước người Thời Sở Yêu, cong cong khoé miệng: “Thời tiểu  thư, tôi rất chờ mong nhìn kỹ thuật nhảy của chị đấy.”

Thời Sở Yêu cảm thấy bộ dạng lúc này của Âm Mật Vi cực kì xinh đẹp, vừa thanh thuần lại vô cùng hấp dẫn. Cô duỗi ngón tay lướt sát qua đầu ngón tay nàng từ từ cởi đi hai cúc áo đầu, theo nhịp điệu trái phải đưa eo, giày cao gót trên mặt đất như có như không mà đi thong thả đến bên cạnh Âm Mật Vi, múa cùng nàng.

Kỹ thuật nhảy cùng với khí chất của hai người khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nín thở tập trung quan sát.

Thời gian, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng nói chuyện dường như tại thời điểm này đông lại thành những bong bóng trong suốt xoay quanh bên cạnh hai người, từ đỉnh đầu đến những lọn tóc lại đến đầu ngón tay rồi làn váy,… dần khoảng cách cũng không còn.
“Em thật đẹp.”Lúc Thời Sở Yêu lướt qua tai Âm Mật Vi liền mập mờ nói. Hương thơm trên người nàng quanh quẩn ngay chóp mũi, Thời Sở Yêu thật muốn cứ như vậy đoạt lấy, chỉ một mình cô độc hưởng.

Âm Mật Vi khẽ cười, xoay người làm bờ vai như  có như không mà tựa trên lưng Thời Sở Yêu, lại xoay xoay người nói: “Phải không? Còn có thể đẹp hơn sao?”

Âm Mật Vi trả lời làm cho tâm Thời Sở Yêu khẽ động, cô vốn cho ràng nàng sẽ như thường ngày không thèm để ý mình khiêu khích. Không nghĩ tới Âm Mật Vi  bình thản tiếp nhận mà còn vứt lại vấn đề cho mình.

Cảm giác Âm Mật Vi chân thật cùng mị hoặc như vậy quả thật là muốn xuyên qua lòng cô rổi.

Thời Sở Yêu đưa tay đặt  bên eo nàng, đến bên tai nàng nói: “Cùng tôi về nhà, tôi sẽ hảo hảo nói cho em biết, em đẹp như  thế nào.”
*****

Đáng lí ra là ta không định up đâu. Nhưng cảm thấy mới có chương hôm qa thì chưa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên quăng luôn chương này vậy. Còn chương kế thì cuối tuần up nha ??

À nói thêm nà. Tonight theo ta hiểu thì nó cũng gần vs 419 đó nha

Bình luận

Truyện đang đọc